Mọi người đều sợ hãi Địa Ngục, đây là nơi mọi tội lỗi cuối cùng tập hợp lại.
Trong dòng sông dài ngoằn ngoèo của Địa Ngục, những linh hồn chen chúc nhốn nháo đều từng phạm phải sai lầm không thể tha thứ, chúng đến đây không phải để chờ đợi sự cứu rỗi mà cuối cùng rơi xuống vực thẳm không đáy.
Đó là mặt tối của thế giới.
Người chết nửa trong suốt ngồi trên tảng đá lởm chởm, y mặc trang phục cổ xưa phức tạp, rất nhiều năm trước y từng là nhà kịch cung đình. Bây giờ y đang ngồi trên tảng đá hình thù kỳ lạ, hát một câu chuyện xưa bằng giọng nam trầm khàn giữa tiếng gió hú. Câu chuyện về khế ước, máu và xương trắng.
Trong miêu tả của câu chuyện, bộ mặt thật của thế giới này là vô số quyền lực bị chia cắt, các chủng tộc khác nhau chạy đua, dốc toàn lực để lên ngôi vị tối cao đó. Các chủng tộc khác nhau có sức mạnh khác nhau, nhưng chỉ có nhân loại thì không có. Hệt như nhân loại là đứa con bị bỏ rơi giữa trời đất, sinh ra đã như cỏ cây ven đường. Chiến tranh liên miên, chết chóc không dứt. Trong thời đại như vậy, có kẻ muốn cướp lấy ngôi vị cao nhất thiên hạ, dùng quyền thế và uy nghiêm để đập tan mọi loạn lạc.
Trong câu chuyện vô lý đó, một vị vua chẳng còn gì và một ác ma cô độc đã ký một khế ước.
Khế ước của họ đã định sẵn phải thay đổi thế giới từ lúc xuất hiện.
Trong tiếng ca, cơn gió dữ dội đập vào núi cao nghìn thước, phát ra âm thanh thảm thiết nghẹn ngào, những bộ xương nằm rạp xuống đất, khói bay tán loạn từ lò cao luyện sắt, sao băng rơi xuống, xương rồng ngẩng đầu…
Hệt như trời đất sụp đổ vì câu chuyện trong bài hát đó.
…
Tòa thành xương rồng.
Quạ đen Monla đậu trên cành tường vi mảnh khảnh nhìn ngai vàng bằng xương giữa cung điện…
Đó là một chiếc ngai vàng làm bằng xương thu nhỏ của nhiều chủng loại sinh vật Địa Ngục được tập hợp lại với nhau, sau đó xếp chồng lên bằng kỹ thuật thủ công khéo léo nhất. Bản thân ngai vàng làm từ hàng nghìn khúc xương, thì tự nó đã có nghĩa là núi thây biển máu, ngai vàng đó đã bỏ trống rất nhiều năm nay lại một lần nữa đón chào chủ nhân của nó.
Quốc vương ngồi trên ngai vàng xương trắng.
Cậu đã không còn đội vương miện của giáo hoàng, vàng và đá quý lặng yên vặn vẹo thay đổi hình dạng, cuối cùng trở thành một vương miện gai, điểm xuyết đá quý đỏ sẫm. Vương miện gai giữa hai bên thái dương, mái tóc bạc xõa xuống vai, chiếc khăn quàng ren thêu hoa văn bằng bạc vén ra trải trên cổ áo và ống tay áo.
Cậu mở mắt ra.
Cung điện lạnh lẽo, tối tăm và nguy nga nhất thế gian in hằn trong con ngươi băng lam của quốc vương.
Những cột xương trắng thon dài dựng thẳng lên trên, nâng đỡ những chiếc xương sườn so le của mái vòm, những thanh xà dài hình vòng cung đó được xây dựng bằng xương sườn của những sinh vật huyền thoại hàng thật giá thật. Vô số trụ bay xếp thành hàng hai bên cung điện, hệt như hàng vạn dã thú tung cánh. Trong tòa thành đường cong cửa sổ duyên dáng, hợp thành hàng nghìn hoa văn, mà tường vi ở khắp mọi nơi. Bắt đầu từ khung sườn như những nhánh nhân sâm hé mở, tường vi lan dần đến đỉnh vòm hình nan quạt mảnh mai sang trọng, cành lá quấn quanh xương trắng lả lướt rủ xuống.
Nơi ký ức sâu thẳm nhất, dường như có sợi dây khẽ chạm vào.
Một loại quen thuộc khó có thể diễn tả, giống như bánh xe thời gian chậm rãi xoay chuyển, hơn ngàn năm trăn trở trôi qua, hơn ngàn năm sau cố nhân trở về, mọi thứ vẫn như xưa.
“Chào mừng ngài đến, thưa bệ hạ.”
Ác ma mặc lễ phục đen có hoa văn viền bạc, giẫm lên thảm đỏ sậm bước tới, trên cổ áo hắn cài đóa tường vi nở rộ. Vị “thương nhân linh hồn” Địa Ngục này vừa cao vừa gầy, xanh xao, đẹp và lịch sự như một vị quản gia đã trông coi dinh thự của chủ nhân ngần ấy năm.
