Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 123




Nếu có thể thì không có mấy lãnh chúa sẵn sàng chiến đấu với ác ma tự xưng là “Thương nhân linh hồn”. Những kẻ sống trong Địa Ngục cũng không phải loại tốt lành gì, nhưng chắc chắn ác ma là kẻ hung ác có lòng giết chóc nặng nhất.

Bóng đen ngập trời đánh ra ngoài, những cột trận mithril mà nó đi qua đều bị nó phá vỡ. Ác ma xoay cổ tay, dòng máu đen bay ra từ trường kiếm cắt đứt đầu mãng xà cổ đại. Hắn đứng giữa đại sảnh, xung quanh có thêm một vòng xác chết chất đống.

Hắn diệt hết bầy rắn do Basilisk điều khiển.

Xì xì.

Bầy rắn cũng không liều lĩnh tấn công nữa, Basilisk đứng thẳng thân rắn lên, con ngươi sọc vàng nhìn chằm chằm ác ma đứng trong đống xác. Trong trận chiến vừa rồi, cánh tay cầm liềm bên hông Basilisk đã bị ác ma chặt đứt, lúc này vết thương chỗ máu thịt chậm rãi nhúc nhích. Cái giá phải trả, ác ma gắng gượng chống lại cái gai xương trên đuôi dài của Manticora.

Lúc này đại sảnh đã trống trải kha khá.

Sau khi trận chiến giữa ác quỷ và Basilisk nổ ra, những tiểu lãnh chúa còn lại, hoặc bị cuốn vào hậu quả của trận chiến, hoặc chiến đấu với huyết tộc, lui ra khỏi đại sảnh. Trận chiến ở đây đã không còn là thứ đám tiểu binh tiểu tốt như bọn chúng có thể can thiệp. Hai quân giao chiến, sâu khấu lớn nhất đã nhường lại cho tướng lĩnh dũng cảm đáng sợ nhất.

Tí tách, tí tách.

Máu nhỏ xuống từ lễ phục, ác ma chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt hắn vẫn treo nụ cười giả dối kia.

Basilisk có hơi kinh hãi, quyền lực mà quốc vương trao cho ác ma mạnh hơn chúng nó tưởng, thế mà ác ma thực sự chịu đựng được cả đám tấn công. Thậm chí, ác ma còn tấn công trước, khéo léo chèn ép chúng.

“A ha.” Lãnh chúa Xảo Quyệt điều khiển quái vật Manticora lui đến bên người Basilisk, khuôn mặt nhăn nheo teo tóp của nó có đôi mắt sáng ngời, sáng đến đáng sợ: “Thưa bệ hạ, ngài có biết bản chất thực sự của quyền lực là gì không? Ngài có biết ở Địa Ngục, phản bội mới là quy tắc ứng xử không?”

Ánh mắt của vị lãnh chúa Xảo Quyệt lướt qua giữa ác ma quỷ và quốc vương.

Trên ngai vàng, quốc vương bưng cốc rượu cụp mắt ngồi ngay ngắn, hệt như cuộc chiến khốc liệt bên dưới không liên quan gì đến mình. Vô số bướm đen lượn quanh cậu, trong trận chiến các lãnh chúa đến gần ngai vàng đều bị chúng chặn lại.

“Việc ngài tin tưởng vào một thương nhân linh hồn cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt. Ngài có bao giờ nghĩ —— kỵ sĩ của ngài chẳng cần ngài trao quyền? Tự sở hữu thoải mái hơn người khác ban cho?”

Bầy rắn trườn tới, mũi kiếm trong tay ma quỷ chuyển động, hắn khẽ cười một tiếng: “Gây xích mích ly gián cũng không phải dùng như thế.”

“Ta nghĩ, bệ hạ tôn kính.” Lãnh chúa Xảo Quyệt nói, giọng điệu dịu dàng ngọt ngào: “Bệ hạ, ngài nghe xem, thứ gì đang đến —— tại sao quân tiếp viện lại đến đúng lúc như vậy?”

Lãnh chúa Xảo Quyệt vừa dứt lời, một giọng nói chói tai từ trên đầu truyền đến, giống như hàng ngàn quân đoàn từ trên trời giáng xuống. Âm thanh khàn đặc ngột ngạt, không còn là tiếng mổ của các dị điểu vừa rồi, mà giống như vảy cọ vào đá.

Quốc vương ngồi trên ngai vàng vô thức ngẩng đầu lên.

