Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 96: Tỏ tình




┃Anh có thể làm vợ cả của em┃
Giản Lan Tư không nghĩ tới Tiết Thẩm bỗng nhiên nhảy xuống nước, đầu tiên anh giật mình, sau đó lập tức bình tĩnh lại, điều chỉnh hô hấp.

Nhưng bất ngờ là sau khi xuống nước, cảm giác ngâm nước không hề phát sinh.

Trong lòng anh nghi ngờ, cẩn thận thử hít một chút không khí, phát hiện ra hô hấp của mình như đang ở trên mặt đất, tất cả như thường.

Không chỉ có thế, ánh mắt và động tác của anh cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, không hề cảm nhận được áp suất nước vốn có.

Giản Lan Tư hơi sửng sốt, rất nhanh liền nhớ tới hai ngày trước, lúc anh và Tiết Thẩm đi dạo trên bờ biển Ngọc Sắt, Tiết Thẩm từng hỏi anh có nguyện ý ở dưới nước không, còn nói có thể dạy anh thuật tị thủy. (kiểu water proof =)))) 

Giờ ngẫm lại, lúc Tiết Thẩm xuống nước hẳn đã sử dụng thuật tị thủy với anh.

Kết hợp với những chuyện mà bọn họ gặp phải trong thời gian này, đủ loại biểu hiện của Tiết Thẩm, trong lòng Giản Lan Tư đã có suy đoán rõ ràng.

Chân thân của Tiết Thẩm chắc là ở dưới nước.

Dưới nước thì có sinh vật nào mọc ra hai cái sừng nhỉ?

Trong lòng Giản Lan Tư mở hồ hiện lên một hình ảnh, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã bị Tiết Thẩm lôi kéo, bơi về chỗ càng sâu càng xa hơn.

Đây là lần đầu tiên Tiết Thẩm xuống nước kể từ khi cậu xuống nhân gian, trước đó cậu mắc kẹt trong hình người, tinh phách không toàn vẹn, tu vi cũng chưa khôi phục, tự nhiên không có cách nào ở trong nước quá lâu.

Mà hiện tại, cuối cùng cậu đã khôi phục về thời kỳ toàn thịnh của mình.

Biển Ngọc Sắt bao la rộng lớn, chỗ sâu nhất đạt tới mấy chục mét, mặt biển mênh mông sóng biếc, dưới mặt biển là thế giới sinh sống của thủy tộc.

Giản lan Tư từng chiến đấu với đám thủy quái trong trận sóng thần ở vùng biển phía Bắc, nhưng chưa bao giờ thật sự xâm nhập vào thế giới dưới nước.

Đây là lần đầu tiên.

Anh bị Tiết Thẩm kéo đi, nhanh như tên bắn vụt qua trong làn nước xanh biếc.

Anh thấy những cây rong, thấy thềm lục địa dưới đáy biển, thuyền đắm của con người, cá bơi thành đàn, còn thấy cả những bọt biển nhỏ bé trong nước và ánh nắng vỡ vụn.

Trên đầu anh là màu lam nhạt bị ánh sáng xuyên qua.

Dưới chân là màu xanh đậm gần như thành màu đen.

Giọng nói của Tiết Thẩm vang lên bên tai giống như ở trên đất bằng, không hề bị áp suất nước ảnh hưởng.

“Đàn anh, nếu như anh nguyện ý, em có thể dẫn anh đi xem Thủy Tinh Cung nha.”

Giản Lan Tư quay đầu nhìn, xuyên qua nước biển màu xanh lam trong vắt, anh thấy dáng vẻ hiện tại của Tiết Thẩm.

Trên trán cậu mọc ra hai chiếc sừng trắng như ngọc trơn bóng tinh tế nhẵn nhụi, đuôi mắt hơi xếch lên, con mắt đen nhánh lại sáng long lanh như ngọc lưu ly, dưới nước lộ ra ánh sáng kỳ lạ.

Dường như cằm của cậu nhọn hơn bình thường một chút, đôi môi màu hồng nhạt, nở một nụ cười nhẹ. 

Đột nhiên trái tim Giản Lan Tư nhảy một cái.

Không thể nghi ngờ rằng Tiết Thẩm cực kỳ đẹp mắt, nhưng giờ phút này, vẻ đẹp này lại nhiều thêm một phần làm trái tim ảnh nhảy thình thịch.

