Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 7: ca ca, em muốn uống nước




Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_________________
Kỳ Dạ ngữ khí âm u, "Đem những tâm tư đó của cậu thu hồi lại, hay là, cậu muốn thử ?"
Giang Chu trừng lớn mắt, lắc đầu thật mạnh , "Không được ... không được, vậy tôi đi trước, ông chủ nghỉ ngơi tốt."
Lời còn chưa nói xong, hắn đã không có cốt khí chui vào thang máy.
Vì tự bảo vệ mình, hắn chỉ có thể thực xin lỗi cô bé kia.
Dù sao dựa vào hiểu biết của hắn đối với ông chủ, hẳn là sẽ không đối cô gái xa lạ làm ra hành vi gì đặc biệt ác liệt, nếu thật là trò đùa dai nhỏ kia, cô bé liền tự cầu nhiều phúc đi.
Ai bảo cô nơi nào không đi, cố tình đi đến cửa nhà ông chủ?
Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi xuống.
Hành lang chung cư im ắng , chỉ còn lại Kỳ Dạ cùng cô gái đang ngủ say dựa vào trước cửa nhà anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đen nhánh vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc, chỉ là ấn đường nhíu lại, biểu lộ nội tâm anh có vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Nhìn cô trong chốc lát, anh thế nhưng bỗng nhiên từ trên xe lăn đứng lên, bước về phía cô.
Đến gần phía trước cửa, Kỳ Dạ ngồi xổm xuống, gần gũi nhìn Tô Nguyệt.
Làn da cô rất đẹp, tinh tế bóng loáng, gần như vậy cũng cơ hồ nhìn không thấy lỗ chân lông.
Tô Nguyệt ngủ thật sự rất ngoan, cánh mũi tinh xảo hơi hơi động, hô hấp vững vàng, lông mi dài cong cong ngẫu nhiên chớp nhẹ.
Bởi vì áp nặng lên chiếc cằm, khuôn mặt hơi chu, cái miệng nhỏ cũng hơi vểnh lên,sắc môi có chút nhạt, từ khoảng cách của anh thậm chí có thể thấy rõ nàng đường vân trên cánh môi.
Như là thạch trái cây mê người, làm anh rất muốn cắn một ngụm, xem có phải hay không thơm ngọt trơn mềm giống như vậy.
Ánh mắt Kỳ Dạ chậm rãi gia tăng, anh vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc ở trên gương mặt phấn nộn.
Khuôn mặt Tô Nguyệt bị chọc đến mềm xuống một khối, tựa như kẹo bông gòn.
Anh giơ tay, sau đó lại chọc chọc, bỗng nhiên liền câu môi cười nhẹ lên.
Ừm, thật mềm......
***
Tô Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy còn có chút mê man, không rõ hôm nay là ngày nào?
Huyệt Thái Dương giật giật đau, cổ họng giống như hỏa thiêu, rất khó chịu.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương ôm chăn ngồi dậy, mắt cũng chưa mở to liền bắt đầu lẩm bẩm, "Ca ca, em muốn uống nước."
Thanh âm tuy rằng khàn khàn, ngữ khí lại như là làm nũng.
Rất nhanh, một ly nước liền đưa tới trước mặt cô.
Tô Nguyệt tiếp nhận, không chút do dự uống mấy ngụm.
Nước hơi lạnh, làm dịu bớt nóng cháy  trong cổ họng, cũng làm cô thanh tỉnh vài phần.
Sau giây tiếp theo, động tác cô liền cứng lại.
Giống như, có chỗ nào không đúng?
Lông mi hung hăng run vài cái, chần chờ mở bừng mắt, nhìn đến đầu tiên là một đôi con ngươi đen nhánh như đêm.
Bốn mắt nhìn nhau, ký ức kiếp trước kiếp này giống như thủy triều mãnh liệt kéo tới, ở trong đầu Tô Nguyệt không ngừng va chạm.
Rầm một tiếng, vỡ thành mảnh vụn.
Cô đã chết, rồi trọng sinh...... Sau đó thì sao?
A, bởi vì muốn gặp Kỳ Dạ, cho nên biết rõ Từ Tương Tương không có thiện ý, vẫn đi tiệc đính hôn của cô ta, uống ly nước bỏ thuốc ngủ kia.
Không muốn bị Từ Tương Tương tính kế, diễn tấu kết thúc cô liền bắt xe taxi vội vàng rời đi.
Nhưng khi đó dược hiệu phát tác, Tô Nguyệt chóng mặt nhức đầu, lúc hôn mê liền theo bản năng báo địa chỉ toà chung cư 3000.
Bởi vì kiếp trước ở chỗ này gần hai năm, nơi này đối với cô mà nói đã sớm tồn tại như là nhà.
Bảo vệ cửa vừa lúc là người cô biết, Tô Nguyệt rất tự nhiên kêu tên hắn, nhờ hắn hỗ trợ mở cửa.
Bảo vệ này kỳ thật mới tới tiểu khu mấy ngày, không nghĩ được có hộ gia đình có thể biết tên mình ?
Tuy rằng nhìn rất lạ mặt, nhưng mà cô gái xinh đẹp lại ốm yếu luôn là thực dễ dàng làm đàn ông mềm lòng, hắn liền trực tiếp mở cửa cho cô.....
Mở màn hơi ngắn nhỉ, rất nhanh sẽ có chương tiếp nha ^^!