Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 67




Kẻ lôi kéo và đánh Tôn Vũ San không hề thay đổi, vẫn là tên nam nhân mà Lâm Hành Chi trở về cùng Sở Chiêu gặp phải, những lời nhục mạ gần như giống như hệt, điểm khác biệt là lần trước gã ta nói Tôn Vũ San là vị hôn thê đã đính hôn của gã ta, muốn Tôn Vũ San phải hầu hạ gã ta.

Mà lần này là mắng nàng ta bỏ trốn cùng với dã nam nhân, cho gã đội nón xanh, bắt Tôn Vũ San nói tên dã nam nhân kia là ai, nếu không nói gã sẽ lột sạch quần áo của nàng ngay trên đường.

Lần trước Lâm Hành Chi sẽ cho Thạch Mặc đi ngăn cản, mà lần này, y chỉ để Thạch Nghiên đi nhắc nhở, “Này, các ngươi đang chắn đường xe ngựa, mời xích qua một bên nhường đường."

Xe ngựa có treo thẻ bài, ai biết chữ đều có thể nhìn ra là xe ngựa nhà ai, Tôn Vũ San nghe được lời của Thạch Nghiên hiển nhiên rất kinh ngạc, hiển nhiên khác với suy nghĩ ban đầu của nàng.

Bên cạnh có không ít bá tánh đang xem náo nhiệt, có người chỉ trích nam tử không nên đánh Tôn Vũ San, cũng có mắng Tôn Vũ San lả lơi ong bướm xứng đáng bị như vậy, nhưng đều chỉ nhìn, không người đi lên giúp đỡ.

Nhưng sau khi nghe được lời nhường đường của Thạch Nghiên, bọn họ đều thống nhất nó Lâm Hành Chi đang ngồi trong xe ngựa thấy chết mà không cứu.

Có người hét vào xe ngựa: “Lệ vương điện hạ đường đường là một chiến thần, cứu rất nhiều bá tánh từ trong biển lửa. Mà ngươi thân là Lệ Vương phi, nhìn thấy nữ tử bị ác bá khi dễ, ngươi không những không để ý mà còn không thèm nhìn một cái, ngươi làm sao mà xứng với Lệ Vương!"

“Đúng vậy, ngươi không chỉ là Lệ Vương phi, mà ngươi còn là nhi tử của đại tướng quân, đại tướng quân ở chiến trường giết địch trấn thủ biên quan, còn không phải là vì bảo hộ chúng ta những bá tánh bình thường sao, ngươi hiện tại lại thấy ch·ết không cứu, ngươi đúng là làm ô nhục mất hết mặt mũi của tướng quân phủ!”

Lời buộc tội càng lúc càng lớn, khiến Lâm Hành Chi bật cười, y cũng không thèm lộ mặt, những kẻ này lại biết người ngồi trong xe chính là y, xem ra có người vì muốn ngăn y, vì muốn kéo Lệ Vương phủ và Tướng quân phủ kéo vào trong vũng nước đục này.

Lâm Hành Chi lặng lẽ nhìn số người bên ngoài, cũng khá là phí tiền.

Lâm Hành Chi ngẫm lại, lựa chọn phối hợp, hắn vén mành lên nhìn thẳng vào Tôn Vũ San, nói: “Nhìn xong rồi, đi thôi.”

Y thỏa mãn những yêu cầu của đám người này.

Những kẻ vừa mắng y hăng say cũng sửng sốt, không ngờ tới bọn họ nói nhìn một cái, Lâm Hành Chi thực sự chỉ nhìn một cái, nhưng đây không phải điều bọn họ muốn.

Điều bọn họ muốn là ép người ra khỏi xe ngựa cứu người, sau đó mới tiện cho bọn họ tiến hành bước tiếp theo.

Hiện giờ người ở trên xe ngựa, bọn họ thực sự không dám làm gì cả, hơn nữa trước khi bọn họ đến phía trên cùng đã cảnh cáo bọn họ không được động thủ với vị Lệ Vương phi, rốt cuộc người cuối cùng bắt y cũng đã chết không thấy xác.

Đó còn là một hoàng tử.

Nhìn thấy xe ngựa sắp rời khỏi đám đông, Tôn Vũ San đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó hét lớn tên Lâm Hành Chi:"Lâm Hành Chi, ngươi đúng là kẻ xấu xa, ngươi hại ta thành ra như vậy, giờ đây lại trơ mắt nhìn ta bị đánh chết sao?"

