Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 28: Biết được sự thật add sai người




Giản Nại mở miệng: "Ân công, anh nói làm em cảm động quá đi."

Trong lòng Lục Trạch Phong khẽ nhúc nhích, mang theo một chút ngọt ngào, nhìn Giản Nại, ánh mắt ôn hòa: "Thế sao?"

Giản Nại ngọt ngào cười gật đầu: "Vâng ạ."

Con ngươi của Lục Trạch Phong cũng tăng thêm vài phần ấm áp.

Anh nghĩ, nếu có thể mãi ở bên cạnh Giản Nại như thế này cũng không tồi, cuộc sống cứ thế bình đạm và ôn hòa, là điều mà anh vẫn luôn muốn, dù Lục Kiệt có nói cái gì, anh cũng không để bụng, anh sẽ đối xử với cậu thật tốt.

......

Đảo lãng mạn có những cơn gió lãng mạn từ phương xa thổi tới, mang theo hương hoa.

Liền ở ngay lúc này ——

Giọng của Giản Nại kéo dài, chậm rãi nói: "Nhưng anh làm em thấy áp lực ghê á."

Lục Trạch Phong sửng sốt.

Lúc anh nhìn về phía Giản Nại, nụ cười trên mặt đứa nhỏ vẫn xinh đẹp như thế, nhưng kỳ lạ thay, nó lại khiến anh cảm thấy có chút hoảng hốt xa lạ.

Giản Nại câu môi, giọng nói thanh lãnh: "Chẳng lẽ anh nghiêm túc thật à."

......

"Tui chỉ chơi qua đường với anh mà thôi." Giản Nại ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân, mỉm cười: "Sao anh lại coi đấy là thật chứ."

Ánh sáng từ con ngươi của Lục Trạch Phong dần trầm xuống, trở nên u ám.

Giản Nại nhìn thái độ của anh, chỉ cảm thấy sung sướng: "Sao không nói gì hết vậy?"

Lục Trạch Phong nâng mắt nhìn cậu, sắc mặt lạnh lùng làm người khác không thấy rõ cảm xúc, giọng anh trầm thấp: "Có ý gì."

Giản Nại nhướng mày: "Lời tui nói không đủ rõ ràng à?"

Gió của Đảo lãng mạn thổi phất qua vạt áo hai người.

Nhưng lại mang theo lạnh lẽo xuyên vào lòng người.

Giản Nại cong môi cười cười: "Chỉ có mỗi anh mới được đùa bỡn tình cảm của người khác, chứ người khác thì không được phép chơi qua đường với anh à?"

Lục Trạch Phong nhíu mày, từ lúc bắt đầu, anh vẫn luôn ngồi đó, không có động tác nào dư thừa.

Tiếp đó

Anh nghiêm túc nhìn cậu: "Cho nên ý của em là, tất cả những thứ trong khoảng thời gian này, đều là giả."

Giản Nại gật đầu: "Không sai."

Khi cậu xoay người nhìn về phía Lục Trạch Phong, vốn là định chuẩn bị cười nhạo anh một cái.

Nhưng khi cậu đối diện với đôi mắt của Lục Trạch Phong, rồi bỗng nhiên lại bị cặp mắt đen láy đau khổ kia làm cho cứng người, tuy Lục Trạch Phong chẳng nói lời nào, nhưng kỳ lạ thay, Giản Nại lại có thể cảm nhận được nỗi khổ sở của anh,

Dù rằng anh chẳng nói lấy một lời.

......

Lời bên miệng Giản Nại bỗng kẹt cứng trong họng.

Lục Trạch Phong lại nói: "Những lời đó, cũng đều là giả sao."

Giản Nại dò hỏi: "Lời, lời nào nữa"

Lục Trạch Phong nâng mắt nhìn cậu, trầm giọng thuật lại: "Thích ta, sẽ luôn mãi ở bên ta."

Giản Nại phát hiện bản thân không thể nhìn vào mắt anh, bởi vì nếu như thế, cậu sẽ cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu, cho nên chỉ có thể ngước mặt, làm ra vẻ kiêu ngạo, cong môi cười lạnh: "Lời này mà anh cũng tin á?"

Bầu không khí nháy mắt lặng đi.

Giản Nại mong chờ muốn nhìn thấy bộ dáng tức hộc máu của tên khún nẹn.

Nhưng Lục Trạch Phong lại không tỏ vẻ gì, anh chỉ im lặng ngồi ở đó, giống như đang thừa nhận một cơn bão lớn, thậm chí anh còn chẳng phát ra âm thanh gì để phát tiết cảm xúc, chỉ biết siết chặt bàn tay nổi lên gân xanh để tiết lộ cảm xúc.

......

Giản Nại lại thấy hơi rén lạ.

Nhưng khi cậu nghĩ đến những chuyện tốt mà tên khún này đã làm với mình, cậu lại cảm thấy rất hả giận.

