Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 68




Edit | Beta: Wis

Nhưng cách một khoảng cách xa xôi, quốc vương vẫn chắc chắn bác ruột của cậu cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống mình.

- --James nhìn chằm chằm quan chỉ huy: "Người Anghel không phải ngu ngốc như anh bị lạc trong tuyết suốt ba ngày trời! Họ đã tiếp xúc với tuyết từ khi còn nhỏ! Bây giờ! Phái người giúp đỡ ngay!"

Vẻ dửng dưng trên mặt quan chỉ huy biến mất, anh nghiêm túc lên, nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Chết tiệt!

Lũ khốn Liên minh Năm cảng lúc nào cũng chậm trễ khiến anh dần quen với việc đội vận tải muộn lắm mới đến!

Đúng là mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc.

Nhưng một kẻ tâm thần như James nói đúng, khi Anghel đến mùa đông, dòng nước dọc theo bờ biển sẽ khiến họ có tuyết dày như vùng đất phía Bắc. Hơn nữa người Anghel vừa mới thiết lập giao dịch với Legrand nên mấy tháng tới họ sẽ không đến nỗi trở nên lười biếng như người của Liên minh Năm cảng.

Quan trọng nhất là!

—— nơi này là Newcastle.

Bạo động năm ngoái vừa mới lắng xuống không lâu, thỉnh thoảng còn có bạo dân tập kích quân đội đóng quân ở đây. Dù bọn họ tấn công lẻ tẻ như những con muỗi phiền phức.

"Đệt!"

Quan chỉ huy chửi thề, anh không thèm uống chút rượu mạnh chó má gì nữa mà quay người sải bước về phía doanh trại.

"Cút hết cho bố!"

Tiếng ồn ào vang lên, chiến mã hí vang, áo giáp va vào nhau.

Chẳng mấy chốc, cây cầu treo ở cổng phía Tây Nam của tòa thành Newcastle được nâng lên, lính canh gác nhìn quan chỉ huy dẫn dắt một nhóm kỵ binh lao qua cây cầu như một cơn lốc.

Họ lao vào tuyết trắng mênh mông trong tiếng thúc giục của quan chỉ huy.

...

Chiến mã ngã xuống vũng máu, các binh sĩ Anghel tập hợp lại với nhau, họ dùng phương tiện vận chuyển gỗ sắt làm pháo đài phòng thủ tạm thời.

Nhưng nói thật, pháo đài tạm thời này quá tồi tàn.

Người Anghel nổi tiếng dũng cảm và thiện chiến.

Lúc trước hoàng gia Tường Vi chinh phục Anghel nhiều năm nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn dẹp yên họ. Dù họ rất nghèo và thiếu vũ khí tiên tiến, thường chỉ mặc bộ giáp da rồi cầm cung tiễn thương giáo chiến đấu với kỵ sĩ vũ trang đầy đủ. Cho tới nay họ luôn nhờ vào sự nhanh nhẹn của mình khiến cho kẻ địch trở tay không kịp.

Mấy trăm năm nay họ đã nhờ vào chiến thuật du kích này để đánh bại quân đội của Legrand, nhưng ngày hôm nay những lợi thế này đã mất hiệu lực.

Họ vận chuyển gỗ lim rời khỏi dãy núi Anghel quen thuộc của mình và đến miền Bắc xa lạ.

Họ gặp phục kích.

Đối phương quen thuộc với địa hình ở đây hơn họ. Kẻ địch ẩn nấp ở nơi mà họ phải đi qua để đến tòa thành Newcastle —— một hẻm núi hơi dài.

Khi họ hành quân đến giữa hẻm núi, kẻ địch bỗng nhiên nhảy lên từ hai bên tuyết đọng.

Kẻ địch khoác áo choàng dày màu trắng hoàn toàn hòa làm một thể với tuyết lớn, hơi thở của bọn họ bị tuyết đọng bao phủ, ngay cả ngựa cũng không phát hiện ra khác thường. Đợi đến khi tuyết đọng hai bên vẩy lên thì họ mới phát hiện có gì đó không ổn, nhưng đã không còn đường lui.

