Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 92




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba ngày sau, ban đêm.

Quốc vương chỉ huy thiết kỵ Tường Vi lặng lẽ đứng ở phía Tây Bắc của pháo đài đá đen. Khi chiến mã hít thở, khí phun ra từ mũi chúng biến thành những đám sương trắng, tiếng nước sông Lessy chảy xiết kêu róc rách trước mặt họ. Tối nay là một buổi tối thích hợp cho nội chiến và chinh biến, trời nhiều mây, không có ánh trăng.

Quốc vương ở phía trước đội ngũ, cậu khẽ cụp mắt, nhìn sông dài chảy mãi.

Cậu nhớ lại những ngày trước đây, khi công tước Buckingham dạy chiến thuật trong thời gian tỉnh táo ngắn ngủi của cậu, khi cậu còn là Purlan, Purlan bị rượt đuổi điên cuồng. Cậu nhớ rõ lúc nhỏ, ngoài công tước Buckingham và anh họ John, thật ra có rất ít người muốn đến gần cậu, vì không ai biết được quốc vương bệ hạ trời sinh tính tình thô bạo sẽ đột nhiên nổi giận và giết người khi nào.

Mọi người đều biết vua Legrand là một bạo quân tàn nhẫn, chỉ có ông cụ đó mới vuốt nhẹ mái tóc cậu, khi cậu nổi điên sẽ bước lên một đống bừa bộn, cướp thanh kiếm để ngăn cậu tự hại mình.

Một ông cụ bảo vệ đứa cháu như điên như dại của ông, những năm đó cung điện Tường Vi thực sự trống rỗng.

Purland, dù vỡ vụn nhưng cuối cùng sẽ đẹp đẽ Niết Bàn.

Niết Bàn của cậu quá muộn màng, cậu còn chưa kịp nói cho bác mình biết, cậu không bao giờ quên chiến thuật bác dạy mình lúc trước.

Buổi chiều trong cung điện, phòng nghỉ của quốc vương khi còn nhỏ, ánh mặt trời sẽ xuyên qua khung cửa sổ Tường Vi, trải ra ánh sáng rực rỡ xuống đất. Khi còn nhỏ, đồ chơi của cậu khác với mọi người, đó là chiếc bàn cát quân sự to đùng cắm đầy những lá cờ lớn nhỏ, công tước Buckingham giả thiết ra các tình huống khác nhau, bác cháu hai người chiến với nhau trên bàn cát.

"Thật ra vua là lá cờ quan trọng nhất trên chiến trường, lá cờ vua ý nghĩa không phải ở chỗ sức mạnh của một người có thể thay đổi toàn bộ tình hình chiến sự, mà ở chỗ khi vua giống với binh lính của mình, tất cả thanh kiếm đều sẽ tuân theo ý chí của hắn. Nếu vua có thể là người đầu tiên anh dũng chiến đấu, thì quân địch dù mạnh đến đâu binh lính của hắn cũng sẽ không lùi bước. Đó là ý nghĩa của lá cờ vua."

""Trong chiến tranh, nhân từ, tha thứ, tàn nhẫn... đều chỉ là một loại thủ đoạn, thà rằng bị mỉa vô đức, chứ đừng có lòng từ bi. Bệ hạ, ngài phải có dũng cảm của sư tử, xảo quyệt của cáo và tàn nhẫn của rắn độc."

Trong nắng chiều, công tước Buckingham cắm cờ lên cao, nuốt chửng chủ soái của cậu.

Người đã thấy chưa?

Quốc vương thầm hỏi.

Cậu đã đủ dũng cảm như bác nói, không e ngại là người đầu tiên phải đối mặt với quân địch trên các chiến trường. Cậu đã đủ xảo quyệt như bác nói, chọn cách thông minh để đạt được lợi ích lớn nhất. Cậu đã đúng như mong đợi của bác, có lòng dũng cảm của sư tử, xảo quyệt của cáo và tàn nhẫn của rắn độc.

