Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 153




Màu đỏ sẫm của bầu trời bị ánh sáng chói lọi như mặt trời làm tan biến, đám mây đen trở lại màu trắng. Trong tầng mây trắng hiếm thấy dưới Địa Ngục này, quân đoàn thiên sứ gảy đàn hạc vàng và diễn tấu một giai điệu hào hùng. Trong giai điệu đó, dường như những tòa thần điện thình lình mọc lên từ mặt đất. Các vị thần ở giữa thần điện hơi cúi đầu, nhìn xuống tất cả chúng sinh.

Vô số thiên sứ từ đám mây bay xuống, nghênh đón quân đoàn xương khô giống như thủy triều như biển cả.

Thiên sứ cầm trường cung, từ ​​giữa không trung bắn những mũi tên vào đội quân xương trên mặt đất. Mà một đám xương chim bay lên từ trong đại quân tử vong, không chút e ngại nghênh đón mũi tên sắc bén của thiên sứ. Trong đại quân tử vong, từng nhóm linh mục đồ đen trùm kín từ đầu đến chân giơ cao quyền trượng, tiếng ngâm tụng của chúng hội tụ lại với nhau, từng sợi xích sắt xuyên qua bầu trời sương mù đen kịt. Thiên sứ không kịp né tránh đã bị xích sắt giam cầm, sau đó chim xương xé bọn họ thành từng mảnh bằng móng vuốt sắc nhọn của chúng.

Liên tục có thiên sứ chết dưới móng vuốt của chim xương, cũng liên tục có từng đoàn ánh sáng trắng nổ tung trong đại quân xương khô trên mặt đất, xương khô và vong linh hóa thành tro bụi trong ánh sáng thánh.

Trong mắt những người thợ rèn ở bộ phận luyện sắt thuộc cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand, những con thằn lằn xương vốn “dễ thương và ngoan ngoãn” hơn học việc đã không còn dáng vẻ dịu ngoan khi phun lửa trước lò cao nữa.

Thằn lằn xương ẩn nấp trong hồ lửa lưu huỳnh ở khắp mọi nơi trong Địa Ngục. Khi các thiên sứ cầm đao kiếm đáp xuống đất đi ngang qua hồ lửa, chúng lao ra khỏi hồ với cơn lửa huỳnh giống như đài phun nước, phun ra từng đám lửa lớn, đuôi xương dài quét ngang ra. So với bộ dáng xấu đau đớn trước lò cao, giờ đây nó như từ một con chó săn trong nhà biến thành sói hoang to lớn trong vùng hoang dã.

Thiên sứ vung thanh kiếm của mình cắt kỵ sĩ tử thần từ hộp sọ xuống thú cưỡi, ngọn lửa thánh trên thánh kiếm gắn vào bộ xương, xương bị đốt cháy. Đội quân Địa Ngục bao phủ trong màn sương đen và đội quân thiên sứ khoác trên mình ánh sáng trắng va chạm vào nhau như hai thế giới ánh sáng và bóng tối hoàn toàn khác biệt, mặt trận bị kéo rất dài, hai bên đánh nhau trên một mặt trận, không ai có ý lùi nửa bước.

Monla cũng đang đứng trên đỉnh tháp của tòa thành, y duy trì tư thế nửa người nửa quạ sẵn sàng chiến đấu, ngước nhìn những thiên sứ mặc giáp không vui không buồn trên bầu trời.

Hiện tại chỉ có thiên sứ thánh linh bình thường tham chiến, quân đoàn thiên sứ cấp cao hơn còn đứng sừng sững trên mây, còn chưa tham chiến. Trên đỉnh những đám mây, các luyến thần cúi đầu nhìn xuống đối thủ cũ đã cách xa hàng nghìn năm của mình, mà lấy lâu đài Đá Đen làm trung tâm, các huyết tộc đã thăng cấp một thời gian trước cũng chỉ cầm con dao găm làm từ ánh trăng, án binh bất động. Đôi cánh bằng xương của những trụ bay vương thành Đá Đen vỗ cánh, diễn tấu ra một tông trầm lạnh lẽo.

Cách một khoảng cách xa xôi, ánh mắt của Monla va chạm với một thiên sứ cầm thánh thương ở phía trước đám mây.

