Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 115




Mọi người luôn nói, khi ác ma dụ dỗ người sa đọa, sẽ luôn tạo ra đủ thứ xa xỉ không thể tưởng tượng được.

Nhưng cách nói này thật ra có hơi sai đấy, ác ma có thể làm được việc này, nhưng cũng phải xem hắn có sẵn lòng làm hay không. Mà hiển nhiên, hắn hết sức vui vẻ khi tạo ra khung cảnh tưởng tượng lãng mạn và xa hoa cho ngài quốc vương. Ngày đó, sau khi tiếng hát của gió ngừng lại, các tôi tớ huyết tộc đã thức tỉnh nối đuôi nhau vào, bọn họ đeo găng tay trắng tinh, nâng những chiếc đĩa màu bạc, trong khay chứa từng món quà lâu đài tặng cho quốc vương.

Châu báu, kim cương, cốc vàng, bảo kiếm… Trong chuyện lấy lòng vua mình thì Địa Ngục đã vứt xa tít mấy quý tộc nhân gian nịnh nọt ton hót.

Lâu đài vô hồn đã khoác lên mình một diện mạo mới sau ngày hôm đó.

“Ta luôn cảm thấy các ngươi hao tổn tâm lực để khiến ta sống ở đây mãi mãi. Phải không? Ngài ác ma.”

Quốc vương từ tốn đi dọc theo hành lang trông có vẻ yên tĩnh, thẩm mỹ của huyết tộc có thể khái quát bằng hai chữ “xa hoa”, trang phục mà họ chuẩn bị cho quốc vương cũng phản ánh điều này.

“Các tôi tớ trung thành của ngài dâng hiến lòng trung thành và kính trọng của họ cho ngài, có gì không đúng sao? Bệ hạ.”

Ác ma xảo quyệt né tránh điểm mấu chốt trong câu hỏi của quốc vương.

“Bao nhiêu vị sẽ đến?”

Quốc vương đi đôi bốt đen, dây chuyền trang trí bằng vàng hồng (*) trên giày sẽ kêu lanh canh khi bước đi, ánh nến rực rỡ chiếu vào đó, lấp lánh cùng những viên đá quý.

Địa Ngục hỗn loạn cũng có quy tắc của riêng nó. Quy tắc ở đây là “quyền lực”, các lãnh chúa đấu đá lẫn nhau để giành quyền thống trị rộng hơn. Những quyền lực tương ứng với nguyên tội trong sách thánh là mạnh nhất, khiến quốc vương cảm thấy Địa Ngục hệt như phản chiếu của cái gọi là “Thần quốc”.

Quyền lực bây giờ quốc vương nắm giữ có “Tham lam và Lợi lộc Bất chính” và “Ngạo mạn và Thẩm phán Không rõ”.

Cái trước đến bằng cách nào thì quốc vương biết. Nhưng cái sau ác ma lấy được khi nào, hắn không nói, cậu cũng không hỏi.

“Hai phần ba, luôn có mấy tên cứng đầu.”

Ác ma biết rõ, nụ cười của hắn ẩn chứa vẻ lạnh lùng.

“Nhưng, không sao đâu, bệ hạ. Chúng phải trả giá cho sự vượt quá giới hạn của mình.”

“Ai là người khó giải quyết nhất.”

“Kẻ nắm giữ cơn thịnh nộ.” Ác ma trả lời, khi nhắc đến vị lãnh chúa này, gương mặt hắn thoáng qua vẻ lo lắng: “Đương nhiên, chắc chắn nó sẽ không tới tham gia bữa tiệc này.”

Trong khi trò chuyện, quốc vương và ác ma đi ngang qua vườn hoa tường vi của lâu đài.

