Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 110




Cảnh Nhất Thành lại cọ đầu anh, cả người cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Qua hết tháng này, anh thật sự có một mái nhà rồi!”

=====================

Kính cửa sổ xe của Hứa Thừa Hạo là kính trong suốt, Nguyễn Thần Hiên liếc mắt đã thấy người ngồi trên tay lái của chiếc xe đối diện chính là Cảnh Nhất Thành. Còn Cảnh Nhất Thành không cần não cũng biết, đối diện bên kia nhất định là Nguyễn Thần Hiên!

Hai chiếc xe đối đầu, giằng co hơn ba mươi giây, Nguyễn Thần Hiên mới chủ động gọi điện thoại: “Tôi không có ác ý.”

Cảnh Nhất Thành cũng không nể tình, nói: “Cậu tồn tại chính là ác ý lớn nhất rồi.”

Nguyễn Thần Hiên lập tức siết chặt di động, nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Thành, nghiến răng nói: “Cảnh tổng trông cũng không tự tin lắm, hóa ra là đã sợ thành thế này à.”

Cảnh Nhất Thành: “Có tự tin cũng chịu không nổi kẻ nào đó nghe không hiểu tiếng người!”

Nguyễn Thần Hiên: “Cảnh tổng càng nói lại càng chứng minh bản thân không tự tin.”

Cảnh Nhất Thành: “Quả nhiên, đoán ngay ra là cậu không nghe hiểu tiếng người.”

Nguyễn Thần Hiên lập tức bị nghẹn, một lúc lâu sau mới nói: “Sự thù ghét của Cảnh tổng đối với tôi hình như còn nhiều hơn lúc trước.”

Cảnh Nhất Thành tiếp tục bắn trả: “Đó là vì mức độ cậu làm người ta ghê tởm cũng càng lúc càng tăng.”

Nguyễn Thần Hiên: “Cảnh tổng cứ muốn nhìn đời bằng màu hồng như thế, cuối cùng sẽ tự ghê tởm chính bản thân mình đấy.”

Cảnh Nhất Thành: “Loại người như cậu, dù có nhìn bằng cặp kính hồng, có khi còn không dám tự nhận mình ghê tởm.”

Nguyễn Thần Hiên: “Cảnh tổng đang nhân cơ hội trả thù sao?”

Cảnh Nhất Thành: “Tôi trả thù cậu còn cần cơ hội làm gì?”

Nguyễn Thần Hiên lại bị nghẹn, não vận chuyển nhanh chóng, muốn đáp trả lại thì điện thoại lại truyền ra giọng của Cảnh Nhất Thành lần nữa: “Nghe nói tình hình sức khỏe của con cậu đã khá hơn rồi, thật sự chúc mừng cậu, tôi và Hứa Thừa Hạo còn đang chờ uống rượu đầy tháng đấy.”

Những lời này quả thật là đòn trí mạng, Nguyễn Thần Hiên thua trận hoàn toàn, y cúp điện thoại, lái xe rời đi.

Có lẽ lúc trước khi còn theo đuổi Hứa Thừa Hạo có nói nhiều lắm, Nguyễn Thần Hiên bây giờ sợ nhắc đến chuyện đứa con trước mặt Hứa Thừa Hạo, mặc dù đang đứng dưới chân tòa nhà tập đoàn Hứa thị nhưng vẫn có cảm giác sốt ruột bối rối, cứ cảm thấy nhục nhã vì chuyện sắp bị lộ.

Cho nên rốt cuộc, y cứ thế chạy trối chết về công ty của mình, muốn dùng công việc để tĩnh tâm lại. Nhưng công ty có quá nhiều chuyện vụn vặt, mà đáng ghét nhất chính là phe phái của thằng con riêng cứ thích khoa tay múa chân trước mặt.

Bọn họ vì trèo cao, vì tiền và cổ phần công ty mà mặc kệ hoàn toàn an nguy của Nguyễn gia, Hàn Hạo Phong chỉ vì muốn chống đối y mà lựa chọn bảo hổ lột da (*), hợp tác với những kẻ khác trong nhà, đi theo bọn chúng phá đổ Nguyễn thị.

(*) Dữ hổ mưu bì/Bảo hổ lột da: câu thành ngữ có nghĩa “nói chuyện với con hổ và bảo nó tự lột da mình”, ví với những cuộc bàn luận mà ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương, chắc chắn cuộc bàn luận đó không thành công.