Lạnh lùng, cao ngạo, như trăng sáng trên biển, lại như tuyết trắng trên núi.

Là khao khát chẳng thể chạm tới của người phàm.

Giản Lan Tư lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, mùi hương mát lạnh làm anh thương nhớ, so với bất kỳ lần nào trong quá khứ lại càng rõ ràng hơn, giống như nước biển giờ đây đang bao bọc anh trong đó.

Tiết Thẩm vươn tay ra với anh, hỏi lại lần nữa: “Anh nguyện ý không?”

Giản Lan Tư cúi đầu, phát hiện cánh tay của Tiết Thẩm phủ một tầng vảy giáp bạc trắng mịn màng, bàn tay cậu cũng biến đổi để lộ ra vuốt sắc.

Sắc bén, phủ đầy vảy sáng bóng, khiến người ta không chút nghi ngờ rằng chỉ cần cậu nhẹ nhàng vạch một đường là có thể đâm rách lớp bảo vệ cứng rắn nhất.

Bất cứ ai nhìn thấy đều sợ hãi móng vuốt đó.

Nhưng Giản Lan Tư chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó không hề do dự đặt bàn tay của mình lên trên móng vuốt kia.

“Anh nguyện ý.”



Tại bờ biển Ngọc Sắt, tiếng trống và tiếng chiêng đồng loạt kêu vang, cơ hồ đinh tai nhức óc.

Lá cờ tung bay, trong không khí còn phảng phất mùi khói thuốc sau khi đốt hết pháo.

Trên mặt hồ, thuyền rồng Thần Mộc như mũi tên nhọn rời dây cung theo gió vượt sóng trong tiếng chiêng trống, tiến hành một màn trình diễn du lịch đặc sắc.

Phía xa xa, con thuyền hoa giấy trôi nổi bồng bềnh, lướt về hướng vùng biển xa hơn.

Bên bờ du khách đông như mắc cửi, hoặc là giơ điện thoại quay chụp thuyền rồng Thần Mộc, hoặc đang hẹn nhau đi vào tham quan miếu Phục Ba ling quan vừa chính thức mở cửa, hoặc là thắp một nén hương, gửi gắm tâm nguyện.

Âm thanh hò hét của các quầy hàng liên tục vang lên, bán ngó sen đường, bán bùa bình an, đoán mệnh đoán xăm, cái cần đó đều có đủ.

Cảnh tượng rất phồn hoa.

Mà ngoài tầm nhìn của mọi người, ở nơi sâu thẳm trong biển Ngọc Sắt mà người phàm không thể nhìn thấy, ở cuối đường chân trời, nơi mặt trời và mặt trăng lặn xuống…

Trong nháy mắt, mặt biển bao la dâng lên sóng lớn tận trời, nước biển xanh lam xếp thành núi cao rồi một giây sau lại từ từ tản sang hai bên.

Bên trong sóng cả, một sinh linh thật dài màu bạc trắng vọt lên khỏi mặt nước.

Hai mắt của nó như ngọc, trên thái dương mọc ra hai chiếc sừng như ngọc nghiêng nghiêng, toàn thân bao phủ một lớp vảy trắng như tuyết, lạnh lẽo và chói mắt.

Bốn móng vuốt lóe lên, đầu móng vuốt phát ra ánh sáng sắc bén.

Một thoáng ấy, dường như trời đất cũng yên tĩnh theo.

Sau lưng nó là mặt trời treo cao.

Mà trên lưng nó, một thanh niên con lai cực kỳ tuấn mỹ đang cưỡi.

Đây chính là chân thân của Tiết Thẩm.

Một con bạch long tuyết trắng không pha chút màu tạp nào.

Biển Ngọc Sắt nổi lên sóng lớn mãnh liệt, giống như biển gầm cuốn về phía bầu trời.

Sinh linh dưới đáy hồ cũng thi nhau nổi lên mặt nước, gần như chen chúc tranh nhau đến gần nơi Tiết Thẩm bay lên khỏi nước, triều bái.

Đây là bản năng thần phục đối với chân long của thủy tộc.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, biển Ngọc Sắt và sông Đại Hoang chính thức trở thành lãnh địa của Phục Ba quân.

