┃Nhưng chắc chắn nó là con cá hồi hiếu thảo.┃
Bạn cùng phòng đều yêu quý nắm tay, Tiết Thẩm có cảm giác không thể từ chối một cách sâu sắc… Nhưng mà có người yêu đẹp trai, thật sự hận không thể lập tức khoe cho toàn bộ thế giới biết.
Vì thế cậu vui vẻ đáp ứng.
Không chỉ có như vậy, Tiết Thẩm suy nghĩ một chút, nói với con Trai nuôi trong chậu ngoài ban công: “Trai nhỏ, tối nay thông báo cho mấy con cá khác, cùng nhau đi ăn liên hoan.”
Vừa nói xong liền nghe thấy một tiếng “xoẹt” Một con Trai to như bàn tay theo ban công bay vào, vỏ trai mở ra đóng lại, phát ra âm thanh kinh ngạc: “Tôn giá, lời này là nói thật chứ?”
“Haizz, mắt tôi lại mất giá rồi.” Trình Hàm thuần thục làm vật lý trị liệu: “Anh Trai à, mời anh biến thành hình người đi rồi nói tiếp, cảm ơn rất nhiều.”
“À, à.” Trai sông biến thành hình người, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Tiết Thẩm: “Tôn giá muốn dẫn chúng tôi đi ăn thiệt hả?”
Lại nói, tuy rằng anh Thẩm thường hay đánh mấy con yêu quái bọn họ nhưng đối xử với bọn họ cũng không tệ lắm. Không chỉ truyền thụ cho bọn họ tu luyện công pháp, đã vậy thỉnh thoảng còn tặng cho bọn họ đồ phù hộ của Phục Ba Long Quân, làm cho tu vi của họ tăng lên.
Phải biết rằng, tu sĩ nhân gian khi thu phục yêu quái thường mang lòng cảnh giác, không bị giam lại là tốt lắm rồi, nào có ai nuôi thả như Tiết Thẩm đâu.
Bây giờ còn muốn dẫn bọn họ đi ăn liên hoan, đãi ngộ này cũng tốt quá đi!
Xem ra năm hiểm thì một kim cũng sắp tới rồi!
“Ừ.” Tiết Thẩm hiếm khi nở nụ cười thiện lương: “Lan Tư vừa làm bạn trai ta, về sau còn có thể kết hôn, các ngươi là cấp dưới của ta, cũng nên cho các ngươi biết.”
Tuy rằng cậu và đàn anh vừa xác định quan hệ không bao lâu nhưng là một long vương có trách nhiệm, cậu nên dứt khoát giới thiệu Long Phi cho cấp dưới của mình biết, cho Long Phi địa vị mặt mũi chứ!
Quan trọng nhất là Long Phi xinh đẹp như vậy, rồng nào có thể nhịn được mà không khoe chứ!
Xa Bích Quân im lặng trong hai giây, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Thì ra là như vậy, đàn anh Giản thật may mắn!”
Trình Hàm khiếp sợ: “Không hổ là anh, trai nhỏ à, đến độ này cũng tìm được chỗ vuốt mông ngựa cơ đấy!”
Lại Hiển Thanh cũng sửng sốt: “Không phải chứ, anh Thẩm, cậu đã nghĩ đến việc kết hôn với đàn anh Giản luôn rồi à?”
Tiết Thẩm giả vờ thở dài: “Không còn cách nào khác, Lan Tư không có cảm giác an toàn, giải quyết sớm hơn chút để anh ấy yên tâm.”
Bạn cùng phòng.: “…”
Đừng khoe, đừng có khoe!
Còn nữa, coi lại chút lý do tại sao đàn anh Giản có cảm giác không an toàn đi!
Đến giờ ăn tối, Tiết Thẩm và một vài người trong ký túc xá cùng với Giản Lan Tư và một vài người tộc Thủy hình người tập trung ở tầng dưới ký túc xá, cả nhóm hùng hổ rời khỏi trường.
Trình Hàm gặp mấy con cá lâu lắm mới được lên bờ, liền hảo tâm hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Một vài con cá đã sớm có chuẩn bị không chút do dự nói: “Món Nhật.”
