Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Tô Nguyệt rơi vào hồi ức , nửa ngày không nói gì.
Đầu bên kia điện thoại Văn Mạt kêu cô vài tiếng, "Nguyệt Nguyệt, cậu còn ở đó không?"
Tô Nguyệt hoàn hồn, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, Văn Mạt tựa hồ có chút không kiên nhẫn, "Cậu rốt cuộc muốn tới hay không nha?"
Tô Nguyệt không có biểu tình, ánh mắt cũng không biết phóng đến địa phương nào, chậm rì rì nói chuyện, "Hiện tại vẫn là buổi sáng, cậu chạy tới quán bar làm gì, quán bar lúc này mở cửa sao?"
"Mở a, ở đây mở 24 giờ. Mình hiện tại thật sự rất khó chịu, cho nên cậu liền tới đây bồi mình trong chốc lát được không ?"
"Nhưng mẹ tôi......"
"Cậu nhờ dì giúp cậu chiếu cố một chút, mẹ cậu hẳn là vào viện vì bệnh tim đi, đều là bệnh cũ, cậu còn khẩn trương như vậy làm gì, chậm trễ trong chốc lát sẽ không có việc gì."
Tô Nguyệt ánh mắt lạnh hơn vài phần, cong cong khóe môi, "Chỉ một mình cậu ở quán bar sao?"
Âm thanh Văn Mạt nghe tới tựa hồ rất ủy khuất, "Ân, chỉ có một mình."
Tô Nguyệt trầm mặc vài giây, "Vậy được a, tôi tới bồi cậu."
Văn Mạt nháy mắt hưng phấn lên, "Ân, mình chờ cậu nha, nhưng cậu phải nhanh lên."
Cúp điện thoại, Tô Nguyệt nhìn di động, châm chọc cười cười.
Trở lại phòng bệnh nói tạm biệt Mạc Hân và Mạc Ngải, liền cầm túi rời đi.
Ngồi trên xe taxi, Tô Nguyệt gọi điện thoại cho Từ Tương Tương.
Ngày hôm qua sau khi rời đi Từ Tương Tương vẫn luôn tìm Tô Nguyệt, nhưng ngay cả tin nhắn cô cũng chưa trả lời, có thể nghĩ, giờ phút này nhận được điện thoại Từ Tương Tương thái độ sẽ kém đến mức nào.
"Tô Nguyệt, ngày hôm qua em rốt cuộc chạy đi đâu?"
"Mẹ em sinh bệnh nằm viện, em ở bệnh viện."
"Thực xin lỗi nha học tỷ, bởi vì đi quá vội, cho nên chưa kịp nói với chị."
"Mẹ em nằm viện?"
Thanh âm Tô Nguyệt trước sau như một, ôn ôn nhu nhu, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy có thể tín nhiệm, ngay cả tài xế xe taxi cũng nhịn không được từ kính chiếu hậu nhìn Tô Nguyệt ngồi ở ghế sau.
Cô gái ôn nhu như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Nhưng đầu kia điện thoại Từ Tương Tương lại hoài nghi, ngày hôm qua cô ta tra camera, Tô Nguyệt rõ ràng đi chung cư 3000.
Cho nên, Tô Nguyệt vì sao gạt mình? Tô Nguyệt và Kỳ Dạ, rốt cuộc có quen biết không, có quan hệ không?
Tô Nguyệt chỉ nói: "Đúng vậy, mẹ em có bệnh tim học tỷ hẳn đã biết, ngày hôm qua quá lo lắng, cho nên không kịp trả lời tin nhắn của chị. Nhưng mà hôm nay bác sĩ nói có thể làm giải phẫu thay tim."
Lời này trực tiếp giải thích vì sao cô không trả lời tin nhắn và vì sao cô hiện tại gọi điện thoại, Từ Tương Tương cảm thấy, Tô Nguyệt như vậy, nếu cô ta phát giận, có vẻ chính mình là người không rộng lượng.
Tuy rằng cô ta biết rõ, Tô Nguyệt không nói thật.
Từ Tương Tương trầm mặc, nói: "Phải không, vậy chúc mừng dì nha."
"Cảm ơn học tỷ, đúng rồi, Mạt Mạt hiện tại ở Mật Sắc, em đang chuẩn bị đi tìm cậu ấy."
"A, em ấy vừa rồi cũng gọi điện thoại cho chị, nhưng mà chị không có thời gian qua . Mới sáng sớm cô ấy chạy tới Mật Sắc hẳn là có chuyện gì , em mau đi xem một chút đi?"
Tô Nguyệt khẽ nhăn mày, thật rõ ràng, Từ Tương Tương biết chuyện này.
Xem ra, đời trước cũng giống vậy......
Cô cười cười, " Vâng, em hiện tại qua đó, chờ trở về trường học em lại tìm chị, hẹn gặp lại."
Nhìn điện thoại tắt máy, Tô Nguyệt mạc danh cười, cô đời trước bị chết thật đúng là không oan.
Thật ngu ngốc a!
Nhắm mắt, lại nghĩ đến Kỳ Dạ.
