Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Cùng Thần Bóng Tối

Chương 52




Thấy Ma Thần nháy mắt mấy cái, đồng ý đi cứu Howard, Ylang vui vẻ nhảy lên trước ngực của hắn, con mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cái đuôi lắc lư.

“Anh là tốt nhất!” Nàng nói.

Ánh mắt của hắn lóe lên, đắc ý nghĩ: “Đây không phải lời nhảm ư.”

“Ôi! Không biết nên cầu nguyện với ai… Chỉ mong đại công tước còn sống! Ngài nhất định phải sống đấy! Ngày mai, ngày mai Ma Thần đại nhân giỏi nhất sẽ đến cứu ngài!”

Nàng lăn trên người hắn hai cái, cái đuôi nhỏ vòng sau lưng, quét qua quét lại trên người hắn.

Hắn nghe nàng nói nhỏ, tâm trạng trở nên rất vui sướng.

Ylang nhảy trong chốc lát, bắt đầu cân nhắc một chuyện khác.

“Arthas và Sif muốn giết tôi. Anh thấy giờ tôi lặng lẽ tiến vào hoàng cung, dùng ma pháp tiêu diệt Arthas thì thế nào?” Ylang đảo mắt, “Thừa dịp anh ta ngủ, tôi rót nước vào lỗ mũi dìm chết anh ta! Tôi cảm thấy chủ ý này khá tuyệt!”

Ánh mắt của hắn di chuyển.

Trừng nàng cái.

Ánh mắt đầy sát khí.

Ylang lắc lắc cái đuôi: “À, biết rồi biết rồi, tôi sẽ không làm việc vì xúc động!”

Ma Thần đại nhân cảm thấy nên phổ cập thêm nghệ thuật giết chóc cho nàng.

Thật không biết thưởng thức.

Tối nay hắn không thể nhúc nhích, quy định cấm nàng lên giường trước đương nhiên cũng hết hiệu lực. Nàng lăn qua lăn lại quanh hắn, ngẫu nhiên nhảy lên trên người hắn vẫy vẫy cái đuôi, thi thoảng lại bò về phía mặt hắn xem hắn ngủ chưa.

Nhìn vật lông rõ ràng thích ỷ lại trên người hắn, hắn quyết định tạm thời quên quy định không cho nàng lên giường.

Ha, hôm nay để nàng thừa cơ cọ một đêm, thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của nàng vậy.

Cục bông Ylang lăn trên người hắn trong chốc lát, sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng.

“Ôi, quyển sách ngài Louis đưa tới kia đâu rồi, suýt thì mình quên!”

Nàng xuống giường, nhảy lên trên bàn sách, lật ra quyển sách dày đặc ma pháp, cả người cũng chìm vào nội dung, cơ bản bỏ hắn lại sau đầu.

Hắn: “…”

Tức giận!

Tốt nhất đừng bao giờ quay về trên giường nữa!

Ylang xem hơn nửa đêm, cuối cùng cũng đọc xong lịch sử ma pháp.

Nàng ngơ ngác ngồi xổm trên cuốn sách khép lại, cái đuôi hất lên, hồi tưởng chuyện trong sách.

Hoá ra trong thời đại kia, ma pháp sư có thể khế ước với nguyên tố tự nhiên, như vậy sẽ khắc sâu cảm ứng giữa ma pháp sư và nguyên tố, phóng ra ma pháp mạnh đến mức mọi người thời nay khó có thể tưởng tượng được.

Trong Thánh chiến Ánh Sáng, Thần Điện nói cho mọi người chân tướng. Nhân loại cơ bản không thể khế ước với nguyên tố tự nhiên, đó đều là âm mưu của ma quỷ. Người được gọi là ma pháp sư sử dụng lực lượng của ma quỷ.

Trên thực tế, đúng là có rất nhiều đại ma pháp sư nổi tiếng gia nhập trận doanh của bảy vị Vu Yêu Vương, chống lại Thánh kỵ sĩ phía Thần Điện.

Sau khi Thánh chiến Ánh Sáng thắng lợi, những ma pháp sư đi lên lối rẽ này gần như đi hết. Trong đó nổi tiếng là đại ma pháp sư Megirke, ông bị các Thánh kỵ sĩ phong ấn chết cóng trong chính tầng băng ông triệu hoán.

