Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử

Chương 111: Không tha cho tên cặn bã đó!




Chu Thái Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu tên nam nhân c.h.ế.t tiệt này đến đây vì chuyện gì, nàng cười nhạo khẩy: "Hàng hóa trong tiệm nàng ta gặp vấn đề, liên quan gì đến thiếp?"

"Sao chàng dám chắc chắn là thiếp ra tay với cửa tiệm của nàng ta? Cho dù chàng có bảo vệ ái thiếp trong lòng, cũng không cần thiết phải lấy thiếp - chính thê của chàng - ra để gây khó dễ chứ?"

"Vĩnh Ninh Hầu gia, chàng có muốn chuyện sủng thiếp diệt thê này truyền ra ngoài, khiến bản thân trở thành trò cười cho cả kinh thành không?"

Dương Đạo Lăng bị nàng nói trúng tim đen, càng thêm tức giận, hắn giận đến mức không thèm lựa lời: "Tiện phụ lòng dạ rắn rết nhà nàng, dám làm không dám nhận sao? Uyển Uyển ở kinh thành luôn an phận thủ thường, chưa từng đắc tội với ai, mấy năm nay buôn bán cũng rất thuận lợi."

"Ngay khi nàng ta vừa bước chân vào Hầu phủ, cửa tiệm của nàng ta liền gặp chuyện, nàng dám nói không phải do nàng sai người ra tay?"

Đầu óc nàng ta có vấn đề mới thừa nhận, cho dù là nàng ta làm thì đã sao?

Đổng Uyển Uyển mua chuộc sát thủ ở chùa Hộ Quốc muốn lấy mạng nàng và nữ nhi, hạ độc hãm hại nàng, Thẩm Ngọc Oánh câu kết với Thái tử dùng tà thuật nguyền rủa Hoàng thượng rồi đổ tội lên đầu nữ nhi nàng.

Những chuyện mà đôi mẹ con hồ ly tinh kia làm, đủ để Chu Thái Nguyệt g.i.ế.c c.h.ế.t các ả ta mấy lần rồi, nàng ta động vào mấy cửa tiệm thì đã sao?

"Thiếp không ra tay! Dương Đạo Lăng, thiếp thấy chàng bị hồ ly tinh kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngay cả đầu óc cũng không còn, cẩn thận bị người ta lừa gạt đấy."

"Thẩm Ngọc Oánh có phải nữ nhi của nàng hay không còn chưa biết được. Ả ta dám tư thông với chàng ngay trong lúc đã thành thân, cũng chẳng đảm bảo ả ta không lên giường với nam nhân khác. Dương Đạo Lăng, đừng đến lúc giúp người ta nuôi vợ, lại còn giúp người ta nuôi con, cuối cùng rổ rá cạp nước."

Chu Thái Nguyệt ngẩng cao đầu, giọng điệu hùng hồn: "Ả hồ ly tinh kia nói gì chàng cũng tin, đầu óc chàng chứa cứt à?"

Dương Đạo Lăng nhớ đến chuyện hôm qua bị nữ nhân này dùng roi mây đánh, hôm nay lại bị mắng chửi té tát vào mặt, đột nhiên không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, trực tiếp bùng nổ.

"Đủ rồi--"

Hắn ta mất hết lý trí, lao đến bóp chặt cổ Chu Thái Nguyệt, dùng hết sức bình sinh gằn lên: "Đồ độc phụ! Ta chịu đựng ngươi đủ rồi! Ngươi c.h.ế.t đi cho khuất mắt ta!"

Chu Thái Nguyệt hoàn toàn không phòng bị, cổ họng bị siết chặt đến đau đớn, nghẹt thở, nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng, hơi thở ngày càng yếu ớt.

Thấy chủ mẫu bị ức hiếp, Thúy Liên và Thái Nguyệt nào còn ngồi yên được nữa, lập tức ra tay, mỗi người một chưởng đánh vào gáy Dương Đạo Lăng.

Dương Đạo Lăng mắt trợn ngược, ngất lịm tại chỗ.

"Phu nhân, người không sao chứ?"

Giây phút ấy, Chu Thái Nguyệt bỗng thấy lòng lạnh buốt, hận ý và phẫn nộ đan xen trong lòng, nàng không kìm được cơn giận, hung hăng đạp hai cú vào bụng gã đàn ông tệ bạc.