Nguyễn Thần Hiên cảm thấy thằng ranh này có vấn đề đầu óc rồi, mỗi lần thấy nó thì mặt y cũng không hòa nhã nổi. Vậy mà Hàn Hạo Phong cứ cố tình ngày ngày lượn trước mặt y, còn hỏi chuyện: “Uầy, sắc mặt anh hai hôm nay không tốt lắm, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Nguyễn Thần Hiên lạnh lùng liếc gã một cái: “Yên tâm, cho dù cậu gặp chuyện xui, tôi cũng sẽ không gặp chuyện như thế.”

Cơ mặt của Hàn Hạo Phong cứng đờ vài giây, gã cười gượng: “Thấy anh hai tự tin như vậy, em thật sự vui thay cho ba, em tin chắc anh hai sẽ có thể dẫn dắt tập đoàn Nguyễn thị tiến thêm một bước.”

Nguyễn Thần Hiên lười nghe tiếp, đi thẳng vào văn phòng, lúc Hàn Hạo Phong cũng muốn theo vào thì y sập cửa, thế giới lập tức thanh tịnh.

Có đôi khi, một người có đối thủ là chuyện tốt, bởi vì đối thủ tồn tại sẽ cho người ta áp lực, thúc đẩy họ không ngừng tiến tới, nói không chừng nhờ đối thủ mà sẽ phát hiện ra kinh hỉ bất ngờ, ngay cả bản thân cũng thấy vui vẻ.

Nhưng điều kiện tiên quyết là — năng lực của hai bên phải tương xứng nhau, đối thủ mới có thể gây áp lực cho ta.

Trong mắt Nguyễn Thần Hiên thì Hàn Hạo Phong không có khả năng này, y thậm chí còn không để Hàn Hạo Phong vào mắt, mỗi lần nhìn gã giở trò khôn vặt trước mặt, giống như nhìn thấy một đứa con nít mới học đi, ngây thơ đến độ y cũng lười đánh trả — dù sao bắt nạt một đứa nhóc cũng chẳng có gì đáng vui.

Đối thủ chân chính…… hẳn là như Hứa Thừa Hạo mới đúng. Gia thế bọn họ giống nhau, tuổi tác xấp xỉ, ngay cả năng lực và thủ đoạn đều ở mức ngang nhau. Y còn nhớ rõ khi đọc qua tư liệu có nói Hứa Thừa Hạo từng đánh bại y, điều này đủ để chứng minh nếu làm đối thủ với Hứa Thừa Hạo, cậu ta nhất định sẽ mang đến áp lực cho y.

Nguyễn Thần Hiên đột nhiên cảm thấy, có đôi khi, càng tiếp xúc nhiều lại càng có thể phát hiện thêm khuyết điểm của một người, nhưng đôi khi càng tiếp xúc cũng có thể phát hiện thêm ưu điểm của người đó. Hứa Thừa Hạo chính là trường hợp sau. Cậu ta giống như một kho báu, vừa bắt đầu tiếp xúc, sẽ bị một phần nhỏ của tảng băng hấp dẫn, đợi đến lúc ta dần dần quen thuộc, dần dần hiểu biết, ta sẽ phát hiện đằng sau chính là kho báu thật sự.

Đáng tiếc…… y phát hiện quá chậm.

——————–

Ngay lúc Nguyễn Thần Hiên đang âm thầm tiếc nuối, Cảnh Nhất Thành-phát-hiện-kho-báu-đầu-tiên, đang vừa bảo vệ bên cạnh kho báu, vừa kể cho kho báu nghe chuyện xảy ra.

Hứa Thừa Hạo nghe thấy tên Nguyễn Thần Hiên, anh có loại cảm giác quả nhiên là vậy: “Tình huống anh ta với An Nhu Vũ thế nào rồi? Cứ cảm thấy sau khi An Nhu Vũ trở về, anh ta càng mệt thêm.”

Cảnh Nhất Thành nhẫn nại: “An Nhu Vũ mắc chứng tâm lý bất ổn sau khi sinh, hơn nữa cô ta cũng chưa được gặp đứa bé từ bấy đến giờ, nên vô cùng thù hận Nguyễn Thần Hiên đã mang đứa bé đi, mỗi lần thấy y là lại khóc lóc gào thét.”

Hứa Thừa Hạo kinh ngạc: “An Nhu Vũ khóc lóc gào thét? Nhưng tính cách cô ta đâu phải như vậy?”

Cảnh Nhất Thành tiếp tục kiềm chế: “Nghe nói là trầm cảm sau khi sinh.”

