Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối

Chương 59




Cục bông Ylang nhanh chóng đi ngang qua quảng trường, tới khu dưới một bậc thang. 

Nó rất cao, nhìn từ phía dưới lên cảm giác như có thể đi thẳng đến bầu trời. Cầu thang nghiêng dài như vậy tổng cộng có bốn cái, nằm phân biệt ở bốn phương. Tế đàn cao cao đứng vững giữa bốn bậc thang, giống như được chúng bảo vệ xung quanh vậy. 

Ylang cẩn thận nhích tới gần bậc thang, lén lút chui vào dưới tuyết nhìn. 

Oa, nàng thoáng cảm nhận được niềm vui. Ngoài bậc thang vẽ đầy đồ án xanh đỏ loè loẹt cũng không có võ sĩ. 

Nàng co mình thành một tấm bánh tuyết nhỏ, yên lặng đi lên bậc thang đầu tiên. 

Ôi, cảm giác không xong càng mạnh, ngực như bị vật gì chặn, nàng muốn nôn ra. 

Nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngưng tụ tinh thần, chuẩn bị ma pháp để ứng đối biến cố. 

Gió tuyết nhẹ nhàng bay về quảng trường, không có bất kỳ chuyện kỳ quái nào xảy ra. 

Ylang tăng lòng dũng cảm, lặng lẽ bò lên một bậc thang. 

Nàng nhớ tới những đồ án xanh đỏ loè loẹt, gập ghềnh dưới lớp tuyết. 

Nó hơi giống băng kế của vương quốc Arctic nhưng lại có chút bất đồng. Băng kế chỉ có năm cánh xanh đầy đặn và một quả xanh tròn căng, cũng không có hoa đỏ tươi. 

Nhưng dưới những đồ án băng kế này, từng biển hoa đỏ nở rộ. 

Ylang áp sự bất an quỷ dị dưới đáy lòng xuống, tiếp tục leo về phía đài cao. 

Nàng nhanh chóng bò tới giữa bậc thang. 

Gió ở đây trở nên ấm áp, mặc dù không có mùi nhưng nó khiến người rất không thoải mái. Dù là nhìn lên hay nhìn xuống dưới, nàng đều cảm thấy mê muội, cảm giác như có tiếng vọng tần suất cao đang ong ong.

Ylang cảm thấy nếu mình dùng thân thể loài người, giờ có lẽ đã bám vào tay vịn nôn mửa. 

Khó trách trên bậc thang không sắp xếp thủ vệ, việc này không ai làm nổi. 

Trong tiếng gió như có một vài tiếng hu hu kỳ kỳ quái quái, tựa như có rất nhiều người đang khóc. 

Ylang sởn hết cả gai ốc, trực giác thúc giục nàng, bảo nàng mau rời khỏi chỗ không ổn này. 

Nàng đứng tại chỗ trong chốc lát, bỏ ý nghĩ chạy trốn trong đầu. Nếu không bò lên bậc thang không có bất kỳ chướng ngại nào, nhất định mình sẽ bị Ma Thần điên cuồng cười nhạo. 

Nàng dừng trên bậc thang nghỉ tạm một hồi lâu. 

Lúc dùng thân thể này, thật ra nàng cũng không mệt rã rời. Mỗi lần ngủ đều là vì ở cùng hắn thật sự rất thư thái, khiến nàng thầm nghĩ lười tí.

Nhưng lúc này nàng cảm thấy buồn ngủ. 

Gió và tiếng vọng kỳ quái như muốn kéo nàng vào nơi đen kịt, vĩnh viễn ngủ say…

Ylang giật mình tỉnh lại!

Loại trạng thái này rõ ràng không đúng! Nơi đây chắc chắn giấu giếm huyền cơ gì. 

Nàng nheo mắt nhìn quanh. 

Nhưng cũng không phát hiện gì. Có lẽ có chút trận pháp nào đó, nhưng chúng cũng giấu dưới tuyết, thấy không rõ lắm. 

Có cần một cơn gió lớn không? Nàng do dự trong chốc lát. 

Đến đây đi!

