Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 36: Cô cường hôn Kỳ Dạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Humi
Wattpad @humi102
_______________
Thời điểm Tô Nguyệt tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra.
Cô nhớ rõ chính mình đến Mật Sắc, vì để Văn Mạt yên tâm có uống lên chút rượu, sau đó cô muốn rời đi, sau đó...... Sau đó làm sao vậy?
Sự tình sau đó thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có, cô như thế nào về nhà?
Vừa nghĩ, một bên ôm gối đầu muốn trở mình.
Nhưng trở một chút, là bất động!
Lại trở một chút, vẫn là bất động!
Tô Nguyệt hậu tri bất giác phát hiện, cô ôm giống như không phải cái gối đầu, mà là thứ gì đó xúc cảm ấm áp lại bóng loáng.
Nhịn không được nhéo nhéo, lại nhéo nhéo...... Giữa mày giật giật, có chút không đúng.
Lông mi run rẩy, cô chậm rãi mở mắt ra, đối mặt chính là da thịt trơn bóng tế, ừm có vẻ là vùng ngực đi.
Ánh mắt theo bản năng nhìn lên trên, lập tức lọt vào một đôi con ngươi đen nhánh mang theo tia phức tạp dị thường.
Tô Nguyệt mờ mịt chớp chớp mắt, đang nằm mơ phải không, cô ôm Kỳ Dạ?
"Còn không có tỉnh?"
Thanh âm Kỳ Dạ mang theo ám ách vừa mới tỉnh ngủ , ở lúc cô còn ngây ngốc một cái xoay người đem cô đè ở dưới thân.
Tô Nguyệt rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng xác định chính mình không phải đang nằm mơ.
Chỉ là ở nháy mắt tỉnh táo lại kia, cô thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng.
Trái tim bang bang nhảy lên, giờ phút này Tô Nguyệt vô cùng hỗn loạn.
Như thế nào là Kỳ Dạ?
Chẳng lẽ, chuyện kiếp trước đã xảy ra sao?
Chẳng lẽ, thật sự không có cách nào tránh sao?
Vì sao quan hệ của bọn họ, luôn là bắt đầu theo cách này......
Tô Nguyệt cắn chặt răng, giơ tay đẩy Kỳ Dạ, "Sao anh lại ở đây?"
Thấy rõ cô thần sắc biến hoá cùng kháng cự, Kỳ Dạ chỉ cười lạnh, chậm rãi câu môi, "Đây là nhà tôi, không ở nơi này, vậy ở nơi nào?"
Tô Nguyệt cứng đờ, tròng mắt xoay chuyển trộm nhìn bốn phía, quả nhiên, nơi này là nhà Kỳ Dạ.
Khí thế yếu đi vài phần, "Vậy em...... Em sao lại ở chỗ này?"
"Không nhớ rõ?"
Kỳ Dạ đưa mặt tới gần cô hơn một chút, chóp mũi cũng đã dán sát lại, thanh âm vừa trầm vừa ách, nghe khiến người cảm giác miên man bất định, " Tôi đây nhắc nhở em?"
Tô Nguyệt mặt đỏ tai hồng, trực giác nói cho cô anh nhắc nhở không phải là cái chuyện gì tốt.
Hơn nữa hiện tại thoạt nhìn so với cô nghĩ cũng không quá giống nhau.
Nơi này là nhà anh, hẳn là sẽ không lại phát sinh chuyện bị bắt gian đi, chỉ cần anh không để người tiến vào.
Cô đẩy đẩy , "Không...... Không cần, anh đứng lên trước đi."
Kỳ Dạ dễ như trở bàn tay cầm cổ tay cô giơ lên đỉnh đầu, ở lúc giãy giụa dán lỗ tai cô thổi khí, "Tiểu bảo bối, thật sự không cần, chính là tôi sợ em sẽ hối hận?"
Hơi thở anh phảng phất, tiếng " tiểu bảo bối " khiến Tô Nguyệt nhịn không được run lên, mạc danh nảy ra hoảng hốt.
Kỳ Dạ thật là quá kỳ quái.
Hai lần trước thấy anh, anh còn lạnh như băng.
Lần đó hôn cô xong liền xoay người rời đi.
