Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 67: Sụp đổ




[ Không lấn át được nhịp tim như sấm của Giản Lan Tư. ]

Mặt lưng của Cá Côn núi rộng lớn, đạo sĩ huyền môn cùng hòa thượng chùa Lan Tế gộp lại tổng cộng tới mười mấy người, thêm một Trư Bà Long cùng Cá Voi Mặt Cú chen chúc vẫn thừa sức.

Cuối cùng chỉ dư lại Tiết Trầm và Giản Lan Tư trên đất bằng.

Cá Côn núi hơi đung đưa cái đuôi, nhiệt tình mời gọi: "Tôn giá, ngài có thể đứng trên đầu tôi."

Tiết Trầm lại không hứng thú, thậm chí có chút ghét bỏ: "Đó không phải vị trí của tài xế hay sao."

Cá Côn núi ngẫm nghĩ, kiên cường đề nghị: "Vậy ngài đứng sang bên phải một chút, tính là phó lái."

Những người khác: "..."

"Thôi bỏ đi." Tiết Trầm nhìn lướt qua lưng cá đông đúc, nhăn mũi, "Ông đây không thích chen chúc trên xe buýt."

"Xe, xe buýt?" Biểu cảm của cá Côn núi từ từ nứt vỡ.

Tốt xấu gì nó cũng là dị thú Thượng Cổ ngàn năm khó gặp ở nhân gian! Chính vì nể mặt Tiết Trầm mới miễn cưỡng cõng mấy tu sĩ loài người này!

Kết quả ở trong mắt Tiết Trầm, nó chỉ là một chiếc xe buýt!

Tiết Trầm căn bản không quan tâm đến nó, liếc mắt nhìn Giản Lan Tư, điên cuồng ám chỉ: "Đàn anh, chúng ta tự đi đi."

Giản Lan Tư đột nhiên tâm linh tương thông, khẽ xoay cổ tay nâng Thẩm Phán Hoa Tường Vi bay lên, cười nói: "Lần này tôi chở cậu."

Tiết Trầm giơ ngón tay cái, giọng điệu tán thưởng: "Tốc độ thi bằng lái của đàn anh thật nhanh."

Mới đó đã có thể tự mình ngự kiếm .

Hai người nhảy lên thân kiếm, Tiết Trầm đứng phía trước, Giản Lan Tư đứng sau cậu, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên eo Tiết Trầm.

Giản Lan Tư ngưng thần khống chế trường kiếm bay trong gió.

"Sớm biết như vậy mình đã vứt hết những người này xuống để được làm xe riêng của tôn giá." Cá Côn núi rầu rĩ lầm bầm, nhóm đạo sĩ trên lưng cá sợ đến toát mồ hôi.

Cá Côn núi nghĩ tới nghĩ lui, không hề do dự vẫy chiếc đuôi dài nhẹ nhàng bơi trong gió.

Cùng lúc đó, dưới chân truyền đến tiếng nổ vang "Ầm ầm", đất đá cuồn cuộn lao về phía bọn họ.

Dãy núi sụp đổ, cây cổ thụ trăm năm bật gốc, tảng đá lăn xuống đầm đen làm bắn lên từng tầng sóng nước, rồi lại chìm trong đống bùn cát ngợp trời.

Người trên lưng cá nhìn thấy cảnh tượng đất rung núi chuyển này, vừa hoảng hốt vừa kinh sợ.

May mà có Tiết Trầm ra tay, cũng may mà có thể gặp được cá Côn núi thượng cổ, bằng không hôm nay bọn họ chắc chắn vùi xác ở nơi đây.

Một kiếm một cá bay xuyên qua núi non trùng điệp.

Chân trời phía xa chìm trong màn đêm đen tối, vầng trăng sáng ngả ánh xuống bờ Tây, những vì sao lấp lánh như thêu như dệt trên dải gấm ngân hà.

Dưới chân là những cánh rừng đen rậm rạp, những ngọn núi hoang sơ hùng vĩ, dòng sông Thoái Bích uốn lượn chảy về phương xa vô định.

Sau trận sạt lở, khung cảnh dần dần trở về với vẻ yên tĩnh thường ngày.

Chim muông giật mình vỗ cánh bay lên, hót líu lo vang động cả khoảng trời rộng lớn, đám động vật hoang dã lang thang ngoài rìa núi nhận ra hơi thở của yêu quái đáng sợ đang dần tản đi, thế cục phong thủy hỗn loạn cũng bị phá vỡ, nhao nhao mừng rỡ nương theo ánh trăng chạy về khu rừng.

Từng ngọn gió vờn lướt mượt mà, dòng nước hiền hòa chảy, tất cả khôi phục lại trạng thái bình thường.

