Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 29: Tà ma làm việc nhà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ Vậy mà lại dùng thứ gì đó cứng cứng chọc vào bên trong tôi! ]

Nhà của Tấn Cửu Hằng là một biệt thự có sân vườn, vừa bước từ ngoài vào, Tiết Trầm đã cảm nhận được cách bài trí căn nhà này rất tốt, phải nói rằng thiết kế của toàn bộ tiểu khu đều cầu kỳ.

Tiết Trầm không nghiên cứu quá sâu về lĩnh vực này, hoặc cũng có thể nói, cậu vốn không cần nghiên cứu vì loài rồng cai quản nguồn nước mọi phương, trời sinh có sự nhạy bén đối với phong thủy sinh khí.

Khu biệt thự này nằm gần bờ sông, những nhà ở đây không sang thì cũng giàu, lúc mới bắt đầu quy hoạch tiểu khu đã mời đại sư đến xem phong thủy.

Mà Tấn Cửu Hằng đang kinh doanh đồ trang sức, ở phương diện này càng thêm coi trọng, sau khi mua lại căn nhà đã tìm người về thiết kế lại toàn bộ, ví dụ như trong sân đặc biệt xây một hồ nước để nuôi cá chép hoa sen, vừa nhìn đã biết là hồ may mắn. [Edit][Đam Mỹ] Sau khi tốt nghiệp tôi làm Long Vương - Chương 29: Tà ma làm việc nhà

Đến khi vào nhà, mắt Tiết Trầm càng sáng hơn.

Khuôn viên này hai hướng bắc nam kết cấu thông suốt, gió và hơi nước đều khiến rồng cảm thấy dễ chịu.

Quan trọng nhất chính là, sang trọng! Cực kỳ sang trọng!

Không hổ là một thợ kim hoàn, toàn bộ căn nhà đặc biệt lộng lẫy.

Rồng rất thích.

Lúc đầu Tiết Trầm chỉ thấy nơi này phong thủy thật tốt, nhưng khi xem xét kỹ lại mới nhận ra, ở giữa từng khe hở gạch lát đều viết hai chữ: Có tiền.

Tuy không giàu có như Long cung nhưng vẫn khiến Tiết Trầm hâm mộ.

Là một con rồng lưu lạc thế gian cũng đủ thảm rồi, cậu còn chỉ có thể ở chung ký túc xá bốn người do trường cấp, nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi phát ra một tiếng bi thương nghèo túng: "Woo Woo".

Tấn Cửu Hằng thấy Tiết Trầm vừa vào nhà đã đau khổ, còn phát ra tiếng kêu kỳ quái, nhất thời rất khẩn trương, vội vàng hỏi: "Bạn học Tiết, làm sao vậy? Cậu phát hiện ra thứ gì phải không?"

"Ừ." Tiết Trầm gật đầu, "Phát hiện ra tôi rất nghèo."

Tấn Cửu Hằng: "..." Có phải cậu ta đang muốn thêm tiền không?!

Giản Lan Tư vốn tưởng Tiết Trầm gặp phải chuyện gì, nghe cậu nói như vậy, nhất thời cảm thấy buồn cười, anh suy nghĩ một chút rồi an ủi cậu: "Cậu yên tâm, chú Tấn rất hào phóng."

Tiết Trầm lúc này mới phấn chấn trở lại: "Vậy thì quá tốt rồi."

Tấn Cửu Hằng: "...??"

Là ảo giác của ông ta phải không? Sao lại cảm thấy hai người này tựa như kẻ xướng người họa?? Hợp tác với nhau cùng đào túi tiền của ông ta như vậy?

Chắc không đến mức đó, Giản Lan Tư xuất thân thế gia, giáo dưỡng đầy đủ...

Tấn Cửu Hằng không khỏi suy nghĩ lung tung, nhưng chẳng để ý nhiều, ông ta đã chứng kiến bản lĩnh của Tiết Trầm rồi, nếu thật sự có thể giải quyết phiền phức thì thêm tiền đi chăng nữa ông ta cũng thấy xứng đáng.

Đáng tiếc Tiết Trầm nhìn một vòng xung quanh căn nhà, lại chỉ đưa ra kết luận giống như những đại sư khác, căn nhà rất sạch sẽ, không có bất kỳ âm tà uế khí nào.