Cho nên hiện tại sao lại thế này?
Hơn nữa Kỳ Dạ cùng kiếp trước cũng không giống nhau, kiếp trước anh tuyệt đối sẽ không dùng ngữ khí như vậy trêu đùa cô!
Tô Nguyệt cảm thấy chính mình một chút cũng không hiểu Kỳ Dạ hiện tại, vừa hỗn loạn vừa bất an, "Hối hận cái gì?"
Kỳ Dạ cong cong môi, ở lúc cô nghi hoặc buông tay ra, đứng dậy, cầm di động trên tủ đầu giường, mở ra, đưa cho cô.
Tô Nguyệt trong lòng cảnh giác, không nhận, chỉ cẩn thận nhìn anh.
"Thật không xem?"
Kỳ Dạ nhướng mày, nhún vai, "Không xem liền......"
Tay còn chưa kịp thu hồi, di động đã bị cướp đi.
Nhìn Tô Nguyệt một phen đoạt lấy di động, anh không nói, đáy mắt mang theo ý cười nhìn cô.
Tô Nguyệt đích xác có chút hoài nghi, Kỳ Dạ không phải cái người sẽ làm chuyện không đâu, anh nói hối hận rốt cuộc là cái gì, cô đặc biệt tò mò.
Lấy điện thoại lại đây liền thấy, là một video.
Nhịn không được lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kỳ Dạ một cái, anh dù gấp vẫn ung dung nhìn cô.
Tô Nguyệt một chớp do dự, vẫn click mở video, trong phòng an tĩnh chợt vang lên thanh âm cô gái mềm mại đến sắp nhũn thành nước.
"Ca ca...... Ca ca......"
Hình ảnh cùng thanh âm trong video khiến Tô Nguyệt như bị sét đánh, đôi mắt càng trừng càng lớn.
Trong lòng một vạn dấu chấm than lao nhanh qua, này mẹ nó rốt cuộc là cái quỷ gì?
Là hình ảnh cô và Kỳ Dạ ôm hôn, vừa nhìn liền thấy trường hợp kia rất kịch liệt!
Được a, này cũng không tính to tát, đời trước bọn họ còn cái gì chưa làm qua.
Nhưng vô ngữ chính là cô vì sao kêu tiêu hồn đến như vậy?
Mà chịu đả kích đến muốn hỏng mất chính là, cô vì sao lại ở trên?
Thoạt nhìn, thật giống như là cô cường hôn Kỳ Dạ!
...
Mãi cho đến khi rời đi nhà Kỳ Dạ trở lại bệnh viện Đệ Nhất, Tô Nguyệt vẫn còn chút mơ mơ màng màng.
Cô nghĩ không rõ tại sao vừa trọng sinh mình và Kỳ Dạ lại ở cùng nhau?
Phi phi phi, Tô Nguyệt đứng ở cửa bệnh viện vỗ vỗ mặt, cái gì ở bên nhau, sao có thể nói mình như vậy được?
Nhưng dựa theo Kỳ Dạ nói, chính là cô mượn rượu giả điên muốn đối anh làm chuyện bậy bạ, cũng may anh ý chí kiên định không bị sắc đẹp mê muội, tuy rằng bị cô cường hôn, lại trước sau thủ vững phòng tuyến.
Đến nỗi quay lại video, chỉ là muốn lưu chứng cứ, chứng minh lời nói của anh không giả, để tránh cô cáo trạng.
Tô Nguyệt không còn lời gì để nói.
Cho nên hôm nay đều là cô trêu chọc anh, anh là một đoá hoa sen trong sạch vô tội ?
Từ tư thế nữ thượng nam hạ trên video kia, còn có từng tiếng "Ca ca"tiêu hồn  như vậy, bản thân cô cũng phải tin lời Kỳ Dạ nói, là cô say rượu thú tính quá độ, muốn đối anh làm chuyện bậy bạ.
Nếu không, sao có thể kêu anh ca ca được chứ?
Nhưng mà Tô Nguyệt mặc kệ nghĩ,  vẫn cảm thấy không có khả năng.
Cô không phải chưa say qua, đời trước mượn rượu tiêu sầu cũng không thiếu chuyện đã làm.