“A!” Lời nói mới vừa xong, Tôn Vũ San liền bị đá một cái, nàng phát ra kêu thảm thiết.

Nam nhân cũng rất phối hợp, hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn Tôn Vũ San, “Đồ đê tiện, lão tử đánh ch·ết ngươi đồ lăng loàng ai cũng có thể ngủ, lão tử xem xem hôm nay ai có thể cứu được ngươi."

Nam nhân ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, tay chân cũng không nhàn rỗi, gã ta thực sự đấm đá Tôn Vũ San, khoé miệng Tôn Vũ San chảy ra máu, trên mặt và cách tay đều có thể nhìn thấy vết thương, chỉ có thể nói diễn quá chân thật.

Nhưng dù nàng có hét thảm đến đâu, xe ngựa vẫn như cũ không có ý định dừng lại, khó tránh khiến mọi người lo lắng.

Trong đám người có mấy người nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó liền nghe có người hô: “Kẻ bất lực, hắn thấy ch·ết mà không cứu không xứng làm Lệ Vương phi, càng không xứng làm nhi tử của đại tướng quân, nữ nhân kia nói đúng, hắn vừa xấu xa lại yếu đuối vô năng.”

Đám người bắt đầu lặp lại hô lớn: “Kẻ bất lực, tâm địa rắn rết, yếu đuối vô năng.”

Còn đi theo phía sau xe ngựa vừa đi vừa kêu, như thể nhất định phải kéo y xuống xe ngựa.

Lâm Hành Chi nói với Thạch Mặc nói: "Dừng lại, làm như mong muốn của bọn chúng."

Hai huynh đệ có chút lo lắng, “Thiếu gia, lỡ như bọn họ là muốn thương tổn người thì phải làm sao?”

Lâm Hành Chi vén mành lên thăm dò, ngoài miệng nói: “Bọn họ đã thương tổn ta, nghe những lời này, câu nào không phải là hủy hoại thanh danh của ta, cho nên các ngươi phải nhớ kỹ bọn họ hét cái gì, chúng ta sẽ kêu ngược lại, một chữ cũng không được thiếu."

Thấy xe ngựa ngừng, liền có người trực tiếp dùng tay chỉ vào Lâm Hành Chi, “Kẻ bất lực, mau xuống đây.”

“Xuống đi, xuống đi, kẻ bất lực mau xuống đây.”

Tiếng hét đặc biệt chỉnh tề, như đã được luyện tâm vô số lần.

Lâm Hành Chi không để ý đến những người này, ánh mắt rơi vào Tôn Vũ San vẫn đang bị đánh,tấm tắc bảo lạ, “Tôn cô nương, ta rất tò mò, làm sao các ngươi có thể vừa đánh vừa đi theo xe ngựa đi xa như vậy?"

"Có phải vì xe ngựa chắn đường phía trước ảnh hưởng đến sự phát huy của các ngươi hay không? Muốn ta nhường đường cho các ngươi hay không, để các ngươi vừa đi vừa tiếp tục đánh?"

“Lâm Hành Chi!” Tôn Vũ San oán hận kêu tên Lâm Hành Chi, cắn chặt đến nỗi răng như muốn gãy.

“Ngươi đúng là một kẻ lòng dạ rắn độc, là chính ngươi hại ta thành ra như và, nếu ta có chết thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Kêu đến tê thanh kiệt lực, sự hận thù đặc biệt rõ ràng.

Lâm Hành Chi gật đầu cười cười, “Được, ta đây liền chờ ngươi thành quỷ tới tìm ta.”



Lời này lại khơi dậy sự tức giận của nhiều người, tiếng mắng lại lần nữa vang lên, trách cứ Lâm Hành Chi không có nhân tính, lương tâm bị chó tha.

Lâm Hành Chi cứ để bọn họ mắng,không đau không ngứa, không để ý chút nào.

Chờ tiếng mắng dần dần lắng xuống, y mới lại lần nữa mở miệng, “Tôn tiểu thư là không có người nhà sao? Đường đường là tiểu thư Tôn gia lại muốn ta một người ngoài cứu?"

“Mà cho dù vô dụng đến đâu cũng không phải còn có Tề Vương điện hạ sao? Sao lại tính lên đầu ta một Lệ Vương phi có quăng tám sào cũng không tới."