"Kiếp này, chuyện hối hận nhất của ta chính là gả cho ngươi, Dương Đạo Lăng, đồ súc sinh!"



Vì một ả tiện nhân mà hắn dám ra tay sát hại nàng!

Đã yêu thương biểu muội đến vậy, sao lúc trước không trực tiếp cưới ả ta về nhà, tại sao lại lừa dối nàng?

Dương Đạo Lăng bị đá cho tỉnh lại, vừa mở mắt đã chạm phải ánh nhìn căm hận của Chu Thái Nguyệt, cơn thịnh nộ lúc trước chưa nguôi ngoai, nay lại càng thêm sục sôi.

Hắn ta cố chịu đau, đứng dậy, chỉ tay vào Chu Thái Nguyệt, gằn giọng: "Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi đừng có manh động! Cút ra ngoài cho ta!"

"Ngươi đưa ta mười vạn lượng ngân phiếu! Những tổn thất của cửa hàng của Đổng Uyển Uyển, ngươi phải bồi thường cho nàng ấy!" Hắn hít sâu vài hơi, nói ra yêu cầu của mình.

Chu Thái Nguyệt tức đến bật cười: "Ngươi bị điên rồi sao? Con hồ ly tinh kia câu dẫn phu quân của ta, dung túng con gái nàng ta cướp vị hôn phu của con gái ta, ta còn phải đưa cho ả mười vạn lượng bạc? Trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy?"

"Nàng ấy một mình nuôi con, cuộc sống vốn đã vất vả, ngươi lại còn đẩy nàng ấy vào đường cùng, sau này biết sống sao đây? Chu Thái Nguyệt, ngươi nếu còn chút lương tâm thì sẽ không dồn nàng ấy đến bước đường cùng như thế. Uyển Uyển là người tốt, ngươi phải bồi thường tổn thất cho nàng ấy."

Dương Đạo Lăng kiên quyết nói. Hắn biết rõ, những vấn đề ở cửa hàng của biểu muội chắc chắn có liên quan đến Chu Thái Nguyệt, nếu không phải nàng ta thì cũng là người của Vinh Quốc Công phủ làm.

"Ngươi đừng mơ tưởng nữa! Ta sẽ không đưa cho con tiện nhân Đổng Uyển Uyển kia một đồng nào đâu! Tiền của ta, ả ta đừng hòng lấy được!"

Dương Đạo Lăng tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, cũng không nói nhảm với nàng nữa, trực tiếp xông đến bàn trang điểm, thô bạo mở ra, lục lọi khắp nơi tìm kiếm trang sức, thậm chí còn tìm cả ngăn bí mật của hộp đựng trang sức, muốn lấy bạc từ bên trong.

"Hôm nay ta không đến để thương lượng với ngươi! Ngươi đã hại người ta thê thảm như vậy, mười vạn lượng bạc, ngươi nhất định phải đưa!"

Dương Đạo Lăng hung hăng, bá đạo, lật ra một xấp ngân phiếu dày cộp, nhét vào n.g.ự.c mình.

Chu Thái Nguyệt sắp bị tên cặn bã này làm cho tức điên lên: "Thúy Liên, Thái Nguyệt, mau ngăn Hầu gia lại! Lấy lại ngân phiếu và trang sức của ta!"

Ánh mắt Dương Đạo Lăng lóe lên tia hung ác, nhanh tay chụp lấy chiếc bình hoa đặt cạnh bàn trang điểm, xoay người lại, hung hăng đập vào đầu Chu Thái Nguyệt.

Choang một tiếng, bình hoa vỡ tan tành, hàng chục mảnh vỡ rơi xuống từ đầu Chu Thái Nguyệt.

Máu chảy đầy đầu nàng, Chu Thái Nguyệt không thể chống đỡ được nữa, ngất lịm đi.

"Phu nhân! Phu nhân!"

Thúy Liên và Thái Nguyệt đều sợ hãi, không dám ngăn cản Dương Đạo Lăng nữa, vội vàng chạy đến đỡ Chu Thái Nguyệt đang ngất xỉu.