Hứa Thừa Hạo thổn thức không thôi, không ngờ cốt truyện đã biến thành dạng này. Chờ đến lúc anh dứt bỏ được suy nghĩ về cốt truyện, trở lại làm việc, anh ngẩng đầu mới thấy sắc mặt Cảnh Nhất Thành rất kém, cứ nhìn chằm chằm anh.

Hứa Thừa Hạo không phản ứng nhiều: “Làm sao vậy? Nhìn em thế làm gì?”

Cảnh Nhất Thành giận: “Em vừa nãy không chỉ quan tâm Nguyễn Thần Hiên mệt mỏi, còn nói tính cách An Nhu Vũ tốt! Anh nói cho em nghe nhiều chuyện như vậy, còn bỏ công điều tra để biết, em cũng không khen anh.”

Hứa Thừa Hạo suýt nữa bị bộ dáng tủi thân này chọc cười, anh vội vàng ôm đầu hắn, hôn một cái: “Anh tốt nhất, anh là giỏi nhất trong lòng em, giỏi đến độ em không có lời nào để khen anh, cũng không thể so sánh anh với người khác được, vui không?”

Cảnh Nhất Thành cố kiềm chế khóe miệng: “Em nói đấy nhé, sau này đừng so sánh anh với người khác, luôn phải thấy anh là tốt nhất.”

Hứa Thừa Hạo chắc nịch: “Sẽ luôn như vậy.”

Cảnh Nhất Thành rốt cuộc cũng vui vẻ, vừa muốn nói gì thì Hứa Thừa Hạo đột nhiên ngứa mũi, lập tức quay đầu hắt xì ba cái.

Cảnh Nhất Thành bị dọa sợ, còn tưởng anh bị bệnh, vội vàng lấy áo khoác trên ghế phủ lên người anh, còn đi tìm nhiệt kế để đo thân nhiệt.

Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ: “Em chỉ bị ngứa mũi thôi, không phải bị bệnh.”

Cảnh Nhất Thành nghiêm mặt: “Thế nào lại tự dưng ngứa mũi chứ?”

Hứa Thừa Hạo có ý nghĩ kỳ lạ: “Chắc là có người đang mắng sau lưng em.”

Cảnh Nhất Thành không tin mấy lời thế này, hắn nâng cằm anh lên, không cho động đậy, rồi dùng nhiệt kế điện tử ngắm ngay trán, bấm đo một lúc, xác định nhiệt độ cơ thể ở trong mức bình thường thì hắn mới yên tâm, vừa chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng cao lên, vừa nói: “Nhớ uống nhiều nước, ra khỏi phòng nhớ khoác thêm áo.”

Hứa Thừa Hạo vừa mở giấy tờ vừa ừ ừ có lệ: “Rồi rồi rồi.”

Cảnh Nhất Thành đưa tay chặn lại giấy tờ: “Ngẩng đầu, trả lời đàng hoàng lần nữa.”

Hứa Thừa Hạo đành ngẩng đầu: “Đã rõ, trợ lý Cảnh.”

Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng vừa lòng, ngồi đối diện giúp anh xử lý công việc. Không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp, lúc cần thảo luận thì cùng nhau thảo luận, lúc cần nghỉ ngơi thì một bên sẽ suy nghĩ quà tặng ba mẹ, một bên ngồi tính số lượng ớt cần trồng, nghỉ ngơi đủ thì lại làm việc tiếp, vô cùng hoàn hảo.

Hứa Thừa Hạo bấm máy tính, phát hiện qua hai lần thu hoạch, trong tay anh đã có 386 trái ớt. Nói cách khác, muốn hoàn thành nhiệm vụ, anh phải đạt được 614 trái trong ba lần gieo hạt tiếp theo, chia đều ra thì mỗi lần phải đạt tới 205 trái.

Này hình như hơi khó…… Nhất là lần thu hoạch thứ hai chỉ có 175 trái, thật sự là làm người ta không có nhiều lòng tự tin lắm, ngộ nhỡ hai lần tiếp theo chỉ được 175 trái, bị giảm 10% lần nữa thì càng về sau càng khó.

Xem ra theo số lượng trái càng lúc càng tăng, diện tích vườn cũng không đuổi kịp được nữa rồi.

Không biết nông trại ớt giờ ra sao……

Hứa Thừa Hạo cũng quên mất, chính mình đã ba tháng không đi thăm, vì thế đến giờ ăn trưa, anh đề nghị muốn đi xem tình hình nông trại ớt. Cảnh Nhất Thành dĩ nhiên sẽ không từ chối, cơm nước xong liền đưa người chạy thẳng tới nông trại ớt, khoe khoang diện mạo đã được thay đổi rất nhiều của nông trại.

