Bạch Truy Thiên bên này cũng rất nhớ sen nhỏ, một ngày không gặp như cách ba thu.
Chỉ là chính sự chất đóng, hiện tại lại đang chiến tranh với Bắc Cương thật sự không có thời gian để ngủ nói chi đi gặp mặt sen nhỏ.
Hắn vò đầu bứt tóc mặt hầm hầm phê tiếp tấu chương.
Biết thế năm đó không giành vương vị làm gì bây giờ ngay cả sen nhỏ cũng không được gặp……
_ _ _
Lại qua thêm hai ngày nữa, lâu đến mức Tố Liên quên luôn tên trần truồ.ng rồi chì là ngay lúc sắp quên thì người này cuối cũng cũng xuất hiện.
Hừ, mấy ngày nay bỏ mặc ta, còn dám vát xác lại? Hừ, bơ ngươi!
Bạch Truy Thiên phong trần mệt mỏi ngồi trong đình tháp cạnh bờ hồ được xây dựng trên mặt nước cách không xa chỗ Tố Liên.
Tiểu thái giám một bên cung kính rót trà hoa sen thơm mát cho hắn.
Nhấp môi một ngụm Bạch Truy Thiên lại thở dài hường hượt.
"Bệ hạ, người có chuyện sầu ạ?." Bên cạnh bệ hạ cũng khá lâu tiểu thái giám nắm bắt được tâm trạng chủ tử không tốt, lên tiếng hỏi thăm mong giải được chút phiền lòng nào cho hắn.
"Nô tài ngu dốt, không thể giúp được gì cho ngài nhưng nô tài có thể nghe ngài nói." Tiểu thái giám nhỏ giọng nói.
"Ai nói ngươi ngu dốt? Người bên cạnh trẫm há có kẻ ngu dốt." Bạch Truy Thiên nhìn tiểu thái giám nói, quả thật người này theo hắn cũng khá lâu, từ lúc hắn còn là Hoàng tử đến khi làm Hoàng đế trải qua không ít lần sống chết, gió tanh đều nếm đủ nhưng người này cùng một số ít kẻ khác là những người duy nhất còn trụ được đến giờ, như vậy sao có thể gọi là ngu dốt?.
"A Khương, trẫm đang rất đau đầu chuyện biên quan dạo này.
Quân Bắc Cương đúng là rất mạnh nhưng quân Tấn Triều ta cũng không thua kém, chỉ là lương thực ngày càng ít, binh sĩ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dược liệu lại càng quý giá hơn vàng.
Lương thực tươi cũng không giữ được lâu, xung quanh có gì đều bắt ăn cả hiện tại cũng không còn được bao nhiêu.
Bạch Truy Thiên xoa trán nhứt đầu nói, hắn đã cho người nghiên cứu không ít các loại thực phẩm dự trữ khô, gạo cùng lương thực cũng đã chuyển đến cho binh lính chỉ là càng làm càng không đủ?
Số lượng binh lính không có ăn không có thuốc trị thương chết trên chiến trường ngày một tăng, số binh lính bù vô lại thiếu trầm trọng.
Quân Bắc Cương lại dai dẳng cắn mãi không buông, không tấn công chỉ phòng thủ hai bên đang trong thế giằng co qua lại.
"Bệ hạ thương dân, vì sĩ mà nghĩ trời cao ắt thấu.
Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết thỏa đáng thôi ạ." A Khương cúi đầu nói, trong lòng cũng thay chủ tử mà sầu.
Tố Liên dưới hồ giật giật cánh hoa.
Bọn họ nói nãy giờ y đều nghe thấy cả, sen cũng sầu giùm hắn.
Hóa ra không phải cố ý bỏ ta mà là có việc bận thật, nhớ đến tên trần tru.ồng còn là vua một nước trách nhiệm trên vai vô cùng nặng nề.
Uầy, sen cũng muốn giúp các ngươi lắm đấy.
Chỉ là không biết nên giúp thể nào cho phải? Cũng không thể nói chuyện được.
Nếu ta có thể biến thành người thì tốt rồi.
Ngắm sen nhỏ được nữa canh giờ thì lại phải đi phê duyệt tấu chương.
Bạch Truy Thiên luyến tiếc nhìn sen nhỏ một cái rồi không tình nguyện đi.
Nhưng nếu đi phê tấu sớm một chút còn có thể gặp được sen nhỏ sớm một chút a.
Như vậy phải nhanh lên mới được.
Tố Liên nhìn người đi mà có chút tiếc nuôi, y lại cô đơn rồi.
Dạo này hắn cũng không còn bơi xuống chỗ y, hôn y, xoa xoa y nữa.
Làm vua thật mệt.
_ _ _
Tối hôm đó, không biết vì sao Tố Liên thấy khó chịu.
Cả người nóng lên hừng hực, lúc đó y đã nghĩ, nóng? Sen như y sống trong nước thì phải? Sao lại có chuyện nóng được nhỉ.
Tố Liên sắp không nhịn nổi nữa, nổi đau như từ cốt tủy lan ra, nhưng sen là gì có xương mà cốt với tủy.
Chỉ là cơn đau đó không biết xuất phát từ đâu đánh thẳng vào đại não của y không ngừng.
Từng đợt đau đớn tiến tới, Tố Liên đau đến xụ xuống cả sen như không còn sức sống.
Ánh sáng tỏa ra trên người sen càng lóa mắt mờ ảo hơn trước.
Dường như có chuyện gì đó sắp diễn ra.