Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 95




Cánh cổng sắt đen kịt từ từ đóng lại, những nhà giả kim đã biến thành bộ xương tiếp tục say ngủ trong đêm đen.

"Thần còn tưởng ngài sẽ đánh thức họ?" Ác ma nhìn quốc vương ra lệnh phong tỏa chặt chẽ tầng hầm của tòa tháp, tò mò hỏi: "Dù sao Thánh Đình đã cũng bắt đầu thành lập Thần quốc."

"Không, chưa đến lúc."

Quốc vương bình tĩnh trả lời.

Đội quân ngủ say trong lòng đất đó, là thanh kiếm mạnh mẽ ẩn giấu của người phàm, nó sẽ là kỵ binh, một con dao găm sắc bén đâm vào Thánh Đình và thần linh. Chỉ khi đủ bí ẩn, đủ bất ngờ mới phát huy được tác dụng quan trọng vào thời điểm thích hợp và quan trọng nhất.

Khi nào sử dụng, quốc vương đã thầm có phán đoán sơ.

Nhưng không phải hiện tại.

Sau khi từ biệt ác ma, quốc vương không trực tiếp rời khỏi tháp.

Cậu bước lên những bậc thang đá đen, cửa sổ tháp mở toang, gió tràn vào mang theo tiếng chuông chiều trầm trầm, đánh vào màng nhĩ người. Quốc vương bước lên đỉnh tháp, nhìn xuống thành phố thuộc về mình từ nơi cao nhất của tòa thành.

Ác ma còn nói cho cậu biết một chuyện.

Trong mấy thành của gia tộc Tường Vi, có một ít tòa thành thật ra là do các nhà giả kim chủ trì thiết kế, mà thành Bomari là một trong số đó. Sau khi các nhà giả kim tài năng hơn người kia kết đồng minh với kẻ diệt rồng, đã tốn nhiều công sức vào tòa thành của bọn cậu.

Tự tòa thành đã là một trận pháp khổng lồ.

Những ngọn tháp mà quốc vương trông thấy là những nút quan trọng trong trận pháp này. Lúc này quốc vương nhìn xuống từ nơi cao nhất, phát hiện đường đi cả tòa thành đều tuân theo một quy luật kỳ lạ, đường đi lớn nhỏ đều nằm trên cùng một mặt phẳng, đó là một bức tranh tráng lệ đầy những hình khối.

Đó là vì sao ác ma khuyên quốc vương nếu có thể thì đừng nên phá hủy tòa thành.

Nhưng sau cuộc chiến Thần phạt, trong sự tan rã gần như bị hủy diệt đó gia tộc Tường Vi đã mất tòa thành Bomari, kẻ phản loạn chiếm giữ nó cũng cũng không biết điều đó.

Bọn họ tự cho là đúng mà thực hiện khá nhiều thay đổi với tòa thành, để làm cho nó trở nên hùng mạnh hơn.

Nếu muốn thành Bomari phát huy được hết sức mạnh của nó, thì phải thực hiện một loạt sửa chữa và trùng tu. Về mặt này, quốc vương có một ứng cử viên sáng giá —— anh chàng James, người đã trở thành một tên điên quân sự.

Tiếng chuông cuối của hoàng hôn dần biến mất giữa núi rừng, quốc vương trở về đại sảnh của tòa thành.

Tướng quân Skien đã chờ một lúc.

Sau một ngày thanh trừng, Legrand đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát thành Bomari.

Tính sổ, đã bắt đầu.

Mấy ngày sau, hai sứ giả đến thành Bomari.

Sứ giả đến từ bang Balbo.

Họ mang đến tin tức mà quốc vương muốn.

Sau khi đánh chiếm thành Balbo, tướng quân Edmund bang Anghel tận tâm chấp hành mệnh lệnh của quốc vương, quân đội Anghel dũng mãnh đã thanh trừng hoàn toàn hoàng tộc bang Balbo, đảm bảo không bỏ sót hoàng tộc nào của Balbo. Ngày hôm đó, máu nhuộm đỏ phiến đá cung điện Balbo.