Giản Lan Tư cũng không phát hiện ra cái gì.

Tấn Cửu Hằng có chút thất vọng, thở dài một tiếng: "Như vậy nghĩa là không giải quyết được sao?"

Tiết Trầm so với ông ta còn thất vọng hơn: "Tôi cũng rất muốn giải quyết mà."

Chủ yếu là muốn kiếm số tiền kia.

Nhưng tình huống này của Tấn Cửu Hằng thật sự kỳ quái, ngay cả vấn đề còn không tìm ra được thì nói gì đến chuyện giải quyết.

Tấn Cửu Hằng suy nghĩ một chút: "Tôi có thể thêm tiền."

Trời ạ, ông ta thật hiểu rõ rồng!

Tiết Trầm nhìn ông ta thật lâu: "Chúng tôi đang nghĩ cách khác đây."

Nếu thật sự không được, cậu sẽ cho ông ta thuê Xa Bích Quân dài hạn!

Ba người ngồi xuống phòng khách, Tiết Trầm nói: "Đúng rồi, trước tiên ông trả lại con trai nhỏ cho tôi."

"Thật sự không được giữ lại à?" Tấn Cửu Hằng bất đắc dĩ bưng tới một chậu sứ tinh xảo, Xa Bích Quân được thả trong đó.

So với tối hôm qua chỉ là một con trai tùy tiện bỏ vào trong chén, bây giờ đãi ngộ rõ ràng tốt hơn nhiều.

Tiết Trầm xem xét, thấy chân rìu của Xa Bích Quân lộ ra ngoài vỏ trai run bần bật, rõ ràng nó đang có điều muốn nói.

Tiết Trầm bình tĩnh đỡ lấy Xa Bích Quân, đứng dậy bảo: "Tôi muốn đi ngắm phong cảnh một chút."

Tấn Cửu Hằng nghi hoặc: "Ngắm phong cảnh?"

Tiết Trầm thản nhiên: "Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhà của một người giàu có, muốn đi cảm thụ."

Tấn Cửu Hằng: "... À, à, cậu cứ tự nhiên xem, tự nhiên xem."

Tiết Trầm bước tới sân thượng, ra khỏi tầm mắt của Tấn Cửu Hằng, Xa Bích Quân lập tức dùng tiếng người: "Anh Trầm, có tà ma!"

Tiết Trầm mừng rỡ: "Cái gì? Nói nhanh!"

Xa Bích Quân kể về trải nghiệm công việc tối hôm qua của mình.

"Đêm qua, tôi đi theo giám đốc Tấn đến khách sạn, ông ta để tôi vào trong chén. Tôi nghĩ vì tôi thân tín của anh nên nhất định phải phục vụ giám đốc Tấn tốt nhất. Vì vậy tôi đã làm việc cực kỳ chăm chỉ, giám đốc Tấn vừa nằm xuống, tôi bắt đầu phun ra ảo ảnh, dệt nên những giấc mơ tốt đẹp cho ông ta..."

Tiết Trầm: "... Bỏ những chi tiết không cần thiết và tâng bốc mình đi, nói ngắn gọn thôi!"

Con trai này thực sự giống hệt những thành phần xã súc(*), mỗi lần tăng ca đều phải đăng lên vòng bạn bè để kín đáo khoe với ông chủ.

"Ồ, được."

Xa Bích Quân bỏ chi tiết tâng bốc bản thân đi, câu chuyện quả nhiên ngắn gọn hơn rất nhiều.

Theo lời con trai tinh kể, đêm qua nó đã dựng lên một ảo ảnh để Tấn Cửu Hằng chìm vào giấc mơ, mọi chuyện ban đầu vốn rất suôn sẻ, không ngờ đến nửa đêm, đột nhiên nó nghe thấy một tiếng nức nở kỳ lạ.

Thanh âm kia theo gió truyền tới, tiếng "hu hu" vang lên như than như oán, lại giống ai đó đang khóc.

