Thế giới nháy mắt liền an tĩnh.
===============
Trong phòng tổng giám đốc.
Thật ra, Hứa Thừa Hạo và Nguyễn Thần Hiên ở chung cũng không đặc biệt nhiệt liệt như ai đó não bổ, thậm chí là nhạt nhẽo, chỉ có giải quyết công việc.
Nguyễn Thần Hiên mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: “Dạo này tập đoàn Giang thị có liên lạc với bên cậu không?”
Diễn xuất chính là nghề của Lý Niệm, cậu lập tức trả lời: “Hôm qua mới gọi điện thoại.”
Nguyễn Thần Hiên nhìn chằm chằm Lý Niệm, Lý Niệm khẽ mỉm cười, không nói nữa.
Nguyễn Thần Hiên im lặng hai giây, bình tĩnh nói: “Gần đây, Giang gia luôn thăm dò, hơn nữa còn gây áp lực với tôi nên liên lạc với bên cậu cũng là chuyện bình thường, tôi chỉ hy vọng Hứa tổng tiếp tục tuân thủ giao ước, không đạt thành bất cứ điều khoản nào với Giang gia trước khi ký hợp đồng dự án.”
Hứa Thừa Hạo ngồi tựa lưng vào ghế, nở nụ cười nhạt: “Đấy là dĩ nhiên, tôi đã nói rồi, chữ tín của Hứa gia chúng tôi rất có giá.”
Khoét vách tường – trở mặt – tín nhiệm âm điểm Nguyễn Thần Hiên chỉ có thể cười một tiếng cho qua chuyện, lại dẫn chủ đề về chỗ cũ: “Trước mắt, Giang gia dám thăm dò chứng tỏ bên đấy vẫn chưa phát hiện chúng ta hợp tác, tôi đến đây lần này, là muốn thương lượng một chút với Hứa tổng liên quan đến việc ép giá.”
Hứa Thừa Hạo: “Sẵn sàng lắng nghe.”
Nguyễn Thần Hiên: “Vị trí hiện giờ của chúng ta hoàn toàn có quyền tự chủ, thời gian trước Giang gia có thể tùy ý ra yêu sách, nhưng sau này chúng ta lấy gậy ông đập lưng ông, áp ngược lại bên đấy, đè thấp phần phân chia xuống.”
“Tôi hy vọng Hứa tổng có thể phối hợp với kế hoạch của tôi, hỗ trợ kéo chân Giang gia thời gian này, chỉ cần nửa tháng là được, khi thời gian đến thì lập tức thu tay, đòi giá cao để từ chối Giang gia… Tôi tin lý do này đã vô cùng đầy đủ, không có ai sẽ chỉ trích Hứa gia.”
Hứa Thừa Hạo: “Đây là sự thật, không phải lý do.”
Nguyễn Thần Hiên cũng đồng ý: “Chính xác, nếu Giang gia không vội vã muốn ngoạm một miếng lớn, cũng sẽ không đối mặt với cục diện thế này.”
Hứa Thừa Hạo gõ ngón tay lên bàn: “Vậy Nguyễn tổng chuẩn bị gì để đối phó với Giang gia? Ép giá quá tàn nhẫn rồi sau này hợp tác với nhau cũng không xong đâu nhỉ?”
Nguyễn Thần Hiên: “Dĩ nhiên, tôi chỉ cần hạ giá gốc một chút là được, chủ yếu là triệt hạ uy thế thôi.”
Hứa Thừa Hạo tiếp tục truy hỏi: “A? Lúc đó muốn bớt bao nhiêu?”
Nguyễn Thần Hiên an tĩnh hai giây, giống như hiểu hàm ý câu hỏi, y hỏi ngược lại: “Hứa tổng nghĩ là bao nhiêu?”