Mà sau khi Ma Thần bị trấn áp, mọi người phát hiện chú ngữ ký kết khế ước với nguyên tố tự nhiên mất hết hiệu lực, nhân loại cũng không thể thông qua cảm ứng nguyên tố để nhận được ma pháp lực. Điều này cũng đã chứng minh một chuyện: thứ gọi là nguyên tố ma pháp đúng là âm mưu của ma quỳ, các ma pháp sư vẫn luôn sử dụng lực lượng của ma quỷ.

Từ nay về sau, ma pháp hoàn toàn xuống dốc.

Mấy ngàn năm không phục hưng lại.

Xem xong phần lịch sử ma pháp không lưu truyền bên ngoài, câu hỏi trong đầu Ylang chẳng những không tìm được đáp án mà lại càng thêm mơ hồ.

Hiển nhiên, ký kết khế ước với nguyên tố được thông qua “tên thật”. Ngày nay từ này đã hoàn toàn biến mất trong mọi ghi chép, nhưng nó tồn tại thật.

Nàng chớp mắt, chóng mặt nghĩ tới nghĩ lui giữa hai cái tên thật.

Chẳng lẽ… lịch sử lại tái diễn ư? Chẳng lẽ vài ngàn năm trước, cũng có một người như mình, đi gần với Ma Thần như vậy, bất tri bất giác lây nhiễm lực lượng của hắn, có thể lợi dụng tên thật nguyên tố để triệu tập rất nhiều tín đồ…

Nghĩ như vậy, Ylang không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.

Có người từng kề vai chiến đấu với hắn, sau đó đã thất bại.

Người kia đâu? Cô hoặc anh ấy ở nơi nào? Ma Thần đã quên người đó, nếu như tìm về đầu, hắn sẽ phải nhớ tới quãng thời gian đã qua kia sao?

Vậy nhất định là cảnh thuốc súng, chấn động lòng người.

Nàng nháy mắt, lòng chua xót.

Nàng lặng lẽ bò lên giường công chúa, phát hiện hắn đã sớm ngủ rồi.

Nàng cọ cọ lên trên lồng ngực của hắn, co mình thành một tấm thảm nhỏ.

Nàng dán hắn, cảm thấy được trái tim của mình đang nhảy lên.

“Này, dù về sau anh quên tôi cũng không sao, tôi sẽ vẫn nhớ anh.”

Nàng rủ đôi mắt nhỏ, chậm rãi đóng lại.

Trời nhanh chóng sáng.

Ylang về tới thân thể dính ma thuốc của mình, còn Ma Thần…

Trước khi trao đổi nàng ghé vào trước ngực của hắn, cho nên sau khi trao đổi nàng bị hắn đè lại.

Thân thể của hắn rất nặng, nàng hoàn toàn không rõ, rõ ràng là thân thể được tạo thành từ đống khói đen, sao lại ép khiến nàng hơi không thở nổi.

Nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể không ngừng trừng mắt.

Hắn không có chút phản ứng.

Mặt của hắn đè nặng xương quai xanh của nàng, mái tóc đen chảy xuôi xuống. Tóc của hắn mượt hơn, sáng hơn cả tơ lụa tốt nhất trên người các quý tộc, khiến nàng rất muốn nắm lấy.

Từ góc của nàng nhìn xuống, có thể thấy cái mũi cao thẳng dưới mũ.

Nàng cho là hắn còn đang ngủ, kỳ thật vừa trao đổi hắn đã tỉnh.

Vốn định đứng dậy, nhưng hắn phát hiện tứ chi không nghe lời của mình không chịu rời nàng.

Tay phải nắm lấy bả vai nho nhỏ, chôn ở đầu vai cùng một cánh tay. Hắn cảm thấy xúc cảm quá bình thường, nhưng cái tay phải này có thể do bị phong ấn quá lâu nên biến thành dáng vẻ chưa thấy việc đời ngốc nghếch, nó không chịu nhúc nhích tý nào.

Hơn nữa… bộ phận vừa tìm về càng là không ổn, hận không thể cầm chân trên người nàng.