Thần ăn mày đáng thương lại mượn tinh thần lực của các tín đồ. 

Cục bông Ylang lặng lẽ thò mắt ra từ trong đống tuyết: “Gió!”

Chỉ thấy một cơn gió mạnh nổi lên, nó thổi qua quảng trường, cuốn toàn bộ những cây liễu trồng quanh. Mấy người giấu trong đống tuyết chật vật lăn qua lăn lại. Gió ào về phía bậc thang, hất tầng tuyết dày đặc…

Ylang mở to hai mắt. 

Nàng thấy tuyết vừa nâng lên trên bậc thang bỗng rơi xuống như bị một bàn tay vô hình đập về bậc thang. 

Ylang nổ lông.

Nơi này có lực lượng kỳ quái!

Là pháp trận hay là những vật khác?

Có nên tiếp tục bò lên không? Cục bông Ylang lạnh run. 

Nếu có vật gì, liệu có phải nó đã phát hiện nàng không?

Ylang do dự trong chốc lát vẫn quyết định tiếp tục đi lên. Nếu ngay cả nàng cũng không làm được, vậy Ma Thần với thân thể máu thịt lại có thể có cách nào đâu?

Dưới điều kiện không thể sử dụng lực lượng Bóng Tối bắt buộc, cục bông này đã là con át chủ bài mạnh nhất của họ. Hơn nữa giờ nàng đã không còn là cục bông bình thường không có gì lạ, nàng là ma pháp sư! Ma pháp sư rất mạnh!

Ylang dũng cảm quyết định, tiếp tục leo lên trên. 

Bởi vì xác định bậc thang có vấn đề, giờ nàng lại không có cảm giác sợ hãi không rõ vừa rồi. Không phải là khiến người cảm thấy áp lực buồn nôn ư? Dù sao nàng cũng không có mồm, sẽ không nôn mửa. 

Cục bông Ylang trừng mắt, nhanh chóng phóng lên đỉnh bậc thang.

Bậc thang dưới người hình như truyền đến chấn động kỳ quái, Ylang thôi miên chính mình: “Không bình thường mới là bình thường! Có thể cảm giác được không bình thường, vậy thì rõ là mọi chuyện bình thường!”

Nàng bò lên đỉnh bậc thang. 

Bốn bậc thang lớn cùng thông về nơi đây. 

Đây là một tế đàn bằng gỗ rất cao được tạo thành từ vô số tấm mộc. Tấm gỗ xếp rất sát, nếu phải hình dung, nó giống như một thùng gỗ hình vuông cực lớn đứng sừng sững giữa vùng đất. 

Mùi gỗ nồng lẫn mùi gay mũi, mùi khiến người khó chịu kỳ quái này hình như là chúng. 

Tế đàn có đỉnh hình bát giác treo chuông gió màu đồng cổ. Chuông gió rất nặng, có gió thổi qua mà chúng không hề lay chuyển. 

Ylang lặng lẽ thò mắt ra từ trong tuyết. 

Độ dài rộng của tế đài chính đều tầm hai mươi thước. Nó là một giàn giáo gỗ màu rám nắng, bốn phía có dựng cột gỗ chống đỉnh. 

Giữa giàn giáo dựng một thần đàn, trên thần đàn đặt một tượng gỗ đầu to khắc như em bé. Pho tượng quấn đầy vải xanh đen, vải rủ xuống thần đàn, tùy ý nằm trên mặt đất. 

Ylang ngẩng đầu, vừa lúc thấy rõ mặt pho tượng đầu to. 

“Oái!” Lông tơ chợt co rút lại, nàng suýt thì lăn theo bậc thang xuống.

Chỉ thấy pho tượng gỗ này nhếch miệng cười, vẻ mặt y hệt đám binh sĩ chịu chết quanh Karasawa Asuka đêm đó!

Nụ cười quỷ dị, hạnh phúc và thỏa mãn. 

“Có vấn đề có vấn đề có vấn đề! Có vấn đề mới là bình thường!”

Cục bông Ylang nhanh chóng an ủi chính mình, lặng lẽ bò theo đống tuyết, mò xuống dưới trụ bên trái.

