Khi cơn gió lạnh dần thổi qua khắp nơi, công tác chuẩn bị phòng thủ của quận Yorin được tiến hành một cách khẩn trương và có trật tự theo lệnh của quốc vương.
Gần như toàn bộ dân thành phố đều được huy động, các thư ký của quốc vương đi qua các đường phố và ngõ hẻm, dán thông báo về tình hình chiến trường Legrand ở mọi ngã tư. Các học giả và những người hát rong nói đi nói lại với mọi người rằng, bây giờ vùng đất bị mất ở Đông Nam Legrand đang được giành lại, phấn đấu của họ đã có kết quả rõ rệt, chỉ cần mọi người có thể đồng tâm hiệp lực thủ vững quận Yorin, Legrand sẽ chào đón chiến thắng huy hoàng.
Tên của mỗi thị trấn được giành lại ở Đông Nam được khắc trên các bức tường để khích lệ tinh thần mọi người.
Quốc vương dùng thủ đoạn tàn khốc buộc các sĩ quan chấp nhận mô hình kế hoạch quân sự mới đã thể hiện ưu thế của nó vào lúc này. Các quan quân nhu trải qua “tra tấn” đã nhanh chóng vạch ra một kế hoạch hợp lý, điều động xe ngựa và ngựa ở gần đó, còn vận chuyển tất cả lương thực ở các khu vực xung quanh thành Yorin đâu vào đấy. [1] Cây cối thích hợp để chế tạo thiết bị công thành gần quận Yorin cũng bị chặt sớm, vận chuyển vào trong thành, trở thành nguyên liệu cho thợ mộc và kiến trúc sư xây dựng công sự phòng ngự.
Các nhà toán học và quan quân nhu đã chăm chỉ làm việc sắp xếp “Hệ thống hậu cần” thì cũng không khá hơn trước là mấy, vì sau khi lương thực xung quanh được vận chuyển vào thành thì một mệnh lệnh của quốc vương lại rớt xuống đầu họ.
Họ phải làm việc với các sĩ quan quân nhu để thống kê các kho dự trữ lương thực hiện có ở thành Yorin, sau đó tìm ra một hệ thống phân phối lương thực hợp lý nhất có thể.
Đây có lẽ là quy trình vận chuyển lương thực nghiêm ngặt và không thể sai sót nhất trong lịch sử của Legrand, quốc vương điều động một đội kỵ binh trông coi kho thóc, sắp xếp quan giám sát. Bất cứ ai dám giấu thức ăn, đều bị xử tử ngay tại chỗ.
Khi lính trinh sát báo cáo, nhìn thấy lá cờ của Thánh quân xuất hiện trên đường chân trời, chiếc xe ngựa cuối cùng chở gỗ rút lui vào trong thành.
Bàn tời chuyển động, cầu treo nâng lên, cổng thành ầm ầm đóng lại.
Trời đất tối om, trong bóng tối, thành quận Yorin cố thủ.
“Bọn họ tới.”
Quốc vương đứng trên tháp quan sát, cậu nghe tiếng tù cảnh báo từ tháp này sang tháp khác, cả thành phố trong ánh chiều tà như con dã thú bừng tỉnh, nhe nanh cảnh cáo với kẻ địch sắp đến.
Khói bụi cuồn cuộn phía chân trời, giữa khói bụi mù mịt, vô số thánh giá giơ cao, kỵ sĩ Thần Điện mặc khôi giáp màu máu mà đến như kỵ sĩ tận thế trong truyền thuyết. Thượng Đế nói rằng thần đã ban cho bọn họ quyền chiến tranh, dạy bọn họ xuống thế gian lấy đi hòa bình và bắt người ta giết nhau, thanh kiếm trong tay bọn họ là vũ khí thần ban cho, những người bị giết bằng vũ khí đó sẽ không đổ tội lỗi cho bọn họ.
Trong số những thánh giá được nâng lên, có một thánh giá rực rỡ và chói lọi nhất.
Đó là thánh giá vàng cao bằng cả một người.
Giáo hoàng, hoàng đế đế quốc Thần Thánh, biểu tượng của Siorde.
Hiện tại, hai hoàng đế quyền lực và kiệt xuất nhất của thời đại này rốt cuộc đã bước lên cùng một chiến trường.
Trong tiếng tù chói tai, quân đội dừng lại cách thành Yorin một đoạn, có thể nói là ngay ngắn trật tự. Quân đội tiên phong tách ra, thánh giá vàng giơ cao lên phía trước, một chiếc xe ngựa lao ra khỏi quân đội. Xa xa, quốc vương thấy một người bước xuống khỏi xe ngựa.