“Sushi!”
“Cá sinh!”
Mấy người Trình Hàm: “…?”
Trình Hàm đổ mồ hôi ròng ròng nói: “Đó không phải đồng loại của mấy người à?
“Đồng loại nào?” Xa Bích Quân phẩy phẩy: “Không phải cứ ở dưới nước là đồng loại của tôi, đồng loại của tôi chỉ có mấy con Trai kia, cậu với con bò đều chạy trên mặt đất, bò cũng đâu có tính là đồng loại của cậu đâu.”
Tiểu Hồng càng nói càng hợp tình hợp lý: “Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ, chưa nghe bao giờ à?”
Dư Yên Sơn cũng thử một miếng: “Nghe nói cửa hàng thực phẩm Nhật Bản nhập khẩu cá ngoại, tôi còn chưa ăn cá ngoại đâu, không biết có vị gì nữa.”
Mấy người Trình Hàm: “…”
Bọn họ thật sự không thể hiểu được thế giới của động vật mà.
Mấy con yêu quái lần đầu tiên cùng ông chủ đi ăn cơm ở khách sạn nhân giới, hưng phấn không chịu được, một đường ríu rít, bộ dạng như người nhà quê lần đầu vô thành phố.
Hơn nữa tất cả đều trông rất đẹp nên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Khi đến gần cổng trường, tình cờ gặp một vài bạn nữ trong lớp của Tiết Thẩm, họ liền chào hỏi nhau.
Một số nữ sinh nhìn thấy nhóm người đều tò mò “wow” lên một tiếng: “Tiết Thẩm, đây bạn cậu hả?”
“Từ trước đến giờ hình như chưa thấy bao giờ?”
“Có phải đến từ trường khác không?”
Tiết Thẩm: “Không phải, họ học ở đây hết.”
Mấy nữ sinh “tấm tắc” lắc đầu: “Cậu cứ nói điêu.”
“Trường mình mà có nhiều trai đẹp như vậy thì sớm đã lên diễn đàn rồi, sao đến hôm nay mới gặp được chứ!”
Nhóm bạn Tiết Thẩm nghe được mồ hôi chảy ròng ròng.
Thật khó mà nói, thiệt ra là các mấy người có gặp qua rồi đó, ở chỗ hồ nhân tạo, con cá Koi với con cá mè hoa béo đó!
Một những nữ sinh bắt cóc Trình Hàm, nói nhỏ: “Trình Hàm, cậu có thể giúp tớ xin Wechat cái cậu kia được không?”
Cô ấy chỉ về hướng Dư Yên Sơn.
“Hả?” Trình Hàm nhất thời bị sốc, hắn không ngờ con cá đầu to này còn có giá hơn cả con người.
Hắn tỏ khó xử, uyển chuyển nói: “Tớ thấy hay là bỏ đi…”
Nữ sinh khó hiểu: “Tại sao?”
Trình Hàm im lặng một lúc: “Nếu tớ nói cậu ấy không có WeChat thì cậu có tin không?”
Nữ sinh cũng im lặng một lúc: “Tớ tin cậu cái quỷ ấy, không giúp thì thôi, tớ tự đi xin cậu ấy.”
Nói xong rồi tự mình chạy tới bắt chuyện với Dư Yên Sơn.
Dư Yến Sơn ở trước mặt bạn học của anh Thẩm không dám chạy loạn, tự giác thân sĩ cúi chào: “Thật xin lỗi, tôi không có Wechat, nhưng mà nếu muốn tìm tôi thì cậu có thể đến hồ nhân tạo nói một tiếng, tôi sẽ ra gặp cậu.”
Nữ sinh một mặt đen thui: “… Cậu còn quá đáng hơn Trình Hàm nữa.”
Đến gần bắt chuyện không giải quyết được gì, nữ sinh trước khi đi liếc mắt nhìn Tiết Thẩm một cái, lời nói sâu xa: “Anh Thẩm à, bạn của cậu… Ai, cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Tiết Thẩm hiểu rõ: “Tôi hiểu.”