Hắn biết rõ nàng giờ không có bất kỳ tri giác, dứt khoát mặc thân thể không nghe lời của mình tùy hứng trong chốc lát. Nằm cách chăn nhung quạ, hắn xấu ý ép chặt.

Dù sao nàng cũng không biết gì.

Hắn cọ xát nàng trong chốc lát, cảm giác hơi chột dạ.

Điều chỉnh lại vẻ mặt, hắn bày ra vẻ vừa tỉnh, khởi động thân thể, lườm nàng một phát.

Hắn vô thức tránh ánh mắt của nàng, giọng nhàn nhạt như không có việc gì: “Đã biết, cứu Howard nếu còn sống.”

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, hắn quyết đoán biến mất tại chỗ, thoát đi người lại khiến hắn trở nên không hợp này.

Gối đầu mới của Ylang rất cao.

Nàng rủ mắt là có thể thấy cả người mình nằm thẳng.

Vừa nhìn, nàng lập tức phát hiện không đúng.

Trên chăn nhung quạ mềm mại có một hình thân thể rõ ràng, kỳ quái nhất là có thể thấy rõ cả “bội kiếm”!

Con ngươi Ylang co rút lại, nàng nhanh chóng dời mắt, nhìn lên nóc nhà.

“…”

Trời ạ, chỉ mong Nicole và lão Lynn không vào!

Má! Thật là đáng sợ, thanh kiếm kia, cũng quá… quá lớn rồi!

Thân thể Ylang dù không có tri giác nhưng vẫn biết rõ máu cả người đang xông lên não.

Người này! Thật là muốn chết!

Chịu đựng đến chín rưỡi sáng, tác dụng của ma thuốc đúng giờ giải trừ.

Lúc Ylang đứng lên từ trên giường, nàng cảm thấy mình như một con rết, thân thể hoạt động từng đốt một.

Chuyện đầu tiên nàng làm là vo chăn nhung quạ lại, xoa nhẹ một vòng, tiêu diệt hết mọi dấu vết.

Trời ạ, chăn nhung quạ ôm trong lòng như một bàn ủi nung nóng lỗ tai nàng. Phía trên này in rõ hình dạng hắn, nàng ôm chăn nhung quạ như vậy, bốn bỏ năm lên không phải là ôm hắn ư?

Thân hình của hắn thật là đẹp.

Ylang ngơ ngác ôm chăn nhung quạ, Nicole kêu nàng vài lần nàng đều không nghe thấy.

“Không thoải mái sao?” Nicole cầm tạp dề đi đến bên nàng, thò tay sờ trán, “Đâu có phát sốt nhỉ, sao lỗ tai lại hồng như vậy.”

Ylang đảo mắt nhìn Nicole: “À, con không sao.”

“Trông con chẳng giống không có chuyện gì.” Nicole kéo nàng từ trên giường lên, “Vị đại nhân đưa con về hôm qua lại tới nữa, ông ấy nói có chuyện gấp muốn gặp con.”

“Ngài Louis ạ?”

“Ừ.” Nicole rất không vui, “Mẹ cho rằng tốt nhất con vẫn nên cách xa những người có thân phận này, cả những người có tuổi nữa, bọn họ lại không thể trở thành chồng của con, hơn nữa sẽ ảnh hưởng việc tìm được đối tượng kết hôn phù hợp. Mấy đứa hôm qua mẹ nói, con có nhớ không? John, Donaldson và Benjamin, con muốn gặp ai trước?”

Ylang phiền não nói: “Gặp ngài Louis rồi nói sau, mẹ.”

Trong đầu nàng không tự chủ hiện lên cảnh chăn nhung quạ lõm.

Trời, chỉ riêng việc thân thể không nghe lời, Ma Thần đại nhân tuyệt đối không cho phép nàng gặp mặt đâu!

Louis không đến để thăm bệnh.

Ông muốn dẫn Ylang đi.

“Đại nhân tìm được Howard.” Sắc mặt Louis rất xấu, “Bên Howard còn hai nghìn chiến sĩ trung thành, giờ bọn họ đoạt được một cứ điểm nhỏ, đang nỗ lực chèo chống. Lên đường đi, thời gian cấp bách!”

Tim Ylang nhảy lên: “Đại công tước còn sống!”

“Đúng, nhưng vấn đề giờ rất nghiêm trọng, trên đường lại nói tỉ mỉ.”

