Khi thủ lĩnh phù thủy đến thành Metzl với lòng biết ơn, nhưng khi cô rời đi thì lòng biết ơn đã biến thành kính sợ.
Cô phát hiện nhiều người ở Legrand có một sức mạnh mà mình chưa bao giờ thấy, như vị học giả đã thề muốn hái xuống mặt trời, như những nhà thần học tranh luận trong quán rượu. Lần đầu tiên, hậu duệ của loài rắn cổ cực Bắc đã thấy một thứ mạnh mẽ hơn loài rắn cổ của thế giới mà họ đã hằng ao ước trong vô số giấc mơ.
Tuy cô không biết đó là gì.
Nhưng sau khi thủ lĩnh phù thủy cưỡi chổi trở lại viện nghiên cứu bệnh lý số một Legrand, cô nở một nụ cười vui vẻ với tộc nhân đang lo lắng nhìn cô.
“Bệ hạ đã chấp nhận chúng ta là con dân của Legrand!”
Cô giơ lá thư viết tay của quốc vương lên, nói lớn tiếng.
Mấy ngày nay các phù thủy vờ ra vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra khó nén được hồi hộp, lúc này các cô đều vui mừng khôn xiết.
Trong khi các phù thủy đang reo hò thí có người vô cùng thất vọng và tức giận.
Đó là giáo chủ Anil và các nhà thần học bên cạnh ông.
…
Bức tường thành bằng giấy cỏ xây thế nào rồi cũng sẽ sụp đổ.
Tuy bọn giáo chủ Anil đã cực kì thất vọng với Thánh Đình từ lâu, nhưng sự thật mãi khiến họ ngày càng nặng lòng.
“Thượng Đế ơi, những điều này rốt cuộc là vì cái gì?”
Một nhà thần học già nua than khóc tuyệt vọng trong kho lưu trữ hoàng gia mà quốc vương đã mở cho họ, đa số các nhà thần học rời thành Thánh đến Legrand ít nhiều gì cũng có hoài nghi, nhưng khi sự thật bày tr.ần trụi trước mặt họ, nỗi đau do niềm tin bấy lâu nay sụp đổ vẫn làm cho người ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Còn cái gì là thật? Còn gì là giả nữa?”
Câu hỏi bi thống và căm phẫn của ông vang vọng trong vô vọng, sắc mặt của các nhà thần học tập trung ở đây không được tốt lắm, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Cùng với họ là một nhóm các nhà sử học kiệt xuất nhất của Legrand. Đây có lẽ là một công việc chung hơi kỳ lạ, mục đích của họ là khảo chứng hệ thống của giáo hoàng. Giáo chủ Anil không biết quốc vương… hoặc là nói gia tộc Tường Vi đã chuẩn bị cho ngày này bao lâu rồi, nhà sử học đến giúp đỡ họ lại quen thuộc với lịch sử của Thánh Đình một cách đáng kinh ngạc.
Đó không phải là điều mà một thế hệ có thể làm được.
Vô số tư liệu lịch sử được bảo tồn cẩn thận, nhiều nhà sử học lặp đi lặp lại nghiên cứu, nếu không phải nhờ sự coi trọng không thay đổi của các thế hệ vua gia tộc Tường Vi thì rất khó làm đến mức này.
Điều này khiến các nhà thần học có cảm giác, hệt như Legrand đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm nay.
Cuối cùng tích lũy lâu dài sử dụng một lần.
Quan niệm “giáo hoàng có quyền lực tuyệt đối” trong lòng các thánh đồ có thể nói là không thể lay động, quyền lực tối cao của giáo hoàng là một trong những tín ngưỡng cơ bản nhất và lâu đời nhất của các tín đồ.
Nhưng giờ mọi thứ đã sụp đổ.
“Các sắc lệnh của Lucado” ban hành vào năm 677 sau Công nguyên, các nhà biên soạn Casido, Andham, Dieto… Họ là những luật gia của Giáo Hội thời đó. Giáo chủ Anil đặt bộ sắc lệnh được biên soạn chính thức đầu tiên lên bàn, khuôn mặt của các nhà thần học bên cạnh ông tái nhợt, các nhà sử học trông bình tĩnh.
“Các tiền lệ mà nó trích dẫn trong phán quyết của giáo hoàng đều là hư cấu, thật ra, đây là một sắc lệnh không có thật.”
Viện trưởng học viện Sử học Hoàng gia, Bá tước Vori bình tĩnh nói.
Ông đã là một cụ già, tóc bạc mắt xanh, mặc một chiếc áo khoác hai hàng khuy màu đỏ thẫm với huy chương vàng đậm trên ngực. Huy chương có phần giống với huy hiệu tường vi, nhưng khác ở chỗ chạm nổi trên huy chương là một thanh kiếm thẳng để ngược, bên cạnh kiếm quấn quanh hoa tường vi.