Một vị phu nhân vong linh phụ trách tỉa cành trong vườn tường vi, trong lúc vô tình nàng nhìn thoáng qua bóng dáng của họ, chỉ cảm thấy khi hai người đi cùng nhau, có sự ăn ý kỳ lạ. Có một chuyện rất lạ, vị vua ngạo mạn và ác ma khét tiếng nhiều khi ở chung, rõ ràng thử nhau nhưng lại thoải mái tự nhiên như bạn cũ.

Đột nhiên ác ma quay đầu nhìn thoáng qua phu nhân vong linh.

Tất nhiên, giữa hắn và quốc vương có sự hiểu ngầm không ai có thể so sánh, sự ăn ý đó bắt nguồn từ thề ước của cả hai.

Lời thề đã kết thành từ lâu, khi đôi bên đều tham vọng, thế giới như bầy sói chém giết. Quân chủ nói, ta trao quyền cho ngươi, chúng ta sẽ hủy diệt thế giới hiện tại. Sau đó cậu đặt tay lên vai ác ma cô độc, giải phóng hết tất cả bạo lực muốn hủy diệt ẩn chứa trong lòng hắn. Thế là, ác ma rút ra con dao bị hắn giam cầm, đi giết từ trên trời xuống đất, vì lời thề đó quân chủ đứng phía sau hắn, cùng hắn nhìn núi thây biển máu chậm rãi chảy xuôi.

“Bệ hạ.”

Ác ma gọi quốc vương.

Quốc vương đáp lại.

“Thần hứa, chúng ta sẽ có một vở kịch hay để xem.” Ác ma cười nói, tự nhiên mở ô đen cho quốc vương.

Cậu liếc hắn một cái: “Tốt nhất như thế.”

Họ sánh vai nhau bước xuống bậc thềm xương rồng uốn lượn, xe ngựa Nightmare cuối bậc thang.

Bây giờ cậu đã xuống Địa Ngục, quốc vương định nhân cơ hội này đích thân kiểm tra cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand.

Gần đây, quốc vương nhận được rất nhiều yêu cầu từ cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand, đa số là từ hai anh em nhà hóa học và bộ trưởng thiết kế quân sự.

Không biết từ bao giờ bộ phận thiết kế quân sự và sở nghiên cứu thuốc súng đã kết thù. Sau khi cậu Raul, bộ trưởng bộ thiết kế xin cậu tuyên bố máy chém cao cấp hơn giàn thiêu bị từ chối, thì cách mấy ngày cậu chàng lại nghĩ ra ý tưởng mới. Thế mà cậu chàng đã cùng hai anh em nhà Roger xin phép quốc vương phê duyệt kế hoạch thử nghiệm “pháo quân sự siêu hỏa lực”. Ở giai đoạn này, tinh thần cả hai bên đều phấn chấn báo cáo tiến độ khả quan và thành quả rõ rệt của mình với quốc vương.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng một đám tâm thần nói với cậu:

Bệ hạ, kế hoạch của chúng ta tiến triển vô cùng thuận lợi, chúng ta có thể hoàn thành tất cả thí nghiệm trong vòng xx ngày, xin ngài yên tâm!

Việc này ai mà yên tâm cho được?

Ai biết kế hoạch của kẻ điên là gì?



Trong vùng hoang dã phía trước núi cao nghìn thước, có rất nhiều lò cao, khói xám lượn lờ, tiếng sắt leng keng và tiếng nổ ầm ầm hòa cùng nhau, đặc biệt công nghiệp hóa.

Khi quốc vương đến nơi, đội quân xương khô làm việc khắp núi đồi đều ngừng động tác, vui vẻ tháo đầu mình xuống, giống như các phu nhân quý tộc phe phẩy khăn tay, khua cái đầu lâu trong tay để tỏ lòng kính trọng với quốc vương. Đây là nghi thức cao nhất trong bộ xương, nhưng… các công nhân chứng kiến cảnh này không khỏi trợn trắng mắt.

Mấy anh em bộ xương thật sự không nhận thức hành vi thiện chí của họ khủng khiếp cỡ nào.

