Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 33: Cứ như vậy ôm tôi, biết tôi là ai không?




Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_______________
Văn Mạt quả thực vô ngữ, lúc này lại không tiện phát giận.
Cô ta kéo khóe miệng một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí bực bội, "Uống rượu đi."
Thời gian không nhiều lắm, Tô Nguyệt phải lập tức uống rượu mới được.
Tô Nguyệt cũng không cự tuyệt, chỉ đem ly rượu đặt ở bên môi nhẹ nhấp một ngụm, sau đó nhíu mi lại.
Rượu này thoạt nhìn thanh thanh đạm đạm, kỳ thật là rất cay, chỉ một ngụm nhỏ, liền nóng đến yết hầu có chút đau.
Cô ho thấp hai tiếng, nhịn không được nói: "Nồng độ rất cao nha."
Văn Mạt ánh mắt lóe lóe, "Nào có, là tửu lượng cậu quá kém."
Nói, Văn Mạt bưng lên ly rượu trước mặt uống , tựa hồ là vì chứng minh nồng độ thật sự không cao, cô ta trực tiếp ngửa đầu một hơi đem rượu xử lý.
Tô Nguyệt nhướng mày, cô biết Văn Mạt tửu lượng không tồi, như này cũng quá khủng đi.
Trầm mặc vài giây, cô bất đắc dĩ cười cười, lại bưng lên chén rượu cái miệng nhỏ nhấp mấy ngụm.
Không sai biệt lắm uống được một nửa, cô cảm thấy choáng váng đầu, liền buông ly xuống, "Mình thật sự uống không được, giống như có điểm say, nếu không chúng ta vẫn là đi thôi."
Giờ phút này Văn Mạt cũng cảm thấy có chút khó chịu, giống như đột nhiên liền nóng lên, đầu cũng có chút quay cuồng mơ hồ.
Kỳ quái, chỉ là một chén rượu mà thôi,rượu này ngày thường cô ta uống năm ba ly cũng sẽ không say như vậy?
Đang nghĩ ngợi , liền nghe Tô Nguyệt nói có chút say, ánh mắt Văn Mạt sáng ngời, "Thật sự say sao?"
Tô Nguyệt nhắm hai mắt đè đè huyệt Thái Dương, "Ân, đầu có chút váng, mình vào WC, cậu cũng đừng uống nữa."
Nói xong cô liền đứng dậy đi hướng WC, thuận tiện còn cảnh giác nhìn bốn phía, quán bar rất an tĩnh, trừ bỏ hai người các cô cùng nhân viên phục vụ, thoạt nhìn cũng không có những người khác.
Tô Nguyệt rốt cuộc cũng không biết bọn hộ tiếp theo an bài như thế nào, vì một đời này, cùng đời trước tựa hồ cũng có chút bất đồng.
Hơn nữa cô tuy rằng đem rượu thay đổi, lại đích xác có vài phần say, càng ngày càng váng.
Tô Nguyệt cảm thấy chính mình không thể lại lưu lại nơi này, liền lấy cớ đi WC lén từ cửa sau chuồn ra ngoài.
Còn Văn Mạt, Tô Nguyệt thật ra cũng không lo lắng, tính tính thời gian mẹ Văn Mạt chắc cũng sắp tới rồi, lần này khả năng là cho cô ta cái giáo huấn nho nhỏ đi.
Văn Mạt thấy Tô Nguyệt đứng dậy rời đi, kỳ thật là muốn ngăn cản.
Vì sợ Tô Nguyệt hoài nghi, bọn họ lúc trước cũng đã chuẩn bị tốt, chờ Tô Nguyệt tiến quán bar mười phút sau mới gọi những người đàn ông đó đến đây.
Tính toán thời gian cũng sắp tới rồi, cô ta sao có thể để Tô Nguyệt đi WC lúc này.
Chỉ là vừa định đứng lên liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, chút sức lực nào cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nguyệt rời đi.
Cô bỗng nhiên liền có chút hoảng hốt, không rõ rốt cuộc sao lại thế này?
Đầu cũng càng ngày càng choáng,bóng dáng Tô Nguyệt chậm rãi rời đi đều hóa thành thật nhiều ảo ảnh, há miệng thở dốc, lại chỉ hừ hừ hai tiếng.
Văn Mạt nhắm mắt, trong thân thể trào lên cỗ nhiệt lưu, giống như có vô số con kiến gặm cắn xương cốt, ngứa đau khó nhịn.
Vô lực ghé vào trên bàn, dựa vào bản năng kéo quần áo ra làm bản thân có thể thoải mái một chút, rấy nhanh váy đã bị cô ta tự mình bỏ đi một nửa, Văn Mạt một chút cũng không cảm thấy không đúng, vẫn cảm thấy nóng như cũ.
Liền ở lúc Văn Mạt sắp bị cái loại liệt hỏa tưới du nóng bỏng này dìm chết đuối, một đạo vui cười thanh truyền tiến vào lỗ tai, "Hắc, cô bé đã chờ không kịp tự mình cởi a, thật mẹ nó phóng đãng!"