Lúc ấy, Xa Bích Quân cảm thấy rất kỳ, nhưng nó là yêu quái nên không cảm giác được sự uy hiếp quá lớn nào, cũng không sợ hãi, dù sao công việc của nó chỉ là đảm bảo Tấn Cửu Hằng ngủ một giấc thật ngon, cho nên nó chẳng để ý nhiều, lại tiếp tục phun ra ảo ảnh.

Không ngờ rằng thanh âm ấy thấy Tấn Cửu Hằng không tỉnh, còn ngủ rất ngon, vì thế sinh tức giận đi vào phòng muốn đánh thức Tấn Cửu Hằng.

Xa Bích Quân sao có thể cho phép, nếu Tấn Cửu Hẳng tỉnh, chẳng phải nó đã mắc sai lầm trong công việc sao, cho nên lúc này nó cùng với tà ma kia đánh nhau một trận.

Tà ma đó không ngờ trong phòng của Tấn Cửu Hằng có yêu quái, nhất thời chưa kịp phòng bị, rơi vào thế hạ phong, bị Xa Bích Quân đánh cho chạy mất.

Nhưng trước khi đi, tà ma đó cũng đánh cho Xa Bích Quân một đòn.

Chính vì điều này mà Xa Bích Quân ngã xuống sàn, nó kiệt sức, nằm không nhúc nhích.

Tiếc rằng bóng đêm thật tối tăm, trong phòng không có ánh sáng, Xa Bích Quân chưa thể thấy rõ diện mạo tà ma kia, cũng không biết đó là thứ gì.

Tiết Trầm nghe xong, sắc mặt ngược lại dịu đi một chút: "Vậy thì dễ rồi."

Bất luận là yêu quái hay tà ma thì trong lòng đều đầy oán khí, lúc trước nó chưa từng lộ diện, ngay cả hơi thở cũng xóa sạch đi khiến tất cả các đại sư phải bất lực.

Nhưng hiện giờ, thứ này đã bị Xa Bích Quân đánh, ắt hẳn sẽ quay lại báo thù, chỉ cần đối phương không nhịn được mà hiện thân, tự nhiên có thể tìm ra phương pháp.

Lúc này Tiết Trầm đã có tính toán, lập tức muốn trở về phòng khách.

Vừa vặn nghe thấy Xa Bích Quân do dự nói: "Đúng rồi, tôn giá, ngài ngàn vạn lần phải giữ cẩn thận sự trong sạch của bản thân trước tà ma kia."

Tiết Trầm nghi hoặc: "Là sao?"

"Thứ kia là một tên hạ lưu bại hoại, tối hôm qua không địch nổi tôi, lúc chạy trốn, vậy mà, vậy mà..." Xa Bích Quân giọng điệu tức giận, như thể nó đã bị xúc phạm, "Vậy mà lại dùng thứ gì đó cứng nhọn chọc vào bên trong tôi."

Tiết Trầm: "...?"

Cái quái gì thế này? Dùng mẹ để mắng chửi người, lại lấy vật cứng nhọn đâm người?

Bởi vì chưa biết được bộ mặt thật của tà ma kia, cũng sợ bứt dây động rừng, hai người ăn ý không nói ngay cho Tấn Cửu Hằng chuyện tối hôm qua, chỉ mặt dày muốn nghỉ lại đây một đêm.

Tấn Cửu Hằng nghe xong mừng rỡ, không có ý kiến phản bác gì, lập tức đồng ý.

Sợ nhiều người xảy ra vấn đề, ông ta còn tạm thời cho dì giúp việc nghỉ ngơi, bảo dì về nhà một hôm.

Đám người Tiết Trầm lúc đến đây đã không còn sớm, lăn qua lăn lại như thế trời cũng sập tối rồi.

Tấn Cửu Hằng gọi đồ ăn của một nhà hàng rất nổi tiếng gần đó, cùng Tiết Trầm và Giản Lan Tư tùy tiện dùng bữa.

Nhà hàng kia cực kỳ sang trọng, bát đĩa đều được làm bằng sứ, ăn xong cũng không cần thu dọn, ngày hôm sau nhà hàng sẽ phái người tới thu hồi lại.

Sau khi ăn cơm xong, ba người cùng nhau lên phòng Tấn Cửu Hằng, còn tắt đèn phòng đi.