Hứa Thừa Hạo thờ ơ nói: “Tóm lại là tốt hơn lúc trước. Hứa gia bọn tôi thật đáng thương, lăn lộn bận bịu nửa ngày, cuối cùng vẫn tổn thất nghiêm trọng.”
Nguyễn Thần Hiên giơ hợp đồng trong tay lên: “Hợp đồng của chúng ta có đề cập, một khi Nguyễn gia và Giang gia hợp tác thành công, cậu sẽ thu được tám phần trăm hoa hồng.”
Hứa Thừa Hạo: “Như muối bỏ biển.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên trở lạnh: “Tôi muốn mời Hứa tổng nhận rõ một chút, nếu chúng ta không hợp tác, Hứa gia có thể sẽ hao tổn còn nghiêm trọng hơn.”
Hứa Thừa Hạo vẫn giữ thái độ thờ ơ: “Tôi cũng muốn mời Nguyễn tổng nhận rõ một chút, chúng ta là đôi bên cùng có lợi, nếu không hợp tác, bên anh cũng không khá hơn chút nào!”
Nguyễn Thần Hiên: “Hứa tổng nói đùa, so sánh mà nói, tình huống Nguyễn gia chúng tôi vẫn tốt hơn Hứa gia nhiều, hẳn là bên cậu nên xem trọng hợp đồng lần này hơn mới đúng.”
Hứa Thừa Hạo: “Nguyễn tổng nói đùa, mặc dù anh thấy tình huống tốt hơn, nhưng Hứa gia chúng tôi có thể toàn thân rút lui, anh có thể không?”
Nguyễn Thần Hiên dừng lại. Trả lời “đương nhiên” là không thể nào, tình thế xấu mà y muốn gạt bỏ này đã tồn tại từ ngày hôm đó.
Hứa Thừa Hạo ngồi thẳng người dậy, khoanh hai tay để lên bàn, nghiêm túc nói: “Thật ra thì thứ tôi muốn nhắc nhở Nguyễn tổng nhất là, cái hố chôn vùi Giang gia ngày hôm nay chính là lòng nóng vội ham tiền của hắn, nhưng tạo ra cục diện hiện tại thì chính anh là người đầu têu!”
“Cho nên tổn thất của Hứa gia chúng tôi, không phải anh bồi thường thì ai bồi?”
Nguyễn Thần Hiên yên tĩnh nhìn anh một hồi lâu, mới cười lạnh, nói: “Hứa tổng thật là lợi hại, lúc trước là tôi xem thường cậu.”
Hứa Thừa Hạo chồng cằm cười: “Nào được lợi hại như đầu óc thương nghiệp của Nguyễn tổng, đi tới đi lui cũng là anh kiếm được lợi, không phải sao?”
Nguyễn Thần Hiên: “Vậy Hứa tổng muốn bao nhiêu?”
Hứa Thừa Hạo liếc hợp đồng trên bàn, hời hợt nói: “Hợp đồng của chúng ta đã chốt thì cũng không cần sửa lại, Nguyễn tổng cứ đưa 30% lời lấy được từ phần ép giá là xong.”
Nguyễn Thần Hiên trầm tư trong chốc lát, gật đầu nói: “Có thể, nhưng tôi hy vọng đây là hợp đồng cuối cùng.”
Hứa Thừa Hạo: “Dĩ nhiên.”
Lý Niệm tự giác đứng dậy: “Tôi đi chuẩn bị hợp đồng, xin chờ một chú.” Nói rồi cậu cúi người, rời phòng làm việc.
Hứa Thừa Hạo đưa mắt nhìn cậu rời đi, mới vừa định thu tầm mắt thì đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc hiện ra sau cửa sổ văn phòng!
Cảnh Nhất Thành???
Hứa Thừa Hạo còn tưởng mình bị hoa mắt, bình tĩnh nhìn lại mới chắc chắn thứ đang đứng âm thầm quan sát ở cửa kia, thật sự là Cảnh Nhất Thành!