Từ nay về sau, bọn chúng chính là thần dân của Phục Ba quân.

Bạch long lượn quanh một vòng, phát ra tiếng ngâm dài rít gào, giống như chớp giật bay nhanh về phía chân trời, chìm trong mây mù.

Đám người bên bờ như có cảm giác, nhao nhao quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó từng người lộ ra nét mặt kinh ngạc.

Bạch long đã trốn vào mây, người phàm không kịp nhìn thấy hình dáng.

Nhưng trên biển Ngọc Sắt, sóng biếc cuộn trào, mặt nước dấy lên sóng lớn thẳng đứng, dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sáng xanh lam kỳ dị.

Bên trong sóng lớn, đếm không hết những sinh linh đang trở mình lao nhanh.

Cá trong biển nhảy lên rất cao, giống như muốn bay lên trời, rùa lớn cũng trồi lên khỏi đáy hồ, vươn cổ thật dài hướng lên trời cao.

Kỳ lạ nhất chính là chiếc thuyền hoa được thả trong lễ phân thần, thuyền hoa rực rỡ đã trôi đến chỗ nước sâu, chìm trong sóng to gió lớn.

Nhưng mặc cho nước biển lúc chìm lúc nổi, sóng lớn cuồn cuộn, chiếc thuyền nhỏ gấp bằng giấy kia vẫn luôn đứng cao nơi đầu sóng, không hề lật úp.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, người bên bờ đồng loạt ồ lên. 

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao biển Ngọc Sắt lại có sóng lớn như thế?”

“Mau nhìn kìa, có rất nhiều cá bơi lên!”

“Có một con rùa lớn ở đó, mau chụp ảnh đi!!”

“Con cua! Tôi nhìn thấy một con cua to!!”

“Oa, đây có tính là dị tượng từ trên trời rơi xuống không?”

Trước miếu Phục Ba long quân, nhóm đạo trưởng và bô lão tham dự hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng có chút kinh ngạc.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Biển Ngọc Sắt chưa từng có sóng lớn đến thế!”

“Vừa mới tế nước xong, vậy là thế nào?”

“Không lẽ lại sắp xảy ra chuyện ư?”

“Không, mọi người nhìn kìa.” Lương sư công đáp, ông chỉ về phía biển Ngọc Sắt: “Thuyền hoa vẫn ổn, hơn nữa, nước rất trong.”

Nước dữ thì đục, nước lành thì trong.

Bình thường gợn sóng lớn như thế hẳn sẽ cuốn lên rất nhiều bùn cát, nhưng lúc này nước biển Ngọc Sắt vẫn xanh trong vắt như cũ, không hề thấy tí đục ngầu nào.

Thuyền hoa càng sừng sững không ngã nơi đầu sóng.

Hiển nhiên không phải điềm dữ.

Đã không phải điềm dữ, thì chính là…

Các bô lão trong nháy mắt phản ứng lại: “Chẳng lẽ là Phục Ba quân!”

“Là Phục Ba quân hiển linh?!”

Các đạo trưởng bên cạnh cũng nghĩ đến chuyện này, nhao nhao nhìn vào trong miếu, nhưng chỉ thấy bên trên lư hương trong miếu khói nhang cao ngút trời.

Người tu hành cung phụng vị Thần Quân của riêng mình, các đạo trưởng cũng giống như thế. Lúc bình thường, bọn họ chỉ có thể sinh ra cảm ứng với vị Thần Quân mà mình cung phụng.

Nhưng giờ khắc này, có mấy đạo trưởng không nhịn được ngưng thần bấm niệm pháp quyết, chẳng bao lâu, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Tôi tôi, tôi cảm ứng được thần lực của Phục Ba long quân!”

“Tôi cũng vậy!”

Kích động nhất chính là Cát Tố Nhiên theo sư phụ đến xem lễ, từ sau sự cố Tiểu Lan Vĩ, anh ta đã đổi thành cung phục Phục Ba quân.

Mà hiện tại anh cũng có cảm ứng mãnh liệt nhất, mặc dù chưa đặt đến mức trực tiếp thông thần, tiến hành nói chuyện với Phục Ba quân nhưng đã đủ để anh ta mượn không ít thần lực.

