Sắc bén, lạnh lùng, không chút nể nang.
Tất cả lừa mình dối người đều bị xé trước hai chữ “hèn nhát”, bên dưới là sự xấu hổ và tủi nhục của bản thân. Thoáng chốc lão hội trưởng như già đi mười tuổi, môi ông mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng nói không nên lời.
Quốc vương trẻ nở nụ cười chế giễu bên môi, gương mặt phủ vẻ âm trầm lạnh lùng. Đầu ngón tay tái nhợt của cậu gõ vào tay vịn, giọng điệu thong thả như cú đêm đánh giá chuột chủi đang run rẩy trốn trong tối.
“Để ta đoán, sao giờ ông lại chọn trốn sang Legrand… Vì Thánh Đình dùng các người làm vật hiến tế để giải quyết cái chết đen, đúng không?”
Lão hội trưởng và Yali đều im lặng.
“Ông cầu xin thương xót nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc bán đứng học trò ưu tú nhất của mình, ai ngờ lại phát hiện trong mắt Thánh Đình, cho dù các ngươi có treo thánh giá và đọc thuộc lòng sách thánh thì các ngươi vẫn là dị giáo trong mắt bọn họ. Dung thứ cho những kẻ dị giáo sống lâu hơn một chút đã là lòng nhân từ của bọn họ.” Quốc vương nhẹ nhàng nói: “Chỉ khi cừu non sắp bị làm thịt, nó mới vùng vẫy để thoát khỏi lồng giam.”
Cậu cúi đầu cười khẩy, tựa lưng vào ghế dựa.
“Các người có tự tin gì đây?” Quốc vương hơi ngẩng đầu lên: “Vì các ngươi rất quen thuộc với Thánh Đình, vì các người có thể bói toán, có thể xem vận mệnh, có thể trợ giúp một quân đội đánh đâu thắng đấy. Có lẽ, con bài thương lượng lớn nhất của các người là hiểu sức mạnh của Thánh Đình như thế nào? Ta nói đúng chứ? Ngài hội trưởng.”
“Phải, bọn ta biết kế hoạch tiếp theo của Thánh Đình.”
Lão hội trưởng khẽ đáp.
Quốc vương lãnh đạm nói: “Các người có sống được hay không còn phải xem con bài thương lượng có đủ hay không.”
Giọng điệu của cậu làm ai nấy đều hiểu rõ, nếu các nhà chiêm tinh không thể hiện được giá trị của mình, vậy thì cậu dứt khoát trở mặt và chặt đầu họ ngay lập tức.
“Kế hoạch của bọn họ, gọi là…”
Lão hội trưởng dừng một chút.
“Lưỡi dao Thần ban.”
…
Có hai thứ khiến con người bất lực, một là bánh xe của thời đại, hai là sức mạnh của thần linh.
Khi cả hai va chạm với nhau, cái trước sẽ va chạm với cái sau, tạo ra vòng xoáy nuốt chửng và bóp nghẹt mọi thứ trông như sâu kiến.
Lúc này Blaise đã bị mắc kẹt sâu trong vòng xoáy này.
Sau khi Ferri III rút lui, Blaise đã thay đổi rất nhiều.
Trong buổi lễ lên ngôi trước đó, quốc vương Charlie đã quỳ gối trước mặt giáo hoàng, dâng một quả cầu châu báu tượng trưng cho vương quyền, tượng trưng cho việc cậu ta đã thực hiện lời hứa của tổ tiên, trả lại quyền thống trị thế thục cho Thượng Đế tối cao. Kể từ đó, vương kỳ Blaise xanh thêu hoa Uất Kim Hương đã có thêm một thứ mới —— một cây thánh giá bằng vàng.
Những người nhạy bén nhận ra mọi việc đã thay đổi khi huy hiệu hoàng gia Blaise có thêm một cây thánh giá.
Đúng như Ferri III đã nói khi đốt cung điện, quốc vương Charlie do giáo hoàng lên ngôi chỉ là một vua yếu đuối như một người giấy. Cây thánh giá trên vương miện của cậu ta mới là vua cai trị thực sự của đất nước này.
Khi xe ngựa có thánh giá vàng chạy qua đường phố, mọi người đều rối rít nhường đường. Thánh giá vàng là biểu tượng các kỵ sĩ của Thánh Điện.
Bọn họ là thanh kiếm chiến đấu của Thánh Đình, cũng là bộ mặt uy nghiêm của Thánh Đình, không thể xúc phạm.
Trong vòng chưa đầy một tháng, kỵ sĩ Thần Điện của Thánh Đình đã tiến vào các thành trấn quan trọng khác nhau ở Blaise.