Quốc vương rất muốn quay lại nhìn chiếc xe ngựa trong quân đội.

Rào rào.

Tiếng nước chợt lớn hơn.

Quốc vương nhìn lên, chỉ thấy một đội tàu đang đến từ hướng pháo đài đá đen đối diện với họ. Tướng quân Skien quay đầu vẫy tay với các trường cung thủ phía sau, ra lệnh cho họ đề phòng.

Một đoàn thuyền đi ra từ pháo đài do quân phản loạn chiếm đóng, chẳng mấy chốc đã đến bờ đảo giữa sông.

Một binh sĩ không mặc giáp nhảy khỏi thuyền, đến gần rồi quỳ xuống trước quốc vương: "Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tướng quân và hầu tước đã hành động, mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi."

Quốc vương nhận ra người lính này, anh ta là thân binh của tướng quân Kền Kền một trong những tù binh mà họ đã thả ra, thông qua anh ta lá thư thứ hai của quốc vương đã được gửi cho tướng quân Kền Kền.

Quốc vương khẽ gật đầu.

Chẳng mấy chốc đội tàu kia đã xếp hàng trên mặt sông, nhanh chóng trải ra một cây cầu phao rộng lớn. Quốc vương kéo dây cương, là người đầu tiên bước lên cầu phao có hơi nhấp nhô. Thiết kỵ theo sát, quân đội Legrand đặt chân đến pháo đài đá đen thứ hai mà không phải trải qua một trận chiến nào.

Lúc này, quân phản loạn trên pháo đài đá đen đã cởi bỏ lá kỳ Vinh Nguyên trắng và thay vào đó là vương kỳ đỏ rực.

Quốc vương dẫn quân, không hề dừng lại.

Cây cầu phao thứ hai cũng sớm được dựng lên. Lần này nó được nối thẳng từ pháo đài đá đen thứ hai đến thành Bomari đối diện.

Vó ngựa đều bọc vải, khi di chuyển yên tĩnh như màn đêm.

Cuối cùng quốc vương không ngoảnh lại nhìn chiếc xe ngựa trong quân đội.

Cậu đi suốt một đường, bất cứ nơi nào cậu đi qua, quân phản loạn đều buông vũ khí xuống, quỳ mọp xuống đất.

Khi bước lên bãi cát trước thành Bomari, quốc vương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tòa thành vốn thuộc về gia tộc Tường Vi, ánh lửa lập lòe trong đêm tối.

Quốc vương lạnh lùng nhìn ánh lửa.

Tướng quân Skien ở bên cạnh quốc vương, lúc này thấy được ánh mắt của quốc vương, không khỏi hơi sửng sốt. Dưới ánh sáng ngọn đuốc, khuôn mặt quốc vương lạnh lùng, ánh mắt nhìn chăm chú tòa thành hệt như đó không phải là tòa thành phí sức giành lại, mà chỉ là một bàn cát thuộc về cậu.

Cậu là chủ nhân của bàn cát, tất cả những trận cờ đổi thay trong bàn cát chỉ là trò chơi theo ý mình mà thôi.

...

Tòa thành Bomari là một nơi ồn ào hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài.

Rồng lửa cuộn tròn và bốc cháy ở giữa thành Bomari, bên trong thành Bomari đã rơi vào hỗn chiến.

Langtoft mặc giáp hạng nặng, cầm chiếc rìu lớn của mình chém chết một binh sĩ Balbo đang tiến đến. Đầu của binh sĩ bay lên cao, máu phun ra từ hộp sọ, văng khắp người Langtoft, khiến ông ta trở nên dữ tợn như ác quỷ trong bài đồng dao.

"Hay! Không hổ là diều hâu của Balbo!"

Lantoft không lau vết máu trên mặt, ông ta lạnh lùng nhìn phía trước, giận quá thành cười.