—— hoan nghênh ngài trở lại ngai vàng, hoan nghênh ngài xé nát thế giới này với ta.
Lúc hắn cúi người hành lễ, giọng điệu ẩn chứa niềm vui chưa từng có:
“Đây là nơi nào?”
Quốc vương hỏi.
“Lâu đài xương rồng, cung điện của ngài.”
Ác ma trả lời.
Quạ đen Monla kích động suýt bật khóc, nó đã từng nhiều lần tưởng tượng đến hình ảnh ngai vàng có chủ nhân. Nhưng khi thực sự đợi được, nó không dám nhào tới nằm rạp xuống trước mặt quốc vương. Vì ác ma đứng trước ngai vàng của quốc vương, ánh mắt cả hai chạm nhau, khuôn mặt cậu vô cảm, khuôn mặt hắn treo nụ cười giả dối.
Không khí vô cùng căng thẳng.
Dường như ác ma không nhận ra.
“Chúng quá vô lễ.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngài đến là ngày quan trọng nên để mọi người dâng lên quà tặng mới đúng… Nhưng xin ngài tha thứ cho chúng, dù sao chạy tới từ các lãnh địa cũng phải mất rất nhiều thời gian.
“Chúng” trong lời ác ma chính là mục tiêu của quốc vương và hắn lần này —— các lãnh chúa của Địa Ngục.
“Vậy thì —— “
Nụ cười của ác ma càng lớn, hắn phong độ nhẹ nhàng đưa tay ra mời quốc vương.
“Ngài có muốn tham gia một buổi khiêu vũ nho nhỏ không? Đây là lời mời của lâu đài dành cho ngài.”
Khi ác ma nói xong, tất cả dây leo tường vi quấn quanh lâu đài đều lay nhẹ lá cây, tiếng xào xạc nhẹ nhàng như những linh hồn đã ra đi đang thì thầm khe khẽ. Một ít ánh sáng như tuyết rơi xuống từ mái vòm, cung điện trống trải sáng chói như kim cương.
Gió luồn qua giữa những cột trụ thon dài, mái hiên mảnh mai của những chiếc trụ bay như cánh thú được mở ra, thì ra mái hiên đó được ghép lại bằng vô số xương cánh chồn mảnh dẻ. Khi chúng mở ra lần nữa, xương cánh mỏng manh khẽ đung đưa trong gió nhẹ như gậy baton của nhạc trưởng. Gió bị xương cánh mỏng manh cắt đứt, phát ra âm thanh kỳ dị, hệt như hàng ngàn bàn tay thon dài lấy gió làm dây đàn biểu diễn cùng lúc. Giai điệu của những âm thanh này vô cùng đẹp đẽ, tạo thành một khúc nhạc chưa từng có.
Ác ma nói đúng, đây quả thực là vũ hội chào mừng.
Nơi tổ chức buổi khiêu vũ này là lâu đài đã im lặng trong nhiều năm.
Trên đỉnh đầu của ác ma và quốc vương, các cửa sổ hoa đẹp đẽ mở ra từng cái một, ánh sáng nhàn nhạt rơi xuống từ đỉnh đầu của họ. Ác ma đứng trong chùm ánh sáng đó, hắn mặc lễ phục đen đưa tay về phía quốc vương.
Lộc cộc, lộc cộc.
Một chiếc đầu lâu lăn tới, quạ đen Monla dang rộng đôi cánh đáp xuống trước hộp sọ, không biết nó tìm đâu ra hai chiếc dùi trống, giữ lại bằng đôi cánh, gõ thành nhịp trống lúc cao lúc thấp theo giai điệu của gió.
“Vũ hội lúc nào cũng phải khiêu vũ, thưa bệ hạ.”
Ác ma mời.
Chương nhạc lấy gió làm dây đàn tấu ra giai điệu thê mỹ mà lại hùng vĩ chưa từng thấy, hệt như trời đất đang khẽ hát. Quốc vương cảm thấy vẻ vui mừng và chờ mong —— là vui vẻ và chờ mong của chính lâu đài. Cũng như Monla đang dốc sức gõ trống, lâu đài này đang chờ quốc vương chấp nhận chào đón của chúng.
Cậu vươn tay.
Ác ma nắm lấy bàn tay đeo chiếc nhẫn tường vi của quốc vương, dẫn cậu xuống khỏi ngai vàng. Khi quốc vương nhận lời của ác ma, tiếng gió bỗng trở nên mãnh liệt như vũ khúc trong vũ hội. Ác ma ôm lấy quốc vương, dẫn cậu quay cuồng giữa cung điện trống rỗng.
Quốc vương cũng đã tham dự nhiều vũ hội, là vua của Legrand, cậu đã được huấn luyện lễ nghi hoàn hảo nhất, bao gồm cả khiêu vũ.