Dưới bốn trụ cũng chất một tí tuyết, giúp nàng bịt tai trộm chuông giấu thân thể. 

Nếu nơi đây tồn tại lực lượng kỳ quái, rất có thể đã phát hiện kẻ xâm nhập nàng đây.

Nhưng Ylang cũng không quá bối rối. Trải qua hơn ngày nghỉ ngơi và hồi phục, các tín đồ của nàng đã khôi phục trạng thái tinh thần tốt. Thần ăn mày đáng thương có thể tuỳ thời mượn ma pháp lực của các tín đồ để chạy trốn. 

Nàng tăng dũng khí, sau đó âm thầm quan sát toàn bộ tế đàn chính. Nếu Ma Thần cảm giác được thân thể ở ngay chỗ này, vậy tình huống tốt nhất đương nhiên là đệm dưới mông pho tượng. Nếu như vậy, nàng chỉ cần lặng lẽ men theo vải xanh đen là có thể tìm được nó!

Cục bông Ylang ra quyết định, lặng lẽ thổi một cơn gió nhẹ, mượn gió thổi mình thành một quả cầu tuyết, lăn vào giữa hai mảnh vải xanh đen.

Dịch, dịch vào!

Ylang giương mắt lên nhìn, thất vọng phát hiện tượng gỗ cũng không ngồi trên hộp thánh kim phong ấn thân thể Ma Thần.

Trước mắt là một cái đài bằng gỗ, cả một vòng không phát hiện khe hở. Tượng điêu khắc gỗ như ngồi trên đài, nhìn từ chỗ Ylang, nàng có thể thấy rõ hai cằm quỷ dị của pho tượng.

“Leo lên nhìn xem!” Cục bông Ylang gan to bằng trời bò lên theo mảnh vải. 

Những mảnh vải này rất cổ xưa, mang cho người ta một cảm giác mục nát. 

“Quốc gia này đặc biệt kỳ quái! Thần thần bí bí.” Ylang ghét bỏ bò lên trên bàn gỗ. Giờ nàng và tượng gỗ quỷ dị đã có địa vị ngang nhau rồi!

Hình như đột nhiên không hề sợ hãi. 

Nàng đang do dự có nên mở pho tượng bò vào xem trong đó có giấu thân thể Ma Thần không thì chợt nghe chuông gió trên đỉnh kêu leng keng đinh đinh. Tiếng nó kỳ quái, hoàn toàn không giống chuông gió bình thường. 

Chết! Nàng vừa thả lỏng một giây!

Ylang sởn hết gai ốc, vô thức đảo con mắt, nhìn thẳng pho tượng này qua vải. 

Là tên này làm cái gì ư?

Đợi đã…

Không chỉ nơi này có tiếng chuông lục lạc. 

Ylang bò lên theo tấm vải xanh đen, bò tới chỗ khuỷu tay tượng điêu khắc.

Nàng thò mắt ra, nhìn theo tiếng động.

Chỉ thấy một đội người mặc áo choàng rộng đang bò lên theo bậc thang. Bọn họ không có tóc, nhìn thì có vẻ là tăng lữ. 

Đám tăng lữ lắc chuông trong tay, đi một bước thì rung một cái. Chuông gió trên đỉnh gỗ cũng hòa cùng bọn họ một cách kỳ dị, phát ra tiếng nặng nề. 

Ylang phát hiện cảm giác buồn nôn đè nén ban nãy biến mất. 

“Thật là kỳ kỳ quái quái!” Nàng nghĩ, “Nhưng có người đến luôn là chuyện tốt, ít nhiều có thể giúp mình phát hiện ít manh mối!”

Nàng ngồi trên khuỷu tay pho tượng, chăm chú nhìn đội mặc áo tăng. 

Hừm, đợi đã, ba bậc thang lớn khác cũng có người đang bò lên, tổng đã qua trăm. 

Tiếng chuông trên bậc thang hóa thành tiếng gầm khiến Ylang sảng khoái tinh thần. 

Bốn người dẫn đầu cùng bước lên tế đàn gỗ. 