“Nhắm mắt lại! Bệ hạ!”

Ác ma ý thức được có biến cố, quát lên.

Nhưng đã chậm một bước.

Khi quốc vương nhìn lên, tên lãnh chúa Xảo Quyệt đã đối mắt với cậu.

Khuôn mặt của lãnh chúa Xảo Quyệt nở nụ cười quỷ quyệt, con ngươi của nó lúc này đã chuyển sang màu đỏ sậm. Vô số vết nứt hình xoắn ốc chiếm đầy mắt nó, giờ phút này, ánh mắt của nó hấp dẫn vô cùng, giống như một vòng xoáy có thể nuốt chửng linh hồn của mọi người, xấu xa vô tận lao ra từ trong vòng xoáy đó.

Vô số ảo ảnh chồng lên nhau bùng nổ trong đầu quốc vương, con ngươi băng lam của cậu hơi giãn ra, ánh mắt vô hồn.

Chiến hỏa, màu máu, chém giết… Tiếng khóc thê lương vang vọng quanh quốc vương, cậu cảm giác mình như đang đi đến nơi tận cùng của một thế giới hoang vắng, dưới chân là vô số xương cốt, vương bào của cậu rách nát, máu tươi chảy dọc theo tay. Con dân đã từ bỏ cậu… cậu bị bán đứng, bị phản bội.

Một kiếm xuyên tim, cậu ráng sức quay đầu, muốn xem rốt cuộc là ai phản bội cậu.

Gần như trong nháy mắt, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của ác ma càng tái nhợt hơn, bướm đen lượn quanh ngai vàng bỗng trở nên yếu ớt, từng con như bị rút lại sức mạnh, rơi xuống đất.

Các lãnh chúa chờ đợi đã lâu nắm lấy cơ hội này, chúng bùng nổ, xuyên thủng hàng phòng ngự của bướm đen từ hai bên trái phải như tia chớp, vươn móng vuốt sắc nhọn về phía quốc vương trên ngai vàng.

Ác ma không hề do dự, lao về phía quốc vương.

Trên khuôn mặt khỉ đầy nếp nhăn của lãnh chúa Xảo Quyệt, nụ cười càng lúc càng bí hiểm, hoa văn trong con ngươi nó cuộn xoáy, xấu xa trong vòng xoáy bao phủ thế giới của quốc vương.

… Lưỡi kiếm lạnh đến có thể đóng băng linh hồn, máu tươi nhỏ xuống, cậu khó khăn quay đầu lại, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt của kẻ phản bội.

—— khuôn mặt tái nhợt, khuôn mặt giả dối.

“Bất kể là ai, trong lòng sẽ luôn cất giấu những hạt giống nghi ngờ, đặc biệt là vua.”

Nụ cười trên gương mặt của lãnh chúa Xảo Quyệt vô cùng vui vẻ, tuy vóc dáng thấp bé nhưng sau khi bám vào lưng Manticora, nó vẫn có thể từ trên cao nhìn xuống cả đại điện.

Ác ma nửa quỳ trước ngai vàng, xác của các lãnh chúa vồ tới tấn công quốc vương nằm la liệt, đầu của chúng bị kiếm chém gọn ghẽ. Nhưng đầu của ác ma vung ra một kiếm tuyệt đẹp đó cũng chậm rãi cúi xuống —— đuôi rắn Basilisk xuyên thủng trái tim hắn.

Máu tươi sền sệt chảy xuống theo chiếc đuôi rắn lạnh lẽo, nhỏ giọt rơi xuống đất.

Lãnh chúa Xảo Quyệt đắc thắng nhìn cảnh này, trên thế giới này, không có ai không có lỗ hổng trong lòng, mà nó là lãnh chúa nắm giữ Xảo Quyệt, càng gần rắn hơn Basilisk, chỉ cần bị nó nắm được khe hở trong lòng, trên đời này không có sinh vật nào không thể bị nó khống chế. Nhân loại là sinh vật có nhiều lỗ hổng nội tâm nhất trên thế giới này.

Ác ma điên rồ nhất thì sao?

Chẳng phải cũng chết dưới lòng người đáng sợ.

Con ngươi của quốc vương trống rỗng, kỵ sĩ của cậu chết ngay trước mặt, cậu lại thờ ơ, ngồi trên ngai vàng như con rối tinh xảo.