“À, đúng rồi, còn có chư vị ở đây, nhiều người tức giận đến chặn xe ngựa của ta lại, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới việc xông tới giúp vị Tôn tiểu thư này sao? Chư vị cảm thấy ta là người máu lạnh hay là diễn xướng quá kém?"

Lâm Hành Chi trên mặt không một chút khó chịu, mà trên vẫn giữ nụ cười nhẹ, trong suốt quá trình đều nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại chọc thẳng vào trọng tâm.

Những bá tánh im lặng, nam nhân cũng không còn đánh Tôn Vũ San, chỉ có Tôn Vũ San là không thay đổi, vẫn một biểu tình hận tận xương tủy.

Nàng lau vết máu ở khóe miệng nhìn Lâm Hành Chi cười lạnh, “Hát tuồng thì sao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Lâm Hành Chi, ngươi cho rằng hôm nay ngươi đi được sao?"

Tôn Vũ San vẫy tay, “Lên, bắt lấy hắn cho ta!”

Người chung quanh muốn động lại dừng lại, nhìn Tôn Vũ San lộ ra vẻ mặt do dự, “Cô nương, chủ thượng đã phân phó, trừ khi thật cần thiết nếu không không thể động thủ."

Tôn Vũ San sắc mặt âm trầm khu bị bác bỏ" “Các ngươi dám không nghe lệnh của ta?”

Những người có mặt nhìn nhau, cúi đầu phủ nhận, "Chúng ta không dám, chỉ là..."

Lâm Hành Chi thay đổi cái tư thế, chống cằm xem biểu diễn, còn hỏi những người ở gần xe ngựa, "Vị Tôn cô nương này hiện giờ là người của bị Vương gia nào đấy? Nhìn thật uy phong nha."

Giống như là đang nói chuyện thường ngày với người khác.

Thái độ y rất tự nhiên, những người chung quanh theo bản năng lắc đầu nói: “Chúng ta không biết, phía trên chỉ yêu cầu chúng ta nghe theo phân phó của nàng.”

"À, vậy chính là không danh không phận,” Lâm Hành Chi nhìn Tôn Vũ San bằng ánh mắt đồng tình.

Y xua tay với Tôn Vũ San, “Ngươi sao có thể đi làm loại chuyện tốn công vô ích như vậy, lúc đi theo Sở Khâm cũng là không danh không phận, hiện giờ theo Tề Vương, vẫn là như vậy, không biết nên nói với ngươi như thế nào mới tốt."

Giờ phút này Lâm Hành Chi quả thực là cao thủ gây sự, một câu liền thành công khiến Tôn Vũ San nổi điên, lao về phía xe ngựa, hét lên:"A a a a Lâm Hành Chi, tên tiện nhân nhà ngươi, ta giết ngươi!"

Thạch Mặc muốn rút kiếm ngăn cản Tôn Vũ San, nhưng bị Lâm Hành Chi ngăn lại, y thuận miệng hô: “Tề Vương điện hạ, nên ra rồi, nếu không ngươi chỉ có thể nhặt xác cho nữ nhân mà mình âu yếm.”

Khi Tôn Vũ San sắp đụng tới Lâm Hành Chi, có thứ gì đó từ xa bay tới đập vào đùi Tôn Vũ San, Tôn Vũ San kêu lên một tiếng quỳ xuống bên xe ngựa.

“Lâm Hành Chi, tiện nhân, ta muốn ngươi ch·ết a a a!” Tôn Vũ San quỳ xuống vẫn như cũ không cam lòng, tay nắm lấy xe ngựa cố gắng đứng dậy.

Bất quá có người từ phía sau đi tới, ấn vào đầu nàng, lại đem nàng ấn xuống.

“Một thứ rẻ tiền, sao có thể xưng là âu yếm.”

“Tham kiến tam tẩu,” người đến không ai khác chính là Tề Vương được Lâm Hành Chi gọi ra, bước tới, mỉm cười cúi đầu chấp tay với Lâm Hành Chi.

Tề Vương một câu đã làm Tôn Vũ San hoàn toàn tái mặt, nhưng không ai quan tâm đến phản ứng của nàng.

Lâm Hành Chi gật gật đầu, làm như đáp lại, nói với Tề Vương: “Ngươi xem, ta đoán chính là ngươi, có chuyện nói thẳng không phải tốt hơn sao? Một hai phải làm lớn chuyện như vậy."

