Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 9: 9: Mang Theo





Lúc Bạch Truy Thiên trở lại vào phòng còn mang theo một người xa lạ.

Nam nhân trung niên này dáng người cao to vạm vỡ, hàm râu ngắn ngắn đen tuyền, gương mặt tuân tú nhìn qua là loại người chính trực nha.
Tố Liên mở mắt nhìn chằm chằm nam nhân đi theo sau hắn ta, nam nhân trung niên mới vừa vào liền đem ánh mắt hướng tới chỗ y.
"Đây là hoa sen người nói? Đẹp hơn ta tưởng." Nam nhân trung niên tiến tới bên bàn, xoa xoa chùm râu trên cằm nói.
"Tô tướng quân mới ngồi." Bạch Truy Thiên cung kính như gặp trưởng bối mời nam nhân trung niên ngồi vào bàn.
Người vừa ngồi xuống, hắn liền tiến đến rót một tách trà cho nam nhân trung niên.
"Ấy ấy, sao ta dám nhận chứ, người mau ngồi đi còn làm vậy ta thật sự đi về đấy." Nam nhân trung niên xua xua tay không dám nhận lấy tách trà, đẩy nó về phía hắn sau đó tự mình rót một tách khác.
"Nào, kể ta nghe mấy ngày nay người sau lại mất tích đột ngột thế? Ám vệ đi theo cũng bị giết sạch." Ngâm một ít trà vào miền Tô Khiết nói.
Bạch Truy Thiên kể rõ sự tình từ hôm gặp truy sát đên hôm nay.


Lúc kể đến chuyện đến đoạn khu rừng thì quay người nhìn sen nhỏ, kì lạ sao hắn cảm thấy sen nhỏ hơi nghiêng qua Tô tướng thì phải? Hay là hắn hoa mắt nhỉ.
"Ừm, ừm, ta đoán đám người kia có tình báo ở chỗ chúng ta nếu không cũng không thể nào biết rõ sự tình như vậy mà một đường truy sát người." Vuốt chùm râu Tô Khiết nghiêm túc nói, sau đó quay người nhìn về phía hoa sen trắng trong chậu đất.
"Ta chỉ là hơi ngạc nhiên, vật nhỏ này thực sự phát sáng được?." Tô Khiết chạm vào cánh của hoa sen một chút, do lực hơi mạnh nên cánh sen hơi co lại cũng không biết là tự nó biết co dãn lại hay do lực đẩy của Tô Khiết.
"Vâng, buổi tối sẽ phát sáng." Bạch Truy Thiên cũng nhìn chằm chằm sen nhỏ trong chậu.
"Này có hơi phiền phức, không nên mang vật nhỏ đi vào ban đêm tránh gây chú ý." Tô Khiết kết luận một câu, từ đây về kinh thành nhanh nhất cũng mất vài ngày nếu đi luôn ban đêm nhưng mang theo vật nhỏ biết phát sáng này theo sợ là có chút phiền toái.
"Vâng, con cũng đã nghĩ qua, người có biện pháp nào không?." Hắn cũng nghĩ qua vấn đề này rồi đúng thật là có chút phiền phức nhưng hắn thật sự muốn đem sen nhỏ hồi cung.
"Biện pháp à…..hay như vầy đi.

Chúng ta mua một chiếc xe ngựa sau đó dùng vải đen trùm kín các cửa sổ lại, để vật nhỏ vào sọt cũng thêm một lớp vải nữa như vậy có thể hạn chế được ánh sáng của nó.

Có điều nếu đi xe ngựa thì phải mất hơn mười ngày mới đến được kinh thành."
Tố Liên: ∑d(°∀°d)

Các ngươi định gói ta thành bánh chưng hay gì hả! Trùm như vậy làm sao sen thở được!
"Không sao, con còn muốn làm chút chuyện trước khi về kinh.

Mười ngày cũng không quá trễ, người giúp con liên lạc với đám người trọng thần trong triều, báo với họ con sẽ lập tức về ngay đừng manh động."  Bạch Truy Thiên suy nghĩ nói.
"Được, nghe theo người.

Chiến sự bên phía Bắc Cương đang gay gắt, ta cũng không ở lại được lâu hôm nay đến đây thôi ngày khác chúng ta nói tiếp." Tô Khiết đứng lên nói, chắp tay cáo biệt với Bạch Truy Thiên.
"Sư phụ, đừng đa lễ.

Không có người cũng không có con như hôm nay." Bạch Truy Thiên đỡ tay ông lên, năm xưa không phải người này một lòng giúp đỡ hắn cũng không được như hôm nay, là Hoàng Đế Tấn Triều.
"Ầy, đã không còn như trước người nên cẩn trọng thì hơn." Tô Khiết vỗ vỗ vai hắn, rồi quay người hiên ngang đi mất phía sau cửa.
Tố Liên nhìn một màn này, xem ra lão nam nhân này là một võ tướng lại còn lại trọng thần nha.
Mà không nên dùng từ lão, nhìn qua chỉ mới ba mươi mấy, bốn mươi thôi còn trẻ như vậy mà.
Đại ca tướng quân đẹp trai!
Chính nó, sau này nên dùng xưng hô này mới thích hợp..