*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sếp cũng biết mình phiền đấy!!!
=========================
Trợ lý im lặng một lúc lâu mới định kéo chủ đề về chỗ cũ: “Sếp, nếu sếp phải đi gặp ba mẹ của Hứa tổng, mua quà gì hẳn là nên hỏi Hứa tổng mới đúng, dù sao Hứa tổng mới là người hiểu ba mẹ mình nhất, thích cái gì chắc chắn sẽ biết để nói.”
Cảnh Nhất Thành quay đầu nhìn Hứa Thừa Hạo trong văn phòng: “Không được, Hạo Hạo ghét tôi phiền.”
Trợ lý: “……”
Sếp cũng biết mình phiền đấy!!!
Nhưng mà phiền thế nào đi nữa cũng đành phải chịu đựng, Hứa tổng dù có ghét ra mặt thì nhận lại được cũng là yêu chiều, còn cậu nếu dám ghét…… thì thất nghiệp ngay tắp lự.
Trợ lý đành nhận nhiệm vụ khẩn cấp này, tận lực giúp Cảnh Nhất Thành sửa sang lại kế hoạch gặp ba mẹ cho hoàn hảo nhất, cậu dùng bút đỏ khoanh hai vòng tròn thật to vào hai chữ khiêm tốn và lễ phép: “Thanh danh trong giới lúc trước của sếp cũng không phải tốt lắm, cho nên nhất định phải chú ý đúng mực, ít nhất trong lần đầu gặp mặt ba mẹ Hứa tổng, phải dựng ra một hình ảnh rằng tất cả các loại lời đồn đều là nói quá lên.”
Cảnh Nhất Thành còn thật sự lắng nghe giảng bài, bàn xong phương án gặp ba mẹ còn phải chọn quà tặng, chọn quà tặng xong còn phải chọn phong cách ăn mặc cho Cảnh Nhất Thành. Cảnh Nhất Thành cực kỳ xem trọng phần này, mỗi cái ghim trang sức cài áo đều săm soi chi li: “Dải tua rua này trông có quá phô trương không? Tôi cần mẫu đơn giản mà không mất tao nhã.”
Trợ lý: “……”
Phiền quá đi.
Ngồi bàn tới bàn lùi mãi, cả đến lúc Hứa Thừa Hạo tan việc, đi ra khỏi văn phòng, thấy hai người kia vẫn chưa bàn luận xong. Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ lạ, nên đứng sau lưng im lặng nghe, chờ đến lúc nghe Cảnh Nhất Thành chọn vest thì ghét màu xanh da trời không trang nghiêm, màu đen thì nặng nề, màu xám thì qua loa, màu nâu không đủ long trọng, anh lúc này mới hiểu ra.
Hứa Thừa Hạo đột nhiên từ sau lưng đưa tay che miệng hắn lại, cảm thán: “Cảnh Nhất Thành, anh là người chơi hệ ghét đủ thứ à?”
Này quả thật là tiếng lòng không dám thốt ra của trợ lý. Nhưng mà khác nhau ở chỗ, tùy vào thân phận người nói mà sẽ có hiệu quả bất đồng, ví dụ như Hứa Thừa Hạo nói xong, Cảnh Nhất Thành sẽ không trở mặt, lại còn có thể tủi thân mà giải thích: “Chắc là vì anh căng thẳng, nhìn cái gì cũng không hài lòng.”
Hứa Thừa Hạo xem qua vài lần giúp hắn: “Mặc màu xanh dương đậm đi, em thích bộ này.”
Cảnh Nhất Thành: “Được.”
Hứa Thừa Hạo: “Ba em thích trà và đồ sứ, mẹ em thích mỹ phẩm và trang sức, cứ mua quà theo yêu thích của hai người là được… Còn thời gian một tháng để chuẩn bị, không cần gấp.”
Cảnh Nhất Thành: “Được.”
Hứa Thừa Hạo xem tiếp, không ngờ còn thấy cả một vấn đề tên “nếu ba mẹ không đồng ý, làm thế nào để vãn hồi người yêu”, nhìn đến đấy, Hứa Thừa Hạo cười phun nước, anh vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao, nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh không làm điều sai, em sẽ không chia tay anh.”
Cảnh Nhất Thành nhíu mày: “Điều sai là cái gì?”
Hứa Thừa Hạo: “Đại khái là ngoại tình đi.”
Cảnh Nhất Thành lập tức thở phào, hắn hôn tay anh, khẳng định: “Anh chắc chắn sẽ không ngoại tình.”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy bây giờ mà nói lời này thì không có ý nghĩa lắm, anh nói sang chuyện khác: “Bây giờ chuẩn bị cũng hòm hòm rồi, về nhà ăn cơm thôi.”
