Sau một thời gian ngắn làm quen, các phù thủy dần dần làm quen với công việc của Viện nghiên cứu bệnh lý số 1 Legrand, sau bác sĩ bệnh dịch hạch, các cô trở thành những trợ thủ được hoan nghênh thứ hai. Các sinh viên y khoa trẻ tuổi cảm thấy rất tò mò về những lọ ma dược của các cô, họ cũng muốn nghiên cứu khả năng đặc biệt của các cô.
Các phù thủy cảm thấy mỗi ngày ở đây đều phải đối mặt với hàng trăm ngàn câu hỏi vì sao:
—— sao các cô cưỡi chổi bay được?
—— trong truyện cổ tích nói các cô có thể nguyền rủa người, biến người thành ếch, thật sao?
—— cấu trúc của một con ếch biến ra có gì khác với một con ếch bình thường?
…
Đối mặt với những đồng nghiệp đầy khát khao tri thức ôm những cuốn sổ dày cộp, các phù thủy luôn có ảo giác như mình đang chăm sóc mấy đứa bé hết sức hiếu kì nào đó… hoặc là loại có lực hành động và sức phá hoại cực mạnh.
Nhân tiện, dưới sự lây nhiễm của những kẻ điên, các phù thủy nhanh chóng thoát khỏi nỗi sợ hãi của giàn thiêu.
Ngoài ra, vì từng bị truy nã nên thật ra khá nhiều người cũng đang phải gánh chịu giàn hỏa thiêu, thế là nhận được mấy ánh mắt hâm mộ và ghen tị của một số nhà nghiên cứu trẻ.
Thủ lĩnh phù thủy luôn phải gánh vác sống chết của tộc nhân mình, khi đọc thuộc lòng một trăm quy tắc của phòng thí nghiệm, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô vừa quay đầu bèn thấy cô bé phù thủy đang cưỡi chổi bay lên bay xuống, nhà nghiên cứu trẻ đang vỗ tay tán thưởng cho con bé; bác sĩ dịch hạch đi theo một phù thủy qua những hành lang dài của phòng thí nghiệm; bộ trưởng dược sĩ cau mày hỏi “Búa phù thủy” với một số phù thủy; còn rất nhiều phù thủy mặc áo choàng sạch sẽ mới tinh, đứng trước bàn thí nghiệm, hoặc là ghi nhớ các quy tắc thí nghiệm giống cô, hoặc đã bắt tay vào pha chế thuốc….
Không có thẩm phán mặc đồ đen, không có thánh giá bạc, không có bầy chó săn truy đuổi liên tục trong đêm.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc mà các phù thủy chưa bao giờ dám mong đợi.
Với sự phối hợp của các cô, dược sĩ nhanh chóng viết ra một tác phẩm đối chọi gay gắt với “Búa phù thủy”.
Theo lời của dược sĩ Duna, viết cuốn sách này thực sự là điều lãng phí thời gian nhất mà cậu ta từng làm, vì ai chưa từng bị xác sống ăn não thì họ sẽ cảm thấy bị xúc phạm đến chỉ số IQ khi xem “Búa phù thủy”.
Cũng chính vào lúc này, trưởng kỵ sĩ phụ trách bảo vệ viện nghiên cứu bệnh lý thứ nhất của Legrand đã truyền đạt mệnh lệnh của quốc vương.
Bệ hạ muốn gặp các cô.
…
Quốc vương không tiếp kiến đại diện phù thủy trong một dịp trang trọng, mà là lấy danh nghĩa đi săn, tại khu rừng hoàng gia bên ngoài thành Metzl.
Mùa xuân đã đến và tuyết dày trong rừng tan chảy thành những dòng suối róc rách chảy qua những tảng đá sẫm màu. Khu rừng bên ngoài thành phố Metzl được đặt tên là “Hisel”, có nghĩa là nơi các ngôi sao rơi trong ngôn ngữ Legrand cổ đại. Rừng Hisel được công nhận là khu rừng đẹp nhất ở Legrand, đây là mùa đi săn sớm.
Quốc vương mặc áo khoác đính kim cương, mặc trang phục cưỡi ngựa, thong dong cưỡi ngựa trên con đường mòn đầy nắng vàng.
Thủ lĩnh phù thủy đi theo bên người quốc vương, nhỏ giọng nói rõ chi tiết tình hình hiện tại ở Blaise với quốc vương.
Phù thủy Elie đã đến thành Metzl vào đêm qua, qua lời phù thủy, quốc vương biết vì sao các cô lại cực khổ trước Thánh Đình như thế.
Sức mạnh của phù thủy bắt nguồn từ rắn cổ cực Bắc trong truyền thuyết, trong tín ngưỡng của các cô, rắn cổ cực Bắc là rắn thế giới, nó chiếm cứ ở cuối thế giới, sinh sôi sự sống giữa cánh đồng băng gần như cằn cỗi. Sau khi thời đại truyền thuyết kết thúc, các vị thần biến mất khỏi thế gian, cổ xà cũng chìm vào biển băng, sức mạnh của các cô mất đi chỗ dựa, trở thành bèo trôi không rễ.