Y khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười đầy máu tanh.

Đó là tử địch của y, ngàn năm y chỉ có thể biến thành một con quạ nhỏ, thậm chí không thể đặt chân xuống Địa Ngục trước khi quốc vương thức tỉnh, chính là nhờ Thần ban tặng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để chiến đấu với tử địch, binh lính và tướng lĩnh mạnh nhất của cả hai bên vẫn chưa bước vào chiến trường. Địa ngục đã chết ngàn năm, các vị thần chôn xương, thiên sứ bị phủ bụi trong Thần quốc đổ nát ngàn năm. Đây là một cuộc chiến kéo dài.

Nó sẽ kết thúc với cái chết của thiên sứ cuối cùng, hoặc tro tàn của bộ xương cuối cùng.

Thánh ca vang vọng từng lớp một giữa trời và đất, Monla thấy ác ma đột nhiên rút kiếm ra.

“Ngươi định làm gì?”

Monla vỗ cánh bay đến gần ác ma.

“Đi giết một tên.” Ác ma thản nhiên nói.

“Còn chưa đến lúc, ngươi muốn một mình lao lên trời chiến đấu vơi cả một quân đoàn luyến thần?” Monla hỏi: “Hiện tại bệ hạ không có ở đây.”

Ác ma không trả lời y, vô số bướm đen tuôn ra cuốn lên, hắn lướt lên trời cao.

Monla dang rộng đôi cánh đáp xuống một ngọn tháp, chỉ thấy bên kia bầu trời đỏ sẫm, vô số mây đen vần vũ tụ lại, hòa cùng cánh bướm đen.

“Tên điên này.”

Monla khẽ mắng.

Tuy quân đoàn thiên sứ đứng trên mây vẫn chưa bước vào chiến trường, nhưng chẳng có nghĩa là bọn họ làm như không thấy kẻ thù chủ động bay tới gần. Hơn mười tên thiên sứ phía trước đồng thời tháo cung xuống từ sau lưng, từng mũi tên dài màu vàng đặt lên dây cung, tất cả đều nhắm vào ác ma và bầy bướm đang nhanh chóng tiếp cận.

Sau khi những mũi tên ấy rời dây cung, chúng để lại những vệt vàng mãi không tan trên trời.

Mũi tên thẩm phán.

Không gian phía trước đầy màu vàng, từng mũi tên thẩm phán bắn vào cơ thể ác ma, tạo thành một cái lồng không thể thoát ra được.

Ác ma không tránh không lùi, vẫn tiếp tục tiến lên.

Đột nhiên không gian trước mặt ác ma vặn vẹo, từng mũi tên như rơi vào một vòng xoáy kỳ dị, khi xuất hiện trở lại thì chúng đã bị dịch chuyển đến một nơi rất xa. Monla ở trên tòa thành thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm, y biết trước đây quốc vương giao quyền trượng xương trắng cho ác ma, nhưng y không ngờ sau yến tiệc của quân vương, bệ hạ vẫn chọn đặt quyền trượng vào tay ác ma, mặc hắn nắm giữ Địa Ngục chỉ huy thiên quân vạn mã.

Monla loáng thoáng nhớ tới cảnh tượng quen thuộc từ rất lâu trước đây.

Khi đó, quốc vương tóc bạc ngồi trên ngai vàng, kỵ sĩ luôn có thể tiến lên không chút kiêng dè, vì quốc vương của hắn đang theo dõi hắn từ phía sau.

Quân chủ ban cho kỵ sĩ vinh quang, sức mạnh và mạng sống.

“Một tên điên.”

Monla nói.

Một tên điên được quân chủ tín nhiệm.

Một tên điên được quân chủ giao phó quyền lực và cả Địa Ngục.

Y chỉ thoáng có hơi ghen tị mà xông lên đám mây, đi giết một tên cuồng địch.

Tín nhiệm, đây là một từ khiến sinh vật trong Địa Ngục vừa sợ hãi vừa khát khao.