Sĩ quan đội vận chuyển Anghel vừa rút hồ đao, trong không trung đã vang lên tiếng mũi tên bén nhọn "vèo, vèo, vèo".

Mũi tên sắt như mưa, xuyên qua không trung.

Sĩ quan vung đao đẩy mấy mũi tên sắt ra, chiến mã dưới thân cũng đã gầm lên một tiếng ngã xuống đất. Cậu loạng choạng rút cái chân bị chiến mã đè lên, lăn xuống dưới chiếc xe đầy ắp gỗ lim để né tránh mũi tên.

Đây là một cuộc tàn sát từ một phía.

Binh sĩ Anghel chỉ có bộ giáp da đơn giản, còn đối phương vậy mà lại cầm nỏ sắt bị Thánh Đình cấm.

Nỏ cứng ở khoách ngắn như vậy, tốc độ bắn nhanh đến mức dù là kỵ sĩ Anghel ưu tú nhất cũng không kịp phản ứng. Mà mọi người đều biết, sở dĩ nỏ bị cấm là vì nó có thể xuyên qua giáp lưới hoàn mỹ nhất! Đây là thứ vũ khí bị gọi là "nguyền rủa".

Trước mặt nó thì giáp lướt hệt như một tờ giấy hỏng, huống chi là bộ giáp thô sơ của Anghel.

Thoáng chốc, tuyết trắng tinh bị máu tươi nhuộm đỏ.

Lúc chiến mã bị thương cố chạy trốn, nó làm lật chiếc xe ngựa chứa đầy gỗ liêm, những khúc gỗ đen lăn lộn vương vãi đầy đất. Xác binh sĩ Anghel và xác chiến mã cùng lúc ngã ngổn ngang xuống đất, trong nháy mắt không khí đã đầy mùi máu tươi.

Cậu nên làm gì đó!

Nghe chiến hữu kêu rên bên tai, sĩ quan nắm chặt hồ đao trong tay.

Giữa tiếng mưa tên có tiếng vó ngựa dồn dập.

Sĩ quan đột nhiên lăn ra từ dưới gầm xe. Một chiến mã không bị nỏ nhắm trúng lao tới từ phía sau, mục tiêu của kẻ địch là binh lính chứ không phải ngựa nên không ai để ý đến nó. Sĩ quan suýt nữa bị chiến mã lao nhanh đến giẫm phải, cậu nhanh tay lẹ mắt chộp được yên ngựa bèn xoay người lên chiến mã.

Chiến mã bị thương mang theo cậu xông ra khỏi hẻm núi như một cơn gió.

Ngay khi sĩ quan lao ra ngoài thì có kẻ địch phát hiện ra một tên bị bỏ sót bèn hét lên sau lưng.

Sĩ quan nghe rõ ngôn ngữ của bọn họ.

Vào thế kỷ 12 trước công nguyên ở lục địa phía Tây, Newcastle đã bị man tộc trên biển xâm lược, ngôn ngữ của bọn họ mang đậm đặc điểm man tộc. Đặc biệt là phương ngữ địa phương hoàn toàn khác với ngôn ngữ thông dụng của Legrand.

Những kẻ ẩn nấp này là quân phản loạn ở Newcastle.

Một câu hỏi thoáng qua đầu sĩ quan:

—— Dù tình hình kinh tế của Newcastle tốt hơn Anghel, nhưng cũng chỉ tốt hơn Anghel mà thôi! Miền Bắc luôn bị đói nghèo đeo bám có thể nói là anh em cùng khổ với Anghel. Vậy tại sao quân phản loạn ở Newcastle lại đột nhiên có vũ khí tốt như vậy?

Bọn họ lấy nó từ đâu?

Những nghi ngờ này chợt lóe lên, sĩ quan vĩnh viễn không có được câu trả lời.

Bởi vì kẻ địch sau lưng đã lại chĩa mũi tên vào cậu.

Mũi tên sắc bén xuyên qua không trung, sĩ quan lật ngược hồ đao để bảo vệ lưng. Thoáng chốc cậu đã bị mấy mũi tên bắn vào vai và eo, phải kẹp chặt bàn đạp không thì suýt nữa ngã ngựa.