Cảnh Nhất Thành đóng laptop, đồng ý vô cùng thoải mái: “Được.”
Trợ lý vẫn im lặng: “……”
Nếu lúc nãy sếp mà thoải mái thế này thì tốt bao nhiêu không, này thật là phân biệt đối xử quá rõ ràng đấy!
Nhưng Cảnh Nhất Thành chẳng để ý đến ai khác ngoài Hứa Thừa Hạo, đảo mắt đã quăng trợ lý ra sau đầu, vui vẻ đi theo Hứa Thừa Hạo về nhà ăn cơm — hắn thích nhất là lúc Hứa Thừa Hạo gọi hắn về nhà, bởi vì hành động này làm hắn có cảm giác rõ ràng được thuộc về nơi nào đó, trong lòng hắn vừa ấm áp vừa thỏa mãn.
Xem TV tiêu cơm sau khi ăn tối là hoạt động thường ngày, Hứa Thừa Hạo dựa vào sô-pha, nói chuyện phiếm với Lý Niệm, anh nhìn ảnh du lịch cùng làn da sắp đen thui của đối phương, vừa hâm mộ vừa cảm thán: “Ông thật sự sắp đen thành 50 sắc thái đấy, còn phơi nữa là đỏ lựng như con tôm hùm đó.”
Lý Niệm: “Không tốt à? Cho có vị đàn ông.”
Hứa Thừa Hạo: “Tôi chủ yếu sợ ông trở về, mặc vest đi làm chắc chẳng ai nhìn thấy ông.”
Lý Niệm: “……”
“Còn công kích màu da tôi nữa là tôi cho ông biết thế nào là lễ hội đấy!”
Hứa Thừa Hạo: “Tôi vừa ăn no, chả sợ.”
Lý Niệm không tin, lập tức gửi hơn mười tấm hình chụp đồ ăn ngon: “Thế nào?”
Hứa Thừa Hạo: “Hình như tôi biết tại sao ông đi du lịch, vận động nhiều như vậy mà lại không gầy nổi rồi.”
Ly Niệm: “Nghe ông nói xong, tôi chẳng biết nên vui hay tức nữa [tươi cười lễ phép mà không mất xấu hổ.jpg]”
Hứa Thừa Hạo: “Khen ông đó, biết chọn chỗ đi du lịch, chờ ông về rồi thì tư vấn hành trình du lịch cho tôi, tôi cũng phải đi.”
Lý Niệm: “Ông nghĩ đẹp đấy, ông đi du lịch, công ty làm sao bây giờ?”
Hứa Thừa Hạo: “Thế để tôi bảo Cảnh Nhất Thành cắt tài trợ của ông.”
Lý Niệm: “…… Rồi rồi rồi, làm thì làm! Nhận thua!”
Hứa Thừa Hạo: “Xem ra thẻ vô hạn của Cảnh tổng được ông cà hơi bị nhiều đấy.”
Lý Niệm: “Đương nhiên, làm nhà giàu chỉ có một chữ để tưởng tượng: sướng!”
Hứa Thừa Hạo: “Tôi thế mà có chút xúc động muốn……”
Lý Niệm: “??? Đừng, ông xúc động cái gì, muốn làm gì?”
Hứa Thừa Hạo: “Xúc động muốn chấm dứt kỳ nghỉ của ông.”
Lý Niệm: “Ai da, tôi còn chưa hết mệt sau khi xuống máy bay nữa, đầu đau quá, ngủ đây, rảnh thì chat tiếp!”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Chiêu cũ rích này dùng mãi không chán.
Hứa Thừa Hạo không nói gì, chỉ buồn cười, anh xem thêm lần nữa tất cả ảnh chụp đồ ăn ngon, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành đang ăn trái cây, nhận thấy ánh nhìn của Hứa Thừa Hạo, miếng trái cây sắp đưa đến miệng lại được đút cho anh.
Hứa Thừa Hạo lắc đầu.
Cảnh Nhất Thành cẩn thận hỏi: “Sao thế? Nãy vừa nói chuyện gì vậy?”
Hứa Thừa Hạo chống má đánh giá hắn: “Em đang nghĩ anh có đi du lịch lần nào chưa……. Với đặc thù công việc và tính cách của anh, chắc là chưa đi bao giờ?”
Cảnh Nhất Thành không nghĩ tới là câu hỏi này, hắn ngẩn ra rồi mới gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, thật ra sở nghiên cứu lúc trước cũng không nằm ở đây, anh trước kia căn bản đều sống ở thành phố B, chắc là khoảng hơn hai mươi năm.”