Cô cảm thấy chính mình không có gì tốt, nhưng nhân phẩm khi say rượu đặc biệt tốt, mỗi lần uống say chính là ngủ nhiều, sao có thể làm ra loại chuyện như Kỳ Dạ nói được?
Tô Nguyệt cắn răng, thầm mắng Kỳ Dạ không biết xấu hổ, khẳng định là lừa dối cô.
Nhưng đời này Kỳ Dạ, làm sao lại hư như vậy nha?
Tô Nguyệt xoa xoa cái trán, đầu vẫn có điểm đau.
Hiện tại đã là 7h tối, cơ hồ say nguyên một ngày.
Vừa rồi khởi động máy mới phát hiện Mạnh Thần đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, chỉ là cô tâm tư hỗn loạn cho nên không trả lời, lúc này vừa đi vào bệnh viện vừa gọi lại.
Mới vừa đi đến cửa thang máy ,điện thoại còn chưa kịp kết nối , cửa đã mở.
Mạnh Thần đứng ở bên trong thang máy, sắc mặt rất không tốt.
Tô Nguyệt sửng sốt, Mạnh Thần cũng sửng sốt.
Giây tiếp theo, Tô Nguyệt hoàn hồn, nhìn Mạnh Thần nhíu mi, "Đã trễ thế này sao anh lại tới đây?"
Mạnh Thần mím môi, nhìn thấy Tô Nguyệt tâm tình vừa thả lỏng bỗng nhiên lại căng chặt lên, đôi tay gắt gao nắm, có phần run rẩy.
Môi Tô Nguyệt có chút sưng đỏ, trên cổ cũng có dấu vết mơ hồ.
Hắn không phải thằng ngốc, tự nhiên biết đó là cái gì.
Là dấu hôn.
Cho nên ngày này, cô rốt cuộc đi đâu, làm cái gì?
Nghĩ đến buổi sáng cuộc điện thoại không thể hiểu được kia, Tô Nguyệt ôn nhu ca hát, tâm tình anh ta trầm tới đáy...
☺️☺️☺️ Mọi người ghé qua vào trang cá nhân wattpad ủng hộ em bé mới nhà tớ nhé , nhớ để lại CMT nhaaaaaa!!! ❤️❤️❤️


Tên Truyện : Tiểu Tiên Nữ Cố Chấp Cuồng.
Độ dài : 52 chương.
Thể loại : Trọng sinh, Ngôn tình, Ngọt Sủng, Thanh Xuân Vườn Trường, HE.
_____________
Văn Án :
Nguyễn Thư chết ở năm ấy 24 tuổi đẹp nhất.
Sống lại một lần, cô không muốn là máy ATM của bác ruột, càng không khuốn là đá kê chân của chị họ.
Mà càng quan trọng là, cô muốn tiếp cận nhị thế tổ Nhất Trung - Lục Thận.
Đời trước sau khi cô chết, Lục Thận ôm thi thể cô ngồi yên một ngày một đêm, mặc cho ai cũng kéo không ra, tang lễ ngày đó, Lục Thận cầm dao đâm Cố Nhất Minh, anh nói: "Nguyễn Thư đã chết, các ngươi một người cũng đừng nghĩ sống!"
Nguyễn Thư mới biết được, Lục Thận từ khi còn nhỏ đến trưởng thành, bảo hộ cô suốt gần nửa đời.
Trở lại năm mười sáu tuổi này, Nguyễn Thư không hề sợ hãi Lục Thận, mà Lục Thận như cũ kiêu ngạo ương ngạnh muốn đòi mạng, đem cô vây ở trước cổng trường, cười lưu manh, "Muốn chạy đi đâu? Kêu ca ca nghe một chút."
Bầu trời vào thu lộ ra màu xanh nhợt nhạt, Nguyễn Thư ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh ngấn nước, cười ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ.
Thiếu niên làn da màu mật đột nhiên nóng lên, tim đập có chút dồn dập.
Thật mẹ nó quá đẹp! Mạng đều có thể cho em!
Lục Thận: Vì em chém sạch chông gai, vì em làm chuyện không có khả năng, vì em trở thành người tốt.