Người xuống xe ngựa quan sát từ xa, ánh mắt chính xác rơi vào quốc vương đang ở trên tháp quan sát.
“Siorde.”
Quốc vương khẽ nói.
“Purlan.”
Khí trắng thoát ra từ chiến mã bị tròng trành, vó sắt dẫm lên mặt đất. Tiếng gió, tiếng khôi giáp va chạm, chiến trường vẫn ồn ào. Siorde đứng trên mặt đất, thở dài lẩm bẩm một mình.
Cũng giống như quốc vương trông thấy giáo hoàng, thì lão ta cũng bắt được vị trí của cậu ngay giây phút đầu tiên.
“Đóng quân.”
Cậu hạ lệnh.
Một con đại bàng trắng lượn vòng quanh trên trời, sau đó thu cánh lại, đáp xuống cánh tay vươn ra của giáo hoàng Siorde.
Nó đến từ Vịnh Thánh Linh.
Vịnh Thánh Linh, Thánh Đình, Thánh Thành.
Hồng y phó tế Segney đứng ngoài cửa đồng Thánh Địa, trên cửa đồng phía sau có rất nhiều chạm nổi tinh xảo, kể lại câu chuyện về việc lúc trước Thượng Đế cử các sứ đồ của mình cất bước tại thế gian, thiên sứ và bầy ma chém giết, thành bang dị giáo bị hủy diệt vào ngày phán quyết.
Lòng bàn tay ông ta lấm tấm mồ hôi, trong lòng ông ta giấu một bức mật thư.
Một bức thư từ đế quốc Thần Thánh, do chính tay Ferri III viết.
Segney không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng theo phong trào của Thánh quân diễn ra, giáo hoàng Siorde đã chọn đội tàu của liên minh Abyss để vận chuyển quân đội, thương đội Nội Hải Vô Vọng nhanh chóng chuyển sang hướng suy yếu. Đặc biệt là sau đó đế quốc Nộ Kim tiến công Vịnh Thánh Linh, đánh chiếm được rất nhiều bến cảng, tàu buôn của gia tộc ông ta bị những kẻ man rợ đó đốt sạch sẽ.
Giáo hoàng Siorde ngày càng tách rời với Thánh Đình, bọn hồng y như họ phải đưa ra lựa chọn.
Ông ta chỉ thêm chút trợ lực vào vết nứt mà thôi, chẳng sao cả.
Segney thầm an ủi mình.
Ông ta nghĩ thế, đi vào cửa đồng.
Sau khi hồng y cuối cùng bước vào nhà thờ bí mật này, cánh cửa bằng đồng đóng lại sau lưng ông ta, từ giờ phút này trở đi, tất cả cánh cửa trong nhà thờ này đều bị niêm phong, không ai được phép vào đây. Kỵ sĩ thủ hộ của Thánh Đình đứng canh gác bên ngoài nhà thờ bí mật, nó sẽ bị cô lập với thế giới bên ngoài, cho đến khi quyết định quan trọng sắp xảy ra trong đó kết thúc.
Trước đây nghi lễ quy cách này chỉ xuất hiện khi chọn giáo hoàng, nhưng bây giờ giáo hoàng Siorde vẫn còn ở đó, nhưng lại tổ chức lần nữa.
Sâu trong nhà thờ bí mật, hàng ngàn ngọn nến chiếu sáng mật thất này vô cùng rực rỡ, trong tình huống bình thường thì mật thất thường dùng để thảo luận việc bầu chọn giáo hoàng. Hai bên chiếc bàn dài, người mặc áo bào đen đang ngồi đa số đều đã lớn tuổi, gần đất xa trời. Segney ngồi xuống cuối chiếc bàn dài, biết rõ mình không có quyền lên tiếng ở đây.
Tất cả giáo sĩ cấp hồng y còn ở Thánh Điện đều tập trung ở đây.
Thứ sẽ được tổ chức ở đây là một cuộc xét xử liên quan đến toàn bộ Thánh Đình.
Một cuộc xét xử tuyệt đối bí mật, cũng tuyệt đối đủ để người đời khiếp sợ.
—— Phiên tòa xét xử giáo hoàng Siorde.
Về mặt giáo lý, giáo hoàng là hóa thân của thần, không bao giờ có thể phạm sai lầm chứ đừng nói là có tội. Nhưng, trong tài liệu tuyệt mật của Thánh Đình, có một quy định bí mật trong bản gốc luật Mười Hai Bảng, lúc vạn bất đắc dĩ, phù hợp với điều kiện tiên quyết nhất định thì có thể tập hợp tât cả người có tư cách tham gia tuyển chọn giáo hoàng, tập hợp tại nơi ban cho giáo hoàng thân phận thần thánh này, là có thể tổ chức phán xét với chính giáo hoàng.
