Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 27: Truyền nhân của Rồng




[ Ồ, thật là một thứ âm thanh vô văn hóa! ]

Khoảng khắc hồn phách khôi phục gần ngay trước mắt, tâm tình Tiết Trầm thoải mái rất hơn nhiều, bóng ma tâm lý mà thầy giáo Loan tạo nên cũng bị xua tan không ít, vui vẻ xách laptop xuống tầng.

Trong ký túc xá, Trình Hàm nhìn cơn mưa đột ngột hạ xuống, không nhịn được cảm thấy run rẩy: "Đây, đây không phải Phục Ba Quân phun nước thật chứ?"

Giữa làn hơi nước lan tỏa trong không gian, đâu đó vang vọng vài thanh âm bay bổng kì lạ.

"Là long quân, nhất định là long quân, chỉ có một con rồng thực thụ mới có thể khiến mây trời biến sắc trong một cái chớp mắt, tôi thật sự may mắn khi được gặp gỡ người."

Mặt Trình Hàm trở nên tái mét: "Ai? Là ai đang nói chuyện?"

"Người anh em chớ hoảng sợ, là người bạn mới trai nhỏ của cậu đây."

Trình Hàm: = =

Lại Hiển Thanh: "......Trai nhỏ, mày đã đáp ứng với bọn tao sẽ không tùy tiện nói chuyện."

.

Tiết Trầm xuống tầng đã thấy một bóng hình đứng bên ngoài ký túc xá.

Trên tay người nọ cầm một chiếc ô màu đen để che mưa, những giọt nước tí tách tí tách rơi, hơi nước lan tỏa, dáng người bất động như cây tùng vẫn vô cùng thu hút sự chú ý xung quanh.

Thấy Tiết Trầm đã tới, chiếc ô kia hơi nâng lên một chút lộ ra gương mặt sắc sảo tuấn tú của người bên trong.

Tiết Trầm "A" một tiếng: "Đàn anh đang đợi tôi phải không? Khách khí thật đấy."

Đôi mắt một màu hổ phách trong suốt của Giản Lan Tư nhiễm vài phần hơi nước, lộ ra ý cười: "Vừa lúc tiện đường, cùng nhau đi đi."

Màn sương mù càng khiến hình ảnh mỹ nhân như được phủ thêm một màu lọc mơ hồ huyền ảo, trái tim rồng rung động trong nháy mắt.

Tâm trạng Tiết Trầm càng trở nên vui vẻ hơn, tộc Rồng bọn họ thường đánh vài đợt sấm sét, tạo vài cơn mưa để cuộc sống phần thêm thú vị, có thể bảo trì nhan sắc dưới mưa, thậm chí đẹp hơn vài bậc là loại kĩ năng cao cấp đến nhường nào.

Tiêu chuẩn lựa chọn long phi x3.

"Được." Tiết Trầm rất tự nhiên chen vào cùng một chiếc ô, "Đi thôi."

Chiếc ô của Giản Lan Tư không tính là quá lớn, hai nam sinh sóng vai dường như có phần chật chội, anh cũng chỉ ngừng một chút, không bảo Tiết Trầm quay về lấy ô mà yên lặng nghiêng nó về phía cậu.

Những giọt nước chạm xuống mặt tán ô rồi nảy lên không trung rộng lớn.

Giản Lan Tư nói: "Vừa rồi thời tiết còn khá tốt, không hiểu sao lại đột nhiên mưa thế này."

Tiết Trầm nhăn mũi, hừ nhẹ một tiếng: "Làm sao, mưa thì không phải một loại thời tiết tốt à?"

Phàm nhân các người lúc cầu mưa đâu có nói như vậy.

Giản Lan Tư nghe ra vài phần khiển trách trong giọng điệu của Tiết Trầm, nhất thời cảm thấy khó hiểu nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, không biết nghĩ tới cái gì lại đột nhiên khẽ cười: "Trời mưa cũng tốt mà."

Hơi nước mờ mịt bị ngăn cách bên ngoài, chiếc ô dựng lên một thế giới nhỏ vô hình chỉ có bọn họ.

Không bao lâu sau hai người đã tới thư viện.