Các nhà sử học sau lưng bá tước Vori đã đẩy những nghi vấn và chứng cứ mà họ đã sắp xếp hợp lý trong thời gian này vào giữa bàn dài.
“Các sắc lệnh Tiante”, được phát hành vào năm 1113.
“70% là giả mạo.”
“Thư của Katani cho giáo hoàng”…
“Một sự lừa dối tinh vi, đáng tiếc, nó cũng là giả.”
…
“Các quý ông thân mến.”
Bá tước Vori đứng lên, nhìn quanh những người xung quanh bàn dài, giọng nói của ông sâu lắng và mạnh mẽ.
“Là thứ gì tạo nên ngai vàng của thánh tông tôn quý đó? Như các người đã thấy, đó là vô số lời nói dối đầy tinh vi. Nhưng sự thật là sự thật, dù lời nói dối có xảo diệu đến đâu thì cuối cùng nó cũng chỉ là lời nói dối, chúng ta sẽ là những người công khai tất cả điều này, hay nhân danh Thượng Đế vĩnh hằng thực hiện những lời lừa dối này đây?”
Im lặng không hề có một tiếng động.
Các nhà thần học không nói nên lời nhìn cuộn giấy trước mặt.
“Ta tin rằng, các quý ngài sẽ đưa ra lựa chọn mà một tín đồ chân chính nên làm.”
Bá tước Vori cúi đầu thật thấp trước các nhà thần học, sau đó đứng dậy rời đi cùng với người học viện Sử học Hoàng gia, nhường chỗ cho nhóm các nhà thần học còn chút tín nhiệm nhỏ nhoi cuối cùng với Thánh Đình cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Bước vào sân, bá tước Vori ngẩng đầu.
Ánh mặt trời rực rỡ.
Sắp hết xuân rồi.
Mùa hè đang đến, nắng như đổ lửa.
…
Quốc vương đi giữa những giá sách cao.
Đây là Thư viện Hoàng gia, nằm trong Trường Lịch sử của Học viện Hoàng gia. Nếu các nhà thần học may mắn leo lên các tầng trên của nó, họ sẽ thấy những suy đoán của mình là đúng.
Việc các nhà sử học của Legrand quen thuộc với lịch sử của Thánh Đình không phải tự dưng có.
Trong Học viện Hoàng gia, có rất nhiều sử học, họ bước chân vào đây khi còn trẻ và họ ở đây từ khi còn trẻ cho đến khi tóc bạc phơ, bước đi loạng choạng.
Có người trong số họ đã dành cả đời để kiểm chứng sự thật và giả mạo của một văn thư hàng trăm năm trước, có người đã đọc vô số tài liệu lịch sử khô khan và nặng nề để nghiên cứu lý do thực sự đằng sau một trận chiến nhỏ giữa Thánh Đình và dị giáo…
Họ vô danh, chìm trong biển tư liệu lịch sử mênh mông.
Trong xã hội thượng lưu, họ bị gọi là “những kẻ ngốc nghiên cứu về thứ vô bổ”.
Nhưng, trong mắt quốc vương, họ cũng là những thợ săn và kẻ theo dõi giỏi nhất —— trên một chiến trường khác.
Học viện Sử học Hoàng gia Legrand được thành lập lâu đời, gần như ngang bằng với lịch sử hoàng gia. Ban học thuật không mấy tiếng tăm đã qua nhiều năm như vậy, vẫn làm một việc, đó là như chó săn theo dõi dấu chân của Thánh Đình trong sương mù lịch sử. Trên chiến trường này, họ cũng giống như các nhà luật học và các nhà thần học của viện hồi giáo của Thánh Đình, họ là những thợ săn cực kỳ kiên nhẫn.
Legrand đã chuẩn bị quá lâu cho cuộc phản công hôm nay.
Gia tộc Tường Vi không biết sau này Legrand sẽ bắt đầu chương đầu tiên của cuộc phản kháng ở đâu, vì vậy họ đã chọn phương pháp ngu ngốc và bướng bỉnh nhất.
—— họ giữ lại tất cả lịch sử mà họ biết và thu thập thông tin về kẻ thù như những con nhện tham lam.
Trên chiến trường này, tất cả những học giả tóc bạc không có tiếng tăm gì đều là những kỵ sĩ dũng mãnh vô song.
“Một ngày tốt lành, bệ hạ.”
Bá tước Vori tìm thấy quốc vương trước giá sách có dán nhãn “tư liệu về trận chiến Vịnh Thánh Linh thế kỷ 1-2”, ông hạ giọng cung kính hành lễ với quốc vương.