Người trên lưng cá Côn lần đầu tiên quan sát khung cảnh từ góc độ này, chỉ cảm thấy trái tim rung động thật lâu không thốt nên lời.

Giản Lan Tư đã từng chiến đấu với quái vật đáng sợ ở hải vực phương Bắc, đã từng đối mặt với phong ba bão táp khắc nghiệt, cũng đã từng được thấy đại dương trong ánh nắng ban mai.

Nhưng hết thảy cảnh sắc đều không thể khiến anh xao xuyến bằng thời khắc này.

Mặt trăng tròn như bánh xe đổ bóng xuống con đường phía trước, mây cùng sương mù giăng mắc trên vai, tia sáng trắng phủ lên thân thể con người một tầng ánh bạc mờ ảo.

Tiết Trầm quả thật vô cùng mệt mỏi, lúc đầu vẫn còn đứng thẳng, lát sau đã vô thức tựa vào ngực Giản Lan Tư, ngửa về phía sau mà say sưa ngủ.

Làn tóc đen mềm mại cọ trên cổ Giản Lan Tư, hô hấp phập phồng đều đặn, cánh tay anh vòng qua eo cậu không tự chủ mà ôm chặt hơn.

Gió núi mạnh mẽ phả lên khuôn mặt, lại không lấn át được nhịp tim như sấm rền của Giản Lan Tư.

Sự bình tĩnh, cứng cỏi, trấn định dù cho núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt mà kỵ sĩ Lan Tư tu luyện được hai mươi mấy năm nay, trong tích tắc sụp đổ hoàn toàn.

.

Khách sạn suối nước nóng bị Trư Bà Long chiếm làm địa bàn nằm trong khuôn viên khu nghỉ mát dưới chân núi Tiểu Lan Vĩ, sau khi Trư Bà Long đến đây đã hạ cấm chế khiến du khách không có cách nào đi vào.

Đồng thời mê hoặc nhân viên công tác bên trong khách sạn, khoảng thời gian này khách sạn liên tục thông báo hết phòng, không chấp nhận đặt trước từ bên ngoài, người không biết còn tưởng khách sạn làm ăn phát đạt, chẳng có ai hoài nghi nơi này đã bị yêu quái chiếm đóng.

Đạo sĩ huyền môn cùng hòa thượng chùa Lan Tế nghĩ mà sợ, Trư Bà Long cả gan làm loạn bởi nó có lí do mà dựa dẫm, nếu như chậm thêm một quãng thời gian nữa, thế cục phong thủy nó gây dựng trong núi thành hình, đạt tới cảnh giới phi thăng, e rằng toàn bộ Phù Thành cũng không ngăn nổi.

Khi đoàn người đến khách sạn đã là rạng sáng, đường chân trời dần dần trở nên trắng xóa, tu vi của Trư Bà Long tan biến, yêu lực không còn khiến cấm chế ở khách sạn cũng tự động bị phá vỡ, chỉ là nhân viên công tác vẫn còn đang ngủ say.

Sợ gây ra náo loạn, mọi người thừa dịp nhân viên chưa tỉnh vội vàng tìm kiếm nam thanh niên bị Trư Bà Long bắt đi.

Không đếm thì không biết, một khi nhìn thấy thì phải giật nảy mình, thanh niên loài người bị Trư Bà Long dùng danh nghĩa bạn gái trên mạng lừa đi có bảy người, thêm yêu quái nhỏ bị bắt cóc trắng trợn từ khu rừng tổng cộng là mười ba người.

Tiết Trầm phản ứng nhanh nhạy, đây không phải nhóm bạn trai của Trư Bà Long hay sao.

Quả nhiên là một con yêu quái ngông cuồng dâm dật.

"Nhóm bạn trai" này hẳn không ngờ mình còn có thể sống sót đến ngày được giải cứu, thời điểm nhìn thấy hòa thượng và đạo sĩ, từng người từng người khóc ròng ròng nối tiếp nhau chạy ra khỏi phòng giam.

Có mấy người sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt bám víu lấy đạo trưởng mà khóc: "Có yêu quái, các vị mau bắt yêu quái đi!"

Yêu quái bị bọn họ chỉ điểm chính là một tên mọc đầu cá chép hoa trên thân thể con người, cấp quá thấp chưa thể hoá hình hoàn chỉnh.

Yêu quái kia giữ đầu cá và bảo hộ lồng ngực bằng cả hai tay, giọng điệu oan ức vô cùng: "Xin đạo trưởng minh giám, tôi cũng là người bị hại."