Hoàng tộc bang Newcastle bị đối xử không khác gì hoàng tộc Balbo.

Kẻ phản loạn đã nếm trái đắng thất bại.

Cuộc thanh trừng hoàng tộc của hai bang đã gây ra chút tranh cãi cho quốc vương —— vì những hoàng tộc Balbo chết dưới lưỡi dao của kỵ binh Anghel, không phân biệt đàn ông, đàn bà hay trẻ em.

Mệnh lệnh của quốc vương rất tàn nhẫn, không hề khoan dung.

"Nhà phê bình của chúng ta lại có thể xào nấu nữa."

Trước khi ra lệnh, quốc vương đã từng bâng quơ nói với tướng quân Skien như thế.

"Thần lại muốn họ có thể tự mình dập tắt cuộc chiến này." Tướng quân Skien bất bình trả lời.

Quốc vương lắc đầu, không bàn thêm.

Những điều xảy ra tiếp theo ở miền Bắc sẽ là cuộc tính sổ lớn chưa từng có, Balbo và Newcastle đã sống dưới sự thống trị của các bang quá lâu, nếu muốn thiết lập lại trật tự mới ở đây, thì quốc vương nhất định phải đảm bảo không để sót một bang phản loạn nào có dòng máu hoàng tộc còn tồn tại trên đời này.

Thảm sát chỉ là bước đầu tiên trong cuộc thanh trừng.

Khi dân miền Bắc đang tranh cãi về việc giết sạch hoàng tộc hai bang, các quan viên của quốc vương đã liệt kê tất cả những việc mà hai hoàng tộc của bang Balbo và bang Newcastle đã làm để bóc lột và áp bức người dân miền Bắc suốt mấy năm qua, sắp xếp thành "sách trừng phạt", phái ra nhiều người truyền khắp miền Bắc.

Trong "Sách trừng phạt", các quan chức bộ tài chính của quốc vương đã dùng lập luận chặt chẽ, bác bỏ luận điệu trước đây mà Liên minh Phản loạn đã dùng để kích động cuộc phản loạn:

—— không phải do Legrand dẫn đến nghèo đói ở các bang Balbo và Newcastle, mà là sự tham lam vô độ của hoàng tộc các bang. Khi người dân miền Bắc đang phải chịu đói rét, chẳng hạn như quốc vương Newcastle, Langtoft râu đỏ, cung điện của ông ta rất nguy nga và tráng lệ, tài sản cá nhân của ông ta tương đương với ba năm thuế của cả bang.

Phải nói là sau mấy lần bị quốc vương tra tấn, năng lực tranh luận của các quan viên tăng vọt, có thể nói là hoàn toàn kín kẽ.

Các quan chức mặc áo khoác đen nói năng hùng hồn, hệt như họ cũng đã trở thành một phần của người dân miền Bắc, khóc lóc than thở lên án sự bóc lột và áp bức của đám người Langtoft.

Nhưng phần tố cáo này cũng không phải nói ngoa.

Lấy Newcastle làm ví dụ.

Sau khi chiếm lại thành Bomari, cậu lập tức tổ chức một cuộc kiểm tra các tài liệu được bảo vệ của Newcastle tại thành Bomari. Nghèo đói và lạc hậu ở miền Bắc không thể tách rời khỏi sự thống trị của bang Newcastle.

Hệ thống kinh tế của bang Newcastle dưới sự thống trị của gia tộc Langtoft bị chi phối bởi hệ thống trang viên cổ xưa. Dưới chế độ trang viên diện tích đất đai bị chia từ nhỏ đến nhỏ khác nhau, có trang viên lớn thì diện tích mấy nghìn mẫu, mà trang viên nhỏ chỉ có mấy trăm mẫu, thậm chí chỉ có mấy chục mẫu. Mấy trang viên được đăng ký trong "hồ sơ quận nhà trắng"" của bang Newcastle, thì đa số các trang viên lớn với hơn 1.000 mẫu đều thuộc sở hữu của gia tộc Langtoft và người tận hiến.