Thủy tộc bây giờ chất lượng thật.
Vì chuyện này, cậu nhắc nhở mấy con cá kia: “Các ngươi tém lại chút, coi chừng lộ thân phận.”
Nhóm Cá hiểu chuyện gật đầu: “Dạ đã hiểu.”
…
Theo yêu cầu của mấy con cá, bọn họ cuối cùng quyết định đi đến một cửa hàng bán đồ ăn Nhật gần trường.
Chủ cửa hàng này là một phụ nữ tên Mạc Na, nghe nói là du học ở nước ngoài, sau đó trở về gây dựng sự nghiệp.
Vì Mạc Na có tính cách vui vẻ, sản phẩm trong cửa hàng cũng tốt nên danh tiếng trong khu vực này cũng không tồi, bọn Tiết Thẩm lúc trước cũng có ghé thăm vài lần.
Không nghĩ tới khi đến nơi lại phát hiện cửa hàng đóng chặt, trên cửa còn treo bảng tạm ngưng bán.
“Không phải chứ, không mở cửa là sao.” Trình Hàm thất vọng nói.
Lại Hiển Thanh nói: “Quên đi, đi chỗ khác thôi.”
Khu vực này phồn hoa, cách đó không xa còn có các chuỗi cửa hàng Nhật Bản khác nhưng sản phẩm không tốt bằng khu này.
Cũng không còn cách nào khác, những người khác chỉ có thể gật gật đầu, liền đi nơi khác. Không nghĩ rằng vừa quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy bà chủ cửa hàng Mạc Na đang tới gần, bên cạnh còn có một đạo sĩ trẻ tuổi.
Khi hai bên chạm mặt nhau, Tiết Thẩm cùng với Giản Lan Tư đều im lặng.
Là người kia, vị đạo sĩ đi cùng Mạc Na kia là người bạn cũ Cát Tố Nhiên của bọn họ.
Cát Tố Nhiên nhìn thấy Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, trên mặt nhất thời vui mừng, vội vàng chạy đến chào hỏi: “Hai vị cư sĩ, thật là trùng hợp, sao các vị lại ở đây?”
Tiết Thẩm khóe miệng giật giật: “Không khéo chút nào, chỗ này gần trường học của tôi.”
“Ồ, ra vậy.” Cát Tố Nhiên giật mình: “Thiếu chút nữa quên mất, cậu là sinh viên đại học Phù Thành.”
Chủ yếu là vì lúc trước khi họ gặp nhau, Tiết Thẩm cũng không làm mấy việc mà học sinh nên làm.
Mạc Na bên cạnh nhìn bọn họ “Ồ” một tiếng, hỏi: “Hai người sao lại quen nhau vậy?”
Những sinh viên này là khách hàng thường xuyên của cửa hàng, Mạc Na đã nhận ra họ sau khi trò chuyện với họ.
Không ngờ Cát đạo trưởng cũng biết những học sinh này.
Cát Tố Nhiên gật gật đầu và giải thích: “Hai người này là bạn của tôi, họ cũng là những chuyên gia bắt yêu trừ ma. Nhắc mới nhớ, cửa hàng của cô Mạc ở gần đây, loại việc này có thể tìm bọn họ, không cần bỏ gần tìm xa vậy đâu.”
Mạc Na: “… Hả?”
Cô ngơ ngác liếc nhìn nhóm người Tiết Thẩm một cái: “Bọn họ không phải học sinh à?”
Tiết Thẩm mặt không thay đổi, ngắn gọn nói: “Nghề tay trái.”
Trình Hàm đứng một bên vội vàng phụ hoa gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh Thẩm bắt được rất nhiều yêu quái, bọn tôi đều chính mắt thấy rồi.”
Không chỉ có bọn tôi nhìn thấy, những con yêu quái kia còn đứng trước mặt cô! Còn đang chuẩn bị đến cửa hàng của cô ăn cơm đấy!
Mạc Na càng hoảng hốt hơn.
Lúc này, Tiết Thẩm mới thình lình hỏi: “Trong cửa hàng xảy ra chuyện gì?”