Đây là đề nghị của Tiết Trầm, cậu căn cứ vào đủ loại dấu hiệu Tấn Cửu Hằng đã nói trước đó để suy đoán, mục đích của tà ma này tạm thời chưa biết, nhưng lâu như vậy chỉ quấy nhiễu một mình Tấn Cửu Hằng, còn không lưu lại bất kỳ hơi thở nào, có thể thấy đối phương thật sự cẩn thận.

Tối hôm qua đối phương tuỳ tiện xuất hiện trong phòng Tấn Cửu Hằng, đoán chừng không biết trong phòng còn có con trai tinh.

Để đảm bảo tà ma kia hiện thân, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư đều kìm nén hơi thở.

Tiết Trầm tất nhiên không cần phải nói, hiện tại cậu chính là người thường, nếu không làm phép thì nhìn qua cũng giống phàm nhân.

Mà kỵ sĩ sở hữu tinh thần cứng cỏi trầm ổn, Giản Lan Tư đã tu tâm từ nhỏ, lúc tập trung, ngay cả tà ma cũng khó phát hiện ra hơi thở.

Ngoài ra, còn nhằm tạo điều kiện cho Xa Bích Quân phóng thích ảo ảnh. Tối hôm qua nó đã đối đầu với ác linh đó, chắc chắn rằng tà ma kia sẽ lần theo hơi thở của nó mà đến.

Sau khi sắp xếp tỉ mỉ, chỉ có thể kiên nhẫn mà chờ đợi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đến nửa đêm vẫn chẳng có chuyện gì phát sinh.

Giản Lan Tư không hổ là kỵ sỹ, anh cực kỳ kiên nhẫn, vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, Tiết Trầm không ngồi yên được như vậy mà đã sớm ngã oặt sang một bên.

Thật muốn tìm một cái gì đó để mài răng.

Sợ kinh động đến tà ma kia, ngay cả trò chơi cậu cũng không đụng, sắp nhàm chán đến chết rồi. Cậu vốn chẳng phải là một con rồng kiên nhẫn gì, nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, mục đích là muốn ngắm nhìn vẻ đẹp trai của Giản Lan Tư để gϊếŧ thời gian.

... Trong bóng đêm mắt rồng có thể nhìn thấy mọi vật.

Nhưng cậu tính toán không tốt, lúc di chuyển, đầu trực tiếp dựa vào một thứ rắn chắc nhưng lại có tính đàn hồi, đùi Giản Lan Tư!

Giản Lan Tư vốn định ngồi xuống, đột nhiên thấy chân có chút nặng, anh cúi đầu nhìn thì đụng phải một đôi mắt lấp lánh.

Rõ ràng là đang ở trong bóng tối, đôi mắt kia vẫn thấu suốt như lưu ly, khẽ chớp thôi cũng đủ lóe lên một tia sáng động lòng người.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Giản Lan Tư: ?

Anh do dự một chút, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Tiết Trầm thấy anh không phản đối, cũng không cử động nữa, thoải mái gối lên đùi anh.

Ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cằm Giản Lan Tư, à, còn có cần cổ thon dài dưới cằm cùng yết hầu nhô ra.

Ngay cả yết hầu cũng thật là đẹp.

Trong lòng Tiết Trầm không tự chủ được cảm thấy ngứa ngáy, lại nhớ tới tay nghề của mỹ nhân, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cậu dứt khoát sờ soạng bàn tay Giản Lan Tư, hạ thấp giọng nói: "Xoa xoa cho tôi đi."

Giản Lan Tư: "..."

Anh khựng lại một chút, cuối cùng yên lặng nắm chặt bàn tay Tiết Trầm, khẽ xoa xoa nhẹ cho cậu.

Thị lực Tấn Cửu Hằng không tốt như vậy, ông ta không thấy rõ tình huống bên bọn họ đang thế nào. Trong phòng có thần khí, ông ta không nhịn được ngáp vài cái.

Hiếm khi có cảm giác buồn ngủ như vậy, ông ta lại vô cùng hoài niệm giấc mộng ngọt ngào tối hôm qua, rốt cuộc mất tinh thần đứng lên nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ lên giường chờ đợi."