Lâu rồi không tới, đột nhiên nhìn thấy sẽ bị ấn tượng thị giác không thôi. Cái Hứa Thừa Hạo chú ý đầu tiên là diện tích nông trại vô cùng rộng lớn, một khu gieo trồng của vườn ớt so ra còn kém xa với ở đây. Hứa Thừa Hạo vừa nhìn lại lập tức tràn ngập hy vọng, anh cảm thấy dù với tỷ lệ 10% kết trái, có khi sẽ đuổi kịp.

Sau đấy, Hứa Thừa Hạo lại đi thăm bên trong, từ máy móc đến phòng vệ an toàn, từ bố cục đến trang trí, Hứa Thừa Hạo đều vô cùng hài lòng, anh cũng rất rất mong chờ thời điểm nông trại ớt chính thức xây dựng xong.

Cảnh Nhất Thành nói: “Chỗ này nhiều nhất một tháng là có thể xong, lần nhiệm vụ sau, nói không chừng có thể trồng luôn ở đây. Đúng rồi, anh dẫn em đi xem hệ thống theo dõi.”

Hứa Thừa Hạo được đưa đến phòng theo dõi, ngồi ở trước máy tính xem Cảnh Nhất Thành triển lãm thành quả vất vả mấy tháng này của hắn, anh khen: “Rất tuyệt, không ngờ anh lại hoàn thành trước thời hạn một tháng, thật sự rất lợi hại.”

Cảnh Nhất Thành đứng phía sau Hứa Thừa Hạo, một tay chống bàn, một tay cầm chuột bấm máy tính, hơi cúi người một chút là đã có thể ôm trọn Hứa Thừa Hạo vào trong ngực, hắn nghe vậy lập tức áp mặt mình vào bên mặt Hứa Thừa hạo.

Hứa Thừa Hạo cũng ghé vào định hôn một cái vào má, Cảnh Nhất Thành lại giở trò cũ, nhân cơ hội quay đầu — Hứa Thừa Hão đã sớm chuẩn bị, anh phì cười, nhưng cả người anh đang ở trong lòng Cảnh Nhất Thành, có thể chạy đi chỗ nào chứ, nên lại bị đè lại, hôn một lúc lâu, cuối cùng hai người mới tiếp tục thành thật ngồi nhìn hệ thống.

Qua một lúc sau, Cảnh Nhất Thành đột nhiên lẩm bẩm: “Hạo Hạo, chúng ta đi kiểm tra chân em đi.”

Tai Hứa Thừa Hạo có chút đỏ: “Qua vài ngày rồi nói tiếp.”

Cảnh Nhất Thành vùi đầu vào vai anh, cọ soàn soạt: “Nhưng mà anh nhịn không được.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Cảnh Nhất Thành: “Buổi chiều tan việc, chúng ta đi đi.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Cảnh Nhất Thành: “Anh sẽ đặt hẹn trước ngay bây giờ!”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Xem ra là không nhịn được nữa thật rồi.

Hứa Thừa Hạo nửa buồn cười nửa ngượng ngùng, nhưng nhìn lại thì cũng không có gì xấu hổ lắm, ngay lúc anh đang chống cằm, cân nhắc nên nói trước cho cả nhà như thế nào thì Cảnh Nhất Thành đã gọi điện thoại xong, đang hưng phấn vội vàng lên kế hoạch: “Nếu chân khỏi rồi thì chúng ta có thể tiến hành kế hoạch nhân sinh lớn, hai ngày sau sẽ gặp ba mẹ, lãnh giấy kết hôn và tuần trăng mật có thể chạy về thủ đô làm luôn.”

Hứa Thừa Hạo liếc hắn, bình thản nói: “Tất cả việc phía sau phải thông qua được cửa gặp ba mẹ mới tính tiếp, anh ráng mà thể hiện cho tốt, không là sau đó sẽ chẳng có gì hết.”

Cảnh Nhất Thành bị dội gáo nước lạnh, lập tức thanh tỉnh, “Đúng, còn một tháng nữa mới gặp ba mẹ! Anh đã đi tìm quà, bác gái thì mua được rồi, nhưng muốn tìm đồ sứ tốt thì quá khó, em đợi anh thêm vài ngày……”

Hứa Thừa Hạo vừa đấm vừa xoa, nhìn hắn đang thật sự căng thẳng, anh lại bắt đầu trấn an: “Được, còn một tháng nữa mà, không cần vội.”

Cảnh Nhất Thành lại cọ đầu anh, cả người cũng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Qua hết tháng này, anh thật sự có một mái nhà rồi!”