“Vừa rồi có cơn gió kỳ quái nổi lên.” Một ông già râu trắng chậm rãi nói, “Chưa lần tế tự linh phong thu nào có điềm xấu như này!”

“Nhưng nếu tế tự chậm, hậu quả chỉ sợ hai ta không gánh nổi. Ngày mai là đại hôn của hoàng thái tử, ngài ấy còn muốn đích thân trèo lên tế đàn viếng linh phong thu, nhỡ có sai lầm gì…”

“Lại nói, các phụng linh chi tử đã bảy ngày chỉ dùng nước không ăn, chuẩn bị thể xác và tinh thần sạch sẽ đi hầu hạ, không thể tiếp tục trì hoãn.”

“Được rồi.” Trưởng lão nhắc tới điềm xấu bị thuyết phục, “Vậy thì bắt đầu đi.”

Bốn vị trưởng lão dẫn đầu nâng tay áo tăng rộng thùng thình, giơ cao chuông trong tay. Họ giang rộng hai chân, bắt đầu nhảy điệu kỳ dị quanh tượng gỗ. 

Lời bọn họ lẩm bẩm, ngâm nga vừa như ca dao, vừa như niệm chú. Nhịp điệu, tốc độ xoay càng lúc càng nhanh, Ylang thấy hơi choáng váng đầu. 

Nàng lờ mờ nghe rõ, bọn họ đang ca ngợi linh phong thu, cảm ơn sự ban tặng từ tổ linh, cầu mong mảnh đất này rời xa đói khát cùng sầu bi, mọi người được sống trong hạnh phúc. 

Tầm mắt của nàng lướt qua bốn người hát múa, nhìn về phía một trăm phụng linh chi tử “thể xác và tinh thần sạch sẽ” đứng chỉnh tề trên bậc thang. 

Bọn họ đều là người trẻ có tướng mạo thanh tú, nữ có nam có, tuy bảy ngày không ăn uống gì nhưng thoạt nhìn tinh thần ai cũng rất tốt, ánh mắt cuồng nhiệt như tiểu thư Jones hát vang thánh ca chờ mong Nữ Thần Ánh Sáng hạ Thần Quyến. 

Cái nghi thức này vô cùng dài dòng. 

Từ khi bọn họ xuất hiện, tinh thần Ylang dần bình tĩnh lại. Dù là ở tình huống gì, người nhiều luôn có thể khiến người cảm giác được sự an ủi về mặt tâm lý. 

Nàng thỉnh thoảng giương mắt nhìn tượng gỗ, phát hiện nó cũng không có gì khác thường. 

Ngồi ở đây lâu, Ylang sinh ra ảo giác bị Nicole dẫn vào giáo đường Ánh Sáng nghe thánh ca ngủ gật. 

Ôi… Hình như mọi màn tế tự cầu nguyện đều không khác nhau lắm. 

Ngay khi cục bông Ylang bắt đầu buồn ngủ, biến cố lại xuất hiện. 

Nàng phát hiện mình đang di chuyển!

Đang di chuyển!

Ylang lập tức bị dọa tỉnh. 

Tượng điêu khắc gỗ tượng điêu khắc gỗ! Cuối cùng nó cũng bắt đầu tác quái ư?

Nàng khẩn trương nâng mắt, chuẩn bị ma pháp.

Ồ, nó thoạt nhìn vẫn thế, không có chút dị động gì. 

Vậy vì sao nàng đang di chuyển?

Đảo mắt, Ylang phát hiện thứ đang di chuyển chính là đài gỗ dưới mông pho tượng.

Nó đang chậm rãi di chuyển về bên phải trong tiếng chuông kêu.

Ylang cẩn thận dùng cái đuôi ôm lấy mảnh vải xanh đen, thò một con mắt. 

Chỉ thấy sau khi đài gỗ dời đi, sàn nhà xuất hiện một cửa động chừng một thước vuông. Nhìn vào trong động thì đen sì, không thấy gì hết. 

Ylang có thể nhìn vào ban đêm. Nàng không thấy gì có nghĩa là cái động này rất sâu, có lẽ nối thẳng xuống đáy tế đàn. 