Basilisk rút đuôi rắn ra của mình, nó bước qua xác chết trên mặt đất, chậm rãi đến gần ngai vàng, trong lòng tràn đầy vui vẻ. Lúc này trong đại sảnh, chỉ còn lại có nó và lãnh chúa Xảo Quyệt, còn lại dù là bầy rắn hay là tiểu lãnh chúa đều đã chết, thi thể nổi trên vũng máu.

Khi Basilisk đến gần ngai vàng, nó há to miệng, mỏ của nó to gấp ba lần ngay lập tức, để nuốt chửng vị vua như con rối chỉ trong một ngụm.

Keng ——

Tia lửa tung tóe.

Nụ cười trên mặt lãnh chúa Xảo Quyệt hơi cứng lại, khi Basilisk tiến lên định ăn tươi nuốt sống quốc vương, nó đã điều khiển Manticora đánh lén Basilisk. Nhưng dường như Basilisk mọc thêm mắt sau lưng, cánh tay buông thõng bên hông vung mạnh, một tấm khiên cản lại đòn quyết thắng của nó.

“Ngươi cảm thấy ta bị niềm vui làm cho mụ mị đầu óc, quên luôn đề phòng sao?”

Âm thanh âm lãnh vang lên, Basilisk vừa mới còn rặt một vẻ bị quyền lực làm cho choáng váng đã chậm rãi quay đầu lại, con ngươi hình thoi dựng thẳng nhìn chằm chằm lãnh chúa Xảo Quyệt.

“Ồ ồ ồ, thật bất ngờ.”

Lãnh chúa Xảo Quyệt không hề xấu hổ, nó cười phá lên, còn mắt còn sót lại chút đỏ sẫm nhìn chằm chằm Basilisk.

“Lãnh chúa Basilisk nổi tiếng liều lĩnh, thì ra rất cảnh giác và thận trọng.”

Liên minh vừa rồi thoáng cái đã biến thành kẻ thù không đội trời chung, cả Basilisk và tên lãnh chúa Xảo Quyệt đều đã quen với việc này. Ở Địa Ngục việc này cũng chẳng có gì ghê gớm, âm mưu và xảo trá mới là đặc sản của Địa Ngục, chẳng phải sao? Nhưng thật nực cười khi ác ma tự xưng là “thương nhân linh hồn” lại trung thành như kỵ sĩ chân chính trước mặt vua của mình.

Basilisk cười khẩy, không hề do dự lao về phía lãnh chúa Xảo Quyệt.

Chỉ có một ngai vàng và kẻ dòm ngó ngai vàng, chỉ có kẻ sống sót cuối cùng mới có thể ngồi lên.

Đúng là khả năng khống chế của lãnh chúa Xảo Quyệt rất khủng khiếp, nhưng bản thể của nó quá yếu ớt. Chính vì thế mà sau khi trận chiến nổ ra, lãnh chúa Xảo Quyệt không hề ngần ngại ký sinh trên người Manticora khá mạnh. Thấy Basilisk lao về phía mình, lãnh chúa Xảo Quyệt đã không hề ngần ngại điều khiển Manticora lùi lại để tránh né.

Nó huýt sáo thật mạnh.

Sau khi tiếng huýt sáo chói tai vang lên, tiếng cào đinh tai nhức óc liên tiếp nổ tung, “Ầm” một tiếng, tảng đá đen to lớn sụp đổ, mấy cái bóng từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía Basilisk.

Còn những lãnh chúa không tham gia bữa tiệc thì rời khỏi chiến trường bên ngoài, bỏ lại binh lính của chúng, xông thẳng vào lâu đài đá đen.

“Thế mà bọn bây lại tin tưởng nó?!”

Một trong những cánh tay trái của Basilisk bị xé toạc, nó rống lên vì sợ hãi và tức giận.

“Xảo Quyệt không thể chia sẻ quyền lực cho bọn bây! Bọn bây liên minh với nó thì chờ bị cắn ngược một miếng đi!”

“Tất nhiên, các đồng minh của ta không hề ngu ngốc, thưa ngài Basilisk.” Lãnh chúa Xảo Quyệt trốn ở chiến trường bên ngoài: “Nhưng ngươi đã bị nhân loại tẩy não rồi sao? Lũ Địa Ngục, kẻ nào cũng giỏi lừa dối và phản bội. Bọn ta chỉ cảm thấy ngươi đủ mạnh, quyền lực rơi vào tay ngươi sẽ không dễ phân lại lần nữa. Chia đều quyền lực còn tốt hơn là không lấy được chút gì, đúng không?”