Cát Tố nhiên kịch động bắt lấy cánh tay Trương Đỉnh Ngọc: “Sư phụ! Hình như con sắp đột phá cảnh giới rồi!”

Trương Đỉnh Ngọc cũng rất kinh ngạc, bởi vì không chỉ Cát Tố Nhiên và các đạo trưởng bấm niệm pháp quyết kia, chính ông cũng mơ hồ cảm giác được tinh thần đang chấn động.

Điều này nói rõ, Phục Ba quân thật sự đã giáng lâm xuống đây.

Ông nhanh chóng quyết định, nói với những người khác: “Nhanh, vào trong miếu ngồi xuống tu hành.”

Đây chính là cơ hội cực kỳ hiếm có.



Bạch long xinh đẹp bay lượn trong biển mây, trời xanh không mây, bên tai là tiếng gió thét gào.

Giản Lan Tư cưỡi trên lưng Bạch long, tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ bạch long, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhưng thời khắc sinh linh chói sáng mỹ lệ chân chính này xuất hiện trước mặt mình, anh vẫn cảm nhận được rung động không gì sánh nổi như cũ. 

… Nhất là sinh linh đó còn chính là chân thân của người mình yêu.

Thì càng kích thích.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Giản Lan Tư cũng tìm về giọng nói của mình, tuy nhiên câu đầu tiên sau khi mở miệng lại không quá lý tưởng. 

“Em là rồng sao?”

May là Tiết Thẩm không ghét bỏ câu hỏi kém thông minh này, rồng đều rất kiên nhẫn với người đẹp.

Bạch long hơi nghiêng đầu qua: “Đúng vậy đó.”

Cậu vừa mở miệng, cuối cùng tinh thần căng cứng của Giản Lan Tư mới thả lỏng đi chút. 

Đúng là âm thanh anh quen thuộc, không sai được. 

Từ đó, đủ loại điểm đáng ngờ trong quá khứ rốt cuộc đều được giải thích.

Khó trách Tiết Thẩm bảo vệ rồng như vậy, hiểu tập tính thủy tộc, lại chán ghét những tinh quái kia giả mạo huyết mạch long tộc đến thế.

Và… nhạy cảm với truyền thuyết đồ long đến vậy.

Như bừng tỉnh ra, đột nhiên Giản Lan ý thức được một chuyện khác, ngón tay anh hơi nắm lại, hỏi: “Em là rồng… thế Phục Ba quân kia?”

Bạch long kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chính là bản rồng.”

Giản Lan Tư im lặng.

Tiết Thẩm tiếp tục nói: “Tối hôm qua anh truyền lời cho Phục Ba quân, bản rồng đều nghe thấy.”

Giản Lan Tư càng im lặng lâu hơn.

Lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng cảm giác chân tay luống cuống.

Tuy nhiên loại luống cuống này chỉ xảy ra ngắn ngủi như một cái chớp mắt, kỵ sĩ dũng cảm liền nhanh chóng hạ quyết tâm.

Nếu Tiết Thẩm đã biết thì anh càng không nên do dự lùi bước.

Giản Lan Tư hít một hơi thật sâu, trong tiếng gió thét gào, nghiêm túc hỏi: “Thế thì, Phục Ba quân có đồng ý cho anh thích em không?” 

“Anh chờ một chút.”

Bạch long không trả lời ngay mà trở mình ngay trên không trung, để phần bụng của mình hướng lên trên, tạo thành tư thế như đang bơi ngửa trong gió.

Giản Lan Tư bị sức mạnh không tên nâng lên, sau đó lại rơi xuống, hiện tại anh đã cưỡi trên bụng bạch long, đối mặt với bạch long. 

Hai chân trước của bạch long nhàn nhã gối ra sau đầu, thả lỏng trôi nổi trên đám mây, bộ dạng y như con người tắm nắng.

Giản Lan Tư: “…”

Đây là tư thế của rồng anh chưa từng thấy trong sách… Nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn.

Dù sao thì cũng là Tiết Thấm.

Bạch long nhìn Giản Lan Tư, lời lẽ ngay thẳng nói: “Đàn anh, lúc tỏ tình tốt nhất vẫn nên nhìn đối phương, anh nói lại lần nữa đi.”