Ylang nhanh chóng dọn mấy bộ quần áo, vội vàng tạm biệt Nicole và lão Lynn.

“Xin lỗi cha mẹ, kỵ sĩ của hai người giờ phải đi!”

Lão Lynn hiểu rõ.

Ylang theo Louis lên xe ngựa, liếc mắt đã thấy người nàng không muốn nhất thấy.

Vinár.

“À, Ylang, ta biết rõ con không muốn nhìn thấy cháu ngoại trai chết tiệt này của ta, nhưng những người vây công Howard kia chỉ nghe lệnh của nó, có nó thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Ylang nhếch môi, ngồi cách xa Vinár.

Xương quai xanh Vinár còn quấn băng gạc. Nét mặt của cậu ta cứng ngắc, ánh mắt thỉnh thoảng mê man, cậu chậm rãi gật đầu, nói: “Để bảo đảm không sơ hở tý nào, tôi từng hạ một lệnh cho họ: bỏ qua mọi quân lệnh đến từ thủ đô. Cho nên giờ tôi không thể thông qua thư ưng để ngăn cản hành động của họ.”

Ylang cảnh giác nhìn cậu ta.

Biểu hiện hôm qua của Vinár khiến lòng nàng đến giờ vẫn còn sợ hãi.

Những trải nghiệm không xong kia sẽ vẫn luôn bám theo nàng.

“Không phải sợ, tôi sẽ không lại làm bất cứ chuyện gì với cô. Vinár nói, “Tuy bây giờ tôi vẫn muốn giết chết phụ thân, nhưng tôi biết rõ đó là không được, tôi sẽ không lại để mình tiếp tục làm như vậy.”

Ylang nhìn về phía Louis: “Cậu ta…”

Louis nhún nhún vai: “Bởi vì nó cũng không phải tự nguyện hiến tế linh hồn cho Thần Minh mà là bị sắc đẹp lừa gạt, khế ước cũng không hoàn mỹ, thỉnh thoảng sẽ hơi phản kháng trên miệng. Nhưng xin yên tâm, nó sẽ kịp thời uốn nắn những ý nghĩ sai lầm trong đầu, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì bất lợi với ta.”

“Chậc!” Vinár nghiêng nghiêng đầu, “Bác Louis, những lời này của người không đúng. Lòng hướng Ánh Sáng mới chính xác, giờ con đang phạm sai lầm, nhưng con không khống chế được chính mình, chỉ có thể biết rõ mà vẫn phạm phải.”

“Cứ kệ nó.” Louis quay đầu, nói cho Ylang tình huống bây giờ, “Ngoài Thần Quyến Giả Sif ra, bên người hoàng thái tử vương quốc Arctic còn có một Thánh Nữ, đại nhân nghi ngờ đó là hoá thân của Thần Ánh Sáng. Chính vì như vậy, đại nhân không tiện bại lộ lực lượng Bóng Tối đi cứu bạn tốt Howard của ta. Ta và Vinár đang triệu tập quân đội, buổi chiều đại quân sẽ xuất phát, nhưng từ đây hành quân đến vương quốc Arctic nhanh cũng phải mười hai ba ngày, trong đoạn thời gian này, người có thể trợ giúp Howard chỉ có đại nhân không thể dùng lực lượng Bóng Tối và con.”

Ylang gật đầu: “Con hiểu. Chúng ta giờ không đủ mạnh, tùy tiện kinh động Nữ Thần Ánh Sáng sẽ bị tận diệt.”

“Ôi!” Vinár đảo mắt, quyết đoán chen lời, “Tôi thật sự hy vọng ngày đó đến!”

Ylang quái dị nhìn Louis: “Ngài xác định người này sẽ không xảy ra vấn đề chứ?”

“Sẽ không đâu, nó nói nhảm đấy.” Louis lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ màu đen, “Uống đi, ma thuốc ngủ say.”

“Thật tốt khi không phải nghe mấy chuyện Bóng Tối dơ bẩn của các người!” Vinár không chút do dự uống ma thuốc, ngoẹo đầu, ngủ trên ghế dài.

Ylang thở dài một tiếng: “Cho nên với chuyện đại công tước Howard, ngay cả vương quốc Arctic cũng tham dự ư.”