Trong khi địa tô cố định và địa tô bằng hiện vật đã được thực hiện rộng rãi ở Legrand, thì bang Newcana vẫn đang thực hiện địa tô lao động của thế kỷ trước. Ở bang theo lao động địa tô thì chỉ có nông dân đứng tên trên danh nghĩa, tuy nông dân giữ sổ công, nhưng thực ra không khác mấy với nông nô.

Trang viên có tòa án tư pháp độc lập riêng, thậm chí vì nó là một bang độc lập, người bị trang viên quản lý rất khó có thể trực tiếp vượt bang mà yêu cầu phán quyết của tòa án hoàng gia Legrand.

khí hậu khắc nghiệt, thể chế cổ xưa... Miền Bắc đúng là có mùi của man rợ và nghèo đói.

Quốc vương tìm thấy thứ mình muốn từ tập tài liệu dày cộp:

—— cậu sắp xếp lại chế độ mà gia tộc Tường Vi đã thực hiện khi thống trị miền Bắc.

Chiến thắng trong chiến tranh chỉ là bước đầu tiên để giành lại, sau khi chiến thắng quân sự, quốc vương còn phải tỉnh ngộ lòng dân hướng về mình.

Đây cũng là một chiến tranh vô hình.

Sau khi "sách trừng trị" được lan truyền, các quan chức của quốc vương đã bày thế trận chờ quân địch, sẵn sàng bắt đầu một chiến dịch tuyên truyền thứ hai.

Trong chiến dịch tuyên truyền này, người hát rong đóng một vai trò quan trọng.

Một nhà hát rong được quốc vương tiếp kiến.

Trong buổi lễ phong chức trước quốc vương chiến đấu với Gulundi, người hát rong đã gảy dây đàn hạc trên quảng trường, hát một bản ca dao cổ của Legrand. Quốc vương sai người đón ông từ thành Banz. Không ai quen thuộc với truyền thuyết vĩ đại và sử thi cổ xưa hơn người hát rong.

Đó là ký ức xa xưa truyền lại trong dây đàn.

"Ta hy vọng ngài có thể hát lại sự thanh bình, an lành và vẻ đẹp trước đây của phương Bắc." Trong sảnh thắp lửa, quốc vương nói người hát rong: "Có ca dao nào như vậy không?"

"Có, thưa bệ hạ." Tóc mai của người hát rong đã bạc trắng, ông đi một đôi ủng đã mòn vì đi bộ quá nhiều, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Nhưng ông có đôi mắt xanh lục sáng ngời: "Thần rất vui lòng hát những ca dao đó..."

Nói xong ông gảy dây đàn, tìm kiếm giai trong ký ức.

Giai điệu du dương như một mảnh tuyết rơi xuống.

"Ngài cần gì?" Quốc vương nhẹ hỏi, lắng nghe giai điệu gợi nhớ đến tuyết trắng, lò lửa và săn hươu.

"Thần không cần gì cả, thưa bệ hạ." Người hát rong nhìn quốc vương với đôi mắt xanh lục sáng ngời: "Thật ra, thần có một bài ca tự viết và nếu có thể, thần muốn ngài nghe nó, thì đó đã là phần thưởng lớn nhất dành cho thần rồi."

"Mời."

Người hát rong nghiêm túc điều chỉnh dây đàn, vẻ mặt của ông trở nên cực kỳ chuyên chú và thành kính, ông ngâm nga bằng chất giọng trầm trầm.

"Nói ta nghe, nói ta nghe, người của Kehya

Ai đã đưa ngươi lên núi đồi

Ai đã dẫn ngươi theo cầm trường thương

—— phải, đó là nữ hoàng trẻ với mái tóc đen

..."