Hứa Thừa Hạo: “À, vì An Nhu Vũ nên chuyển tới đây?”
Cảnh Nhất Thành nghẹn một lúc lâu: “…… Nhưng hiện tại, anh thật may mắn khi chuyển về đây lại có thể ở cùng em.”
Lời âu yếm miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Hứa Thừa Hạo không tiếp tục truy cứu, nói tiếp: “Vậy là anh cũng ở cả hai thành phố rồi, lần sau đi du lịch, nhất định sẽ dẫn anh đi.”
Cảnh Nhất Thành vui sướng gật đầu, cuối cùng lại hỏi: “Hạo Hạo, em đang quan tâm anh sao?”
Hứa Thừa Hạo: “Không thì thế nào?”
Cảnh Nhất Thành nói: “Hạo Hạo là người đầu tiên quan tâm anh trước kia thế nào.”
Hứa Thừa Hạo sửng sốt, nhìn nụ cười của hắn, anh đột nhiên có chút đau lòng: “Anh như vậy, sau này em có muốn đổi ý cũng không nỡ.”
Cảnh Nhất Thành: “Anh rất chờ mong.”
Loại bất giác lộ ra yếu ớt này thật trí mạng, làm người ta muốn nhẫn tâm mà không được. Hứa Thừa Hạo lần nào cũng thua ở mặt này, anh chỉ có thể yên lặng nhớ kỹ lời hứa, để mình sau này không nhỡ quên, sẽ làm hắn đau lòng.
Yên lặng ghi sổ xong, Hứa Thừa Hạo đứng dậy nói: “Em có chút mệt, đi ngủ trước.”
Cảnh Nhất Thành cũng đứng theo: “Hạo Hạo, chân em khá hơn chưa?”
Hứa Thừa Hạo lập tức hiểu ý trong lời hắn nói, anh bình thản: “Chỉ có thể đi bộ, vận động quá mức sẽ làm chân đau.”
Cảnh Nhất Thành lập tức yên tâm: “Ừ.”
Hứa Thừa Hạo: “Ngủ ngon.”
Cảnh Nhất Thành: “…… Ngủ ngon.”
Cảnh Nhất Thành nhìn theo đến lúc Hứa Thừa Hạo đóng cửa phòng lại, hắn ngồi ở phòng khách mơ ước về giường của anh…… Chờ chân của Hạo Hạo tốt hơn chút nữa, hắn nhất định sẽ có cơ hội vào phòng ngủ!
Chắc là sau khi gặp ba mẹ ~~
Tưởng tượng như vậy, Cảnh Nhất Thành càng thêm mong đợi dịp gặp ba mẹ. Đương nhiên, đối với tiệc đầy tháng đứa con của Nguyễn Thần Hiên, hắn cũng rất chờ mong, dù sao hôm đó cũng là ngày gặp ba mẹ!
Bên này đã ngọt ngào như mật đi vào giấc ngủ, mà người được Cảnh Nhất Thành nhắc tới lại vừa mới đến bệnh viện, lúc xuống xe còn hắt xì một cái, tưởng mình bị gió lạnh thổi trúng, y không để ý mà đi thẳng vào phòng bệnh.
Chờ khi Nguyễn Thần Hiên chạy tới phòng bệnh, cũng ngay lúc bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần cho An Nhu Vũ, người phụ nữ mặc bệnh phục trônng còn khó coi hơn so với hồi trước, sắc mặt trắng bệch giàn giụa nước mắt. Căn phòng thì như vừa bị cướp, đồ đạc bị đập nát, rơi vãi đầy đất, hoàn toàn không nhìn ra được trạng thái ban đầu thế nào.
Nguyễn Thần Hiên đứng ngoài phòng, nhíu mày nhìn, dò hỏi: “Sao lại thế này?”
Y tá bất đắc dĩ nói: “Bệnh nhân này hồi tối tự ý rời khỏi phòng bệnh, bị y tá trực phát hiện đang hôn mê ở hành lang, khó khăn lắm mới đưa trở về được để chuẩn bị điều trị, nhưng bệnh nhân lại nghĩ chúng tôi là kẻ thù nên cực lực không phối hợp…… Nguyễn tiên sinh, anh tốt nhất vẫn nên khuyên cô ấy. Trạng thái tinh thần hiện tại của cô ấy vô cùng kém, đánh giá bước đầu là có thể bị chứng trầm cảm sau khi sinh, nếu cô ấy còn không bằng lòng phối hợp điều trị, hậu quả thật sự rất nguy hiểm.”