Nó cười rất tự mãn.

Gió thổi xuống từ lỗ thủng trên đỉnh cung điện, rít từng cơn lạnh buốt.



Greira đứng trên boong tàu sắt thép, gió trên cao thổi đến mức khiến người ta chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương.

Tà.u chiến bay lượn trên bầu trời mà ngay cả hải tặc Walway cũng có kinh hồn bạt vía, lặng lẽ ẩn nấp trong mây đen dày đặc, hệt như một ác long đang ẩn nấp. Bọn Basilisk cảm thấy chúng đã điều động quân đội đủ sớm và đủ kiên nhẫn bố trí, nhưng quốc vương còn kiên nhẫn hơn chúng.

Thật ra, đám dị điểu vây công lâu đài đá đen vờ thành đám mây chiếm cứ trên bầu trời, chiến hạm cánh rồng lại ở tầng mây cao hơn trên đầu bọn chúng.

Basilisk là thủ lĩnh của bầy chim đã quen với việc điều khiển quái điểu tấn công từ trên trời, nó chưa bao giờ nghĩ rằng lại có người bay cao hơn bầy chim.

Greira đeo kính đặc biệt nhìn xuống. Khi các dị điểu tấn công tòa thành, chiến hạm cánh rồng lặng lẽ xuất phát, tiến thẳng một đường về phía trước, mây đen quanh năm chồng chất trên bầu trời đỏ sẫm, trở thành màu sắc bảo vệ tốt nhất cho chiến hạm.

“Lũ rắn cắn xé lẫn nhau.”

Cô khẽ cảm thán.

Greira đã biết được từ Jenny về “hiệp ước xưa của Địa Ngục” và lời nguyền cổ xưa định sẵn Địa Ngục phải hỗn loạn. Bay cao trên bầu trời nhìn xuống mọi thứ, Greira cảm nhận được sự tồn tại của lời nguyền đó rõ ràng hơn bất cứ ai.

Khi một phần ba lãnh chúa không tham dự bữa tiệc dẫn quân ra ngoài dốc toàn bộ lực lượng tấn công lâu đài đá đen, Greira trông thấy một đội quân khác bước ra từ vực thẳm, mênh mông cuồn cuộn xâm chiếm lãnh địa của đám lãnh chúa này. Sức mạnh của lãnh chúa địa ngục bao gồm “lĩnh vực” và “quyền hạn”, mất cái nào cũng đều sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

“Đám đó là quân đội của ai?”

Greira hỏi Hawkins.

“Lãnh chúa Xảo Quyệt.” Thuyền trưởng Hawkins ngậm sợi cỏ, hững hờ mở mệnh lệnh của quốc vương mà con dơi đưa tới: “Bệ hạ có lệnh ——”

“Tấn công!”

Chiến hạm cánh rồng thu lại cánh, từ trên trời lao xuống, lao thẳng về phía lãnh địa của lãnh chúa Xảo Quyệt.



Mùi máu ở lâu đài đá đen nồng đến mức khiến người ta buồn nôn.

“Ôi tiếc quá, đã đến lúc mọi người cùng nhau hạ màn rồi.”

Lãnh chúa Xảo Quyệt bò xuống khỏi lưng Manticora, nó bắt chước xác chết cúi đầu trên mặt đất.

Trận chiến giữa các lãnh chúa đến sau và Basilisk cũng khốc liệt như trận chiến trước đó giữa ác ma và lãnh chúa, Basilisk biến thành con thú bị mắc bẫy, có thể nói vì sống sót mà nó bộc phát hết khả năng của mình. Có hơn một nửa lãnh chúa nghĩ rằng có thể dễ dàng giải quyết Basilisk đều đã bị nó xé thành từng mảnh.

“Bây làm cái gì?!”

Trước khi lãnh chúa Vận Rủi sắp chết, tràn đầy kinh ngạc hỏi. Nó tự nhận mình đủ cẩn thận và luôn đề phòng đánh lén của lãnh chúa Xảo Quyệt sau khi giết Basilisk. Ai ngờ, lãnh chúa Xảo Quyệt trực tiếp tấn công chính diện, mà lúc nó tấn công, lãnh chúa Vận Rủi cảm giác sức mạnh của mình đột nhiên mất đi hơn phân nửa.