Đang muốn đi ngủ, lại cảm thấy trong phòng có chút bức bối, lập tức đi đến bên cửa sổ mở khe hở cho thông thoáng không gian.

Ngay khi ông ta vừa kéo cửa sổ ra, một trận gió lạnh đã thổi vào.

Trong tiếng gió kèm theo những tiếng nức nở như có như không.

"Woo —— woo ——"

Tấn Cửu Hằng giật mình, cơn buồn ngủ nhất thời bị dọa tan biến, cả người thoáng cái tỉnh táo lại, vội vàng quay đầu nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư: "Các cậu nghe thấy không? "

Tiết Trầm vả Giản Lan Tư lúc này đã đứng lên, đang nghiêng đầu lắng nghe.

"Woo —— woo——"

Âm thanh kia lơ lửng trên không trung, trầm thấp ai oán, như khóc như kể, giống ai than thở buồn bã trong bóng đêm, nghe vô cùng bi thương khổ sở.

Mà sau tiếng nức nở đó, còn có thể nghe thấy tiếng người lanh lảnh, không phân biệt nổi là nam hay nữ ——

"Tấn Cửu Hằng, đứa con bất hiếu này, mẹ ngươi sắp chết rồi!"

"Mẹ ngươi sẽ chết! Thứ bất hiếu! Đồ vô ơn bạc nghĩa!"

Mặt mày Tấn Cửu Hằng tím tái hết cả: "Lại tới, lại mắng tôi! Các cậu mau bắt nó đi."

Một ánh lửa chợt lóe lên, căn phòng nháy mắt được thắp sáng.

Nó phát ra từ tay Giản Lan Tư, hai ngón tay anh không biết từ lúc nào đã kẹp một lá bùa vàng, ánh lửa kia chính là do đốt lá bùa vàng mà có.

Tấn Cửu Hằng: ???

Ông ta không kìm lòng được, hỏi: "Cháu trai lớn, cháu không phải là linh mục à?", "Sao lại dùng bùa chú của đạo môn?"

Giản Lan Tư: "..."

Giản Lan Tư không trả lời Tấn Cửu Hằng, theo sau lá bùa chú vàng bị cháy, cả hai người đều đồng loạt nghe thấy một âm thanh kỳ quái.

Tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ thanh thúy, có chút giống như âm thanh khi va chạm đồ sứ.

Hai người liếc nhau, ăn ý mở cửa phòng, lặng yên không một tiếng động đi theo hướng thanh âm kia.

Sau đó, họ đi tới nhà bếp.

Hai người đồng thời: "..."

Tấn Cửu Hằng không dám một mình ở trong phòng, cũng nín thở, nhẹ nhàng bước bộ theo phía sau bọn họ, vì thế cũng nhìn thấy một màn ở chỗ kia.

Đèn phòng bếp không bật, nhưng có cửa sổ, ánh trăng từ cửa sổ xuyên qua, khó khăn lắm mới có thể thấy rõ tình hình trong phòng bếp.

Chỉ thấy bát đũa buổi tối họ ăn toàn bộ đều bị thu vào trong bồn rửa chén, mà lúc này, vòi nước mở ra, búi rửa chén cùng một cái đĩa trống rỗng trôi nổi bên dưới, dường như có ai đó đang dọn dẹp.

Đôi mắt Tấn Cửu Hằng đột nhiên trừng lớn, da đầu tê dại, cổ họng khản đặc, kìm lòng không được phát ra thanh âm: "Ma ma, có ma, có ma..."

"Bụp" một tiếng, Giản Lan Tư bật đèn pha trong phòng bếp và phòng ăn, ánh sáng lan tỏa.

Cùng lúc đó, Tiết Trầm đưa tay vỗ gáy Tấn Cửu Hằng một cái.

Trước mắt Tấn Cửu Hằng loáng lên, tập trung nhìn lại, chỉ thấy trong phòng bếp có thêm một bóng người, thiếu niên cao gầy thanh tú đang đứng trước bồn rửa chén, nghe được tiếng người lập tức quay đầu, còn thấy trước ngực nó mặc tạp dề, trên tay cầm búi rửa chén.

Đúng là nó đang dọn dẹp phòng bếp.