Mắc gì chỉ có mỗi một mình anh ta lừa được người khác?

Dzừa lắm!

Nghĩ xong Giản Nại lại cảm thấy bản thân mình chắc ăn rồi, cậu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ở bên anh chẳng vui gì sất, không có tình thú chút nào, giờ thì nói rõ ràng hết đi, tui chơi cũng chán rồi, cứ thế nhá, bữa sau tôi sẽ xin ly hôn, off trước đây."

Sau khi nói xong, còn không thèm đợi xem phản ứng của LụcTrạch Phong, Giản Nại đã ngay lập tức offline bỏ chạy.

Sau khi ra khỏi khoang trò chơi, cậu há mồm thở dốc.

Vì bảo đảm hiệu quả tức chết tên khún kia, mấy lời thoại ban nãy là cậu đã ngầm suy nghĩ rất lâu, lúc vận dụng vào thực tế cũng đạt tới hiệu quả rõ rệt, lúc này cậu phải nên vui vẻ mới đúng.

Nhưng mà...

Cậu không thể tự chủ được mà cứ nhớ lại khoảnh khắc ở trên Đảo Lãng mạn, cùng với sắc mặt của Lục Trạch Phong.

Kỳ lạ quá...

Hình như mình cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Tuy là tên khún nẹn đó đáng đời thật.

Giản Nại ngồi dậy từ khoang trò chơi, rót cho mình một ly nước rồi uống hết để lấy lại bình tĩnh, đang nghĩ ngợi đâu đâu thì bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại ở trên bàn vang lên, cậu vội bước tới tiếp nhận: "Alo."

Giọng của Thích Thần vang lên: "Là tớ nè, Nại Nại."

Ánh mắt Giản Nại sáng lên: "Tiểu Thần, sao cậu gọi tới thế, xuống máy bay rồi à?"

Thích Thần: "Đúng vậy, vừa mới xuống máy bay là tới gọi cho ngay nè, cậu có thể đến đón tớ không."

Giản Nại lập tức nói: "Được thôi, không có gì bạn tôi ơi!"

Vừa lúc để cho mình có chuyện để làm, quên những chuyện liên quan tới Lục Trạch Phong đi, dù sao cậu cũng đã giúp đỡ bạn mình trả thù rồi, sau này mấy chuyện ở trong game cậu không quan tâm nữa.

......

Đem theo, Giản Nại liền ra cửa.

Cậu bắt xe chạy thẳng tới sân bay, đến chỗ Thích Thần nhắc tới, từ xa cậu đã nhìn thấy bạn của mình, đang đứng cùng với một người đàn ông cao to nói chuyện.

Giản Nại đi tới.

Thích Thần mỉm cười nói: "Nại Nại, đây là tiền bối trước đây hay giúp đỡ tớ ở trong giới giải trí, lần này gặp được ở trên máy bay, hồi nãy tớ gặp vấn đề ở chỗ nhập cảnh nên anh ấy giúp tớ đó!"

Giản Nại nhìn về phía người đàn ông này.

Người có thể lăn lộn ở giới giải trí tất nhiên vẻ ngoài sẽ không tệ, người đàn ông này cũng có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.

Đặc biệt là cả người toát lên vẻ văn nhã nho nhã.

Người này Giản Nại có biết, là ảnh đế vô cùng nổi tiếng, tính tình tốt, danh tiếng cũng tốt.

Anh ta duỗi tay với Giản Nại: "Chào cậu."

Giản Nại vội vàng khom lưng khom chào tiền bối: "Chào anh ạ."

Thích Thần nói: "Anh Thẩm, đây là bạn thân Nại Nại của em, cậu ấy cũng là một diễn viên giỏi đấy ạ."

Thẩm ảnh đế nhìn Giản Nại một cái, nở nụ cười: "Thế à, nếu có cơ hội thì chúng ta phải gặp mặt nhau thường xuyên hơn đấy."

Lúc ấy ——

Giản Nại bắt gặp ánh mắt Thẩm ảnh đế nhìn Thích Thần, nhạy bén cảm giác được có gì đó là lạ à nha, hơn nữa Thích Thần cũng có thái độ này này nọ nọ với vị ảnh đế kia, rõ ràng hai người đã hấp dẫn lẫn nhau rồi.

Hơn nữa cách làm người của Thẩm ảnh đế thì không cần phải bàn tới, nếu bọn họ ở bên nhau thì quá là xứng đôi.

......

Chờ Thẩm ảnh đế đi rồi, Giản Nại nói với bạn mình: "Tớ thấy Thẩm ảnh đế không tệ à nha, hai người các cậu phải tiếp xúc nhiều hơn đó."

Lông mi Thích Thần khẽ run, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu đừng nói bừa, anh ấy với tớ chỉ là bạn bè thôi, không phải như cậu nghĩ đâu."

Giản Nại nở nụ cười thấu hiểu hồng trần.