Sự thay đổi này khiến các quý tộc địa phương ở Blaise cảm thấy không an lòng.
Đúng là các quý tộc Blaise tin Thánh Đình, nhưng nó dựa trên niềm tin rằng Thánh Đình mang lại được nhiều lợi ích hơn cho bọn họ. Ngày xưa, bọn họ có thể cấu kết với giáo sĩ buộc hoàng gia phải lùi bước để giành quyền tự trị, thành lập quốc gia riêng trong vương quốc của bọn họ.
Đã từng có người nói, hoàng tộc Blaise thật ra là một “đảo quốc trên đất liền”, có nghĩa là dưới sự ủng hộ của Thánh Đình, lãnh chúa trên lãnh địa của mình địa vị tương đương với quốc vương.
Vì vậy, các quý tộc mới “thành kính” tín ngưỡng Thánh Đình.
Nhưng tin vào tượng thần đất sét và thực sự dâng hiến mọi thứ cho Thượng Đế là hai việc khác nhau. Giáo sĩ đến từ Thánh Đình nhậm chức làm quận trưởng ở nhiều nơi, đây không thể nghi ngờ đã cắt các quyền lợi vốn thuộc về lãnh chúa địa phương.
Quốc vương Charlie như con rối, các quý tộc địa phương lại không cam lòng mất quyền lợi của mình như vậy, bọn họ kết nối với mấy giáo chủ, nổi lên làn sóng giận dữ chống lại giáo hoàng ở trong nước. Bọn họ tuyên bố, gióa hoàng làm việc này vì dã tâm của mình, chứ không phải vì Thần quốc.
Bọn họ nghĩ việc này sẽ khiến giáo hoàng ngừng hành động đáng ngại của mình.
Nhưng bọn họ đã lầm.
Hơn một ngàn năm qua, Thánh Đình như một chiếc xe im lặng, chỉ dựa vào uy nghiêm của bản thân đã ảnh hưởng được từng quốc gia. Giờ đây, khi phản đối nổi lên, giáo hoàng với thủ đoạn mạnh mẽ của mình đã khiến chiếc xe đã ngủ yên từ lâu phát ra tiếng gầm rú khủng khiếp của nó.
Các lãnh chúa địa phương không cam lòng để quyền lợi của mình bị giáo sĩ tước đoạt, đã nhanh chóng gặp phải chinh phạt của Giáo hội.
Đó là một đội quân kỵ sĩ tối tăm, lá cờ vàng trắng tung ra như dòng lũ. Khi quân đội của thần tràn đến từ đường chân trời, số người đông như biển cát. Các kỵ sĩ Thần Điện hét lên chương của sách thánh, mặc giáp bạc cuốn qua biên giới lãnh chúa địa phương.
Chiến mã cuồn cuộn băng qua, trong tiếng ầm ầm nghiền nát mọi vật cản, tiếng gầm thét rung chuyển cả trời đất.
Vô số người tận mắt chứng kiến, trên chiến trường, mặt trời trên bầu trời xuất hiện một cây thánh giá rực rỡ. Dưới sự chỉ dẫn của cây thánh giá trên trời, thậm chí có người còn thấy thiên sứ mặc giáp xuất hiện trước mặt quân đội trên chiến trường, thiên sứ vung trường kiếm lên, sau đó đã biến mất. Nhưng đội quân được thiên sứ dẫn dắt chính là đánh đâu thắng đó, mọi kháng cự đều dễ dàng bị xé tan.
Sau ngần ấy năm thủ đoạn mạnh mẽ của giáo hoàng và sức mạnh của Thánh Đình lại gây chấn động thế gian.
Sau khi các nhà sử học của Blaise tận mắt chứng kiến bóng mờ của thiên sứ dẫn dắt quân đọi thì gọi đây là “cuộc chiến Thần giới.”
Giờ khắc này mọi người đều biết, trong lịch sử Thánh Đình tổng cộng có hai lần đích thân xuất chiến.
Một lần là “Cuộc chiến Thần phạt”, trận chiến đó đã trực tiếp tiêu diệt Legrand hùng mạnh, khiến hoàng tộc Tường Vi rơi vào nội chiến không dứt. Còn một lần là “trận chiến Thần giới” của Blaise, trận này đã xóa sạch mọi âm thanh bất bình nhằm vào Thánh Đình ở Blaise, trong ánh chiều tà của cuộc chiến, một quốc gia chưa từng có đã lộ ra hình thức ban đầu của nó.