Đây là định làm cái gì?

Sau lưng bốn trưởng lão, các thanh niên xếp hàng đã đi tới. Bọn họ đặt chuông vào trong giỏ gỗ, sau đó cởi áo tăng rộng thùng thình trên người ra, ném vào giỏ. 

“Trời!” Cục bông Ylang thấy được một màn cay mắt. 

Những người trẻ này chẳng mặc gì dưới áo choàng cả!

Bọn họ không chỉ cạo tóc mà trên người cũng không có tí lông gì, gương mặt và thân thể cũng trơn bóng như dùng sáp xử toàn bộ tất cả lông tơ.

Người trẻ trần đầu tiên tiến lên một bước, mặt nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn. Người này dang hai tay, nhảy thẳng vào đài gỗ trống đen trước mặt.

Ylang sợ ngây người. 

Sau khi người trẻ nhảy xuống, không có tiếng gì truyền về hết. 

Nơi này sâu thế nào? Cậu ta đi đâu? Không có đáp án. 

Bốn nhóm người trẻ lần lượt cởi quần áo nhảy xuống. 

Người Ylang như nhũn ra, lông tơ dán hết lên người. Nàng cẩn thận bò men theo một tấm vải xanh đen, kéo dài người ra, nhìn vào cửa động. 

Một cô gái trẻ xinh đẹp đang rơi xuống. 

Ylang khẩn trương nhìn thẳng cô ấy. 

Trong động đen kịt, chỉ có thân thể trắng nõn của cô gái bắt mắt. 

Ylang nhìn xem cô ấy rơi xuống. 

Rất sâu rất sâu rất sâu…

Bỗng nhiên, thân thể như đoá sen trắng kia đột ngột biến mất trong tầm mắt Ylang. 

Nó như bị mực đậm nuốt lấy. 

Da đầu Ylang run lên. Khi hạ người trẻ tiếp theo nhảy vào trong động, nàng quyết đoán sử dụng ma pháp: “Gió!”

Gió mạnh hất chàng trai không mặc đồ ra, đẩy sang một bên trụ. 

“Kẻ không sạch!” Bốn vị trưởng lão giận dữ hét lên, “Mày dám không tôn trọng linh phong thu ư!”

Chàng trai thấy kinh hoàng. Cậu nhìn về người khác xin giúp đỡ nhưng họ đều quay đi như tránh ôn dịch.

Một cô gái lạnh lùng nói: “Kẻ dơ bẩn không có tư cách nói chuyện với chúng ta.”

“Tôi đâu không sạch…” Chàng trai tuyệt vọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất. 

Cục bông Ylang nhăn mắt. 

Chẳng lẽ họ không nhìn ra tế tự tà ác như vậy sao?

Chỉ có ma quỷ mới dùng mạng người khác để hiến tế. À không, ngay cả Ma Thần đại nhân cũng không có sở thích như vậy!

Nàng lắc thân thể tròn vo của mình, gọi từng cơn gió đến đẩy ngã đám tế phẩm định nhảy vào trong động.

“Trời ạ! Linh phong thu nổi giận! Đây là sự giáng tội của tiên linh!” Bốn trưởng lão nắm lấy vạt áo bị thổi bay loạn bốn phía, hoảng sợ la to. 

Thừa dịp không ai chú ý, Ylang lặng lẽ đi tới cửa động. 

Thân thể của Ma Thần chắc chắn ở chỗ này!

Trái tim của nàng nhảy lên. 

Nó đen và cao. 

Có lẽ nó nối thẳng xuống đáy tế đàn, thậm chí kéo dài xuống dưới đất!

Chỗ sâu như vậy, Ma Thần dùng thân thể của nàng chắc chắn không đi được, chỉ có nàng mới có thể đi. 

“Ôi, ngoại trừ việc chưa có từ trước tới nay, mình còn có lựa chọn khác ư?”

Cục bông Ylang dùng sức co người, cái đuôi quấn lấy tấm vải xanh đen đột nhiên thả lỏng. 

“Viuuu!”

Nàng hướng thẳng về phía cửa động đen sâu không thấy đáy. 