Đờ mờ làm cái gì vậy! Thằng cha này quang minh chính đại đi tới trước phòng làm việc, là muốn nói thẳng cho Nguyễn Thần Hiên biết chuyện bọn họ hợp tác hả???
Mẹ nó, anh vất vả lắm mới gài được cái hợp đồng thứ hai, còn chưa ký tên đây này!!
Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa ngậm bồ hòn, trong lòng hận không thể xông ra một cước đạp chết hắn, thế mà ngoài mặt còn phải giả bộ bình tĩnh, lặng lẽ nhắn tin cho hắn.
Hứa Thừa Hạo: “Anh ở bên ngoài phòng làm gì vậy! Về nhanh đi!”
Cảnh Nhất Thành trả lời cũng nhanh: “Hai người đang nói chuyện gì? Tại sao lại ký hợp đồng?”
Hứa Thừa Hạo: “… Liên quan đến anh à?”
Cảnh Nhất Thành: “Có, dù sao nguyên nhân ban đầu chúng ta hợp tác là tại gã.”
Lý do hết sức thuyết phục, Hứa Thừa Hạo do dự một giây, lại gửi tin nhắn: “Tôi ký hợp đồng với hắn là chuyện dự án với Giang gia, hiểu chưa?”
Trước mắt, nhờ Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành cùng nhau che giấu, biết chuyện dự án tiến hành chỉ có hai người bọn họ, Hứa Thừa Hạo nói vậy là tương đương với nói thẳng cho Cảnh Nhất Thành biết, anh đang dùng dự án Giang gia để bẫy Nguyễn Thần Hiên.
Đối với câu trả lời này, Cảnh Nhất Thành hết sức hài lòng, “Tin cậu một lần.”
Hứa Thừa Hạo: “Tin rồi thì đi nhanh đi! Bị phát hiện là anh bồi thường tổn thất đấy!”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi sẽ không bị phát hiện.”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Cảnh Nhất Thành: “Nếu bị phát hiện thật, tôi cũng có thể bồi thường.”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Anh im lặng, cúi đầu nắn mi tâm, cố gắng nhịn xuống câu mắng chửi đã vọt tới miệng – Cảnh Nhất Thành thật không làm anh tức chết thì không bỏ cuộc hả! Thằng cha này là cái loại cực phẩm tai họa gì thế! Tự cho mình là giáo viên chủ nhiệm hả? Còn bày đặt âm thầm quan sát!
Nguyễn Thần Hiên thấy anh xoa nắn mi tâm một lúc lâu, chần chừ nói: “Nếu thân thể Hứa tổng khó chịu, có thể dời đến buổi chiều ký tên.”
“Không cần.” Hứa Thừa Hạo lại ngẩng đầu lên, khôi phục vẻ bình tĩnh, lãnh đạm nói: “Quen tay nắn ấn dường mà thôi, làm thế đầu sẽ dễ chịu một chút.”
Nguyễn Thần Hiên: “Hóa ra là vậy, tôi còn tưởng do tối qua cậu nghỉ ngơi không đủ.”
Hứa Thừa Hạo xấu hổ gãi mũi: “Nói đến cũng rất xin lỗi, có phải tối qua anh gọi điện cho tôi không?”
Nguyễn Thần Hiên gật đầu: “Có gọi, lúc ấy Hứa tổng ngủ rồi, nên tôi đổi thành gửi tin nhắn.”
Hứa Thừa Hạo: “May mà anh nhắn tin, nếu không tôi hoàn toàn không nhớ mình có nghe điện thoại.”
Nguyễn Thần Hiên bật cười: “Hứa tổng ngày nào cũng cực khổ quá.”
“Hai ta như nhau.”
Một khi không bàn công việc, bầu không khí giữa hai người liền nháy mắt dịu xuống, hơi có vài phần chuyện trò vui vẻ.
