Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 8: Trò chơi




Uống nhiều, mặt cũng muốn bốc hỏa, Lạc Phàm lấy cớ vào toilet rửa mặt, nước lạnh băng tạt lên làm y thanh tỉnh rất nhiều. Trở lại ghế lô, Triệu Duệ ngay lập tức kéo y đi chơi trò chơi.

Nói là chỉ uống rượu ca hát thôi không thú vị, muốn bày vài trò kích thích.

Triệu Duệ một bên chia bài, một bên nói: “Chờ lát nữa, người bắt được vương bài lớn nhỏ(?) nhất định phải trước mặt mọi người hôn môi một cái, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, là người là cẩu đều không cho phép cự tuyệt.”

Sau khi nói xong một đám người bắt đầu ồn ồn ào ào, Chử Thiếu Phong vẫn ngồi một góc, chỉ ngồi uống rượu một mình, cũng không tham dự.

Lạc Phàm không có tâm tư theo chân bọn họ chơi cái này, đang muốn tránh ra, có người liền kéo y lại. “Lạc Phàm, cậu là người Chử thiếu đưa đến, sẽ không không cho chúng tôi chút mặt mũi đi?”

Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhất trí đổ về phía Lạc Phàm. Trong đó có hài hước, có khinh thường, có xem kịch vui, lại không có tôn trọng. Trong mắt bọn họ, Lạc Phàm chỉ là thứ đồ tiêu khiển của Chử Thiếu Phong, cùng những kẻ theo chân bọn họ tới đây lêu lổng không khác lắm.

Không cùng cấp bậc thì có gì đáng tôn trọng đâu.

Huống hồ, nếu Chử Thiếu Phong thật sự để ý, hẳn sẽ không đứng nhìn họ khó xử Lạc Phàm mà không ra ngăn cản một chút.

Lạc Phàm quay đầu nhìn Chử Thiếu Phong, chỉ thấy người nọ thần sắc đạm mạc, giống như căn bản không có thấy bọn họ bên này phát sinh tranh chấp. Lạc Phàm thu hồi tầm mắt, một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha. Y hướng về phía nhóm hồ bằng cẩu hữu của Chử Thiếu Phong  cười cười, cầm lấy chén rượu tự phạt ba ly.

Bởi vì uống quá nhanh, rượu sặc lên trong cổ họng, Lạc Phàm cúi đầu ho khan vài tiếng, tiếp tục đem rượu trong ly uống hết.

Mọi người thấy Lạc Phàm thức thời cũng không tiếp tục khó xử y. Lạc Phàm nhạt nhẽo cười, tay phải run rẩy lại dùng sức véo lên cánh tay trái, véo đến xanh tím một mảng. Đau đớn làm y bảo trì thanh tỉnh cùng bình tĩnh, nếu không như vậy, y sợ chính mình sẽ nổi điên trước mặt Chử Thiếu Phong.

Chơi mấy vòng, Lạc Phàm may mắn đều không rút phải lá bài trừng phạt. Những người khác thì chơi đến điên rồi, chỉ là hôn môi còn chưa đủ, cấp hạn chế như thế nào cũng tới. Lạc Phàm yên lặng uống rượu, ngay vào lúc y cho rằng trò chơi này không có nhiều quan hệ với mình, có người hướng về phía y nhìn thoáng qua, cười đến không có hảo ý.

Một vòng phát bài mới, Lạc Phàm tùy ý lật, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Lá bài trong tay rõ ràng là một “Tiểu vương”.

Người chủ trì bắt đầu hỏi ai rút phải cặp bài trừng phạt, liền thấy Triệu Duệ cầm một lá “Đại vương” đứng lên. Những người khác anh xem tôi tôi nhìn anh cũng chưa thấy một lá bài tẩy khác. Có người đến gần Lạc Phàm nhìn thoáng qua, liền reo lên: “Lá "Tiểu vương" ở đây nha, bị Lạc Phàm rút được.”

Lạc Phàm ngẩng đầu, đem bài ném tới trên mặt bàn.