Theo sát, là vài đạo đáng khinh tiếng cười đồng dạng.
Mà những âm thanh làm càn đó ở giữa quán bar cực kỳ an tĩnh, cũng truyền tới lỗ tai Tô Nguyệt đã đi đến cửa WC.
Tô Nguyệt ngắn ngủi hoảng hốt, nháy mắt kia giống như về tới kiếp trước, những tiếng cười đó ở bên tai, những bàn tay đó hướng cô duỗi tới......
Hô hấp trong khoảnh khắc dồn dập lên, dựa vào ven tường nhắm mắt lại, đầu cũng hôn mê.
Bên phải lỗ tai ầm ầm vang lên, ẩn ẩn vẫn hơi đau đớn.
Thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng đàn ông cười, tiếng cô gái tựa như thống khổ lại tựa như sung sướng.
Ngay sau đó, lại có tiếng thét chói tai cùng tức giận mắng , còn có thanh âm bình rượu bị rơi vỡ cùng bàn ghế bị xô đẩy.
Tô Nguyệt dựa vào tường chậm rãi ngồi xổm xuống , che lại dạ dày, bỗng nhiên khó chịu đến muốn nôn.
Thời điểm suýt nhịn không được , bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, "Không uống được rượu, thể hiện cái gì?"
Tô Nguyệt ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại.
Cách cô nhiều nhất năm mét, nam nhân mặc áo sơ mi màu trắng quần tây đen ngồi trên xe lăn, mặt vô biểu tình nhìn cô.
Ánh mắt cùng thanh âm giống nhau, có chút lạnh băng.
Nhưng thời khắc Tô Nguyệt nhìn thấy anh, ngực lại đằng khởi từng dòng nước ấm.
Cô há miệng thở dốc, thanh âm có chút ách, cố tình lại mang theo uỷ khuất nói không nên lời , "Sao bây giờ anh mới đến......"
Kỳ Dạ ngẩn ra, còn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng ngực đã nhiều thêm một thân ảnh mềm mại.
Cô cũng không màng anh còn ngồi ở trên xe lăn, trực tiếp nhào tới.
Cũng không biết thẹn thùng, còn ngồi trên đùi anh, ôm cổ đem mặt chôn ở bờ vai anh.
Kỳ Dạ theo bản năng ôm cô, sợ cô bị ngã.
Gương mặt Tô Nguyệt dán ở cổ anh, xúc cảm tinh thế làm anh toàn thân căng thẳng.
Kỳ Dạ cả người đều cứng đờ, chỉ là rất nhanh anh liền phản ứng lại, cô là uống say.
Cho nên hiện tại, cho rằng anh là ai?
Tay ôm eo Tô Nguyệt siết chặt hai phần, anh hơi nghiêng đầu, môi kề sát tai cô, biết rõ còn cố thấp giọng hỏi: "Uống say?"
Người trong ngực không trả lời, anh trầm mặc vài giây, lại hỏi, "Cứ thế ôm tôi, biết tôi là ai không?"
Tô Nguyệt vẫn như cũ không nói gì.
Kỳ Dạ nhíu mi, cơ hồ cho rằng cô ngủ rồi.
Chỉ là chờ anh đem mặt Tô Nguyệt nâng lên , mới phát hiện cô không có ngủ, nhưng mà ánh mắt có chút mê mang.
Tô Nguyệt nhìn anh, một hồi lâu mới giơ tay, đầu ngón tay trắng nõn khẽ vuốt mi anh, vô tội lại vô thố, "Anh làm sao vậy, không vui sao?"
Giống như, thời điểm anh và cô ở bên nhau , luôn là không vui vẻ như vậy.
Tô Nguyệt không biết làm sao, là cô khiến anh khổ sở, là cô luôn tổn thương anh.
Cô mím môi, nghĩ muốn làm anh vui vẻ, suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên thử thăm dò nói: "Em hát cho anh nghe được không?"
Kỳ Dạ kinh ngạc, "Hát?"
Tô Nguyệt gật đầu, "Anh không phải nói thích nghe em ca hát sao, bây giờ em hát cho anh nghe được không?"
Cô nhớ rõ thời điểm anh không vui sẽ nói: "Tiểu Nguyệt Lượng, hát một bài cho anh nghe được không?"
Nhưng cô luôn cự tuyệt anh.
Hiện tại, cô bỗng nhiên rất muốn hát cho anh nghe.
Kỳ Dạ ánh mắt lại càng trầm, Mạnh Thần thích nghe cô ca hát, quan hệ của bọn họ quả thật... rất có tình thú.
Nhận thức điều này làm tâm tình Kỳ Dạ càng kém, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại bỗng nhiên câu môi dưới, "Được. Nhưng mà, chờ tôi tìm nơi nào an tĩnh, sau đó em lại hát được không?"
Tô Nguyệt không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn gật đầu "Ưm" một tiếng.
Chỉ là cô càng ngoan ngoãn, Kỳ Dạ càng bực bội.
Anh cũng không nói nữa, cứ như vậy một tay ôm cô, một tay chuyển động xe lăn đi ra ngoài.