Tề Vương hàm súc cười cười, “Nếu không có chuyện này, làm sao ta có thể nhìn thấy tẩu tẩu, dù sao tam ca cũng bảo vệ tẩu chặt chẽ đến như vậy, Lệ Vương phủ bây giờ ngay cả một con muỗi cũng không thể vào."

Lâm Hành Chi tò mò, “Ngươi biến thành muỗi bay vào?”

“Cái đó thì không có, nhưng cũng thử qua việc cho người đưa tẩu tẩu ra ngoài, nhưng tường cũng không thể trèo qua, cho nên mới không thể không dùng hạ sách, còn thỉnh tẩu tẩu chớ trách."

“À,” Lâm Hành Chi gật đầu, bình luận: “Xứng đáng.”

Cũng không có hứng thú cùng Tề Vương tiếp tục nhiều lời, Lâm Hành Chi quay lại chủ đề chính, hỏi thẳng:" Có phải ngươi là người đề nghị ta tiếp tục làm quan hay không?"

Tề Vương trầm tư một lát, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, “Chuyện này à, cũng không phải có công lao của một mình đệ đệ, Thái Tử điện hạ cũng có phần.”

“Tẩu tẩu không cần cảm tạ chúng ta, ngày thành hôn của tẩu cùng tam ca chúng ta cũng không đưa được một lễ vật đàng hoàng, cái này cứ coi như là tâm ý của chúng ta đi."

Lâm Hành chi gật đầu, “Vậy đa tạ, bất quá có chuyện ta phải nói, nếu ngươi lại kêu ta một tiếng tẩu tẩu, thì có thể lưỡi ngươi phải bỏ lại nơi này."

Tề Vương thở dài, “Bổn vương hôm nay xem như hiểu được cái gọi là dùng giọng điệu ôn ngu nói những lời độc ác nhất. Tẩu…… Lâm đại nhân không hổ là người được tam ca coi trọng."

"Còn có một thủ pháp cắt lưỡi ôn nhu nhất, điện hạ có muốn thử không?"

Thạch Mặc thập phần phối hợp ôm kiếm đứng ở bên cạnh Tề Vương, cũng giới thiệu, “Cắt lưỡi không đau, không thu bạc?"



Ánh mắt Tề vương lóe lên, quả nhiên là một kẻ cứng rắn, mặc dù Sở Triệu không ở bên cạnh cũng cứng cỏi như vậy.

Tề Vương cúi đầu gãi gãi cằm, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nụ cười ôn như như ngọc, “Đa tạ ý tốt của Lâm đại nhân, việc này không cần thiết, bổn vương tới cũng chỉ là muốn nói mấy câu cùng Lâm đại nhân mà thôi.”

Lâm Hành Chi gật đầu, “Đoán được, nếu là hợp tác thì không cần nói nữa."

Tề Vương cười lắc đầu, “Không, chỉ là bổn vương phát hiện một số chuyện, tỷ như nguyệt hồn.”

“Lâm đại nhân, hiện giờ người Lâm gia đều ở kinh thành, ngươi nói nếu xem nếu phụ hoàng biết việc mình trúng độc có liên quan đến Lâm đại nhân, thì Lâm gia các ngươi sẽ như thế nào?"

“Ngươi lại đoán xem, bổn vương có đem chuyện này rải rác ra ngoài không?”

Vẻ mặt Lâm Hành Chi vẫn không thay đổi, "À, vậy ngươi mau đi nói đi, ta còn đang lo không muốn phụ thân và nhị ca ta đến nơi đất cằn sỏi đá như biên quan, có tội danh gì cứ việc đổ lên đầu ta. Ta thay mặt cả Lâm gia cảm tạ ngươi."

Tề Vương không nhìn thấy trên mặt Lâm Hành Chi một chút hoảng loạn nào, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, cuối cùng dừng ở trên người Thạch Mặc bên cạnh, “Lâm đại nhân có một hộ vệ rất tốt.”

Lâm Hành Chi thay Thạch Mặc cự tuyệt, “Đừng, hắn không thích nam nhân, ngươi đừng nhìn chằm chằm hắn.”

Thạch Mặc lại lần nữa phối hợp mà lui ra phía sau hai bước cách xa Tề Vương.

Mặt Tề Vương cứng đờ, lời châm ngòi của Lâm Hành Chi vừa ra khỏi miệng liền trở thành hắn nhớ thương hộ vệ của y, hắn nhìn Thạch Mặc, khinh thường nói:“Bổn vương còn chưa có đến mức bụng đói ăn quàng.”