Ở thời đại này, mọi người đều tin thắng bại của chiến tranh là do Thượng Đế quyết định.
Thánh Đình lại nhấn mạnh điều này với nhân loại bằng hai cuộc chiến gây chấn động thế gian.
Thủ đô Blaise, thánh đường Aselli.
Sau khi quốc vương Charlie lên ngôi, giáo hoàng đã sống ở đây, không trở lại Thánh Thành.
Giáo hoàng với mái tóc bạc trắng cung với các hồng y và giáo chủ đứng trước bức tượng ở gian giữa của thánh đường Aselli. Hồng y đi theo giáo hoàng, còn các giáo chủ Blaise đứng yên lặng bên dưới. Giáo hoàng ngẩng đầu nhìn tượng thần, dáng người dưới áo bào trắng rộng thùng thình có vẻ hơi gầy.
“Ta rất vui vì các ngươi đã mang đến cho ta một tin vui.” Giáo hoàng mở bản thảo dày, trải phẳng ra, hệt như giáo sĩ bình thường đang rao giảng sách thánh cho các tín đồ.
“Thánh thay, thánh thay, cuộc chiến vạn quân.”
Hồng y Sissian vẽ thánh giá trên ngực, lão là người phụ trách đoàn kỵ sĩ Thần Điện và trận “cuộc chiến Thần phạt” trên đất Blaise cũng là do lão lãnh đạo.
“Thượng Đế phù hộ chúng ta. Quân đội của Thần đánh đâu thắng đó. Chúng ta đã giành được quyền kiểm soát thực sự của Blaise, thưa tông tọa.”
“Đi đến bước này cũng không dễ mà, mấy bạn già của ta.” Giáo hoàng thở dài, nhìn các hồng y quanh mình: “Trong chúng ta, đã có người trở về vòng tay của Thượng Đế, cũng có người quay lưng lại với chúng ta. Hôm nay ta triệu tập các ngươi là để nói với các ngươi một điều buồn.”
“Xin lắng nghe lời dạy của ngài.”
Các hồng y khiêm tốn cúi đầu, ở trước mặt giáo hoàng, bọn họ đều như tôi tớ. Bởi vì giáo hoàng là người cách gần Thần nhất.
“Hắn tên là Warwick Blaye.” Giáo hoàng nhẹ nói: “Có lẽ một số người trong các người đã từng nghe đến cái tên này, hắn là một trong những đức Chân Phước tài năng nhất, cũng là hiện thân của thánh Val ở thế gian.”
“Nhưng không lâu trước đó, hắn đã chết.”
Các giáo chủ sợ hãi, bọn họ nhìn nhau.
Người có thể đứng ở đây, đều biết “đức Chân Phước” đại biểu cho cái gì —— mỗi một đức Chân Phước đều được Thánh Đình cẩn thận bồi dưỡng, khi cần thiết đều có thể hóa thành thành thiên sứ thực sự. Đức Chân Phước không thể nào chết được, vì thiên sứ không thể bị giết!
Nhưng Warwick Blaye chết rồi.
“Các bạn của ta, thật khó tin đúng không?” Giáo hoàng xoay người, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Chiến tranh mấy ngày nay đã khiến một số người trong các ngươi bị lung lay, bắt đầu hoài nghi có cần lập nên Thần quốc tại thế gian hay không? Nhưng, chúng ta có thể có được sức mạnh từ Thần, vậy tại sao những kẻ dị giáo không thể có được sức mạnh từ bóng tối?”
“Vua Legrand đã hoàn toàn sa đọa.”
“Bóng tối đang hồi sinh tại thế gian thông qua vương quốc của nhân gian, nếu chúng ta không thể xây vương quốc của thần linh, chúng ta sẽ cứu thế giới, chống lại bóng tối như thế nào?”
Lão ta nghiêm nghị nói.
“Trách nhiệm của tất cả sứ đồ là thành lập Thần quốc.” Hồng y Sissian lớn tiếng trả lời, trên người lão vẫn còn ám mùi máu của chiến tranh, đôi mắt lão đảo qua những người khác trong đại sảnh: “Chỉ có kẻ sa đọa mới có thể vì máu của dị giáo mà lung lay.”
“Thượng Đế trên cao, ngài sẽ trở lại trần gian cứu rỗi chúng ta.”
Các giáo chủ Blaise đều kinh hãi, Sissian là người nắm giữ quân sự của Thánh Đình, là cánh tay phải của giáo hoàng, cả thánh đình thì lão là người trung thành với giáo hoàng nhất. Theo một cách nào đó, lão là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay giáo hoàng.