Cát Tố Nhiên nói: “Bây giờ còn chưa xác định, nghi ngờ là có yêu ma quấy phá.”
Sắc mặt Mạc Na căng thẳng, lo sợ truyền đi sẽ ảnh hưởng đến cửa hàng, vội vàng nói: “Thật sự thì cũng không có gì….”
Còn chưa nói xong, đột nhiên nghe Tiết Thẩm nói: “Giải quyết xong là có thể buôn bán trở lại đúng không?”
Mạc Na sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, đáp theo bản năng: “… Có thể nói là vậy.”
“Vậy thì còn chờ cái gì.” Tiết Thẩm xoa tay: “Nhanh lên, cùng nhau bắt yêu quái rồi ăn cơm cho ngon nào.”
Mạc Na nghi ngờ mình nghe nhầm, chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn Cát Tố Nhiên một cái, muốn hắn giải thích.
Nhưng lại thấy vẻ mặt vui mừng của Cát Tố Nhiên: “Bạn học Tiết đồng ý ra tay thì việc này sẽ ổn thôi.”
Sau đó, hắn chắp tay một cái, trên mặt lộ ra vẻ thương xót: “Thật đáng thương cho con yêu quái, hy vọng về sau có thể thay đổi, làm một con yêu quái tốt.”
Mạc Na: “…?”
Nếu không phải Cát Tố Nhiên là do cô tự mình đến Thái Hư Quan mời về, mấy học sinh này cô cũng quen biết, thì cô cũng nghĩ là mình đã gặp phải một tập đoàn lừa đảo rồi.
Bởi vì rất quỷ dị, thế nên Mạc Na cũng không biết nên hỏi từ chỗ nào ra sao, ngơ ngơ ngác ngác mở cửa ra, dẫn một đám người vào trong cửa hàng.
Quán không lớn nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào cửa hàng, sắc mặt Tiết Thẩm và mấy người tộc Thủy đều đổi sắc.
Xa Bích Quân: “Yêu khí rất nặng.”
Tiểu Hồng: “Trong này đã có yêu quái tới.”
Dư Yên Sơn ghét bỏ: “Mùi nồng như vậy, yêu quái này không tốt.”
Tiết Thẩm không nhịn được nữa: “Tất cả im hết đi.”
Chính mình cũng là yêu quái còn bình luận về yêu quái khác nữa chứ.
Mạc Na một lời khó nói nhìn chằm chằm những người kỳ quái này, mang ra một ít đồ ăn nhẹ và trà từ phòng bếp: “Hôm nay trong cửa hàng không còn gì, chỉ có mấy cái này, các cậu cứ ăn thoải mái, haha, không thu tiền.”
Mấy con cá liền lập tức bay qua.
“Rong biển Trung Quốc!”
“Bạch tuộc”! “
“Bà chủ, có cá đông lạnh đúng không, không cần xử lý, đưa cho chúng tôi là được.”
Ánh mắt Tiết Thẩm xẹt ngang một cái, nắm đấm chặt tay: “Hiểu không?”
Cửa hàng thời phút chốc yên tĩnh lại, đám người Thủy tộc đều ngậm miệng lại gật đầu lia lịa, nắm đấm anh Thẩm ai mà dám không hiểu chứ.
Đuổi mấy con cá cùng mấy người bạn kia qua ghế khác xong, Tiết Thẩm và Giản Lan Tư, cùng với Cát Tố Nhiên, Mạc Na ở lại, ngồi xuống cái bàn.
“Làm sao vậy?” Mạc Na sốt ruột hỏi: “Các cậu vừa nói trong cửa hàng có yêu khí, có thấy chuyện gì đang xảy ra không?”
“Đừng lo lắng.” Cát Tố Nhiên xua tay: “Tôi vừa nhìn đã biết, cơ bản tôi chắc chắn là yêu khí, nhưng cụ thể là cái gì cũng không rõ lắm.”
Tiết Thẩm cũng gật đầu nói: “Không có gì lớn lắm, để tôi nói chuyện trước, cô đã đụng đến chuyện gì rồi à?”