“Đúng vậy,” Louis cười đầy quái dị, “Nghe nói Karasawa Asuka vừa gặp đã yêu Sif.”

“Sao ở đâu cũng là vừa gặp đã yêu vậy!” Ylang không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn, “Vừa gặp đã yêu rốt cuộc là chú ngữ ma quỷ gì thế?”

Lúc đi qua quảng trường vinh quang, nàng phát hiện con đường rất ồn ào.

Ylang xốc từng tầng rèm đen, thò đầu ra nhìn.

Chỉ thấy giữa quảng trường dựng giá gỗ cao, phía dưới có nhiều người vây quanh. Họ đang nghị luận chuyện biểu diễn ma pháp lớn.

“Trời!” Ylang vỗ vỗ đầu, “Ngày mai đạo sư James sẽ biểu diễn nguyên tố ma pháp trước công chúng! Mình còn đồng ý làm trợ thủ cho ông ấy, giờ xem ra chỉ có thể lỡ hẹn.”

Nàng nhìn qua quảng trường vinh quang mờ dần sau lưng.

Nàng có dự cảm đây là một sợi dây phân cách. Mình sẽ rời khỏi cuộc sống yên tĩnh, chạy nhanh về phía gió tanh mưa máu.

Xe ngựa nhanh chóng chạy ra thủ đô.

“Ta đưa con ra ngoài thành, đại nhân sẽ nhanh chóng đến đón con.” Louis nói, “Ylang thông minh, con cùng đại nhân không được dùng lực lượng Bóng Tối, giúp Howard giữ vững cứ điểm. Chống cự hơn mười ngày, ta cùng Vinár sẽ dẫn quân đội dùng tốc độ nhanh nhất đến.”

“Nghe rất giống một nhiệm vụ không thể hoàn thành.” Ylang mỉm cười nói.

“À, Thần Minh không gì không làm được.” Louis đặt lòng bàn tay lên ngực.

Ylang giương mắt nhìn trần xe.

Ylang có được thực lực Thần Minh ư?

“Đúng rồi,” Louis trừng mắt với nàng, “Vết thương trên vai tốt lên chưa?”

Ylang gật đầu: “Kỳ thật lúc trên đường cũng đã hết đau, đúng là loại thuốc thần kỳ!”

Louis mỉm cười lắc đầu: “À, đúng là loại thuốc thần kỳ thật, lúc ta kiểm kê ma thuốc, phát hiện thiếu đi một lọ đặc biệt: ban ngày áp chế đau đớn, đến ban đêm lại phóng ra gấp đôi.”

Ylang ngây ngốc nhìn ông.

Vậy là… Ma Thần uống thuốc như vậy, chuyển đau đớn về trong đêm, để hắn gánh chịu ư?

Ylang bịt miệng lại, đảo mắt sang bên kia nháy nháy.

Louis dừng xe dưới một gốc cây khô trụi lủi, để Ylang xuống xe rồi rời đi.

Ylang nhìn khắp bốn phía.

Thật là một nơi rất không xong. Cây chết héo xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy mạch nước đen nổi bong bóng, trên mặt đất lộ ra một vài xương cốt xám trắng khả nghi, nhìn thế nào cũng rất giống một nơi vứt xác tốt.

Đúng là… rất phù hợp phong cách của Thần Bóng Tối và bá tước ma cà rồng.

Nàng nhẹ nhàng đá cỏ dưới chân, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại. Nàng lại không tự tin thề: lần sau dù người kia nói gì đáng giận, nàng cũng tuyệt đối không cãi nhau với hắn!

Có gió thổi đến từ phía sau, mang theo hơi thở quen thuộc.

Trái tim của nàng vốn nhảy thoáng một phát, sau đó lỗ tai không hiểu nổi bắt đầu nóng lên, không dám quay người.

Một tay bắt được bờ vai của nàng.

Ôi, lại là cái tay phải kia ra trước.

Ylang quay người.

Sóng mắt mềm mại của nàng lại khiến hắn cứng người một phát.

Hắn không tự nhiên nhìn vào giữa trán của nàng, nói: “Nếu muốn nôn thì sớm làm. Nôn trên người ta thì ta sẽ ném cô xuống.”