Giản Lan Tư thu ô về trên bậc cầu thang ngoài cửa lớn, rũ rũ những giọt nước còn đọng lại, đang muốn đặt ô lên giá xếp bên cạnh thì thấy Tiết Trầm nói chuyện với một nữ sinh trú mưa dưới mái hiên.

Nữ sinh kia chính là Chương Mộc Tâm.

Chương Mộc Tâm vừa thấy người quen, tâm trạng vẻ, ánh mắt rơi xuống chiếc ô Giản Lan Tư cầm trên tay: "Các cậu có thể cho tôi mượn ô chút không? Tôi để quên tài liệu ở ký túc xá cần quay về một chuyến."

Cô ấy vừa nói vừa buồn bực: "Trời mưa đột ngột quá, tôi chưa kịp mang theo ô."

Giản Lan Tư gật gật đầu: "Có thể."

Đang muốn đưa ô qua lại thấy Tiết Trầm thuận miệng nói: "Không cần dùng đâu, mưa đã tạnh rồi kìa."

Bàn tay Giản Lan Tư khựng lại giữa không trung: "........"

Chương Mộc Tâm nghĩ rằng Tiết Trầm không muốn cho mượn ô, giải thích: "Đừng lo, tôi sẽ quay lại rất nhanh, không làm chậm trễ thời gian của cậu đâu..."

Còn chưa nói xong, sắc trời bên ngoài đột nhiên bừng sáng.

Cô lập tức sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy trời quang mây tạnh, khoảng không bao la lại ngập tràn ánh nắng.

Chương Mộc Tâm:??

Tiết Trầm dùng vẻ mặt nhân từ của loài rồng đối với phàm nhân: "Không phải là tạnh rồi sao, mau trở về đi."

Chương Mộc Tâm khiếp sợ: "Má nó, sao cậu biết trận mưa này sẽ ngừng lại?"

Bởi vì tôi là người tạo ra nó!

Tiết Trầm mặt không đổi sắc, thấp giọng nói: "Đây là một loại kĩ năng trời phú, cậu có hiểu không?"

"Tôi hiểu!" Chương Mộc Tâm lại nghĩ tới cái gì, kích động vỗ tay nói, "Vì cậu là truyền nhân của rồng."

Tiết Trầm: "......?"

Chương Mộc Tâm bày ra vẻ mặt nhìn thấu chân tướng: "Tôi nghe Tiểu Hồng nói cậu có quan hệ rất tốt với một vị long quân, long quân kia trao cho cậu long khí gì gì đó làm nó cũng được hưởng lây, cho nên cậu chắc chắn là hậu duệ của loài rồng ở nhân gian! Tôi nói có đúng không!"

Tiết Trầm: "...... Tiểu Hồng cũng nói nhiều thật đấy." Còn biết nâng giá trị bản thân mình lên.

Chương Mộc Tâm vừa thấy vẻ mặt cậu không tốt, vội vàng sửa miệng: "Không phải không phải, Tiểu Hồng chưa nói gì hết, là tôi nghe lén, cậu ngàn vạn lần đừng đánh Tiểu Hồng."

Tiết Trầm xua xua tay: "Cậu mau quay về đi."

"À à à." Chương Mộc Tâm nhanh chóng chạy xuống bậc cầu thang, không quên quay đầu lại kiến nghị: "Tôi cảm thấy cậu nên ứng tuyển vào sở khí tượng, bằng thực lực của cậu chắc chắn sẽ chiến thắng khoa học công nghệ."

Tiết Trầm: "......"

Cậu cạn lời một lúc, chuẩn bị tiến vào thư viện, vừa quay người thì thấy Giản Lan Tư nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt nghi hoặc: "Cậu còn đoán trước được thời tiết?"

Đoán trước cái gì mà đoán trước, bổn long căn bản là khống chế thời tiết!

Tiết Trầm tỏ ra hợp tình hợp lý: "Bởi vì tôi là truyền nhân của rồng."

Giản Lan Tư: "......"

......

Thời điểm ôn tập cuối học kỳ, thư viện còn rất ít chỗ trống, hai người chọn một góc rồi ngồi vào.

Giản Lan Tư nói: "Tài liệu hôm qua cậu gửi tôi đã tra cứu rồi, bây giờ tìm kiếm dựa vào số thứ tự là được, một vài tư liệu tham khảo trường học không đề xuất tôi cũng đã download, cậu mở máy tính ra tôi chia sẻ cho."