Mà giữa phù thủy và Thánh Đình không chết không ngừng bắt nguồn từ đây.
Trong truyền thuyết tín ngưỡng của Thánh Đình, rắn là tội lỗi là nguồn gốc của mọi điều ác.
Nhưng, có thể trốn thoát khỏi đế quốc Thần Thánh dưới sự truy đuổi gắt gao của cục thẩm phán Thánh Đình Tòa thánh đã cho thấy thực lực của những phù thủy này không hề yếu. Mà từ khi quốc vương truyền đạt mệnh lệnh muốn gặp các cô, đến khi thủ lĩnh phù thủy tới thành Metzl chỉ vẻn vẹn mấy ngày.
“Sao cô làm được?”
Quốc vương hỏi.
“Bệ hạ, dù đa số truyền thuyết đều vô lý, nhưng cũng có một ít không phải không có căn cứ.” Thủ lĩnh Phù thủy mỉm cười: “Bọn ta có thể bay bằng chổi, nhưng bọn ta phải hết sức cẩn thận, bởi vì bầu trời đêm không chỉ thuộc về bọn ta, mà còn có những đồng loại bóng tối khác đang bay lượn trên bầu trời.”
“Có phải ai cũng bay nhanh như cô không?”
Quốc vương trầm ngâm hỏi.
“Nó có liên quan đến ma thuật, thưa bệ hạ.” Phù thủy trả lời, cô chợt nhớ ra một điều bèn đưa cho quốc vương quyển sách chỉ trích “Búa phù thủy” mà nhà dược sĩ nhờ cô mang đến.
Nhà vua nhận lấy cuốn sách và nhìn: “Nó tên là gì?”
“Thế gian mê muội.”
Phù thủy khẽ nói, giọng nói buồn bã.
Cô nhớ đến đất nước đầy giàn lửa bên kia eo biển Abyss, những kẻ cuồng tín ngày đêm tìm kiếm vương quốc. Vương quốc tự xưng là Thần liên tục ném những người vô tội vào lửa, còn bác sĩ dịch hạch ẩn hiện, Legrand đồng hành với Địa Ngục lại che chở cho những người khao khát được sống… Chẳng lẽ thế giới này đã điên rồi?
“Cảm ơn bệ hạ.”
Thủ lĩnh phù thủy cảm kích nói.
Các cô chạy trốn suốt một đường, đã chứng kiến quá nhiều người bình thường vô tội chết vì phong trào săn giết phù thủy hoang đường nực cười, cái chết của những người đó giống như một tảng đá đè nặng lên các cô. Nếu cuốn sách này làm tỉnh được một số người và làm tỉnh bọn họ khỏi cuồng tín thì tốt biết mấy.
Chỉ là một chuyện luôn khiến thủ lĩnh phù thủy bối rối, những tín đồ cuồng tín không phân biệt được ai mới là phù thủy chân chính, nhưng các thẩm phán của Thánh Đình chắc chắn biết, chắc chắn biết những người bị thiêu chết đều là những người vô tội. Vậy, tại sao bọn họ lại làm thế?
Khi quốc vương nghe được khó hiểu của thủ lĩnh phù thủy, cậu khẽ mỉm cười, nụ cười đầy vẻ lạnh lẽo.
“Vì thống trị.”
Cậu nhẹ giọng trả lời.
Đế quốc Thần Thánh dựa vào quá nhiều thần tích, vì vậy bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường tín ngưỡng này. Mà những vấn đề mà một quốc gia phải đối mặt vượt xa chính tôn giáo. Trong chính trị, dù là thần cũng phải nhượng bộ và lợi ích. Quân đội của Thánh Đình cũng không phải là một đội quân thiên sứ thực sự không cần tiền hay thức ăn, bất kể là chuyển gánh nặng hay chuyển giao xung đột, đế quốc Thần Thánh phải tìm mục tiêu để mọi người trút giận.
Từ xưa đến nay, loại người hy sinh gánh vác lửa giận này, mãi luôn là kẻ yếu.
Phụ nữ, dân tộc bị xua đuổi… Mãi mãi như thế.
Phân biệt đối xử dẫn đến tẩy chay, tẩy chay dẫn đến bạo lực, cuối cùng biến thành bi kịch hoang đường buồn cười.
“Thế gian mê muội… là một cái tên rất hay.”
Quốc vương nhẹ nhàng sờ trang bìa cuốn sách, sau đó đưa nó cho tổng quản nội vụ bên cạnh.
Thủ lĩnh phù thủy không biết quốc vương đang nghĩ gì, nhưng cô nghe ra được vẻ buồn não nề trong lời của cậu, vận mệnh đau khổ của tộc phù thủy lướt qua trước mắt cô, dường như cô loáng thoáng hiểu được câu trả lời nào đó từ gương mặt hốc hác hơn nghìn năm của tộc nhân.