“Thình thịch, thình thịch…”

Nàng nghe thấy trái tim của mình đang đập loạn điên cuồng. 

Thật đáng sợ aaaaaaa… 

Bốn phía hẳn là thành trong tế đàn được làm từ gỗ. 

Ylang quan sát một lúc, phát hiện thành trong không giống bên ngoài. Nhìn từ bên ngoài, tế đàn được ghép bởi từng khối gỗ dài mảnh, nhưng thành trong nó lại như thanh trúc: kín kẽ, đều đều. 

“Bên trong là trúc, bên ngoài là gỗ ư?” Ylang nghĩ, “Cấu tạo thật kỳ quái.”

Rơi xuống trong chốc lát, nàng thấy có vẻ sắp đến chỗ cô gái vừa rồi biến mất. 

“Gió!”

Gió nâng người Ylang, đưa nàng vào vách tường phía trong. 

Nàng cắm cái đuôi giữa hai đoạn trúc, kéo dài người, uốn vào giữa lỗ trên thanh trúc.

Một cảm giác cổ quái bò vào trong đầu của nàng. 

Cả người cũng không thoải mái. 

Ylang cẩn thận bò xuống thanh trúc theo cảm giác rơi xuống kỳ quái.

“Òm ọp……”

Một tiếng động kỳ quái truyền từ phía dưới đến. 

Ylang nhìn sang, phát hiện có một thứ màu trắng giữa mảnh đen kịt. 

Giống như… Có người đang cúi lặn!

Nàng nhìn kỹ, phía dưới này là dịch nhờn màu đen. 

Thành trong đen, dịch nhờn đen, khó trách nhìn từ phía trên xuống chỉ thấy màu đen kịt. 

Thứ màu trắng kia… Không cần phải nói, đó nhất định là người nhảy từ phía trên xuống!

Ylang không nghĩ ngợi mà lập tức ra gió, kéo người kia ra từ trong dịch nhờn. 

Nàng vừa ném người này lên cao, vừa suy nghĩ nên để người này ở nơi nào. 

Còn không nghĩ ra đáp án, dịch nhờn chảy từ trên thân thể của người đó xuống, lộ ra thân hình chỉ còn một nửa. 

Ylang chấn động, lông tơ rụt lại. 

Người này đã bị ăn tươi một nửa!

Phía dưới những thứ này dịch nhờn, là quái vật!

Nàng cứng đờ người, nhìn nửa thân thể ngã về trong dịch nhờn, dần dần biến mất. 

Cục bông Ylang lạnh run. 

Trời ạ, may mà nàng tới dò xét tình hình quân địch trước. Nếu tùy tiện dẫn Ma Thần xuống… Hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi. 

Nàng đã hiểu một chút. 

Cái tượng gỗ phía trên thật ra vô hại, nó là một biểu tượng lừa gạt mọi người hạnh phúc hiến thân cho quái vật. 

Con quái vật này là gì? Linh phong thu sao?

Ylang không dám tùy tiện khiêu chiến một tồn tại mà mình không biết. 

Nàng lẳng lặng giấu ở phía trên, khẩn trương giám thị nó. 

Nàng nhanh chóng phát hiện dịch nhờn màu đen phía dưới bắt đầu vận động. Một tiếng kêu “ừng ực” kỳ quái khiến người buồn nôn không ngừng vang lên, giống như là đã đói bụng vậy. 

Dịch nhờn xung quanh tường dần đỏ lên, một phần màu đỏ sậm xông vào trong, không ngừng thẩm thấu khắp các hướng. 

Đúng là hướng bốn bậc thang. 

Sự thẩm thấu nhanh chóng dừng lại, dịch nhờn bắt đầu bốc lên, toàn bộ thành phát ra tiếng rung thấp có sóng âm cao. Tiếng vang ong ong kinh khủng khẽ cất lên, dịch nhờn càng bắn cao. 

Ôi, là vì nàng phá hủy lần tế tự này, quái vật bắt đầu nổi giận ư?

Ylang có trực giác không ổn. Nàng lấy đà, bắt đầu bật lên từ tường trong, nhảy về phía cửa động chừng một thước vuông. 