"Tôn ma ma, mau đi mời đại phu! Cũng mau đi mời đại tiểu thư đến đây! Phu nhân bị thương rất nặng!"

Bình hoa lớn như vậy đập xuống, nếu đầu phu nhân bị thương nặng thì phải làm sao?

Nhận được tin, Dương Vũ Phi vội vàng chạy đến, nhìn thấy Chu Thái Nguyệt m.á.u me đầy đầu, nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, nàng hận không thể băm vằm Dương Đạo Lăng thành trăm mảnh.



"Thúy Liên, Thái Nguyệt, thêm đèn lên! Ta phải xử lý vết thương cho nương!"

Nàng vừa nói vừa mở hộp thuốc, lấy ra dụng cụ cần thiết, cẩn thận gắp những mảnh sứ vỡ ra khỏi vết thương của Chu Thái Nguyệt, bôi thuốc mỡ chống viêm, rồi dùng vải sạch băng bó vết thương lại.

"Tiểu thư, phu nhân có nguy hiểm đến tính mạng không? Đại phu chúng tôi mời đã đến rồi, đang đợi ở ngoài cửa, có cần mời đại phu vào xem không?"

Phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, không tỉnh lại, bọn họ không dám nghĩ nếu phu nhân bị thương ở đầu thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

"Không cần đâu, ta chính là đại phu. Tuy vết thương của nương có hơi nặng nhưng ta đã xử lý rồi, không nguy hiểm đến tính mạng."

Tuy nói vậy nhưng trong mắt Dương Vũ Phi lại lóe lên tia máu. Nàng tuyệt đối sẽ không tha cho tên cặn bã Dương Đạo Lăng kia,

Dương Vũ Phi tuy nói vậy, nhưng trong mắt lại ánh lên tia máu. Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Dương Đạo Lăng, kẻ sủng thiếp diệt thê, hại mẫu thân đến nông nỗi này.

"Tiểu thư, có nên bẩm báo chuyện này với Quốc công gia, để các vị lão gia ra tay, tước bỏ quan chức của Hầu gia không ạ? Hầu gia vì một ả tiểu thiếp mà làm phu nhân bị thương đến vậy, thật quá đáng!"

Thúy Liên và Thái Nguyệt căm hận nói, tốt nhất là g.i.ế.c c.h.ế.t Hầu gia, để phu nhân làm chủ cả Vĩnh Ninh Hầu phủ.

"Chờ khi nào nương tỉnh lại rồi hãy nói. Bây giờ điều quan trọng nhất là tính mạng của nương." Dương Vũ Phi ôm ngực, nuốt xuống cơn phẫn uất trong lòng.

Nàng túc trực bên giường Chu Thái Nguyệt, canh giữ suốt hai canh giờ, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Chu Thái Nguyệt mới tỉnh lại.

"Vũ Phi..." Nàng khẽ cất tiếng, giọng khàn đặc, đau rát.

"Mẹ, người tỉnh rồi?"

Dương Vũ Phi mừng rỡ, thấy mẫu thân cố gắng ngồi dậy, vội vàng đỡ lấy eo bà, kê thêm gối dựa vào sau lưng, để Chu Thái Nguyệt ngồi thoải mái hơn.

"Người thấy đỡ hơn chút nào chưa? Đầu còn đau lắm không?"

Nhìn ánh mắt quan tâm của con gái, lòng Chu Thái Nguyệt dâng lên nỗi buồn vô hạn. Nàng không biết mình đã làm sai điều gì mà cuộc sống lại trở nên rối ren như vậy, khiến con gái cũng phải chịu khổ cùng.

"Mẹ chỉ hơi đau đầu một chút, không sao đâu, Vũ Phi, con đừng lo lắng."

Nàng nắm lấy tay con gái, muốn giãi bày nỗi uất ức và căm hận trong lòng, nhưng lại không muốn con gái phải lo lắng cho mình.

Không ngờ Dương Vũ Phi lại nói một câu khiến nàng kinh ngạc: "Mẹ, hay là để các cậu ra tay, tước bỏ quan chức của cha đi! Nếu người vẫn còn tức giận, thì để cha vào đại lao ngồi một tháng. Mẹ đã chịu uất ức nhiều rồi, không thể cứ để yên như vậy được."