Giai điệu trầm bổng, giọng hát của người hát rong hơi khàn. Đó là bài hát mà ông quen thuộc nhất, ông đã hát nó từ ngọn núi phía nam Legrand cho đến vùng núi tuyết liên miên phía Bắc, ông đi tới đâu cũng truyền lại bài hát cho những người không biết tới đó, giai điệu vừa buồn vừa đau thương.

Ông hát về một nữ hoàng trẻ.

Một nữ hoàng trẻ với đôi mắt xanh lục, nàng nhặt trường thương từ trong máu, lãnh đạo mọi người đánh tan quân thù xâm lược, vì vậy mọi người đã bện vòng gai thành vương miện đội lên đầu nàng.

Nữ hoàng trẻ gặp quốc vương trẻ ở độ tuổi mười bảy. Họ gặp nhau ở ngọn núi lá phong như lửa ở Kehya, họ yêu nhau trong máu và lửa, cuối cùng quốc vương trẻ vì nữ hoàng của mình mà vượt qua bảy cửa ải do người Kehya đặt ra, hệt như các kỵ sĩ trong truyện cổ tích theo đuổi người mình yêu. Thế là, người Kehya vui mừng giao nữ hoàng của họ vào tay người nọ.

Họ kéo những giai điệu nhẹ nhàng và hát những bài hát vui vẻ cho nữ hoàng.

Những bài hát đó vẫn được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác ở Kehya.

Trong tiếng đàn hạc, ánh lửa bập bùng, xung quanh như những ngọn núi màu đỏ, dưới những tán lá phong, vị quốc vương trẻ gảy dây đàn, váy dài của nữ hoàng trẻ tuổi rực lửa.

Người hát rong đã hát xong và không còn gảy dây nữa, nhưng hình bóng mờ ảo đó vẫn hiện ra trước mắt quốc vương.

Quốc vương lờ mờ thấy khuôn mặt không rõ của họ. Trong thoáng chốc, văng vẳng tiếng hát ru bên tai.

Hệt như đã từng có bàn tay khẽ vuốt ve má của cậu, hệt như có người đã từng ôm cậu khi còn trong tã lót, ngồi bên ánh lửa bập bùng, vỗ nhẹ vào lưng cậu, thủ thỉ ru cậu vào giấc ngủ... dịu dàng và ấm áp vô ngần, cậu được tình yêu thương vây quanh.

"Người ấy là ai?"

Quốc vương khẽ hỏi.

"Vương hậu Illinor, nữ hoàng mãi mãi của bọn thần."

Người hát rong hành lễ với quốc vương, ông có đôi mắt xanh lục, đặc trưng của người Kehya.

Nữ hoàng Illinor.

Cái tên này đã chạm đến một sợi dây trong lòng quốc vương.

Đó là...

Mẹ của cậu.

"Người..." Quốc vương hạ giọng, nhìn chằm chằm xuống đất: "Người là người thế nào?"

"Người là nữ hoàng tốt nhất của Kehya." Người hát rong nhìn quốc vương trẻ, thấy được bóng dáng của nữ hoàng yêu quý của họ trên khuôn mặt của cậu: "Nếu ngài đến Kehya, ngài có thể thấy bức tượng của người, người hát rong giỏi nhất đến từ Kehya, người dân Kehya đều yêu mến người."

_________________________

(*)女王: Nữ vương hay Nữ chúa là từ dùng để chỉ người phụ nữ làm Quốc vương. Nữ vương là nguyên thủ quốc gia tại các Vương quốc này. Người phụ nữ làm Hoàng đế, là nguyên thủ quốc gia của một Đế quốc, thì sẽ được gọi là Nữ hoàng. Ngoài ra, Nữ vương cũng là tước vị dành cho con gái của các Thân vương thuộc hoàng tộc Nhật Bản.