Tấn Cửu Hằng run rẩy: "Mày, mày, mày là ai? "

Thiếu niên không trả lời câu hỏi của ông ta ngay, mà nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, ánh mắt híp lại, toát ra một tia nguy hiểm, âm trầm nói: "Được lắm, các người vậy mà có thể che dấu được hơi thở, tôi còn tưởng các người chỉ là phàm nhân, thì ra là có công phu."

Chất giọng kia tinh tế, khó phân biệt nam nữ, chính là giọng nói vừa rồi mắng Tấn Cửu Hằng.

Thiếu niên buông búi rửa chén, cởi tạp dề, xắn tay áo cười lạnh nói: "Xem ra yêu quái tối hôm qua cũng là do các người cố ý sắp xếp, đã như vậy, đừng trách tôi không khách khí. "

Tấn Cửu Hằng nghe vậy kinh hãi: "Cái gì? Tối qua có yêu quái? "

Tiết Trầm lúc này không có thời gian trả lời ông ta, đang muốn động thủ, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng rống giận dữ: "Tối hôm qua chính mày đã chọc tao!!"

Tiếp theo một thân ảnh nhào tới, Xa Bích Quân hóa hình người, nó lao về phía thiếu niên, hai kẻ thù gặp nhau đã cực kỳ đỏ mắt, lúc này quần thảo nhau túi bụi.

Yêu quái, tà ma đều tràn đầy oán khí, không chỉ thiếu niên này muốn tìm Xa Bích Quân tính sổ, Xa Bích Quân cũng muốn tìm nó trả thù.

Tấn Cửu Hằng ngây dại: "Đây là ai???"

Chỉ nghe một trận "rầm rầm" vang lên, phòng bếp nho nhỏ giống như bãi chiến trường, một lát sau đã trở thành đống hỗn độn.

Mắt thấy Xa Bích Quân cùng thiếu niên kia trực tiếp đập vỡ cửa phòng bếp, đánh tới phòng ăn, Tiết Trầm rốt cục nhìn không nổi, trực tiếp xông đến lấy tay đè lại: "Đm, đánh nhau thì đừng có phá vỡ đồ trang trí!"

Đồ trang trí thật đẹp! Vô cùng xa hoa, lộng lẫy.

"Muốn cản tôi?" Thiếu niên lộ ra nụ cười khinh miệt, "Chỉ là người phàm trần còn không biết tự lượng sức mình."

Vừa dứt lời, một nắm đấm đập thẳng vào hốc mắt nó, Tiết Trầm một tay đè nó xuống mặt đất, đánh một quyền: "Cái này là đang lượng sức cho mày xem đấy."

Một phút sau, mấy người ngồi tại phòng khách.

Mặt mũi Tấn Cửu Hằng xanh mét, đầu gối còn có chút run rẩy.

Trên bàn trà trước mặt bọn họ, có một con ốc đồng lớn dài chừng nửa mét đang nằm.

Con ốc đồng kia phát ra tiếng khóc "Huu huu~", so với âm thanh Tấn Cửu Hằng nghe mỗi đêm còn thê thảm hơn gấp mười lần, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ: "Đại ca, là tôi có mắt không thấy núi cao, cầu xin ngài tha cho tôi."

Tiết Trầm không để ý đến lời cầu xin của nó, đang muốn thẩm vấn, chợt nghe Xa Bích Quân bên cạnh đột ngột phát ra tiếng gào thảm thiết "A", "Mày mày mày quả nhiên là ốc đồng! Tối qua chỗ mày dùng chọc tao! Chẳng phải là cái mông của mày sao? Đồ hạ lưu!!"

"Mày mới hạ lưu!" Con ốc đồng kia thấy mình bị vũ nhục, nhất thời không để ý đến việc đang khóc xin, chửi ầm lên, "Sao mày không nói tối hôm qua mày kẹp tao như thế nào đi!!"

Những người khác: "..."

Loại trò chuyện khó coi gì thế này!

--------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Thực sự rất thuần khiết!!!! Dùng mông ốc đồng chọc! Dùng vỏ trai kẹp!

Đó là một cuộc chiến! Là thủy hải sản đánh nhau!