Sau khi vào nội thành, tướng quân Kền Kền sống trong một tòa nhà to lớn nguy nga, lúc này đài phun nước trong sân rộng đã chất đầy xác chết, máu chảy trên đá lạnh.

Langtoft dẫn theo binh lính phá cửa xông vào, chuẩn bị giết tướng quân Kền Kền, một đường giết tới đây mới phát hiện mình lại bị binh lính của Balbo và Chavos bao vây.

Langtoft lạnh lùng liếc qua lão hầu tước bang Chavos và tướng quân Kền Kền đang đứng cách đó không xa.

"Ông ép bọn ta đấy." Tướng quân Kền Kền giơ đuốc lên, trong nụ cười lộ ra vẻ đắc ý: "Cũng là quân phản loạn, nhưng Newcastle lại như vua của Balboa và Chavos, nghĩ hay quá."

"Hầu tước đến gặp ta, nói cho ta biết chuyện bây đầu nhập vào Legrand, chúng bây đã lên kế hoạch với nhau?"

"Thật ra trong hội nghị, lý do sao ngài hầu tước đề nghị bọn ta rút lui về bang Chavos vì bọn ta đã bàn bạc từ lâu rồi." Tướng quân Kền Kền cười nói: "Ai không biết "râu đỏ" Newcastle nặng lòng nghi ngờ, nếu không khiến ông cảm thấy ngài hầu tước có dã tâm thì sao ngài tin được ngài hầu tước chứ?"

"Hay, hay, hay!" Langtoft như nghiến răng nói: "Ngài hầu tước, kẻ hai mặt như ngài làm hay lắm."

Để lấy kho báu trong thành Tường Vi, mà trong thời gian này binh sĩ của Langtoft hao tổn biết bao nhiêu. Bởi vậy ngay từ đầu ông ta đã từ chối hợp tác với đồng minh đóng quân ở nội thành Bomari, chỉ vì sợ đồng minh phát hiện ra sự thật ông ta miệng cọp gan thỏ. Sau khi ép phải nhượng bộ trong hội nghị, Langtoft đã bắt đầu tìm cách diệt trừ các đồng minh của mình.

Khi hầu tước Chavos tìm tới cửa, nói cho ông ta biết tướng quân Kền Kền đầu nhập Legrand, Langtoft vốn đã nghi ngờ nên không chút do dự tiến hành cuộc thanh trừng vào ban đêm.

Chỉ là Langtoft không ngờ đối phương đang chờ ông ta đến.

"Những việc ông làm cũng không hơn bọn ta." Tướng quân Kền Kền cũng cười lạnh: "Balbo và Chavos đã kết minh với ông, cũng không phải muốn làm quân cờ trong tay ông. Ông định để bọn ta làm bia đỡ, còn mình đào kho báu chạy trốn, ông tưởng mọi người đều không biết à?"

Đôi mắt của Langtoft hơi co rụt lại: "Sao bây biết chuyện kho báu?"

"Vì bọn ta không phải kẻ ngu."

Tướng Kền Kền hừ lạnh.

Langtoft nhìn thoáng qua thi thể binh lính Balbo trên mặt đất: "Hy sinh binh lính dưới tay, để cho ta hạ thấp cảnh giác, sau đó mai phục ta với quân đội Chavos... bây không sợ ngài hầu tước cũng sẽ phản bội bây sao?"

Sắc mặt tướng quân Kền Kền có hơi khó coi, giống như Langtoft đã nói, vì tê liệt Langtoft, gã cũng không báo cho binh lính của mình phải làm gì tối nay, bởi vậy để cho Langtoft dễ dàng giết tới trụ sở trung tâm, lúc này mới cùng hầu tước bao vây ông ta.

Lần này, gã quả thực cũng coi như tổn thất nặng nề.

Lời của Langtoft khiến gã có hơi bất an.