Lúc trước giáo hoàng bàn giao, tình huống cũng giống như bây giờ. Mà cuộc đối thoại khi đó đã trực tiếp khơi mào phong trào “thanh trừng dị giáo” chưa từng có.
Chẳng lẽ lần này lại xuất hiện một cuộc thanh trừng mới sao?
“Peter, Capal, Bleyer…” Giáo hoàng chậm rãi đọc mấy cái tên, sắc mặt những người bị đọc tên đều tái nhợt.
Đột nhiên cửa đại sảnh mở ra, kỵ sĩ Thần Điện tràn vào, trực tiếp bắt bọn họ lại.
“Tông tọa! Tông tọa!” Giáo chủ Peter bị đọc tên đầu tên, sắc mặt trắng bệch, cố nói điều gì.
Nhưng trong đại sảnh lại là một mảnh chết chóc yên lặng, khuôn mặt các hồng y xét xử nội bộ của Thánh Đình không hề có biểu cảm.
“Ta rất lấy làm tiếc.”
Giáo hoàng thương hại nhìn giáo chủ Peter đã bị đè xuố,ng đất.
“Ngươi đã quên bản tâm của mình, làm bạn với kẻ bị vạ tuyệt thông không biết hối cải như Ferri. Cầu Thượng Đế ban cho ngươi sự cứu rỗi cuối cùng.”
“Thần dẫn đường cho chúng ta!” Các hồng y đều đứng dậy, giơ cao cánh tay: “Thánh chiến! Thánh chiến! Thánh chiến!”
“Thượng Đế trên cao.”
Giáo hoàng giơ tay vẽ chữ thập trên ngực.
“Chúng ta đã lấy lại quyền của Thần từ tay con chiên, bây giờ, chúng ta phải thực sự xây dựng Thần quốc của ngài!”
Mùa xuân năm 1433.
Tuyết mùa đông từ năm trước đến năm nay bị ngọn lửa chiến tranh làm tan rã, nước tan chảy tụ lại thành một dòng sông màu máu. Giông tố giữa eo biển Abyss đã dần lắng xuống, hải lưu bắt đầu đổi hướng, tàu thuyền từ bờ đông eo biển Abyss đến Legrand thuận buồm xuôi gió.
Lưỡi dao Thần ban sẽ rút ra trong thánh đường Aselli ở Blaise.
…
Địa ngục, lâu đài đá đen và xương trắng.
Ác ma đang ngồi trên tháp, quyền trượng xương trắng đặt sang một bên.
Hắn chậm rãi uống rượu, uống một loại rượu mạnh tên là “đêm Tường Vi”.
Đây là một loại rượu mạnh đến từ địa ngục, uống vào có cảm giác như lửa đốt, nhưng hương vị lại có hơi đắng làm cho người ta cảm giác như người điên tao nhã mà lại cô độc.
Phu nhân vong linh của địa ngục là người sản xuất loại rượu này ngon nhất, vì loại rượu này phải dùng đến nước suối của địa ngục, những mảnh vỡ linh hồn. Nước trong vực sâu cực lạnh quanh năm, nước rất trong, nhưng nếu rơi xuống có thể làm kim loại đông cứng thành từng băng vỡ, chỉ có vong linh mới không bị ảnh hưởng, nhưng rượu dùng loại nước này ủ ra lại rất mạnh.
Ác ma lại thêm cánh hoa tường vi vào trong, thoạt nhìn màu đỏ tươi như máu.
Hơn một nghìn năm qua, có những lúc ác ma sẽ ngồi một mình trên tháp cung điện Tường Vi vắng người, tự rót tự uống.
Hắn uống rượu này, chờ một người như rượu này trở về.
Quạ đen Monla im lặng đứng cách ác ma một khoảng cách. Khi hắn uống rượu, ngay cả quạ đen cũng không muốn đến quá gần hắn.
Bàn tay đang cầm ly rượu của ác ma chợt dừng lại giữa không trung.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thấu qua bầu trời đỏ thẫm thấy được nhân gian.
“Bắt đầu rồi.”
Đột nhiên rượu trong tay ác ma biến mất, hắn đứng dậy, gió lay động lễ phục đen, vạt áo như đuôi yến.
Hắn không chút do dự rời khỏi địa ngục.
Edit: Vong linh được chia làm hai có thực thể và không có, tên gọi chung cho các sinh vật bất tử đã chết ví dụ như: Xác sống, ma cà rồng, bộ xương, bóng ma, kỵ sĩ tử thần, kỵ sĩ không đầu, Draugr,…