Chiến mã cũng trúng một mũi tên, nó thét thảm rồi tăng tốc, bộc phát sức giới hạn cuối cùng.

Người và ngựa chạy ra khỏi hẻm núi.

Trong tuyết lớn, một đoàn kỵ binh nhanh chóng tới từ đằng xa.

Sĩ quan dùng hết sức lực cuối cùng, ném hồ đao về phía kỵ binh kia.

Sau đó cậu lăn xuống ngựa, còn đầu thì vùi vào tuyết lớn lạnh như băng. Tuyết rơi lớn rơi xuống phủ lên khuôn mặt non nớt của cậu.

"Đã xảy ra chuyện gì."

Quan chỉ huy ghìm ngựa, vung ngang trường kiếm không cho binh sĩ của mình tiến lên.

Anh thấy cảnh sĩ quan của đội vận tải Anghel ngã xuống từ lưng ngựa, cũng thấy hồ đao cắm cách đó không xa.

"Họ bị tập kích! Chúng ta phải đi cứu viện!"

Kỵ sĩ bên cạnh cuống lên.

"Không!"

Quan chỉ huy bình tĩnh nhìn hẻm núi u ám kia, dường như có một con rắn độc đang há cái miệng to. Nó đã nuốt chửng mạng sống của một đội vận chuyển và giờ đây đang liếm răng, chực chờ đội tế phẩm mới.

"Rút lui!"

"Vì sao!"

Các kỵ sĩ không thể tin mệnh lệnh mà họ nghe thấy.

"Ta nói rút lui!"

Quan chỉ huy gầm lên.

Lính Anghel nổi danh hiếu chiến đã chọn cách trốn khỏi hẻm núi và ném vũ khí ngang ngửa mạng sống của họ —— đây là lời cảnh báo cuối cùng cho họ! Trong hẻm núi đang rình rập một mối nguy hiểm, dù họ đến đó thì cũng không cách nào nghênh địch!

Đối phương chọn liều mạng để truyền tin tức này cho họ.

"Rút lui!"

Trong tiếng gầm của quan chỉ huy, đoàn kỵ binh quay lại trở về tòa thành Newcastle.

Tuyết lớn mênh mông đã nhanh chóng phủ kín cơ thể của sĩ quan Anghel.

Chẳng bao lâu sau khi kỵ binh không đến gần, nhanh chóng rút lui thì một đám người xuất hiện ở lối vào hẻm núi. Bọn họ khoác áo choàng trắng như tuyết, mắc áo giáp sắt tinh xảo không nên có ở miền Bắc, trong tay cầm một cặp nỏ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Đi thôi."

Người cầm đầu nhìn bóng dáng tòa thành Newcastle phía xa, quay đầu lại lạnh lùng nói.

Tòa thành Newcastle.

Thủ vệ vừa mới ngáp một cái thì thấy quan chỉ huy vội vàng đi chẳng bao lâu đã dẫn theo kỵ binh trở về. Anh ta khó hiểu thả cầu treo xuống, vừa định hỏi đã thấy sắc mặt quan chỉ huy lạnh lùng xông vào trong thành.

"Cố thủ!! Cố thủ!"

Giọng nói ra lệnh của quan chỉ huy vang lên xen lẫn với gió lạnh.

Năm 1432 chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là kết thúc.

Một báo cáo khẩn cấp về trận chiến được gửi từ tòa thành Newcastle.

Chờ đến khi công tước Buckingham ở cung điện Tường Vi nhận được báo cáo về trận chiến này thì trên đó đã đầy máu tươi.

...

Ngày mai là một năm mới.

Hôm nay là một lễ kỷ niệm tưng bừng.

Nhờ những nỗ lực của đội vệ sinh thành phố, đây có lẽ là lần đầu tiên thành Kossoya được sạch sẽ như vậy.

Trên đường phố sạch sẽ, hệ thống thoát nước đặt trên những con đường chính, những nơi chưa được đặt thì rác thải cũng không còn chất đống bừa bữa như trước. Mọi người treo biểu ngữ trang phí đỏ rực khắp đường phố, cố làm cho thành phố trở nên sống động.