Ylang: “Sao tôi lại muốn nôn?”

Một giây sau nàng biết.

Hắn bế nàng lên, hai cái cánh đen lớn mở ra sau lưng. Dưới ánh mặt trời, lông vũ của hắn có vẻ lạnh băng như kim loại.

Cánh chim vỗ cái, xông thẳng lên trời.

Ylang: “Aaaaaaa!”

Nàng biến thành chim chóc!

Hắn cảnh giác nhìn nàng, cẩn thận rụt người lại.

Ylang vui sướng hô to: “Mình đang bay! Mau mau lên!”

Hắn: “… Cô không sợ hãi? Không choáng váng?”

Ylang nhìn hắn vẻ trách móc: “Anh quên lần tôi ngã từ trên trời xuống à? Anh quên nhưng tôi còn nhớ! Tôi nhớ kỹ!”

Chính là lần đập bể Larysa nóc nhà, thấy mục sư Martin mặt ngoài nghiêm chỉnh đang lăn giường với Larysa.

“Ha. Nhớ thì sao?” Hắn cúi đầu xuống, liếc nàng.

Hắn biết, lòng vật này rất nhỏ và mang thù, việc nhỏ như hạt vừng vỏ tỏi nàng cũng có thể nhớ cả đời.

Màu đen cánh chim nhẹ nhàng vỗ cái, bình nguyên phía dưới bắt đầu chạy lui lại. Một gốc cây cây như mọc chân, nhanh chóng nhảy ra rất xa.

Ylang bị gió mạnh ập vào mặt.

Nàng không thể không quay đầu, vùi cả khuôn mặt vào trong ngực hắn.

Nếu không miệng của nàng nhất định sẽ bị gió cấp thổi thành một cái túi.

Nàng híp mắt trừng hắn.

Nàng xác định, hắn cố ý đột nhiên gia tốc.

Tay phải của hắn tự giác đưa lên che đầu nàng chắn gió.

Áo choàng bọc lấy nàng, cái áo choàng kỳ quái này bỏ qua mọi định lý, nó bồng bềnh treo trước người của nàng. Nàng cảm giác mình như đang trôi lơ lửng trên làn sóng màu đen, ánh mặt trời chiếu từ đỉnh đầu xuống, khiến người mệt rã rời.

Nàng nói nhỏ: “Tôi ngủ một lát nhé, thân thể khoẻ thì anh mới dùng được.”

Hai cánh vững vàng không hiểu sao lại loạn một cái, hai người chợt hạ xuống mấy trăm thước, doạ bay cơn buồn ngủ của Ylang.

Nàng tiện tay ôm eo của hắn.

Nó gầy và rắn chắc, bên trên chính là đường lưng thẳng.

“Ôm rất quen thuộc nhỉ.” Giọng hắn không có ý tốt, “Sao, tự mình trộm tưởng tượng làm ta ăn mệt bao lần rồi?”

Ôi! Người này! Ở với hắn, cơ bản đừng nghĩ dễ nói chuyện!

Ylang xấu hổ thẳng cổ: “Dù sao thừa dịp lúc tôi ngủ, anh không biết trộm ôm tôi bao nhiêu lần!”

Hắn nhướn mày: “Ha, ta…”

Ylang vô tình ngắt lời hắn: “Toàn bộ hình dạng sáng nay của anh in hết lên chăn nhung quạ của tôi! Tôi đã biết! Anh! Là anh đang lén làm tôi ăn mệt!”

“Cô, nói, cái, gì.” Hắn chậm rãi cúi đầu, khóe mắt hơi giật, bờ môi cong vẻ cứng ngắc.

“À!” Ylang nheo mắt, “Đương nhiên, đương nhiên không phải anh, là thân thể không nghe lời của anh mà thôi! Thân thể không nghe lời của anh ngấp nghé một con kiến nhỏ! Chuôi kiếm! Chuôi kiếm!”

Nàng không che miệng mắng hắn.

Hắn rất muốn làm nàng nổ lông.

Từ lúc gặp chuyện đến giờ, đã đến ngày thứ sáu.

Ở chỗ cứ điểm nhỏ tên là tháp Versailles đã ba ngày năm giờ.

Thành công đánh lui lần tấn công thứ mười hai.