Tiết Trầm nhìn anh bằng ánh mắt nóng rực, lời nói ra xuất phát từ tận đáy lòng: "Đàn anh, tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, anh chính là người quan trọng nhất đối với tôi trong trường học này."

Vừa đẹp, vừa giỏi tiếng Anh, lại còn nhiệt tình săn sóc.

Đối với một con rồng phải viết luận văn mà nói, trong trường này không ai quan trọng hơn Giản Lan Tư.

Giản Lan Tư sửng sốt một chút, hơi rũ mắt xuống, giọng nói mang theo ý cười: "Thật sao... Đó là vinh dự của tôi."

Có Giản Lan Tư trợ giúp, hiệu suất làm việc của Tiết Trầm tăng lên nhanh chóng.

Sợ quấy rầy đến những người khác, hai người đè thấp âm thanh nói chuyện, trao đổi một vài điều khó hiểu, Tiết Trầm cầm lòng không được tiến đến gần, gác đầu lên vai Giản Lan Tư.

Sợi tóc mềm mại của Tiết Trầm chạm vào sườn mặt của Giản Lan Tư, anh theo bản năng nâng tay định gạt sợi tóc ra, nhưng sau đó lại yên lặng bỏ qua.

Hoàng hôn dần buông xuống, Tiết Trầm đứng dậy khỏi màn hình máy tính, thở dài một hơi, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi cảm thấy hiện tại bản thân rất có gan đối mặt với thầy giáo Loan."

Không sai, là người đẹp cho cậu dũng khí!

Giản Lan Tư nhìn dáng vẻ khoe khoang của cậu, không tự giác bật ra một tiếng cười nhẹ.

"Đến giờ ăn cơm rồi." Tiết Trầm nhìn thời gian, bắt đầu thu dọn đồ đạc, "Đàn anh, cùng đi ăn đi, tôi mời."

Cậu vô cùng hào phóng bổ sung: "Cho anh chọn địa điểm."

Sau khi những trò lừa đảo tiền bạc của người phàm làm cậu cực kỳ thất vọng, cậu đã không định hào phóng như vậy nữa rồi, nhưng mỹ nhân thì có thể ngoại lệ.

Giản Lan Tư hơi dừng lại, tiếc nuối nói: "Hôm nay không được rồi, tôi có hẹn."

"Vậy sao." Tiết Trầm nhăn mũi, "Tôi về phòng gọi cơm hộp ăn."

Giản Lan Tư suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Cậu có muốn đi cùng tôi không?"

"Không được, tôi đâu có quen biết." Tiết Trầm không chút do dự từ chối, cậu cũng không phải một con rồng thích xã giao.

Giản Lan Tư tiếp tục nói: "Bác tôi có một người bạn muốn nhờ giúp đỡ vài việc, tôi cảm thấy không chừng cậu hỗ trợ được đó .... có thù lao."

Động tác cất máy tính của Tiết Trầm chậm lại, sau đó tiến đến gần tựa như lơ đãng hỏi: "Người kia... rất giàu sao?"

Giản Lan Tư nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: "Thực sự giàu có."

"Không nói sớm." Tiết Trầm vô cùng chính trực, "Anh giúp đỡ tôi như vậy, tôi cũng nên giúp đỡ bạn bè của anh, ý tôi là bạn bè của bác anh loại bỏ mọi lo âu phiền muộn."

Lần này Giản Lan Tư cố gắng nhịn cười: "Chúng ta đi thôi."

......

Trên đường đi, Giản Lan Tư nói qua về tình huống cho Tiết Trầm, người hẹn anh ăn cơm là bạn của bác trai, tên là Tấn Cửu Hằng, ông chủ cửa hàng vàng bạc trang sức Hỉ Lan nổi tiếng trên đất Phù Thành, công việc kinh doanh rất phát đạt.

Gần đây Tấn Cửu Hằng gặp phiền toái, hoài nghi đụng trúng âm tà ma quỷ, nhưng thỉnh mời biết bao bậc thầy tu đạo tới nhà xem xét, kể cả người của chùa Lan Tế và Thái Hư Quan, cũng không thu hoạch được kết quả gì, vấn đề đến nay chưa có cách giải quyết."