Thạch Mặc vội vàng đáp lại, "Ta cũng vậy."

“Ngươi!” Tề Vương mới vừa lấy lại mặt mũi lại bị đánh rớt, sắc mặt rất khó coi.

Á, sảng khoái.

Lâm Hành Chi liếc nhìn Thạch Mặc bằng ánh mắt tán thưởng, biểu hiện hôm nay của cậu ta xứng đáng có thêm đùi gà, phải là hai cái!

Sau đó y đứng ra hoà giải, “Được rồi, mắng cũng mắng xong rồi, thử cũng thử xong rồi, Tề Vương điện hạ vẫn là đi nhanh đi, nếu không trong chốc lát ca ca ngươi muốn tới dạy đệ đệ làm người, khi đó ngươi muốn chạy cũng không thể thoát được."

Lâm Hành Chi nhất phó thiện lương săn sóc, vẫy tay đuổi Tề Vương đi như đuổi một con chó con.

Ngoại trừ khảo nghiệm, Tề Vương hiển nhiên còn có mục đích khác, nhưng Lâm Hành Chi cũng không muốn cho hắn cơ hội.

Tề vương cảm thấy sai lầm lớn nhất của mình chính là tìm tới Lâm Hành Chi trước Thái tử, người này so với trước đây khó đối phó hơn rất nhiều.

Tề Vương cũng có chút hối hận, hạ giọng nói với Lâm Hành Chi: “ Lúc trước Bổn vương nên cưới ngươi.”

Lâm Hành Chi lạnh lùng, trả lại cho hắn ba chữ:"Ngươi không xứng."

Tề Vương thật sâu nhìn Lâm Hành Chi, trong mắt đen tối không rõ, sau đó sải bước rời đi.

Nhưng cũng không quên Tôn Vũ San, nắm tóc trực tiếp kéo người đi, Tôn Vũ San nhìn rõ ràng đau cực kỳ, lại không kêu rên một tiếng.

Chủ tử đi rồi, những người khác tự nhiên cũng muốn đi theo, nhưng y cũng không thể không làm gì, Lâm Hành Chi gọi Thạch Mặc, “Áp người đến cửa Tề Vương phủ, ngươi biết nên nói cái gì chứ, để ám vệ Lệ Vương phủ hỗ trợ, Thạch Nghiên đưa ta đi Hàn Lâm Viện là được.”

Khai đao từ tên Tề Vương ngu ngốc, chắc sau đó sẽ không ai ngu ngốc ló mặt ra nhanh như vậy

Thạch Mặc hơi suy tư, gật đầu đáp ứng, còn dặn dò Thạch Nghiên nhất định phải chăm sóc Lâm Hành Chi.

Đến nỗi Lâm Hành Chi có ảo tưởng rằng mình là một đứa trẻ ba tuổi không thể rời xa phụ mẫu.

Ngay cả khi xe ngựa rời đi, vẫn nằm trong ánh mắt tha thiết của Thạch Mặc.

Lâm Hành Chi ngồi ở trên xe ngựa thở dài, hai cái nhà chỉ có mình y là yếu đuối nhất...

Thạch Nghiên an ủi y, “Thiếu gia người cũng đừng buồn, không phải còn có ta sao, ta cũng chỉ có thể đánh được hai ngươi mà thôi, quá yếu.”

Lâm Hành Chi: “…… Câm miệng!”

Thạch Nghiên: “À…… Ta không nói là được, nhưng thiếu gia người ngàn vạn đừng tự sa ngã, người tuy rằng không có võ, nhưng người có tài văn chương..."

Thạch Nghiên khen ngợi Lâm Hành Chi một tràng, nhưng mà một chút không an ủi được Lâm Hành Chi, ngược lại còn chọc y hỏng be hỏng bét, bởi vì Thạch Nghiên liên tục lặp đi lặp lại việc y không biết võ công, thân thể yếu ớt.

Lâm Hành Chi đỡ trán, y cảm thấy quá mệt mỏi rồi.

Bên này Lâm Hành Chi ở trên xe ngựa đang bị Thạch Nghiên gây thương tổn, lại không biết có người luôn chú ý đến mình.

Có người nói:"Chỉ có thể đa tạ Tề Vương tạo cơ hội tốt cho chúng ta. Hôm nay vị Lệ Vương phi này ra cửa, thì đừng nghĩ đến việc trở về!"