Đó là thứ mà tất cả sinh vật bóng tối không thể có được, bản chất của chúng khiến chúng đã định sẵn vô duyên với thiện ý của thế gian. Chúng không có những thứ này, nhưng không có nghĩa là chúng không khao khát những thứ này… Nếu không, những bộ xương đó cũng sẽ không hòa nhập với nhân loại trong cục quân sự công nghiệp, nếu không những thằn lằn xương đó sẽ không vẫy đuôi đi theo sau người thợ rèn phàm tục.

Như cách đây rất lâu, chính quân chủ vĩ đại ấy là người đầu tiên ban cho chúng thiện ý.

Một Địa Ngục hỗn loạn, một Địa Ngục một sống một chết, một Địa Ngục chiến đấu không ngừng, chưa bao giờ nể nang, kẻ mạnh là vua, kẻ yếu thì chết. Chính là quân chủ tóc bạc lên ngôi vua Địa Ngục, ban cho tất cả những sinh vật tử vong bị lãnh chúa coi là nô lệ trở thành binh lính, ban cho chúng thân phận bình đẳng và vinh quang, ban cho chúng tôn nghiêm chưa bao giờ có được trong Địa Ngục.

Vậy nên ngàn năm sau, chúng vẫn sẵn sàng dốc sức làm chó ngựa cho quốc vương.

Nhưng giữa tín nhiệm và tín nhiệm thì không giống nhau.

Ban cho họ tôn trọng và tín nhiệm để chiến đấu cho mình không giống với giao phó cả sinh mạng, trao mọi quyền lực, trao trọn niềm tin.

Trên bầu trời, bầy bướm đen nhanh chóng bay lượn, hóa thành một con rồng dài bay qua bầu trời, đâm thẳng vào một thiên sứ phía trước tầng mây. Thiên sứ giơ khiên lên để chặn nó. Khi bầy bướm đen đến gần thiên sứ thì lập tức phân tán bao vây thần. Cánh của thiên sứ mở ra, cấp bậc của thiên sứ càng cao thì lòng tự trọng càng cao, hành động này của ác ma chẳng khác nào gây hấn hạ lại hạ chiến thư với tất cả thiên sứ.

Vì lòng tự trọng và kiêu ngạo, thần bay khỏi đám mây.

Ác ma đã chém ra một kiếm từ đằng xa.

Sau khi thiên sứ một mình bay ra khỏi đám mây, Monla cúi đầu, không nhìn ác ma nữa, tiếp tục chú ý đến tình hình chiến đấu trên mặt đất.



Khi bình minh đến gần, bầu trời và mặt đất đều có màu xanh lam.

Ba người leo lên một khu đất cao, trốn trong rừng cây, dùng kính đặc biệt do phù thủy cung cấp quan sát từ xa. Trong ba người có một người khoác áo choàng đỏ sẫm, tóc bạc bị gió đêm thổi bay, rõ ràng là quốc vương vốn nên ở trung quân.

“Bọn họ đã đến, thưa bệ hạ.”

Kỵ sĩ bên trái nhỏ giọng nói.

Sở dĩ quốc vương xuất hiện ở đây là vì ba ngày trước, chiến báo của “bầy quạ” truyền đến trong sổ sách quân đội, gián điệp dưới quyền của tổng quản nội vụ đã báo cáo rằng đội tiên phong của Thánh quân Thánh Địa đã đổ bộ vào cảng Putao. Giống như phán đoán của quốc vương khi thảo luận với các tướng lĩnh trước đó, quả nhiên mục tiêu của Thánh quân Thánh Địa là miền Trung Legrand.

Lúc trước cảng Putao là lãnh địa của gia tộc Messon, âm mưu phản loạn với bá tước Pritani.

Khác với bá tước Pritani bị xạ thủ Kehya g.iết ch.ết trong trận chiến quận Puton, tộc trưởng gia tộc Messon rất thận trọng, ông ta không gia nhập quân phản loạn ha.y chinh phạt một đường, mà ở lại cảng Puton, dường như đã chuẩn bị biện pháp. Nếu quân phản loạn thắng, ông ta tuyên bố sẽ ổn định hậu phương, nếu sự việc không ổn thì sẽ dong buồm ra khơi rồi bỏ trốn.