“Đánh lén thất bại chỉ cần làm một lần là đủ rồi.” Lãnh chúa Xảo Quyệt cười nhẹ nhàng, nó lại cúi đầu trước vị lãnh chúa Vận Rủi: “Cảm ơn ngài vô tư trợ giúp, ta sẽ vui vẻ nhận lấy lãnh địa của ngài.”

Đôi mắt của lãnh chúa Vận Rủi mở to, ngay trước khi chết nó chợt nhớ tới, trước khi tham dự bữa tiệc của quốc vương, lãnh chúa Xảo Quyệt là kẻ tham dự hiệp nghị tích cực nhất, chẳng phải không có lãnh chúa nào kiêng kị lời nguyền cổ xưa, nhưng lãnh chúa Xảo Quyệt đã không tiếc công sức châm thêm dầu vào lửa. Cuối cùng, mới có cuộc chiến ngày hôm nay.

Hai phần ba các lãnh chúa đến lâu đài mà không mang theo một tên lính nào, vì để làm lơ là cảnh giác của quốc vương và ác ma. Sau khi trận chiến nổ ra bên trong lâu đài, các lãnh chúa còn lại đã dốc toàn lực tấn công vào lãnh địa của quốc vương, làm suy yếu quyền lực và sức mạnh mà hiệp ước xưa của Địa Ngục ban cho quốc vương.

“Ta cũng không ngờ, bọn bây lại dốc hết sức ra.” Lãnh chúa Xảo Quyệt giả vờ than thở: “Ai mà tin được đội quân nhỏ bé của ta có thể chiếm được một phần ba lãnh địa Địa Ngục chứ.”

Giọng điệu của nó lẽ ra phải đạo đức giả hơn một chút, nhưng vì quá vênh váo nên nó không khỏi bật ra cái tiếng cười chói tai như cú đêm.

Lãnh chúa Xảo Quyệt bước qua xác của lãnh chúa Vận Rủi, vóc dáng nó thấp bé, thậm chí không tới ngực của một người bình thường, móng vuốt như khỉ kéo lê thanh kiếm, leng keng đi về phía ngai vàng.

“Quý vị, ta hy vọng quý vị có thể nhớ kỹ —— trên thế giới này, vũ lực không phải là thứ mạnh nhất.”

Nó hát như thi sĩ, nhe hàm răng trắng.

Hệt như có rất nhiều tồn tại mạnh mẽ trong bức tường trăm sâu lúc trước, nhưng cuối cùng lại có một gã thấp bé, dị dạng như nó bò ra.

Trên ngai vàng, vị vua tóc bạc của gia tộc Tường Vi cụp mắt nhìn kỵ sĩ đã chết trước mặt mình.

Sau khi ác ma chết, lãnh chúa Xảo Quyệt đã giải bỏ kiểm soát với quốc vương —— dù sao vẫn còn hiệp ước xưa, dùng khả năng đó khống chế quốc vương trong thời gian dài cũng là một gánh nặng rất lớn với lãnh chúa Xảo Quyệt.

Quốc vương tỉnh táo lại cũng không nói gì trong trận hỗn chiến sau đó, chỉ vươn tay ra đặt lên đầu ác ma đã chết, ngón tay của cậu luồn vào mái tóc đen của ác ma.

Từ đầu đến cuối, không có lãnh chúa quan tâm cậu.

Không có ác ma, trong Địa Ngục này, vị vua phàm tục không có cách nào trốn thoát, ai cũng có thể dễ dàng nghiền chết. Có lẽ vì vậy mà sau cái chết của ác ma, quốc vương chỉ ngồi trên ngai vàng im lặng bàng quan, chờ đợi kẻ giết vua cuối cùng được sinh ra.

Người phàm, người phàm, đáng thương làm sao.

“Ta cảm thấy vương miện trên đầu ngài hợp với ta hơn đấy.”

Lãnh chúa Xảo Quyệt nhếch miệng với quốc vương, nó giơ cao thanh kiếm khổng lồ của mình.

Quốc vương bình tĩnh nhìn nó, con ngươi băng lam như biển cực Bắc trong đêm đông.

“Tiếc quá, ta không thấy hợp chút nào.”

Một âm thanh vô cùng lễ phép vang lên, cái tiếng này rất quen thuộc với lãnh chúa.

“Ngoài ra, ta chân thành khuyên ngài học thêm cách châm ngòi ly gián.”