Dư Yên Sơn đã biến về hình người, liếc mắt nhìn yêu quái kia: "Tôi làm chứng, nó là người nhà của tôi, đứa cháu vừa biến được thân người thì bị Trư Bà Long chộp đi làm bạn trai."

Tiết Trầm như cười như không nhìn nó: "Người nhà ư?"

Cá Côn núi có họ hàng đầu to như thế này từ bao giờ nhỉ.

"Khà khà." Dư Yên Sơn ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, "Tôi làm cá chép hoa ở nhân gian đã hơn trăm năm, chăm sóc chúng nó một chút cũng là lẽ thường."

Trên đường trở về, Dư Yên Sơn đã thông báo lai lịch của chính mình cho bọn họ.

Nó vốn là thế hệ sau của cá Côn, ngàn năm trước sinh ra trên núi, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại, thế nhưng theo thời gian linh khí nhân gian dần biến mất, nó không thể duy trì nguyên hình lớn như vậy nên chẳng còn cách nào khác ngoài biến về một con cá chép hoa, trở thành "đại vương" nho nhỏ trong Tiểu Lan Vĩ gần trăm năm.

Coi như là yêu quái bá chủ Tiểu Lan Vĩ.

Lão tứ quả nhiên cũng nằm trong đám người được giải cứu, chẳng qua trạng thái tinh thần cậu ta thoạt nhìn ổn định hơn so với người khác rất nhiều.

Còn có người chỉ vào lão tứ mà mắng: "Cậu ta là tên biếи ŧɦái, cậu ta không sợ yêu quái đầu cá kia chút nào, còn tán gẫu cùng nó, tôi nghi cậu ta cũng là yêu quái đấy."

Lão tứ cực kỳ oan uổng, chỉ là cậu ta từng thấy nhiều yêu quái hơn so với mọi người mà thôi, trong phòng ký túc xá của cậu ta còn nuôi trai sông thành tinh đó, sao có thể bị yêu quái đầu cá dọa sợ được.

Người kia tiếp tục lên án: "Cậu ta còn đánh giá nữ yêu mặt heo là dịu dàng, không phải yêu quái xấu! Chắc chắn cùng một nhóm với yêu quái rồi!"

Tiết Trầm thắc mắc: "Nữ yêu mặt heo á?"

"Chính là ngoại hình thật của 'bạn gái' tôi." Lão tứ vô tội khoanh tay, "Mặc dù ảnh cô ấy là giả, nhưng tôi thật sự cảm thấy bản chất cô ấy rất tốt, tính cách cũng dịu dàng, không giống một yêu quái xấu..."

Người kia suy sụp mắng to: "Đó là vì cậu không thấy cô ta làm nhục tôi như thế nào..."

Lão tứ: "..."

Những người khác: "..."

Tiết Trầm quan sát từ trên xuống dưới người kia: "Khi ra cửa thì nên cẩn thận với mấy thể loại giả tạo đó, đừng chỉ nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi người ta."

Cậu liếc lão tứ một cái, "Cậu cũng vậy..."

"Không có không có, tôi vẫn còn trong trắng!" Hai tay lão tứ che trước ngực, nhanh chóng biện minh cho bản thân.

Hóa ra sau khi gặp mặt với bạn gái trên mạng, cậu ta bắt đầu có cảm giác bị lừa gạt vì hình ảnh thực khác biệt quá lớn. Ăn xong bữa cơm lại nghĩ tuy rằng cô ấy không ưa nhìn nhưng tính cách cũng khá tốt, bình dị gần gũi hơn nhiều so với thời điểm nhắn tin qua mạng.

Diễn biến tiếp theo là lão tứ mất đi ý thức, lúc tỉnh lại đã xuất hiện trong khách sạn suối nước nóng, phát hiện nhiều nam sinh cũng bị lừa gạt bởi "hẹn hò qua mạng" giống mình, còn có vài yêu quái nhỏ ở đây.

Dựa vào hiểu biết tích lũy trong khoảng thời gian này, chủ yếu là kinh nghiệm giao tiếp với yêu quái và Tiết Trầm, lão tứ chẳng những không bị hù dọa còn nhanh chóng hoà nhập với đám yêu quái.

Từ miệng của chúng nó, lão tứ biết "bạn gái" hẹn hò qua mạng là một yêu quái vô cùng đáng sợ, hàng ngày đam mê thu thập "Bạn trai", mà chính cậu ta dường như sắp trở thành người tình thứ mười bốn của yêu quái...

"Haiz, tôi còn tưởng mình sẽ là người đầu tiên có bạn gái, hôm qua phải chuẩn bị tâm lý cả một đêm." Lão tứ thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cánh tay Tiết Trầm, "Thật may tôi còn có một người cha cực tốt."