Nhưng cuối cùng, tuy quân phản loạn thất bại, cục trưởng cục Thẩm Phán đã dẫn quân trở lại Herreid, Thánh quân cũng đã đông đảo tụ tập lại ở bên kia bờ biển Abyss. Tộc trưởng Messon cho rằng đứng về phía Thánh Đình vẫn có lợi, vậy nên dưới sự phối hợp của thành Herreid vẫn ở quận Putao.

Lần này, Thánh quân Thánh địa từ bỏ cảng Thiên Nga ở thành Herreid, chọn cảng Putao làm điểm đổ bộ.

Đội tiên phong lực lượng chính của đội Thánh quân thứ hai là đoàn kỵ sĩ vĩnh hằng của Thánh Đình, là đội quân tinh nhuệ chỉ đoàn kỵ sĩ Thần Điện của Thánh Đình. Sau khi đoàn kỵ sĩ vĩnh hằng đổ bộ, tiến quân về miền Trung. Thành phố mà bọn họ tấn công trước đó đã gặp phải ác long phá hủy các công sự, việc sửa chữa trong thời gian ngắn rõ tồi tệ và lâu hơn ban đầu nhiều.

Bởi vậy đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng công thành chiếm đất một đường, tiến triển cực nhanh.

Đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng là đội tiên phong của Thánh quân, cũng không hề giống với Thánh quân trên biển phía Đông Nam Legrand. Bọn họ ở lại thành phố chiếm được quá lâu, vậy nên sau khi để lại người tiếp ứng cho đội quân theo sau thì nhanh chóng hành quân về phía trước.

Và vào ngày đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng đổ bộ, quốc vương đã chỉ huy một đội quân, thoát khỏi đoàn quân cồng kềnh và chậm chạp. Hệt như trận chiến miền Bắc lần trước, hành trang gọn nhẹ tiến về phía trước với tốc độ tối đa.

Sau khi đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng tấn công tòa thành đầu tiên, quốc vương dẫn theo quân đội mà mình chọn hành quân suốt đêm, đi đường tắt đến quận Yorin ở phía trước vào tối nay —— một hẻm núi phải đi qua để đến quận Yorin.

Anh là Merl, thuộc hạ cũ của công tước Buckingham, anh chính là người suýt nữa đã bị người ta khiêu khích trở thành con dao cho kẻ khác ám sát quốc vương.

Quốc vương không thực sự làm bất cứ trừng phạt nào về kế hoạch ám sát của họ. Sau trận chiến Teru, Merl chủ động xin từ chức khỏi quân đội, bị quốc vương ném vào kỵ binh Tường Vi, đi hỗ trợ tướng quân Skien huấn luyện binh lính, sau đó anh đã lập không ít chiến công ở phản loạn miền Bắc. Tướng quân Skien không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó nên đã xin quốc vương ban thưởng cho anh.

Còn quốc vương như đã quên chuyện xảy ra trước đó, ban cho anh tước vị rồi cử riêng anh lãnh đạo quân đội.

Lần này, khi quốc vương chỉ huy đội tiên phong xông lên phía trước, đa số những binh lính được chọn đều là thuộc hạ của Merl. Kể từ trận chiến thành Teru thì đây là lần đầu tiên Merl ở cách gần quốc vương như vậy.

So với quốc vương trong ấn tượng, hôm nay bệ hạ như đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước Merl còn có thể không cam lòng nói năng hung hăng trước mặt quốc vương, nhưng bây giờ anh lại không dám.

Uy nghiêm của vua đã phủ lên quốc vương.

Nếu ngài công tước thấy được bệ hạ ngày hôm thì tốt biết mấy.

Merl nghĩ thế.

Quốc vương không biết thuộc hạ của mình đang nghĩ gì, cậu trông thấy quân đội xuất hiện ở phía chân trời, sau khi xác nhận con số đó ngang với dự tính của mình, cậu đặt cặp kính phù thủy xuống.

“Chuẩn bị chiến đấu.”

Cậu ra lệnh.

Đội quân do quốc vương chỉ huy ẩn nấp ở hai bên thung lũng, điều kỳ lạ là thứ họ cầm trong tay không phải là thanh kiếm, cũng không phải là trường cung, cũng không phải là bất kỳ loại vũ khí truyền thống nào.