Vừa dứt lời, trong phòng lặng đi trong chốc lát, như một luồng điện đột ngột lan tỏa khắp cơ thể, Tống Thức Chu cảm thấy tim mình bị giật mạnh một cái, rồi lập tức nhìn về phía Bạch Nhược Vi với vẻ không thể tin được.
Khuôn mặt xinh đẹp và sắc bén đó hiếm khi mềm mại đến vậy, đôi mắt xanh lấp lánh nhìn chị, chứa đựng thứ mà khiến bao người say đắm -yêu thương.
Cổ họng của Tống Thức Chu nghẹn lại, cô từ từ rút tay về.
Mảnh đất sét nhỏ sắp hỏng được Tống Thức Chu kéo trở lại hình dáng ban đầu. Cô không nán lại lâu trước mặt tiểu thư Bạch, đứng dậy và đi lau chùi một chiếc bình pha lê đã phủ bụi.
Bóng lưng cao gầy của người phụ nữ hiện lên trong tầm mắt của Bạch Nhược Vi, ánh nhìn của chị không tự chủ mà trượt từ mảnh đất sét sang thân hình của Tống Thức Chu. Đầu ngón tay chị mềm mại, ánh mắt cũng trở nên nhức nhối và dịu dàng, không nỡ rời đi.
Chị dường như ít khi nhớ về thời thơ ấu của mình, vì quãng thời gian đó đơn điệu đến mức không có gì đáng nhớ. Chị chỉ nhớ rằng mình thiên phú xuất chúng, dường như sinh ra là để gia nhập Viện giám sát, chị đã dành hơn hai mươi năm để rèn luyện mình thành một lưỡi dao sắc bén nhất. Dù phải từ bỏ cảm xúc và tình yêu của con người, chị vẫn luôn tin tưởng không dao động.
Nhưng hôm nay, chị lại muốn hỏi: Tại sao?
Từ nhỏ đến lớn, chị đã được giáo dục rằng chị phải nghe lệnh Viện giám sát, phải trấn áp những cuộc bạo loạn không hồi kết, phải xử lý tất cả những vấn đề không có lợi cho Nghị Viện. Vì vậy, chị không thể có tình cảm, không thể có điểm yếu.
Càng không thể hiểu yêu là gì.
Ngài Bạch nói với chị rằng, mọi thứ trên đời này đều không đáng kể so với nhiệm vụ của chị, và đương nhiên, điều này cũng bao gồm cả tình yêu.
Những quan niệm này như một bộ luật vàng đã ăn sâu vào xương tủy của chị, khiến chị thực thi chúng một cách vô thức trong suốt hai mươi năm qua. Nhưng đến ngày hôm nay, chị lại ngửi thấy mùi sụp đổ của tòa tháp kiên cố ấy.
Không phải vậy, chắc chắn không phải.
Tình yêu của chị rất quan trọng, tình yêu của Tống Thức Chu cũng quan trọng không kém.
Quan trọng như trách nhiệm và nhiệm vụ của chị vậy.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ còn tiếng máy làm gốm quay đều. Sau bao lần thử thách, cuối cùng mảnh đất sét trong tay tiểu thư Bạch cũng thành hình. Cái bình vốn dĩ phải dài mảnh giờ đã trở nên hơi thô cứng. Bạch Nhược Vi khẽ nhếch môi, nhưng vẫn nâng nó trong lòng bàn tay, định đưa cho Tống Thức Chu xem.
Thân hình mảnh mai của cô hiện ra trước mắt Bạch Nhược Vi, Tống Thức Chu mặc một chiếc áo len rộng rãi màu đen, trên áo có thêu hình một con ma nhỏ màu trắng, trông khá đáng yêu.
Cô nhận lấy mảnh đất sét, ngón tay vô tình lướt qua lòng bàn tay của Bạch Nhược Vi, khiến tiểu thư Bạch khẽ cau mày. Giờ đây, ngay cả một chút tiếp xúc cơ thể cũng làm tim cô dâng lên một cơn đau âm ỉ.
Cô dường như có thể nghe thấy nhịp tim mình.
Tống Thức Chu đặt mảnh đất sét nhỏ trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát hình dáng của nó.
“Làm cũng... khá được.”
Cô không tiện nói là xấu, tiếp tục động viên:
“Với người mới học mà làm được thế này, đã rất tốt rồi.”
Tiểu thư Bạch khựng lại một chút.
“Là vì em dạy tốt.”
Ý của câu nói này là, liệu còn có lần tiếp theo không?
Lần tiếp theo cô dạy chị ấy, cầm tay chỉ bảo như thế.
Nhưng chưa kịp mở miệng, bóng người kia đã biến mất. Bạch Nhược Vi vô thức tìm kiếm, và thấy Tống Thức Chu đang đứng trước cửa phòng nghỉ, nhận một cuộc gọi.
Giọng thở dốc của Tô Tử Khanh vang lên từ điện thoại:
“Chu Chu, khoảng nửa tiếng nữa tớ sẽ đến, tớ mang cho cậu rất nhiều quà, nặng lắm, cậu ra đầu ngõ đón tôi được không?"
Cô đã dặn tiểu thư Tô đừng mang quá nhiều đồ, nhưng cô đâu thể kiểm soát được cô ấy? Nghĩ đến những thứ lỉnh kỉnh mà Tô Tử Khanh có thể đã mua, Tống Thức Chu cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Cô không trả lời ngay, người ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được sự im lặng của cô, bối rối dừng lại.