Triệu Duệ thấy, giở giọng trêu cợt: “Lạc Phàm, mau tới đây hôn ca ca cái nào.”

Chỉ là vừa mới dứt lời liền có người nói: “Triệu Duệ, cậu được chưa a, Lạc Phàm là người của Chử thiếu, cậu cũng dám hôn? Không sợ Chử thiếu chém cậu ra sao.”

“Đúng đó đúng đó, cậu muốn hôn ít nhất cũng phải chờ Chử thiếu đồng ý mới được.”

Dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chử Thiếu Phong.

Lạc Phàm cũng lẳng lặng mà nhìn hắn, chỉ hy vọng có thể từ đôi mắt kia bắt được một tia dị trạng. Nhưng Chử Thiếu Phong chỉ là buông chén rượu, nhìn lại Lạc Phàm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Các cậu tùy ý.”

Lạc Phàm sửng sốt, tay cầm ly rượu lỏng ra, cái ly rơi xuống đất bắn tung tóe. Nhưng y lại như là không hề hay biết, không có nghe được ly rượu rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang, không có thấy Triệu Duệ đi về phía y, không có ý thức được có bàn tay sờ lên mặt mình, không có cảm giác được có môi ai đó đang kề sát.

Trong mắt y chỉ có Chử Thiếu Phong.

Giữa y và Chử Thiếu Phong, rõ ràng chỉ cách nhau vài bước, lại dường như đã gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Y đoán không ra Chử Thiếu Phong tâm tư, sờ không được Chử Thiếu Phong suy nghĩ, y thậm chí không biết, Chử Thiếu Phong có hay không còn yêu mình.

Nếu phía trước còn tâm tồn ảo tưởng, như vậy ở khoảnh khắc Triệu Duệ hôn lên môi y kia, mọi thứ trong nháy mắt biến thành hư vô.

Lạc Phàm cười cười, duỗi tay bám lên cổ Triệu Duệ, chủ động làm sâu nụ hôn. Y nghĩ, nếu đêm nay Chử Thiếu Phong dẫn y tới nơi này chỉ là để khiến y cảm thấy nhục nhã, như vậy hắn thành công.

Điên cuồng qua đi, không nhìn phản ứng của người khác, Lạc Phàm đứng dậy nói: “Tôi vào toilet một chút.”

Nói rồi cũng mặc kệ phía sau người ta có ý kiến gì, xoay người ra ghế lô. Y đi đến toilet, ôm bồn cầu liền bắt đầu nôn khan. Cảm giác ghê tởm từ dạ dày cuồn cuộn đi lên, nhưng phun thật lâu cũng không có gì ra cả.

Phía sau có người tiến vào, khóa lại cửa toilet.

Lạc Phàm lại không có tâm tư quay đầu lại xem, thẳng đến khi người nọ đến gần y, một tay đem y kéo lại đè lên cửa, y mới có phản ứng, nhìn người đàn ông sắc mặt hung dữ trước mắt.

Người tới dĩ nhiên là Chử Thiếu Phong.

Trong không gian nhỏ hẹp, Chử Thiếu Phong đem y giam cầm giữa cánh tay và tường, dùng sức tách đùi y ra, bộ phận khó nói nào đó đỉnh đỉnh địa phương mẫn cảm. Lạc Phàm biến sắc, tự nhiên là biết Chử Thiếu Phong muốn làm cái gì.

Y nhắm mắt lại, tâm như tro tàn nói: “Nhất định phải như vậy khiến tôi nhục nhã, anh mới cam tâm?”

“Cậu không phải thực hưởng thụ sao?” Chử Thiếu Phong cười lạnh nâng lên cằm y, “Triệu Duệ hôn cậu, cậu không chỉ có không có cự tuyệt, ngược lại còn thực vui sướng.”

Lạc Phàm nghe xong, không giận phản cười, cố ý nói lời châm chọc: “Chử đại thiếu cho cơ hội, tôi đương nhiên phải hảo hảo nắm chắc. Rốt cuộc Chử đại thiếu chỉ ở lại Hải Thành ba tháng, ba tháng sau tôi đi nơi nào tìm được kim chủ tốt như vậy."