Giản Lan Tư: “…”

Không nghi ngờ rằng bạch long cực kỳ xinh đẹp, hai mắt rất to, sừng rồng nghiêng nghiêng, còn cả vảy trắng muốt sáng lóa.

Nhưng không thể không nói, nhìn gần như vậy vẫn cần một chút thời gian để thích ứng.

Nhất là khi cậu còn nói tiếng người, nội dung rất cởi mở, không hề bị kiềm chế.

Dù kiến thức của kỵ sĩ có rộng rãi thì giờ phút này cũng không kìm được nảy sinh cảm giác hoảng hốt, lần đầu tiên không thể sắp xếp từ ngữ thích hợp.

Bạch long đang chờ đợi Giản Lan Tư tỏ tình, không ngờ thế mà anh lại thất thần, lập tức giận dữ, bấy giờ đầu vươn về phía trước, con mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, hung thần ác sát chất vấn: “Tỏ tình của em đâu? Tại sao anh không nói lời nào? Có phải anh hối hận rồi không hả?”

Cậu đã cho Giản Lan Tư nhìn nguyên hình rồi, còn là nguyên hình đẹp mắt như vậy, nếu Giản Lan Tư dám hối hận, cậu sẽ ném anh từ trên mây xuống.

Tiết Thẩm thở phì phò nghĩ.

Đột nhiên kỵ sĩ đẹp trai hoàn hồn, vội vàng đáp: “Không phải, anh sẽ không hối hận!”

Làm sao anh có thể hối hận chứ.

Anh chỉ là… Nhất thời bị rung động mà thôi.

Giản Lan Tư từng luyện cách tỏ tình trong lòng vô số lần, anh nghĩ tới rất nhiều từ ngữ hoa mỹ và động lòng người.

Nhưng thật sự khi đến thời khắc này, lồng ngực của anh hoàn toàn bị tình cảm mênh mông chiếm hết, căn bản không nhớ nổi bất kì từ miêu tả nào.

Ngoại trừ một câu.

“Anh thích em.” Kỵ sĩ nói.

Bạch long lộ ra nụ cười hài lòng, con mắt sáng đến kinh người.

Cậu đáp: “Em có thể bằng lòng với anh.”

Giản Lan Tư không ngờ Tiết Thẩm đồng ý dứt khoát như vậy, cảm xúc vui sướng như sắp phá tung lồng ngực.

Anh ngơ ngác nhìn bạch long trước mắt, gần như vô thức duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ lên sừng rồng của bạch long.

Ngay khi anh chạm vào sừng rồng, đột nhiên xung quanh gió nổi mây vần.

Gió giật ầm ầm, mây mù cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau, hóa thành mây đen dày nặng.

“Đàn anh, ôm chặt em đi.” Bạch long nói, sau đó tiếp tục trở mình, phát ra một tiếng ngâm rít gào.

Theo tiếng gầm của cậu, một tia chớp lóa mắt bổ đôi màn trời, sấm sét nổ tung.

Nhân gian, nơi hạn hán đã lâu ở Ô thành, biển Ngọc Sắt và sông Đại Hoang, bỗng nhiên xuất hiện mưa to như trút nước.

Trận mưa lớn tới vội vàng không kịp chuẩn bị, người đi trên đường căn bản không kịp chuẩn bị dù che mưa, nhưng không có ai vì vậy mà cảm thấy tức giận.

Ngược lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lên trời.

Trời mưa, vậy mà mưa thật rồi.

Sau khi hạn hán đã lâu, miếu Phục Ba long quân mới chính thức mở được một ngày.

Cơn mưa lớn thình lình ập đến.



Phía trên đám mây, Bạch long đã hóa thành hình người, hai tay ôm trên lưng Giản Lan Tư, hai người đang bay lơ lửng trên không, chân giẫm lên biển mây.

“Anh thích em.” Kỵ sĩ lặp lại một lần nữa: “Mặc kệ em là người hay là rồng.”

Tiết Thẩm gật gật đầu, cũng đồng ý lần nữa: “Em cũng rất thích anh.”

Để biểu đạt thành ý, cậu suy nghĩ một lát, trịnh trọng hứa hẹn: “Anh có thể làm vợ cả của em.”

Giản Lan Tư: “…?”