Đất rung núi chuyển!

“Ping ping ping ping!” Ylang đã lâu không phát ra tiếng bật. 

Giờ đang là tình huống khẩn cấp, nàng chẳng quan tâm nhiều như vậy, ra sức nhảy lên. 

“Rầm!”

Dịch nhờn màu đen phía dưới như có mắt, nó lăn lộn, bắt đầu đuổi theo!

Nàng bị phát hiện rồi!

Ylang vừa chạy trốn, vừa quay mắt nhìn lại. 

Ôi! Cách dịch nhờn màu đen, nàng lờ mờ trông thấy chỗ sâu nhất có ánh sáng vàng nhạt như ẩn như hiện!

Đã tìm được! Vậy nhất định là hộp thánh kim chứa thân thể Ma Thần.

Ylang rất kích động. 

Nhưng bây giờ phải trốn đã, cắt đuôi dịch nhờn như rồng đen này. 

“Gió!”

Mượn gió thổi, tốc độ Ylang nhanh hơn. Nàng bay ra cửa động trước khi dịch nhờn tới như viên đạn.

“Bộp, chít chít.” Nàng đập vào đỉnh gỗ treo chuông gió, ngã thành một cái bánh tráng nhỏ. 

Trên bàn tế đàn, bốn vị trưởng lão và đám phụng linh giả đang khóc thét, lớn tiếng hô hào cầu xin linh phong thu bớt giận. 

Cả tế đàn đều đang lay động. Ylang biết rõ đây là vì dịch nhờn màu đen mạnh mẽ kia đuổi theo nàng đâm, làm cả tòa tế đàn bằng gỗ lung lay. 

Nếu không phải tứ phía còn có bốn bậc thang chống đỡ đài cao, chỉ sợ chỗ này đã sập xuống. 

“Òm ọp…” Dịch nhờn màu đen vọt tới cửa động. 

“Tiên linh giáng tội!” Mọi người nằm trên tế gào khóc thảm thiết như nhìn thấy tận thế. 

Dưới tế đàn, các võ sĩ áo trắng cũng bị cơn biến cố này làm chấn động. Bọn họ ngơ ngác đứng trên quảng trường, vẻ mặt không biết làm sao.

Ylang cảm giác được bốn bậc thang đang lắc lư mạnh, cảm giác buồn nôn lại tới. 

“Rầm!”

Dịch nhờn vọt tới cửa động. Hình thể nó khổng lồ, phần lớn nó đâm vào sân trên bằng gỗ, khiến cả tòa tế đàn chao đảo hơn. Đám tăng lữ nằm trên sân như kiến nhỏ trong mưa gió. Bọn họ nắm chặt, ôm bốn trụ lớn, ngừa bị rơi xuống tế đàn. 

“Òm ọp…” Dịch nhờn dữ tợn màu đen chui ra ngoài theo cửa động. 

Nó đánh trúng đỉnh gỗ, toàn bộ đỉnh gỗ chia năm xẻ bảy, chuông gió rơi xuống đất. 

Đám tăng lữ nằm trên mặt đất điên cuồng mà di chuyển vòng tay, khẩn cầu tổ linh bớt giận. 

“Xem ra bọn họ cũng đều biết trong đây có quái vật.”

Đuôi Ylang bắn ra, rơi xuống tay vịn bên bậc thang, nhảy xuống. 

Thật là cầu thang trượt mạo hiểm và kích thích.

Dịch nhờn cuồng bạo đuổi theo. Nó đâm nát rào bậc thang, gầm thét vọt xuống, đuổi theo không bỏ. 

Ylang vừa khẩn trương vừa kích động. Đây là kế điệu hổ ly sơn, nàng định dẫn nó xuống dưới quảng trường, sau đó lặng lẽ trộm cái hộp từ phương hướng khác.

Ngay khi Ylang vui thích tính toán kế hoạch của mình, bỗng mắt nàng loé lên, chỉ thấy bậc thang dưới người như sống dậy, xoáy lên, ập về phía nàng!

“Oái! Gặp quỷ rồi!”