Tống Thức Chu thực ra hiểu rõ lý do hôm nay Tô Tử Khanh vội vã đến gặp cô là để bù đắp cho lần trước.
Chuyện đã nói với chị Ngọc về tình trạng của cô.
Nhưng giờ người đã gần đến cửa, đuổi về thì không hợp lý, nên cô nói: “Lúc cậu đến đầu ngõ thì gọi cho tớ, tớ sẽ ra đón cậu.”
Tô Tử Khanh gửi lại một biểu tượng đồng ý. Tống Thức Chu cúp máy, đặt mảnh đất sét xấu xí sang một bên, nhưng ngay sau đó cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang chăm chú dõi theo mình.
Vừa rồi người kia gọi Tống Thức Chu là gì nhỉ?
Chu Chu?
Tên thân mật quá.
Trước đây chị từng thấy việc gọi bằng tên lặp lại quá ủy mị, nên hiếm khi gọi Tống Thức Chu như thế. Nhưng hóa ra nếu chị không gọi, vẫn có người khác gọi cô ấy như vậy.
Mắt chị cụp xuống, trong mắt hiện lên sự chiếm hữu mãnh liệt.
Thật ra chị không cần phải hỏi câu này, không ai ngu ngốc đến mức đem hết tâm tư của mình nói ra miệng. Tiểu thư Bạch có thể dễ dàng thu thập thông tin về người kia, rồi lặng lẽ dò xét thái độ của Tống Thức Chu, nhưng chị đã không làm vậy, vì chị cảm thấy như vậy rất tệ. Chị không nên tiếp tục dùng những thủ đoạn ngấm ngầm nữa.
Nhưng chị thực sự rất để tâm, rất để tâm.
“Một lát nữa... có ai đến tìm em phải không?"
Khi người ta lo lắng hoặc lúng túng, thường sẽ trở nên hoang mang hơn, nên lúc này giọng điệu và biểu cảm của tiểu thư Bạch đều không giấu nổi sự bối rối.
Chị để tâm.
Chị để tâm người đang nói chuyện với Tống Thức Chu là ai, người khiến Tống Thức Chu thoải mái, vui vẻ như thế là ai.
...Có phải chị thực sự quá muộn rồi không?
“Là Tô Tử Khanh đến.”
Tống Thức Chu đáp:
“Cô ấy nghe nói tôi thuê một xưởng nhỏ, nên muốn đến tặng ít đồ.”
“Cũng như lý do chị đến đây vậy.”
Vừa dứt lời, đồng tử của Bạch Nhược Vi khẽ rung lên.
Giống chị?
Tim của Bạch Nhược Vi không thể kiểm soát mà chùng xuống.
Chị lẩm nhẩm trong lòng ba chữ Tô Tử Khanh, đối với các gia đình giàu có trong Nội Thành, phần lớn chị đều có ấn tượng. Thành viên chính, tính cách, cung hoàng đạo, nghề nghiệp, nhóm máu, mối quan hệ xã hội... Tất cả những thông tin này chị đều nhớ được sơ qua, nên rất nhanh chị đã nhận ra Tô tiểu thư này là ai.
“Tôi nhớ cô ấy.”
“Nhà cô ấy chủ yếu kinh doanh trang sức, mấy năm gần đây có quan hệ làm ăn mật thiết với nhà Tôn.”
Bạch Nhược Vi như nhớ ra điều gì, thần sắc có chút không tự nhiên.
“Có phải tiểu thư Tô đã giúp em kết nối với nhà họ Tôn?”
Tống Thức Chu bật cười, thản nhiên nói:
“Chị đang điều tra lý lịch của tôi sao, Bạch Nhược Vi?”
Bạch Nhược Vi khựng lại.
Tống Thức Chu dừng lại một chút, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Trước đây Bạch Nhược Vi cũng thế, chị có tính chiếm hữu quá mạnh, luôn muốn vạch rõ ranh giới giữa Tống Thức Chu và những người khác.
Nhưng khi nghe giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn của Tống Thức Chu, Bạch Nhược Vi không khỏi cảm thấy một nỗi đau nhói nhè nhẹ.
Bởi vì người được Tống Thức Chu bảo vệ trước kia chỉ có chị.
Nhưng giờ người đó đã đổi.
Mùi hương của nguyệt quế bỗng trở nên nồng nặc, dễ dàng lan tỏa khắp phòng làm việc nhỏ hẹp này. Thần sắc của tiểu thư Bạch nghiêm túc và tập trung, trong mắt lóe lên một tia đỏ ẩn hiện.
“Tôi không điều tra lý lịch của em, tôi chỉ không muốn để cô ấy gọi em như vậy.”
Chị nghĩ, Tống Thức Chu hôm đó nói đúng, yêu và chiếm hữu thực sự không phải là một thứ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chị sai, không có nghĩa là chị không thể có sự chiếm hữu đối với Tống Thức Chu.
Chị không muốn người khác dùng giọng điệu thân mật đó để gọi cô ấy, không muốn để ký ức của họ bị người khác xen vào, bị những kỷ niệm khác thay thế.
Đôi mắt chị cụp xuống, trông rất buồn, như thể nỗi đau đã ngấm vào tận xương tủy.
Đó vốn dĩ là cách gọi riêng của chị.
Chị rất để tâm, rất để tâm đến cái tên gọi đặc biệt ấy.
Bạch Nhược Vi lặng lẽ cảm nhận nỗi đau tự mình tạo ra, trên môi nở một nụ cười chấp nhất.
“Thức Chu, đừng để cô ấy gọi em như vậy..."