Vì vậy Tấn Cửu Hằng lén than vãn với mấy người bạn tốt, trong đó có bác của Giản Lan Tư, ông thấy người kia thật sự khó khăn mới đề cử cháu trai kỵ sĩ của mình.

Lý do rất đơn giản, nếu pháp thuật phương Đông không có hiệu quả thì thử ma pháp phương Tây thôi.

Không chừng xuất hiện kỳ tích, tà ma bị dọa một lần chạy mất luôn.

Tiết Trầm nghe xong cảm khái: "Suy nghĩ của bác anh rất phóng khoáng nha."

"Bên nhà nội tôi đều là dân kinh doanh, không quá hiểu biết về đạo sĩ." Vẻ mặt Giản Lan Tư hiện lên vài phần bất đắc dĩ, "Bọn họ cảm thấy những người tu hành đều giống nhau, tôi luôn hoài nghi bọn họ không phân biệt được kỵ sĩ và linh mục."

Tiết Trầm thông cảm: "Không sao, rất nhiều người cũng không phân biệt được lập trình viên với nhân viên sửa chữa máy tính."

Giản Lan Tư: "......"

Cũng không có cảm giác được an ủi lắm.

Tại địa điểm hẹn, Tấn Cửu Hằng đã đến trước rồi, có lẽ sợ lời đồn thổi nên ông ta đặt một phòng VIP riêng, không đưa thêm ai theo mà chỉ đi một mình.

Vì là cháu trai của bạn tốt, thái độ của Tấn Cửu Hằng rất thân thiện, vừa thấy bọn họ tới đã khách khí bắt chuyện: "Cháu trai lớn lên rất tuấn tú lịch lãm, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi, khi đó cháu mới là học sinh cấp 1, hiện tại đã có tiền đồ như thế này, nghe Thương Tùng nói gia tộc mẹ cháu ở nước ngoài đánh quỷ rất lợi hại..."

Ông ta vừa nói vừa đánh giá Giản Lan Tư từ trên xuống dưới: "Ơ, cây thánh giá của cháu đâu?"

Giản Lan Tư: "......"

Tiết Trầm nhịn cười, từ phía sau bước lên giải thích: "Anh ấy dùng kiếm."

"Ồ ồ, chú hiểu chú hiểu, đạo sĩ trên đất nước mình cũng dùng kiếm." Tấn Cửu Hằng bày ra vẻ mặt hiểu rõ, ánh mắt lại rơi xuống người Tiết Trầm, vài phần kinh ngạc: "Đây chính là người bạn mà cháu nói đến sao?"

Trên đường tới đây Giản Lan Tư đã thông báo trước với ông ta rằng mình sẽ đưa một người bạn có tuvi cùng tới, nhưng khi Tấn Cửu Hằng nhìn thấy Tiết Trầm vẫn không khỏi hoài nghi.

Chủ yếu là không nghĩ tới người này trẻ tuổi như vậy.

Nói thật, ông ta không đặc biệt tin tưởng Giản Lan Tư, vẫn là nể mặt bạn già mới hẹn ăn cơm một bữa.

Nhưng trước đó đã đồng ý rồi thì bây giờ không tiện nói nhiều quá, khách sáo vài câu thì ngồi xuống cùng nhau.

Tuy chưa hoàn toàn tín nhiệm, Tấn Cửu Hằng cũng không bộc lộ ra, làm nghề kinh doanh ít nhiều phải có tâm lý thực dụng, tới cũng tới rồi, biết đâu được đấy.

Nghĩ như vậy, ông ta giải thích đơn giản: "Sự việc là thế này, đại khái mọi thứ bắt đầu tầm nửa tháng trước, xung quanh tôi đột nhiên xảy ra những chuyện kì lạ, tôi không hiểu tại sao mỗi khi ra đường, sẽ có một con chim tới ị lên người tôi..."

Ông vừa nói vừa lấy chiếc ô ở bên cạnh, hướng tán ô về phía Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, "Mọi người xem, hôm nay cũng vậy, tôi đành phải mang theo ô mọi lúc mọi nơi."

Tiết Trầm nhìn thấy trên mặt ô kia quả nhiên dính rất nhiều vết tích ô uế màu trắng xám, lập tức hiểu rõ.