Phiên tòa này tuyệt đối không được phép công khai ra bên ngoài, vì vậy trong lịch sử đã có nhiều phiên tòa được tổ chức bí mật, cuối cùng phiên tòa xét xử đều kết thúc với lý do giáo hoàng chết vì bệnh tật. Thánh Đình vẫn giữ vẻ ngoài thánh thiện với bên ngoài.
Nhưng, phiên tòa lần này hoàn toàn khác với những lần trước, phán quyết đã sớm soạn thảo, hồng y và phó tế như Segney chỉ cần ký vào các văn bản.
Dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt của những cụ già ngồi đầu bàn dài lạnh lùng, bọn họ giống như thi thể bước ra khỏi quan tài, mang theo một luồng khí già cỗi nặng nề, nhưng trong dáng vẻ đó lại ẩn chứa sức mạnh khiến người ta e ngại. Bọn họ là bảy trưởng lão của Thánh Đình, tương ứng với bảy thiên sứ nắm quyền lực được đề cập trong sách thánh.
Bảy đại trưởng lão cùng nhau xuất hiện trong hội nghị bí mật, đưa ra kết luận không thể chối cãi của phiên tòa.
Segney hít một hơi thật sâu, ký tên mình vào bản xét xử.
Ông ta là hồng y phó tế cuối cùng được mời vào, sau khi ông ta ký tên, tiếng chuông vang lên trong nhà thờ lạnh lẽo, vang vọng giữa hành lang gấp khúc và các căn phòng của nhà thờ. Trong giây phút ấy, Segney tưởng mình là người đã nhận được sách Khải Huyền, ông ta nghe thấy lời tiên tri của quá khứ, hiện tại, tương lai mãi mãi sau này vang lên bên tai, chuông lớn là dấu hiệu của ngày đó.
Segney quên mình trong tiếng chuông, khi tỉnh dậy sau cơn mê, ông ta đã ở bên trong mật thất của nhà thờ, hoàn toàn quên mất mình vừa làm gì.
Tiếng chuông như tiếng rống giận từ dưới đất lao ra, vang vọng hồi lâu.
Sâu trong nhà thờ rộng lớn, trên bàn dài, chỉ còn lại có bảy trưởng lão.
Văn thư phán xử Siorde từ bỏ giáo lý và báng bổ thần linh đặt trước mặt trưởng lão ngồi ở vị trí đầu. Lão đẩy nó vào giữa chiếc bàn dài, ngước mắt lên nhìn những người khác.
“Quyền lực của thần ban cho các tín đồ, không phải cho kẻ đi quá giới hạn.”
Một trưởng lão khàn giọng nói.
“Kẻ đánh cắp sẽ bị tiêu diệt.”
Khuôn mặt của trưởng lão ngồi trên cùng không vui không buồn, giơ tay vẽ một chữ thập trước ngực.
Trưởng lão lên tiếng trước đặt một chiếc hộp bằng đồng có niêm phong bằng chì lên bàn. Một trưởng lão khác cầm một ngọn nến làm tan chảy chì. Khi chì bị phong ấn chậm rãi tan ra, gió lạnh trong đại sảnh thổi đến ngọn nên chập chờn, trong không khí như có vô số thánh linh đang hát vang, lại giống như có vô số con rắn đang khẽ cười.
Hộp cấm kỵ.
Trong đó có một giao ước cổ xưa phủ đầy bụi bặm, ngay cả giáo hoàng cũng không thể biết được, đó là lời thề được nhắc đến trong sách thánh —— giao ước ban đầu giữa thần và con người!
Hộp đồng mở ra, giao ước giữa người và thần được bàn tay già nua nâng lên.
Quyển ấy cả trong lẫn ngoài đều viết đầy những ký tự kỳ lạ và đóng bảy ấn.
Trưởng lão đầu tiên chậm rãi mở ấn thứ nhất, sau đó chuyển nó cho người thứ hai. Trưởng lão thứ hai mở ấn thứ hai, sau đó tiếp tục chuyển qua… Ấn thứ ba, ấn thứ tư… Ấn cuối cùng!
Tất cả ngọn nến tắt lịm ngay lập tức.
“Bảy ấn đã mở ra, chúng ta hãy mở cánh cổng của Thần quốc, để ngài trở lại thế gian.”
Hai tay trưởng lão dâng cao cuốn sách cổ, mỗi chữ trên cuốn sách cổ đều đang phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng cả đại sảnh u ám như ban ngày.
Hết chương 175.