“Thôi.” Quốc vương kết thúc chủ đề này, chuyển sang chuyện khác: “Cô đến từ đế quốc Thần Thánh, cô có hiểu biết gì về lão giáo hoàng không?”
“Một đề nghị.” Sau khi thủ lĩnh phù thủy tóc nâu kể hết những gì mình biết về giáo hoàng thì có hơi do dự nói với quốc vương: “Có lẽ ngài có thể cho các nhà thần học của ngài trở thành người đầu tiên tấn công “nhà giáo hoàng”. Nó là…”
Phù thủy tìm từ ngữ, dường như nhất thời cô không thể diễn tả được ý của mình.
“Nó có thể là chiếc vương miện nguy hiểm nhất với ngài… Thế giới không nên có hai chiếc vương miện vinh quang như nhau.”
Hệt như cô đang sợ hãi điều gì, không dám nói rõ ràng.
Quốc vương cũng không trách cô, nhưng nhớ lại những gì ác ma đã nói trước khi rời đi —— đề phòng giáo hoàng.
Là vì cái này sao?
Cậu nghĩ rồi hỏi liệu thủ lĩnh phù thủy có điều gì muốn nói về Ferri III không.
“Ferri III?” Thủ lĩnh phù thủy như liên tưởng đến điều gì đó từ câu hỏi trước đó của quốc vương, cô nhíu mày, do dự một lát: “Thần nghĩ, thần có thể biết một chút về lý do tại sao giáo hoàng lại khăng khăng muốn giết Ferri III.”
“Nói đi.”
Lá cây phía trước lay động, quốc vương rút cung từ phía sau, rút ra một mũi đặt lên dây cung, thản nhiên nói.
“Một chuyện vô cùng xấu hổ, Ferri III đã từng liên hệ với bọn thần, muốn liên thủ với bọn thần.” Sắc mặt thủ lĩnh phù thủy có hơi xấu hổ, dù sao đây cũng đang nhắc tới đối thủ một mất một còn của Legrand với quốc vương Legrand hiện tại, cô không rõ thái độ của quốc vương với Ferri III là gì, chỉ có thể cẩn thận lựa lời: “Lúc đó bọn thần đang bị cục thẩm phán săn giết nên từ chối.”
“Anh ta muốn làm gì?”
Quốc vương hỏi.
“Hình như anh ta muốn…” Thủ lĩnh phù thủy cố nhớ lại, lộ ra vài phần khó hiểu: “Anh ta muốn mộ của các vị thần.”
Mũi tên sắt xuyên qua không trung.
Thiết tiễn phá không mà ra.
Trong bụi cây xa xa, một con hươu đực nhảy ra khỏi bụi cây, ầm ầm ngã xuống, mũi tên dài ghim vào trán nó.
Quốc vương quay đầu nhìn phù thủy: “Mộ của các vị thần?”
…
Dãy núi Pennine quanh năm tuyết phủ, đây là biên giới cuối cùng của Tây Bắc Blaise, xa hơn nữa phía trước là dải băng Bắc Cực rộng lớn. Trên “tấm bản đồ của thế giới”, dải băng ở cực Bắc được các nhà địa lý phủ một màu trắng bao la, những cổ xà và cự xà quấn quanh nó.
Không giống như dãy núi Anghel nguyên thủy ở Legrand, vùng băng cực Bắc thực sự hoang vắng.
Những người có thể sống ở đó, ngoài dã thú thì là những kẻ điên.
Ferri III thở dồn dập, anh ta dựa vào thân cây thông đen, gió thổi, tuyết đọng trên lá thông rơi xuống xào xạc. Anh ta có thể nghe thấy tiếng th.ở dốc mệt mỏi của những thân vệ xung quanh, mọi người đều mệt mỏi đến mức có thể an giấc ngàn thu bất cứ lúc nào, có thể đi tới đây đều là gắng gượng chút giận dữ và không cam lòng cuối cùng.
Đoàn kỵ sĩ Thần Điện đóng quân trên một ngọn đồi nhỏ cách bọn họ không xa, trong đêm tối bọn họ có thể nhìn thấy đống lửa trại của kẻ địch.
Thời gian này, là thời gian tồi tệ nhất mà từ lúc Ferri III chào đời tới nay.
Ferri III không dám nhắm mắt, vừa nhắm mắt lại thì hệt như có máu nóng bắn lên mặt anh ta, thầy Karl rống giận với anh ta, bảo anh ta chạy mau.
Anh ta từng là một vị vua kiêu căng ngạo mạn, nhưng giờ phải chạy trốn trên máu của thân tín, không có tôn nghiêm không có kiêu ngạo, không từ thủ đoạn chỉ vì sống sót.
Như một thằng hèn.