Chỉ tiếc liên luỵ anh......
Tô Nguyệt nhìn di động trầm mặc một lát, lại tìm một dãy số, gọi cho mẹ của Văn Mạt.
"Chào dì, con là Tô Nguyệt. Dạ, là chuyện này, Mạt Mạt vừa rồi gọi điện thoại, nói là cãi nhau với dì, cậu ấy hiện tại ở quán bar. Vâng...... Con lo lắng cậu ấy sẽ xảy ra chuyện...... Vâng vâng, ......được, con gửi địa chỉ quán bar cho dì...... Dạ, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Tô Nguyệt gửi địa chỉ quán bar cho mẹ Văn Mạt, cong môi cười khẽ.
Nếu là cùng mẹ náo loạn mâu thuẫn, đương nhiên là phải tìm mẹ tới giảng hoà.
Nửa giờ trôi qua, đã tới Mật Sắc.
Tô Nguyệt mặc một thân váy áo vàng nhạt đứng ở trước cửa Mật Sắc, đem vài sợi tóc rơi xuống gương mặt nhỏ vén ra sau tai, sau đó mới vào cửa.
Vẫn còn sớm, quán bar rất quạnh quẽ, cơ hồ không có người, liếc mắt một cái liền thấy được Văn Mạt ở góc trên sô pha.
Văn Mạt để tóc ngắn, mặt không trang điểm, thoạt nhìn chính là sinh viên ngoan ngoãn.
Tô Nguyệt hoảng hốt nhìn cô ta vài giây, sau đó mới đi qua.
Văn Mạt nghe được thanh âm ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tô Nguyệt đáy mắt hiện lên tia ghen ghét, đảo mắt lại biến mất không thấy.
Cô ta trừng mắt nhìn Tô Nguyệt liếc mắt một cái, "Sao cậu lại chậm như vậy?"
Tô Nguyệt cười cười, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi nha, mình từ bệnh viện lại đây, có chút kẹt xe."
Văn Mạt trợn mắt, không nói gì.
Tô Nguyệt ngồi xuống, "Cậu làm sao vậy, chạy nơi này tới làm gì?"
"Không phải đã nói với cậu, mình và mẹ cãi nhau sao, cậu hỏi nhiều làm gì, có phiền hay không ?"
Văn Mạt rất không kiên nhẫn, trực tiếp lấy một ly đã rót sẵn rượu đưa cho Tô Nguyệt, "Kêu cậu tới là bồi mình uống rượu, cầm lấy, không say không về!"
Tô Nguyệt nhìn ly rượu, Cocktail xanh biếc, màu sắc rất đẹp, đáng tiếc là đồ vật càng đẹp, càng có độc.
Thấy cô chỉ nhìn rượu bất động, Văn Mạt khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, quan trọng nhất chính là có chút khẩn trương.
Cho nên Văn Mạt càng không kiên nhẫn, "Cậu rốt cuộc uống hay không uống ?"
Ánh mắt Tô Nguyệt từ chén rượu chuyển qua mặt Văn Mạt, vẫn cười như cũ, "Thực xin lỗi Mạt Mạt, mình không thể uống rượu, lát nữa mình còn phải trở về chăm sóc mẹ."
Văn Mạt sửng sốt , trước kia nếu kêu Tô Nguyệt làm cái gì, Tô Nguyệt đều sẽ không cự tuyệt, hôm nay là làm sao vậy?
Rốt cuộc là có tật giật mình, cô ta càng ngày càng bất an, "Vậy...... Uống một ly được rồi. Nồng độ rất thấp cậu sợ cái gì, một ly sẽ không say."
Tô Nguyệt trầm mặc , tiếp nhận cái ly.
Văn Mạt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thời điểm đang muốn bưng lên ly rượu trước mặt chính mình ,Tô Nguyệt bỗng nhiên nhìn về phía cửa quán bar , "A, đó là Mạnh Thần sao?"
Văn Mạt cả kinh, cơ hồ là phản xạ có điều kiện đứng lên nhìn đi nhìn lại trước cửa , nhưng căn bản không có ai.
Mà ở nháy mắt cô ta đứng lên này , Tô Nguyệt đã động tác nhanh chóng đem hai ly rượu thay đổi.
Đương nhiên, Tô Nguyệt không biết, động tác của cô, đều bị người đàn ông ngồi trên xe lăn ở hành lang tầng 2 tất cả thu vào đáy mắt.
Ánh mắt Kỳ Dạ hơi tối, không tự chủ được câu môi dưới.
Anh không nghĩ tới mới sáng sớm sẽ ở chỗ này gặp được thỏ con, cũng không nghĩ tới, thỏ con chẳng những không ngốc, còn có chút ranh ma.
Phía dưới, Văn Mạt nhìn cửa không một bóng người có chút ngưng trệ, xác nhận đích xác không có người mới cúi đầu hỏi Tô Nguyệt, "Ở đâu?"
Tô Nguyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, ngữ khí xin lỗi, "Rất xin lỗi, có thể là ngày hôm qua thức đêm, quá mệt mỏi hoa mắt."