Không dưới chín lần tấn công, Karasawa Asuka nhất định sẽ đến thành gần nhất điều pháo đến bắn sập tường thành.

Thời gian không còn nhiều.

Howard ho khan hai tiếng, thị vệ trưởng Linweil theo bên người nhiều năm lập tức khoác một cái áo nỉ lên trên vai trưởng quan.

“Thương thế của ngài chưa lành, không nên quá vất vả.”

Howard nhẹ nhàng hất tay áo: “Bây giờ còn sợ mệt nhọc gì, không được bao lâu, ta và cậu đều phải ngủ say.”

“Trưởng quan…” Hốc mắt Linweil thấm nước.

Vị thị vệ trưởng tóc màu đay ăn nói vụng về, đầu cũng không tính thông minh, đối mặt tình trạng như vậy, anh thậm chí không nghĩ ra nổi một câu an ủi.

Anh không thể trái lòng nói “mọi chuyện đều tốt” hoặc là “người hiền như ngài đều có trời giúp”, bởi vì anh biết rõ cơ bản không có bất cứ hy vọng nào.

Tháp Versailles là một cứ điểm nhỏ cấp thấp nhất, dễ dàng có thể bị pháo san thành bình địa.

Còn con chim ưng đưa thư duy nhất trong đội ngũ… Howard không dùng nó để cầu cứu thế lực khác, ông vội vàng truyền cho Ylang một phong thư.

Linweil tôn trọng mọi quyết định của trưởng quan. Tuy cảm thấy như vậy không ổn nhưng anh cũng không nói một câu mà dùng tốc độ nhanh nhất truyền thư ưng thay trưởng quan.

Linweil biết rõ Ylang rất thông minh, nhưng anh tuyệt đối không cho rằng Ylang có thể giúp gì ngoài ngàn dặm.

Một vòng tấn công mới lại bắt đầu.

Howard bình tĩnh nhìn xuống dưới tường thành.

Từ ban ngày đến ban đêm, thế công không ngớt.

Vật tư trong cứ điểm cũng sắp hao hết, lúc chiếm được cứ điểm, binh sĩ còn gần ba nghìn người, bây giờ chỉ còn đầu hai nghìn.

Howard đoán, lúc giảm quân số về một nghìn hai trăm người, phòng tuyến sẽ loạn hoàn toàn.

May mắn là đối phương cũng rất mệt mỏi, trong vòng nửa ngày, tốc độ giảm quân số rõ ràng chậm lại. Chỉ cần pháo vương quốc Arctic chưa tới, cứ điểm này còn có thể chèo chống được.

“Ylang à,” Howard nhìn phía nam, “Nếu như ngay hôm đầu tiên nhận được tin, cô có thể thành công đưa một đội kỵ binh đến…”

Vẫn phải chống cự mười ngày.

Không thể nào.

Cho dù không có pháo, đồ ăn dự trữ trong cứ điểm cũng không đủ.

Ông ho khan hai tiếng, vỗ vỗ bả vai thị vệ trưởng.

“Khiến cho ta vui mừng là, nhà Howard lại ra một vị thủ lĩnh có năng lực trác tuyệt.” Ánh mắt hồ băng chợt khẽ động, giọng nói mỉa mai. Không biết ông đang tự giễu hay mỉa mai người thừa kế của mình.

Linweil phẫn nộ cắn răng: “Tiểu công tước không nên làm như vậy! Phu nhân đâu phải do ngài giết chết!”

“Vậy thì thế nào.” Howard mở to hai mắt, “Nhân loại vĩnh viễn chỉ biết tin vào ‘sự thật’ mình muốn tin. Frigg muốn ta hối hận, cô ta thật sự không hề hiểu ta, ta cơ bản sẽ không hối hận vì loại chuyện này.”

“Chỉ tiếc làm liên lụy mấy ông bạn già các vị.” Ông giơ tay lên, vỗ vỗ bả vai lính cũ.

“Nguyện chết trận vì ngài!” Linweil đấm vào lồng ngực của mình, “Trưởng quan, tôi dám chắc chắn một trăm phần trăm, tất cả mọi người ở đây đều có tâm nguyện giống tôi!”

Howard nheo mắt nhìn mây trên trời.