Cái nết của bạn mình như thế nào cậu còn chẳng rõ à?

Dù có mạnh miệng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật.

Nhưng cậu muốn Thích Thần vui vẻ, muốn nhìn thấy cậu đi ra khỏi ám ảnh của Đoạn Hạo Thần.

Giản Nại gật đầu nói: "Rồi rồi rồi, tớ hiểu hết mà ~"

Thích Thần hơi xấu hổ, buồn bực đấm cậu vài cái.

Anh em chí cốt lâu ngày không gặp, giờ gặp nhau rồi thì lại có rất nhiều lời muốn nói, Thích Thần tâm sự với Giản Nại rất nhiều, kể cho cậu nghe những chuyện đã phát sinh trong nửa năm qua, và cả những chuyện mình đã làm khi tạm ngưng công việc.

Giản Nại thì ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị một nồi lẩu.

Bởi vì bọn họ là người nổi tiếng nên không tiện đi ăn ngoài, cho nên thường xuyên tự mình ở nhà nấu lẩu.

Thích Thần cảm khái: "Nửa năm tớ bế quan trong núi lúc nào cũng thấy về lại thành phố thì tốt hơn, khoảng thời gian đó thật sự tớ rất bận rộn, nhưng bên cạnh đó tớ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, khi chuyện mới xảy ra tớ đã rất đau khổ, nhưng hiện tại thì tớ đã nghĩ thông rồi, tớ cảm thấy làm người thì phải sống vì chính mình, từ giờ trở đi, tớ muốn tiếp tục sự nghiệp của mình!"

Giản Nại mừng dùm cậu ta: "Cậu nghĩ được như thế là tốt, tên khún nẹn thì cứ để đó, để trời phạt."

Thích Thần bị chọc cười không ngừng.

Sau đó cậu ta nhìn thấy khoang trò chơi ở trong phòng khách.

"Quào, gần đây cậu chơi game lại à." Thích Thần ngồi xuống sofa: "Tớ nhớ hồi đó cậu không thích chơi game này mà?"

Giản Nại trả lời: "Chơi được nửa năm nay rồi."

Thích Thần tò mò hỏi: "Tại sao?"

......

Nhớ tới chuyện xảy ra trong game, Giản Nại lại cảm thấy phức tạp.

Ngay từ đầu cậu chỉ muốn trả thù Đoạn Hạo Thần thôi, cố gắng lấy lại tất cả tài sản và tiền mà bạn mình bị lừa, nhân tiện để tên khún đó phải ăn cay nuốt đắng một lần.

Nhưng mà hiện tại ——

Giản Nại thở dài, đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, mở miệng: "Thần Thần, có chuyện này tớ muốn nói với cậu."

Thích Thần: "Cái gì?"

Giản Nại nhanh chóng khai hết những chuyện đã xảy ra trong game, nói xong cậu còn đập bàn: "Hiện tại trong tài khoản của tớ có khoảng 1000 vạn đạo thạch đấy, trước đó cậu từng nói với tớ cậu bỏ ra 500 vạn mua quỹ và cổ phiếu cho Đoạn Hạo Thần à, số tiền đó không phải gã đã cuỗm đi mất rồi sao, lát nữa chúng ta đổi đạo thạch ra tiền ngoài đời, chắc cũng lấy lại được vốn!"

Thích Thần khiếp sợ, trừng lớn đôi mắt.

Giản Nại nở nụ cười: "Sao, không thể ngờ chứ gì."

Thích Thần không dám tin, nói: "Ý cậu là, cậu tìm được gã ta ở trong game á?"

Giản Nại gật đầu.

"Nhưng mà..." Thích Thần lắp bắp: "Nhưng mà Đoạn Hạo Thần đã nghỉ game lâu rồi, hơn nữa còn xóa acc."

???

Biểu tình của Giản Nại từ tự hào biến thành khiếp sợ!

Người hoảng loạn lúc này biến thành cậu.

Trong nháy mắt Giản Nại rén ngang: "Có ý gì, tối ngày hôm đó cậu nói với tớ gã ta chơi game, còn đưa ID trong game của gã cho tớ mà?"

Thích Thần ôm đầu nói: "Ngày đó tớ uống say, có nhớ cái gì đâu!"

"......"

Bầu không khí nháy mắt trầm mặc.

Trong vài giây trầm mặc đó, Giản Nại như đã dành cả đời mới tiêu hóa được chuyện này.

Thích Thần run tay: "Hay là, tớ nói hay là, cậu onl game đi, giải thích với người đó một chút?"

Giản Nại nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo của bản thân khi off game ngày hôm nay, và khuôn mặt âm trầm của Lục Trạch Phong, nhớ đến chính tay anh chém giết ma thú với thủ pháp tàn nhẫn, cậu cảm giác sức lực cả người như bị rút hết ra, cậu nằm liệt trên ghế, lẩm bẩm: "Rồi xong..."