Sau đó điện thoại di động của Hứa Thừa Hạo liền rung rung – “Cậu cười với hắn!!”
Gương mặt vui vẻ của Hứa Thừa Hạo cứng đờ, nghiến răng reply: “Liên quan anh cái rắm!”
Cảnh Nhất Thành: “Ít nhất chúng ta là bạn tạm thời, hắn là kẻ thù, thế mà thái độ của cậu với hắn lại tốt hơn với tôi!”
Hứa Thừa Hạo: “Người ta tới đưa tiền cho tôi, tôi khóc cho người ta nhìn à?”
Cảnh Nhất Thành: “Hợp đồng của tôi là mười lăm tỷ, số dư của hắn đuổi còn không kịp, cậu phân biệt đối xử cũng quá rõ ràng đó?”
Hứa Thừa Hạo: “Hắn không ăn ớt của tôi, anh thì sao?!”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Thế giới nháy mắt liền an tĩnh.
Hứa Thừa Hạo không nhịn được, đặt mạnh điện thoại lên bàn, tiếng đập phát ra làm Nguyễn Thần Hiên nhìn thắc mắc một hồi lâu.
Hứa Thừa Hạo mặt không thay đổi: “Xin lỗi, thất thố.”
Nguyễn Thần Hiên lắc đầu: “Không sao.”
Hứa Thừa Hạo cũng không giải thích lý do, chỉ ôm vịt vàng nhỏ đang đặt trên bàn, định nhờ nó xoa dịu vết thương tinh thần do người điên đem lại.
Anh bây giờ thật sự lo lắng, sẽ có một ngày anh bị Cảnh Nhất Thành làm tức chết!
Đồ thiểu năng!
Đang ngồi tức một mình, Nguyễn Thần Hiên ở đối diện đột nhiên ngồi thẳng người dậy, kinh ngạc nói: “Chậu bông của cậu hình như mọc ớt kìa.”
Hứa Thừa Hạo cũng sửng sốt theo một chút, cúi đầu nhìn mới phát hiện cây ớt vừa nãy còn xanh mướt, giờ thật sự mọc một trái ớt đỏ rực, tươi đẹp.
Hứa Thừa Hạo ngồi bật dậy: Hệ thống hệ thống, tao mới phát động hào quang hả?
[Đinh – Trải qua kiểm tra, ngài đã phát động hào quang “Nam chính âm thầm bị lỗ vốn trước hạn định”, “Bánh xe dự phòng cáu giận nhưng phải nhịn xuống”, “Nam phản diện tranh chấp, lén lút ghi hận đối thủ.”]
Hứa Thừa Hạo: …thế mà mình cũng có phần diễn.
Mặc dù thấy cũng không phải thứ hào quang gì tốt.
Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ nắn ấn đường, đưa tay hái trái ớt nhỏ xuống, suy nghĩ mình vừa hết bệnh, một trái ớt để cũng không làm gì nên anh đưa ớt cho nam chính, mỉm cười nói: “Hai lần hợp tác nên cho anh vật kỷ niệm.”
Nguyễn Thần Hiên phi thường kinh ngạc: “Cho tôi?”
Hôm đấy An Nhu Vũ ăn mất ớt, bộ dáng phẫn nộ của đối phương vẫn còn in trong đầu, giờ sao nháy mắt đã thay đổi, tặng mình ớt?
Hứa Thừa Hạo nói: “Đúng thế, đây cũng đại diện cho thành ý hợp tác của tôi–”
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa gỗ phòng làm việc đang đóng, đột nhiên bị người một cước đá văng, phát ra tiếng va đập lớn.
Hai người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cảnh Nhất Thành hai tay đút túi đi tới, ánh mắt quét qua trái ớt trong tay Nguyễn Thần Hiên, nhếch môi cười lạnh: “Lúc trước nói cái gì? Không ăn ớt?”
Hứa Thừa Hạo: “…”
Đột nhiên chột dạ.