Nguyễn Thần Hiên: “Trầm cảm sau khi sinh là do không có đứa bé ở bên cạnh sao?”
Y tá: “Chẩn đoán sơ bộ là do nhân tố tâm lý xã hội, tính cách sản phụ đặc biệt, trước khi sinh lại không chuẩn bị đủ tinh thần, sau khi sinh cũng không thích ứng được, khoảng thời gian đầu hậu sản thì tâm lý rối loạn, thậm chí vợ chồng bất hòa cũng có thể là nguyên nhân kích phát.”
Nguyễn Thần Hiên: “Vậy bình thường sẽ điều trị thế nào, cố gắng điều trị cho cô ấy.”
Y tá: “Theo lý thuyết, đề cử nhất là trị liệu tâm lý, nhưng cô ấy tỏ thái độ thù địch phòng bị đối với chúng tôi, không thể mở lòng, cho nên trong thời gian trị liệu cần Nguyễn tiên sinh phối hợp.”
Nguyễn Thần Hiên yên lặng nói: “Cô ấy thấy tôi, cảm xúc dao động còn lớn hơn lúc gặp các cô đấy.”
Y tá im lặng vài giây: “Vậy chỉ còn dùng thuốc và vật lý trị liệu.”
Nguyễn Thần Hiên nghe giải thích về vật lý trị liệu(*) xong, nói thẳng: “Chọn trị liệu bằng thuốc.”
(*) vật lý trị liệu như tập luyện thể dục mỗi ngày, đi bộ, yoga, bơi lội, thiền, nghe nhạc thư giãn, tiếp xúc và chia sẻ nhiều hơn với những người thân thật sự quan tâm đến bệnh nhân…
Y tá: “Được.”
Nói chuyện xong, y tá xoay người rời đi báo cáo với bác sĩ. Nguyễn Thần Hiên tiếp tục đứng ngoài cửa, nhìn người phụ nữ trong phòng bệnh dần dần khôi phục bình tĩnh, chìm vào giấc ngủ, bấy giờ y mới thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Y lại ngồi vào trong xe, lái xe đi vòng vèo từ nhà ông nội sang nhà chính Nguyễn gia rồi về biệt thự của mình, phiền chán trong lòng càng lúc càng nặng nề, nghĩ thế nào cũng không muốn trở về nhà.
Về chỗ ông nội thể nào cũng bị đối phương răn dạy vì y dám đi thăm An Nhu Vũ, quay về nhà chính Nguyễn gia thì y lười phản ứng thằng con riêng, mà trở về nhà của chính mình thì sự im ắng đến ù tai sẽ chỉ làm y càng thêm mệt mỏi, cô đơn……
Y lái xe đi dạo, lại phát hiện bản thân thế mà không có một nơi để thuộc về. Y cảm thấy mình như một chiếc lá rụng, trôi giạt giữa không trung, y không có nơi để thuộc về cũng không có phương hướng, thậm chí cả quyền tự định đoạt bản thân cũng không có, đành gặp sao hay vậy, đi từng bước tính từng bước.
Y lang thang trên đường cho trôi thời gian, đến lúc Nguyễn Thần Hiên định thần lại, mới phát hiện y đã lái xe vào trong khu chung cư, hơn nữa còn là khu chung cư không thể nào quen hơn.
Mặc kệ màn đêm đen đặc, y cũng có thể thấy rõ, hình như chính là chỗ này, người tên Cảnh Nhất Thành đột nhiên trở về, đánh vỡ cuộc sống yên ả của y. Thật giống như nút pause bị tắt đi, vô số chuyện hỗn loạn lại đè lên vai y lần nữa, biến y thành cái dạng này.
Y mệt mỏi tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn lên tầng lầu ở khu chung cư, cố gắng phân rõ trong bóng đêm tầng nào là của y, tầng nào của Hứa Thừa Hạo, sau đó thì ngủ quên lúc nào không hay. Mãi đến sáng sớm, có tiếng còi ô tô đánh thức y.
Là xe của Hứa Thừa Hạo!
Nguyễn Thần Hiên nhanh chóng thanh tỉnh, theo phản xạ lái xe đuổi theo, lúc Hứa Thừa Hạo xuống xe trước cửa công ty, y đang chuẩn bị lùi lại, thì chiếc xe vốn nên xuống hầm lại đột nhiên quay đầu, vọt thẳng tới trước mặt y, ngăn đường đi của y lại.
===================
[tươi cười lễ phép mà không mất xấu hổ.jpg]