Nhưng điệu nhảy mà ác ma dẫn dắt lại không phải điệu nhảy nào trong bữa tiệc của nhân gian.
Giai điệu của gió vang dội, từ đầu tới cuối ác ma luôn nắm bàn tay đeo chiến nhẫn tường vi của quốc vương, cậu cảm thấy chiếc nhẫn đó cũng đang dần trở nên nóng bỏng. Những dây tường vi quấn quanh xương trắng lần lượt mọc ra những cánh hoa, sau đó là những đóa tường vi nở rộ theo giai điệu tao nhã, những cánh hoa bị gió thổi bay liên tục, cuốn đến khắp nẻo đường của lâu đài.
Trong những căn phòng yên tĩnh của lâu đài, khi cánh hoa tường vi rơi xuống, từng chiếc quan tài bạc đột ngột mở ra.
Từ trong quan tài đi ra những hầu gái và người hầu mặc quần áo sang trọng.
Họ có khuôn mặt thanh tú tái nhợt và đôi mắt đỏ sẫm, họ bắt đầu dọn dẹp lâu đài, làm cho nó trở nên lộng lẫy và rực rỡ.
Ở nơi tăm tối nhất của thế giới này, ác ma ôm quốc vương của hắn, nhảy múa trong giai điệu do xương trắng và gió tấu ra. Mà vào khoảnh khắc khi lâu đài thức tỉnh, một ánh sáng lạnh lẽo rơi xuống từ vết nứt trên bầu trời đỏ sẫm của Địa Ngục.
Không phải màu máu, không phải màu cam của lưu huỳnh, mà là thứ ánh sáng lạnh lẽo, trắng như tuyết.
Nhà thơ vong linh đang ca hát dừng lại, những bộ xương đang nằm trên đất ngẩng đầu lên, những xác chết treo trên núi cao chầm chậm chuyển động, lãnh chúa vực sâu bồn chồn cũng không còn lên tiếng nữa. Sau nhiều năm như vậy, trên bầu trời đỏ sẫm ở nơi tăm tối này, cuối cùng cũng xuất hiện một màu sắc khác.
Một vầng trăng lờ mờ nhô lên từ khe hở, mảnh mà cong như lưỡi liềm trắng khảm trên bầu trời trắng như tuyết.
Địa Ngục đột nhiên im lặng.
“Chào mừng ngài trở về.”
Ác mang khẽ nói, nụ cười vẫn giữ bên môi.
…
Cảnh tượng sao băng rơi xuống để lại một bóng ma sâu trong tâm trí Telde, khi mặt trăng mọc trên bầu trời Địa Ngục, nó có linh cảm rằng có chuyện chẳng lành đã xảy ra.
Nó cố gắng tìm hiểu từ các lãnh chúa khác mặt trăng lờ mờ đại diện cho cái gì.
Đáng tiếc những lãnh chúa giống nó cũng không biết, còn những lãnh chúa biết thì mạnh hơn nó nhiều lắm nên cũng không dám hỏi.
Điều an ủi duy nhất là, hôm đó ngoài tiếng rồng gầm ra thì không có động tĩnh gì khác từ lâu đài đá đen.
Chắc cũng không có gì to tát đâu.
Telde tự an ủi mình thế.
Ngay khi nó đang nghĩ như vậy, một con bướm đen chầm chậm bay về tổ của nó. Khi thấy bướm đen, chừng như vô thức Telde trở nên cảnh giác —— tất cả sinh vật Địa Ngục đều biết bướm đen là đại diện của thương nhân linh hồn.
Xu cà na thế à! Nó có làm gì chọc tên điên đó đâu?
Trước mặt Telde, bướm đen vỡ vụn và biến thành một tấm thiệp mời màu đen lơ lửng rơi xuống từ giữa không trung.
Telde nhìn tấm thiệp mời như nhìn kẻ thù, sau khi chắc không có nguy hiểm mới đưa đến trước mắt mình. Đó là một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo, từ phong cách lộng lẫy của thiệp mời, hệt như huyết tộc đã biến mất khỏi Địa Ngục từ lâu, hơn nữa trên thiệp mời còn dùng một cánh hoa tường vi được dùng làm con dấu niêm phong
“Cái gì đây?”
Telde khó hiểu hỏi.
Cùng lúc đó, tất cả lãnh chúa Địa Ngục đều nhận được thiệp mời giống nhau.
Nội dung của thiệp mời là về một bữa tiệc sẽ được tổ chức vài ngày sau.
Địa chỉ bữa tiệc ——
Lâu đài Đá Đen.
(*) 飞扶壁 (Flying buttress): Trụ bay là một dạng trụ cụ thể bao gồm một vòm kéo dài từ phần trên của bức tường đến trụ có khối lượng lớn, nhằm truyền các lực ngang xuống đất cần thiết để đẩy bức tường ra ngoài. Những lực này phát sinh từ trần nhà hình vòm bằng đá và từ tải trọng gió của mái nhà.