Quốc vương mặt không đổi sắc vẫy tay với đám xương khô, nhận lấy phần kính trọng và chào hỏi này.

Những bộ xương nhận được phản hồi của quốc vương càng vui vẻ hơn, chỉ cảm thấy quốc vương của chúng quả thực là người dễ mến nhất trên thế giới.

“Ngu…”

Ác ma thấy cảnh này, cảm thấy vô cùng mất mặt —— những bộ xương này quả thực kéo thấp chỉ số IQ trung bình của cả Địa Ngục.

Nhưng, quốc vương rất vui mừng vì cậu đã nhận được một câu trả lời xuất sắc —— cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand đã thể hiện xuất sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Bộ phận nghiên cứu thuốc súng với sự hỗ trợ liên tục của nguyên liệu đã xác định tỷ lệ thuốc súng quân sự tốt nhất hiện nay, các công nhân đã tiến hành các thí nghiệm sản xuất quy mô lớn.

Nhưng, có một chuyện khiến người ta dở khóc dở cười là, thí nghiệm sản xuất thuốc súng quy mô lớn tiến triển thuận lợi thế mà không thể tách rời với bộ phận thiết kế quân sự…

Sau khi bị anh em nhà Roger chế giễu, cậu Raul của bộ phận thiết kế quân sự đã dẫn đầu các nhà nghiên cứu cùng bộ phận cũng nổi giận như mình, bắt đầu nghiên cứu cách làm cho nòng súng chứa nhiều thuốc súng hơn. Nhóm người này phát rồ làm các loại thí nghiệm —— nếu không phải họ còn chút lý trí, thiếu điều đã dùng vàng đúc pháo để thử độ bền.

Cuối cùng, họ quyết định sử dụng đồng [1], áp dụng phương pháp rèn tích hợp, giải quyết vấn đề nạp quá nhiều thuốc súng khi rèn pháo sắt và hàn thanh sắt, nồng độ thuốc súng quá cao làm buồng dễ nổ.

Không phải trước đây không ai nghĩ đến chuyện rèn pháo bằng đồng. Nhưng vương quốc tại thế gian, giá của pháo sắt rèn bằng đồng quá cao, không một hoàng tộc nào có đủ khả năng cung cấp cho một đội quân mấy đại bác rèn bằng đồng. Nhưng hiện tại, các nhà thiết kế của cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand có những điều kiện mà tất cả nhà thiết kế đều phải ghen tị đỏ mắt —— có thể gọi họ là phá của, dùng các loại vật liệu khác nhau để rèn vũ khí.

Khi thấy danh sách các nguyên vật liệu nghiên cứu tiêu hao trong thời gian này của cục nghiên cứu quân sự, quốc vương nhận ra một điều sâu sắc: Nuôi dưỡng một đội quân được trang bị tốt, tương đương với việc đốt tiền.

Chỉ riêng trong khoảng thời gian này, vật liệu mà các nhà thiết kế quân sự thí nghiệm tiêu thụ gần như tương đương với thu nhập hàng năm của hoàng tộc truyền thống dưới sự hạn chế của chế độ kỵ sĩ phong kiến.

Chẳng trách ban đầu thuốc súng phát triển chậm như vậy.

Sau khi giải quyết xong vấn đề khả năng chịu đựng của nòng pháo, cậu Raul bắt đầu nâng cao lượng thuốc súng trong đạn pháo mà mắt không chớp một cái. Lượng thuốc súng nạp trong đạn pháo thời kỳ này rất ít. [2] Cuối cùng, họ tăng dần lượng thuốc súng từ 15% lên 100% trọng lượng vỏ đạn.