Vừa rồi cậu chú ý tới việc Tấn Cửu Hằng mang theo một chiếc ô, còn tưởng là do cơn mưa buổi sáng cậu tạo, không ngờ là để chắn phân chim.

Tuy vậy sự việc này cũng không phải hiếm thấy, trên đời không ít loài chim có lòng dạ hẹp hòi, ví dụ như quạ đen rất hay mang thù. Một vài người vì lỡ quấy rầy quạ đen ăn cơm nên mấy tháng liên tiếp bị nó trả đũa, ị phân còn nhẹ, đôi khi có cơ hội nó còn mổ người.

Giản Lan Tư cũng nghĩ đến điểm này, nói: "Hay là đắc tội đến con chim nào đó? Một vài loài có tâm lý trả thù cực mạnh."

"Nếu chỉ vậy chú cũng không lo lắng đến thế." Vẻ mặt Tấn Cửu Hằng trầm trọng, "Thật không dám giấu giếm, ở nhà chú cũng xảy ra những chuyện kỳ lạ."

Tấn Cửu Hằng nói, người già trẻ nhỏ trong nhà ông ta đều ra nước ngoài du lịch hết, ở nhà chỉ còn một mình, kết quả lại xảy ra sự việc kỳ quái.

Tầm một tuần trước, dì giúp việc đột nhiên khen ông ta dạo này chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, sạch sẽ tới mức người ta không tìm được nơi nào cần phải quét tước.

Nói đến đây, Tấn Cửu Hằng sởn tóc gáy: "Thời điểm vợ chú không có nhà, chú hút thuốc liên tục, gạt tàn ngày nào cũng đầy ắp, sao có thể không nơi nào cần quét dọn.

Hơn nữa chú nhớ rất rõ, tháng này chú ăn tối ở nhà hai lần, ăn xong không hề rửa bát dọn bàn, nhưng hôm sau đồ đạc đã được xử lý sạch sẽ, bác vẫn luôn nghĩ là dì giúp việc làm, nhưng người nọ tự nhiên nói chưa từng đụng tới bát đĩa, mọi người xem, có phải thực sự đáng sợ không?!"

"Thật đáng sợ, trên đời còn có loại tà ma thích làm vệ sinh." Tiết Trầm cầm lòng không nổi lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, nhăn nhó nói: "Tại sao nó chưa từng đụng tới tôi nhỉ."

Tấn Cửu Hằng: "......"

Giản Lan Tư bình tĩnh tiếp tục đề tài: "Cháu nghe bác trai nói, buổi tối chú thường xuyên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ?"

"Đây chính là thứ khiến chú không chịu đựng nổi nhất." Ánh mắt Tấn Cửu Hằng toát lên sự sợ hãi, chỉ chỉ hai bọng mắt nặng trĩu của mình, gương mặt tràn đầy sự mỏi mệt, "Đã hơn nửa tháng chú chưa từng có một giấc ngủ ngon."

Tấn Cửu Hằng sống trong một khu biệt thự ven sông nổi tiếng, buổi tối gió thổi mạnh, tầm nửa tháng trước ông ta thường xuyên nghe thấy âm thanh kỳ lạ khi chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ, lúc đầu còn nghĩ là tiếng gió, sau đó âm thanh kia càng lớn tới mức nhiều lần đánh thức ông ta tỉnh dậy, lúc này Tấn Cửu Hằng mới kinh ngạc phát hiện điểm không thích hợp.

Âm thanh kia hu hu hu, như oán như trách, giống với tiếng ai đó khóc than.

Nhưng gần đây Tấn Cửu Hằng sống một mình, tiếng khóc phát ra từ đâu được.

Không chỉ thế, vài lần bị đánh thức ông ta tập trung lắng nghe, phát hiện âm thanh kia thế mà lại mắng mỏ ông ta.

Tiết Trầm tò mò "Ô" một tiếng: "Mắng ông thế nào?"

Sắc mặt Tấn Cửu Hằng có chút khó coi, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: "Âm thanh kia nói rằng .... Đồ bất hiếu, mẹ mày sắp chết rồi."

Tiết Trầm, Giản Lan Tư: "......"

Ồ, thật là một thứ âm thanh vô văn hóa!

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Đây rốt cuộc là cái gì?

Chúng ta cùng nhau tiếp cận khoa học.