Nhưng đây nhất định không phải là một ngày Tết yên bình.

Một người đưa tin mệt mỏi phóng ngựa vào cổng thành, ngay sau đó anh ta đã được quốc vương tiếp kiến.

Anh ta đưa tới một tin tức làm lu mờ không khí ngày Tết.

Miền bắc, Newcastle lại nổi loạn.

Chiến hỏa bắt đầu lan ra từ tòa thành Newcastle, chẳng mấy chốc đã lan rộng ra. Đội vận chuyển Anghel đến Newcastle đã bị cắt đứt, dựa vào pháo đài quân sự của hoàng gia Newcastle mới được xây dựng, những binh sĩ đóng quân ở phía Bắc đã phải vất vả chống cự để cố thủ ngày này qua ngày khác.

Quốc vương nhận được tin này bèn nhanh chóng quay trở lại thư phòng của mình, cậu cầm bút lên bắt đầu viết lệnh.

Cậu ra sắc lệnh, bổ nhiệm công tước Buckingham làm tổng chỉ huy quân đội, trực tiếp giao quyền điều động cho ông.

Theo hệ thống quân sự của Legrand, tất cả những người nhận được tước vị và đất đai từ quốc vương đều có nghĩa vụ dẫn dắt các kỵ sĩ của mình chiến đấu khi ban hành lệnh nhập ngũ. Đây cũng là hệ thống quân sự chung của mọi quốc gia trong thời này, nhưng thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự của kỵ binh có hạn, mỗi năm đi lính bốn mươi ngày.

Cũng may trong "biến cố Tường Vi", quốc vương nhờ quân đội người Anghel, mà cuộc đối đầu giữa công tước Buckingham và đại công tước Grice khi đó cũng không nằm trong phạm vi nghĩa vụ quân sự.

"Ngài có nghĩ công tước Buckingham đã bắt đầu chuẩn bị cho việc gọi nhập ngũ?"

Charles nhìn quốc vương viết sắc lệnh.

"Đúng vậy, bác ấy sẽ làm thế." Quốc vương trả lời: "Nhưng bác ấy không có quyền đó, vậy nên ta trao quyền cho bác ấy."

Không có cuộc đàm phán hòa bình nào, cũng chẳng phải tổ chức một cuộc họp quái quỷ nào nữa để trao đổi, có lẽ đám vô dụng chỉ biết ăn rồi ngủ kia còn cảm thấy đây là một vụ nổi loạn bình thường không khác mấy với trước đây. Nhưng cách một khoảng cách xa xôi, quốc vương vẫn chắc chắn bác ruột của cậu cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống mình.

Chiến tranh.

Đây không phải là một vụ nổi loạn bình thường!

Đằng sau cuộc nội loạn có bóng dáng liên quan mật thiết đến việc giáo hoàng đến Blaise.

Trên bầu trời Kossoya, tiến chuông của năm mới vang lên, trong cơn gió Bắc se lạnh, diều hâu vỗ cánh bay lên.

Mà trong những ngày luân phiên cũ mới này, trên mặt biển eo biển Abyss, từng tàu thuyền dịch bệnh đang thầm lặng tiến về phía Đông Nam của Legrand. Lời tiên tri của phù thủy đã trở thành hiện thực.

—— những chiếc thuyền dịch bệnh kia như bầy cá chết vượt qua biển cả.

Người bên ngoài còn đang đắm chìm trong vui vẻ, sứ giả của quốc vương đã chạy ra khỏi cổng thành và mang theo một bức thư gửi cho công tước Buckingham. Cùng lúc đó, sắc lệnh biểu thị chiến tranh cũng đã bắt đầu lan rộng, nó sẽ truyền khắp các quận của Legrand.

Năm 1432 đã qua.

Đầu năm 1433, công tước Buckingham đã ra quyết định chiến đấu ngay trong cung điện, còn phía Đông Nam nơi quốc vương tọa trấn, những chiếc thuyền dịch bệnh kia đang đến gần bờ biển.

Bây giờ sóng dữ mới thực sự bắt đầu.