Vẫn rất lạc quan.

Tiết Trầm đẩy cậu ta ra: "Cút lẹ."

Lão tứ coi như luyện mãi thành quen, tâm trạng vẫn vô cùng ổn định, biết yêu quái đã sa lưới còn hiếu kỳ nhờ Tiết Trầm dẫn cậu ta đến xem.

"Tốt xấu gì cũng đã cùng nhau viết nên câu chuyện tình yêu đáng mơ mộng trên Internet." Lão tứ đáp, "Cô ấy chỉ bắt dương về bổ âm, chưa từng gϊếŧ người, các cậu tha cho một con đường sống đi..."

Chưa hết lời đã thấy Tiết Trầm dừng bước, chỉ chỉ một con cá sấu nằm trên mặt đất: "Đây chính là bạn gái của cậu."

Lão tứ: ? ? ?

Lão tứ hừ lạnh một tiếng, nhanh trí đáp: "Tôi không tin, chắc chắn cậu lừa gạt tôi, đây là món ăn dân dã ở bếp sau khách sạn chứ gì?"

Cậu ta vừa dứt câu, con cá sấu lớn thoi thóp trên mặt đất đã há miệng nói tiếng người: "Anh yêu ơi, Internet đưa chúng mình đến với nhau cũng là cái duyên cái phận, anh nể một đoạn tình duyên này mà cứu em với..."

Lão tứ: "..."

Cậu ta đột nhiên nghĩ đến điều gì mà hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ hỏi: "Thời điểm làm nhục những nam sinh kia, cô dùng hình người hay vẫn là cái hình dạng này?"

"..." Trư Bà Long chửi ầm lên, "Tôi không biếи ŧɦái như anh!"

Lúc này Cát Tú Nhiên đi tới, tò mò nói: "Những người bị tóm đều bảo... ấy ấy của bọn họ là một thiếu nữ mặt heo, sao tôi thấy không giống miêu tả Trư Bà Long, chẳng lẽ còn có một con yêu quái nữa?"

Bọn họ đã từng chứng kiến hình người của Trư Bà Long tại hồ nước đen, là một thiếu nữ xinh đẹp cằm thon mắt to, so với mô tả của nam thanh niên mất tích hoàn toàn là hai người khác biệt.

Tiết Trầm "Xì" một tiếng, nói: "Chính là Trư Bà Long, con yêu quái này có hai bộ mặt."

Không chỉ Cát Tú Nhiên, lão tứ cũng kinh ngạc: "Sao cơ?"

Tiết Trầm liếc cậu ta, hiếm thấy có lần kiên nhẫn giải thích: "Ảnh chụp của bạn gái cậu không phải là giả, chẳng qua cô ta biết biến đổi khuôn mặt."

Trước đó còn không rõ thực hư câu chuyện, đến lúc Tiết Trầm biết yêu quái trong Tiểu Lan Vĩ là Trư Bà Long thì đã lập tức nhận ra vấn đề.

Trư Bà Long là dị thú do rắn thành tinh cùng lợn nái giao hợp sinh ra, trên người có đầy đủ đặc điểm của hai giống loài này.

Vừa hung tàn lạnh lùng như rắn, vừa đần độn si ngốc như lợn, hình người của nó cũng không ổn định, xoay chuyển liên tục giữa "Rắn thành tinh" và "Lợn thành tinh".

Trước đó Dư Yên Sơn từng nói "Rồng mẹ" biết biến thành các hình dạng khác nhau, thực tế điều đó không do tu vi quyết định, mà là đặc tính của Trư Bà Long từ khi chào đời.

Ngoài ra loại yêu quái này có đủ tham - sân - si, suốt đời sa vào tình ái, bởi vậy sau khi trốn khỏi tháp Thanh Vân thì điên cuồng sưu tầm "Bạn trai", đây cũng là chuyện bình thường.

Nghe xong lời giải thích của Tiết Trầm, những người khác bỗng nhiên hiểu ra.

"Ồ còn nữa..." Lão tứ gãi đầu khó hiểu, "Những người khác nói, bọn họ tới đây mấy ngày đều bị cô gái mập mạp đó dày vò, chưa từng thấy người xinh đẹp còn lại..."

Cá sấu ở trên mặt đất hừ hai tiếng: "Tôi cố ý đấy, vì thích ngoại hình đẹp đẽ nên bọn họ mới yêu đương qua mạng với tôi, tôi sẽ không để bọn họ toại nguyện đâu, bọn họ càng đau khổ tôi lại càng vui sướng!"

Lão tứ: "...Cô còn nói cô không biếи ŧɦái!"

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Như vậy rốt cuộc ai mới biếи ŧɦái đây?