Một lần, khi anh em nhà Roger đang thử nghiệm tỷ lệ mới, cậu Raul dẫn theo một người mặt ngoài khách sáo tới cửa, tươi cười sáng lạn nói cho hắn biết: “Bọn ta đã giải quyết được vấn đề sức chịu đựng của nòng pháo, nhưng bây giờ các anh không sản xuất đủ thuốc súng để bọn ta nạp đạn. Bọn ta đã giải quyết được vấn đề về thiết kế nòng pháo, tiếc là các anh không cung cấp được lượng thuốc súng mà bọn ta cần.”

Trợ thủ đắc lực của cậu Raul không hề khách sáo trả lại cho hắn nguyên văn lời ngài Malley nói lúc trước:

“Thì ra bản lĩnh của các người cũng chỉ là sản xuất một ít thuốc súng uy lực lớn nhưng không thể nào sản xuất hàng loạt!”

Cậu Raul thắng được một ván nghênh ngang rời đi, đổi lại anh em nhà Roger tức giận đến ngã ngửa, tạm thời ngừng thử nghiệm loại thuốc súng mới, mà chuyển sang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề của quy trình sản xuất thuốc súng phức tạp.

“Vậy… đây là phương án giải quyết?”

Vẻ mặt của quốc vương phức tạp đứng ở trong nhà máy sản xuất thuốc súng, nhìn hơi mờ bay qua trước mắt.

“Vong linh có thuộc tính làm lạnh tuyệt vời.” Gương mặt Bran hớn hở đứng trước mặt quốc vương giải thích: “Hiệu quả ngưng tụ của vong linh ở thời đại khác nhau sẽ khác nhau, vong linh sinh ra càng lâu, hiệu quả ngưng tụ càng mạnh…”

Nhất thời anh em nhà Roger cũng không nghĩ ra cách thay đổi quá lớn với máy móc chế tạo thuốc súng, ngày ngày bị các nhà thiết kế quân sự chê cười, buồn đến tóc cũng sắp rụng hết rồi. Cuối cùng, khi họ nhìn thấy hiệu suất đáng kinh ngạc của thằn lằn xương và thợ rèn phối hợp làm việc, bèn chuyển sự chú ý sang xác sống nhàn rỗi trong dòng sông vong linh.

Trong các nhà máy tinh chế lưu huỳnh ngày nay, công nghệ thường được sử dụng là đun nóng lưu huỳnh trước, sau đó đợi nó đông đặc lại rồi mới loại bỏ tạp chất. Sau đó nung lưu huỳnh đã loại bỏ tạp chất để tạo thành hơi lưu huỳnh, để nguội và cô đặc thu được nguyên liệu thuốc súng.

Suốt quá trình, phải mất một thời gian dài để chờ lưu huỳnh đông đặc lại.

Anh em nhà Roger đã lịch sự tìm đến mấy xác sống, bày tỏ hy vọng được họ giúp đỡ —— khi cả hai đưa ra yêu cầu, quạ đen Monla lượn quanh đầu họ. Đám xác sống im lặng một lúc, nhìn đám xương khô, cuối cùng nhận mệnh trèo ra khỏi dòng sông vong linh.

Ác ma nhìn phu nhân xác sống mặc đồ cổ điển, ôm cái đầu trồi lên từ vại lưu huỳnh, hắn bất lực thở dài lần nữa.

“Để không làm nguội quá nhiều và để lưu huỳnh đông thẳng thành bột, bọn thần đã đặc biệt điều tra năm sinh của họ…”

Bran nói luôn mồm.

Quốc vương nghe xong, bỗng nhiên cảm giác “pháo quân sự siêu hỏa lực” kế tiếp chỉ sợ cũng không phải đi theo con đường gì bình thường.
Tác giả có lời muốn nói:

[1] Trong lịch sử, công nghệ luyện gang và đúc đồng ở thế kỷ 14 đã được sử dụng để chế tạo vũ khí thuốc súng.

[2] Vào đầu thế kỷ 15, lượng thuốc súng nạp trong đạn hiếm khi vượt quá 15% trọng lượng của đạn.