Binh lính trong viện hôm nay, đều là thủ hạ của lão hầu tước, nếu hầu tước bị Langtoft thuyết phục, đặng đổi sang đối phó gã, vậy gã sẽ không có sức chống lại.

Hầu tước đứng bên cạnh vội nhắc nhở gã: "Tướng quân, kho báu đã chất lên xe ngựa của ngài rồi."

Tướng quân Kền Kền lập tức bình tĩnh lại.

Khi thảo luận về cách hành động với hầu tước, tướng quân Kền Kền tự hỏi binh lính của ai nên hy sinh để làm mồi nhử. Cuối cùng, thảo luận ra hy sinh binh lính Balbo. Sau trận chiến ở pháo đài đá đen, sức mạnh quân đội của Balbo vốn đã chịu đả kích, nếu hy sinh Chavos thì khó có thể chống lại Langtoft.

Nhưng đổi lại, kho báu mà Langtoft tìm thấy sẽ được chất lên đoàn xe của tướng quân Kền Kền trước khi bọn họ hành động.

Chừng đó kho báu đủ để bọn họ mời được Thánh Đình!

Tướng quân Kền Kền không có ý định đầu hàng Legrand!

Trong kế hoạch của bọn họ, sau khi giết Langtoft và lấy được kho báu, bọn họ sẽ nhanh chóng rút về thành Chavos, sau đó dùng kho máu mà bọn họ tìm được từ thành Bomari để nhờ thiên sứ của Thánh Đình ra tay —— tin Langtoft giấu rất kỹ, nhưng ai lại không có thứ như tai mắt chứ?

Bọn họ cũng biết công tước Buckingham chết như thế nào!

Nếu có tồn tại như vậy ra tay, phản loạn của bọn họ sẽ không thất bại, sau khi bang Newcastle bị cướp đi hơn phân nửa mà Langtoft vẫn cắn răng không buông tha, không phải có ý đồ này sao?

"Giết ông ta!"

Tướng quân Kền Kền không muốn nói nhảm với Langtoft nữa.

"Bây tưởng mình là người chiến thắng..." Khi bị mũi tên nhọn chỉ vào, đột nhiên Langtoft cười phá lên: "Đồ ngu..."

Một mũi tên nhọn xuyên qua cổ họng, râu đỏ đầy tham vọng ngã ngửa ra sau, đập mạnh vào phiến đá.

Cuối cùng Langtoft cũng chết, tướng quân Kền Kền thở phào nhẹ nhõm, gã quay đầu nhìn hầu tước bên cạnh: "Thôi, chúng ta đi nhanh đi, pháo đài thứ hai không ngăn được quốc vương bao lâu... Ông làm gì vậy! Ông đã quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao?"

Giọng nói của tướng quân Kền Kền đầy hoảng sợ và tức giận.

Chỉ thấy sau khi giết Lantoft, các cung thủ của bang Chavos bang cũng không cất cung, mà quay lại nhắm vào gã.

"Ông phản bội ta?! Ông mới là người đầu nhập vào Legrand!"

Tướng quân Kền Kền như nhận ra điều gì.

"Tướng quân phản bội Langtoft và cả bệ hạ nữa." Lão hầu tước nở nụ cười lạnh lùng: "Một người như tướng quân, chẳng phải nên dễ tha thứ cho phản bội hơn à?"

"Ông không sợ Legrand sẽ tính sổ sao?"

"Bang Balbo và bang Newcastle đã làm rất nhiều việc tốt trong cuộc phản loạn, đương nhiên sẽ lo bệ hạ tính sổ, nhưng bang Chavos chẳng làm gì cả." Lão hầu tước cười với vẻ đắc thắng.

Ông ta nói xong bèn vung tay lên:

"Theo lệnh của bệ hạ, giết kẻ phản bội."

_____________________

Edit: Hình minh họa bàn cát





Lofter: 祭xiao