Quốc vương khẽ gật đầu với ông, bước ra khỏi thư viện cùng ông, đi tới thư phòng của bá tước Vori trong Học viện Hoàng gia.
Bá tước Vori báo cáo với quốc vương về kết quả nghiên cứu “nhà giáo hoàng”.
“Các sắc lệnh giả mạo?” Quốc vương lật xem bản báo cáo tổng kết của bá tước Vori, cậu cười mỉa mai: “Các thương nhân đồ cổ nên cảm thấy may mắn vì họ không có hứng thú với đồ cổ giả.”
“Có lẽ thương gia bán đồ cổ giỏi làm giả hơn bọn họ, thưa bệ hạ.”
Bá tước Vori mỉm cười.
Ông hiểu rõ quốc vương hơn những người khác, vì đa số các bản chép tay lịch sử gia tộc Tường Vi mà quốc vương đã đọc trong thời thơ ấu đều do ông biên soạn. Công tước Buckingham đã đưa quốc vương đến đây khi cậu còn nhỏ, lúc ấy bá tước Vori là người chịu trách nhiệm tiếp đón quốc vương.
Ông cũng là một thành viên của gia tộc Tường Vi.
Không giống như các thành viên khác của hoàng tộc, bá tước Vori bị bệnh nặng và suy nhược từ khi còn nhỏ. Vì vậy, sau khi được Sư Vương Charles phong làm kỵ sĩ, ông không còn cố gắng trên chiến mã nữa, mà bắt đầu nghiên cứu biên niên sử. Nếu ai đó có ý định thực hiện một cuộc điều tra chi tiết về các thành viên của hoàng tộc Legrand, vậy thì anh ta sẽ phát hiện ra rằng trong số các thành viên của hoàng tộc Legrand, gần như mọi thế hệ đều có người trở thành nhà sử học.
Trong gia tộc Tường Vi, những người này được gọi là ——
Người treo kiếm.
Họ là những thanh kiếm mà gia tộc Tường Vi treo trên đầu.
Tuổi thọ của con người quá đỗi ngắn ngủi, nhưng gia tộc Tường Vi là người phàm lại khắc ghi lịch sử dài như vậy. Họ phải giữ vững từ cuối thời đại truyền thuyết cho đến khi vương quốc ngàn năm xuất hiện. Sinh, lão, bệnh, tử, trăm năm đối với người phàm đã là mấy thế hệ đổi thay, mà giữa sống và chết, ký ức hận thù cứ thế bị lãng quên.
Nhưng trên thế giới này, ai cũng có thể quên, chỉ có gia tộc Tường Vi là không thể.
Nếu họ cũng quên thì ai sẽ đánh thức những nhà giả kim đã dấn thân vào lửa đây? Ai sẽ truyền lại cơn thịnh nộ của người phàm từ thế hệ này sang thế hệ khác?
Thế là có “người treo kiếm”.
Mỗi một thế hệ của gia tộc Tường Vi, đều sẽ có người lặng lẽ rút lui khỏi sân khấu chính trị, ẩn trong tối mà không ai có thể thấy.
Từ bỏ vinh quang, từ bỏ danh lợi, họ đã trở thành những nền tảng dày dặn và thầm lặng của gia tộc này.
Hận thù không thể quên, anh hùng hy sinh không thể quên, tinh thần chiến đấu và kiên trì không thể quên. Các thế hệ người treo kiếm trẻ tiếp nhận công việc của thế hệ lớn tuổi, kể lại những việc làm của tất cả tổ tiên của gia tộc Tường Vi, tất cả những trận chiến đã trải qua, tất cả những cực khổ đã phải chịu đựng đều được ghi chép lại, trở thành những câu chuyện mà tất cả những đứa trẻ mang trong mình dòng máu tường vi đều được nghe kể từ thuở ấu thơ.
Lúc này, lịch sử trở thành hạt giống được trồng khi còn nhỏ, cuối cùng trở thành một cây cổ thụ cao ngất.
Người treo kiếm, họ treo nỗi xấu hổ và sứ mệnh ngàn năm lê.n đỉnh đầu gia tộc theo cách này.
Chính vì vậy, cho dù thời gian đã trôi qua một ngàn năm, khi nhắc đến “Cuộc chiến Thần phạt” khiến đế quốc Legrand sụp đổ chỉ trong một đêm, trong mắt mỗi vị vua Legrand đều hiện lên vẻ u ám. Cũng chính vì như thế, dù thời gian ngàn năm trôi qua, những nhân vật như Phong Vương Henri, William III, công tước Buckingham sẽ vẫn luôn xuất hiện.
Người phàm ở trước mặt thần linh, mệnh như phù du, như giọt sương mai.
Nhưng người phàm như giọt sương mai ấy đã chiến thắng thời gian.