Tình huống trong cửa hàng này nhìn cái là biết, Cát Tố Nhiên và đám cá ngốc nghếch liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra yêu khí, hơn phân nửa là con yêu quái không tốt.
Tuy nhiên, trước khi con yêu quái xuất hiện thì chưa thể xác định được nguyên hình của nó.
Sẽ tốt hơn nếu hiểu biết các nguyên nhân trước để phán đoán tốt hơn.
Tư thế điềm tĩnh của họ khiến Mạc Na bình tĩnh hơn một chút, Mạc Na thở dài trước khi kể lại câu chuyện của mình.
“Khoảng hai tuần trước, một khách hàng nam người nước ngoài đến cửa hàng của tôi. Anh ấy nói rằng anh ta tên là Anthony. Anh ta là người châu Âu, sống ở Trung Quốc đã lâu. Tôi cũng đã từng học ở châu Âu trước đó nên đã trò chuyện với anh ta vài câu, về sau mỗi ngày anh ấy đều đến đây ăn cơm, còn hẹn tôi ra ngoài mấy lần…”
Mạc Na nói cô vẫn còn độc thân, cũng không bài xích việc hẹn hò với một người đàn ông phù hợp. Anthony tự nhận là người Châu Âu, Mạc Na cũng từng đi du học nên có ấn tượng rất tốt đối với du học sinh cũng.
Mạc Na cũng không nghĩ nhiều, thấy Anthony thật lòng nên cũng muốn tiếp xúc thử.
Nhưng sau vài lần hẹn hò, Mạc Na phát hiện ra rằng Anthony hoàn toàn là một kẻ lừa đảo.
Mặc dù là người gốc nước ngoài nhưng anh ta không biết gì về tình hình thực tế ở châu Âu, những kinh nghiệm được gọi là nước ngoài mà anh ta nói với Mạc Na chỉ là một số thông tin cơ bản có thể tìm thấy trên Internet.
Chỉ cần Mạc Na đề cập đến một địa điểm gì đó cụ thể, Anthony lập tức mắc lỗi, hơn nữa giọng cũng không phải là giọng địa phương.
Không chỉ vậy, Anthony còn cư xử rất kỳ lạ, hầu như lần nào anh ta gặp Mạc Na cũng phải thuyết phục Mạc Na không nên bán cá hồi trong cửa hàng nữa.
Lý do vô cùng buồn cười, Anthony tin rằng cá hồi là loài cá Na-uy có dòng máu cao quý và không nên bị mang lên bàn ăn cho người ăn thịt.
Vì thế Mạc Na nhanh chóng quyết định phân rõ giới hạn với Anthony, nhưng Anthony vẫn dây dưa không dứt, liên tục rủ Mạc Na đi du lịch châu Âu cùng mình.
Mạc Na không thể chịu đựng được nên đã vạch trần lời nói dối của Anthony.
Kết quả là, Anthony trở nên tức giận, mắng Mạc Na vì coi thường người khác, nói rằng mặc dù anh ta chưa thực sự đến châu Âu nhưng anh ta là người gốc nước ngoài cao quý, Mạc Na có thành kiến với anh ta là không đúng.
Bởi vì làm anh ta làm ồn quá mức, Mạc Na đã gọi cảnh sát vì sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng.
Anthony thấy cô gọi cảnh sát liền lập tức bỏ chạy, trước khi chạy còn nói rằng Mạc Na nhất định sẽ hối hận.
“Những gì anh ta nói vào lúc đó rất là kỳ quái.” Mạc Na nhớ lại còn cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Nói cái gì mà sẽ cho tôi biết giết hại cá hồi sẽ phải trả một cái giá đắt…..”
“Là cái gì vậy?” Tiết Thẩm nghe được, trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi.
Cát Tố Nhiên đoán, nói: “Chẳng lẽ là cá hồi tinh?”
Tiết Thẩm cười lạnh: “Không biết có phải cá hồi tinh hay không, nhưng mà chắc chắn là con cá hồi hiếu thảo rồi.”