Chử Thiếu Phong quả nhiên bị lời này làm tức giận, hắn kéo quần Lạc Phàm xuống, không có bất luận cái gì chuẩn bị trước đã đem chính mình đưa vào trong cơ thể y. Trong nháy mắt đi vào, hắn thấy Lạc Phàm bởi vì đau đớn mà phiếm hồng khóe mắt. Hắn thở gấp đe dọa: “Nhớ kỹ, ít nhất trong ba tháng này, cậu là người của tôi.”

Xong chuyện, Lạc Phàm diện vô biểu tình đẩy ra Chử Thiếu Phong, chỉnh trang đàng hoàng rồi đi ra khỏi toilet. Không quay lại ghế lô, mà là ra cửa lớn hội sở. Khi bước đi hai cái đùi còn mềm nhũn run lên. Y ra đến đường cái, ôm lấy cơ thể ngồi sụp xuống.

Nghĩ đến hết thảy chuyện phát sinh đêm nay, y chỉ cảm thấy buồn cười. Cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra. Y đứng dậy qua loa lau mặt, không nghĩ để người nhìn ra y bất lực.

Bên người ngựa xe như nước, đứng ở trong thành thị vô hạn phồn hoa này, Lạc Phàm đột nhiên cảm thấy thực mờ mịt. Y không biết chính mình sống trên thế giới này có ý nghĩa gì. Nếu nói việc y trọng sinh là để "chết" thay cho Chử Thiếu Phong, giúp hắn sống sót, như vậy chuyện tới lúc này, y đã không còn giá trị gì để tồn tại.

Chử Thiếu Phong không chỉ sống, hơn nữa còn sống thực tốt.

Y cười cười, cứ thế đi về phía trước. Không biết có phải hay không bởi vì tác dụng của cồn, y dường như thấy Chử Thiếu Phong của thời niên thiếu đang đứng ở đường cái đối diện hướng về phía y phất tay, mỉm cười. Lạc Phàm đã thật lâu không có nhìn thấy nụ cười như vậy, y sửng sốt, thời gian giống như đã về tới khoảng thời gian ngây ngô kia.

Lúc ấy y đi theo sau lưng Chử Thiếu Phong, chưa từng nghĩ tới Chử Thiếu Phong sẽ thích y. Đột nhiên có một ngày, Chử Thiếu Phong nhìn thấy sự tồn tại của y, nói với y: “Lạc Phàm, tôi thích cậu.”

Y bị câu này “Thích” dụ hoặc, từng bước một đi về phía Chử Thiếu Phong.

Bên tai là tiếng còi chói tai, y đứng giữa đường cái, nhìn đèn xe lóa mắt rọi thẳng về phía mình, y lại một chút cũng không biết né tránh.

Thẳng đến có người từ phía sau một phen ôm lấy y, đem y kéo trở về, cũng đối với y quát: “Lạc Phàm, cậu đang làm gì?!”

Y mới trong nháy mắt thanh tỉnh, về tới hiện thực. Thấy rõ người đang giữ chặt mình là Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm rất là nghi hoặc, Chử Thiếu Phong như thế nào sẽ ở chỗ này? Hắn không phải hẳn là trở lại ghế lô, tiếp tục cùng đám kia người uống rượu nói chuyện phiếm sao? Hay là nói vừa rồi ở toilet làm một lần còn chưa đủ, còn muốn lại làm nhục y thêm một lần?

Chỉ là Chử Thiếu Phong trước mặt mồ hôi đầy đầu, sắc mặt thập phần khó coi, trong ánh mắt nôn nóng tựa hồ là lo lắng? Lạc Phàm đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau, quả nhiên là bởi vì uống rượu nhiều đi, Chử Thiếu Phong sao có thể sẽ lo cho y, hắn rõ ràng ước gì y đi tìm chết.

Ngửa đầu, che dấu tốt cảm xúc, Lạc Phàm không sao cả cười cười nói: “Uống rượu nhiều, đầu óc không tốt lắm.”