Mia nói, thật ra chuyện tiểu thư Tống bất ngờ được cất nhắc làm Phó Viện trưởng không hẳn hoàn toàn bất lợi cho họ,
"Ít nhất thì bên phía ngài Bạch có thể tạm thở phào nhẹ nhõm rồi."
Ngài Bạch có sở thích giết người thừa kế, sở thích này đã được thực thi tàn nhẫn nhất ở thế hệ của Lam Trì, điều đó đã để lại cho Mia một nỗi ám ảnh tâm lý lớn. Bây giờ Nghị trưởng Trần quay lại, còn có ý định đề bạt một Phó Viện trưởng đột ngột xuất hiện, không chỉ làm Mia kinh ngạc mà còn khiến ngài Bạch không kịp trở tay.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, ít nhất việc này có thể khiến ngài Bạch không còn chú ý đến Bạch Nhược Vi nữa.
Bạch Nhược Vi rất ngưỡng mộ tinh thần hài hước trong nghịch cảnh của Mia. Họ đang đi dọc theo hành lang dài và tối tăm của khu tập luyện của nghị viện.
"Không chỉ chuyện của ngài Bạch tạm thời được giải quyết, mối quan hệ giữa cô và Tiểu thư Trần..."
"Là tiểu thư Tống."
Bạch Nhược Vi lên tiếng chỉnh lại.
"Phải, tiểu thư Tống."
"Mối quan hệ giữa cô và tiểu thư Tống cũng có thể trở lại đúng hướng rồi."
Mia rất vui vẻ, trong tay cô ấy đang cầm mấy chục lá thư yêu cầu gặp mặt bị nghị viện trả lại, nhưng hôm nay cuối cùng cô ấy cũng được Nghị trưởng Trần triệu kiến, vì thế không tránh khỏi có chút kích động.
Bạch Nhược Vi không hiểu tại sao cô ấy lại nói như vậy,
Chẳng lẽ Mia biết chuyện gì nội tình sao, hay là vì cô ấy là người ngoài cuộc sáng suốt hơn, còn chị – một người trong cuộc – lại không nhận ra điều gì đó?
Mia bị vẻ nghiêm túc đột ngột của Bạch Nhược Vi làm cho giật mình, ngữ điệu của cô ấy cũng trở nên không chắc chắn,
"Mối quan hệ giữa cô và tiểu thư Tống đã trở thành quan hệ thượng cấp – thuộc cấp, chẳng lẽ điều này không phải tốt hơn so với mối quan hệ rối rắm khó gỡ trước đây sao?"
Bước chân của Bạch Nhược Vi khựng lại, suýt nữa chị bị vấp phải tấm thảm.
Khu tập luyện của nghị viện rất lớn, các thiết bị luyện tập về sức bền, sức mạnh, tốc độ và độ chính xác được sắp xếp gọn gàng. Đây là nơi mà Bạch Nhược Vi rất quen thuộc, nhưng hôm nay, chị lại cảm thấy trong lòng có chút...
Bồn chồn.
Có phải vì chị sắp gặp lại Tống Thức Chu không? Bạch Nhược Vi vô thức sờ lên cổ, trên tuyến thể của Alpha vẫn còn dấu vết đỏ do hôm trước để lại, rất nóng, rất rát, như muốn nhắc nhở chị về những gì đã xảy ra đêm đó.
Khi vào khu tập luyện chuyên dụng, cần phải xuất trình giấy tờ chứng minh, Bạch Nhược Vi đặt tay lên máy cảm ứng ở cửa, cánh cửa kính chầm chậm mở ra hai bên, còn Mia thì bị chặn lại ngoài cửa.
Mia đã lường trước điều này, cô ấy đưa đống tài liệu trong tay cho Bạch Nhược Vi rồi quay người rời đi.
Những tài liệu này là bản tóm tắt hoạt động của Giám Sát Viện trong nửa năm qua, hôm nay chị phải báo cáo đầy đủ cho Nghị trưởng Trần.
Chỉ là không biết Nghị trưởng Trần và tiểu thư Tống có tâm trạng nghe không.
Từ lúc bước vào hành lang, chị đã liên tục nghe thấy những tiếng súng nổ vang. Trong đám đông, một người cầm lấy khẩu súng lục G1, đeo một chiếc mặt nạ chống va đập trong suốt, đôi mắt của cô ấy khiến người khác khó có thể nhìn rõ cảm xúc.
Tống Thức Chu đứng thẳng người, mái tóc ngắn được buộc gọn phía sau. Đôi tay thon dài, trắng trẻo cầm súng, vì đã phân hóa thành enigma, tay cô ấy có các khớp xương rõ ràng hơn người bình thường. Lực giật của súng khiến các mạch máu nổi lên trên mu bàn tay, trông rất quyến rũ, cũng rất nguy hiểm.
Đôi tay này đêm qua từng đi khắp cơ thể của Bạch Nhược Vi, khiến chị vô thức lùi bước, nhưng giờ đây, chủ nhân của đôi tay ấy lại tỏ ra dửng dưng với chị,
Đến một ánh mắt cũng chẳng buồn đặt lên người chị.
Bạch Nhược Vi ngừng lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
Vài tiếng súng vang lên, những lỗ đạn xuất hiện trên bia bắn. Thư ký Tôn liếc nhìn màn hình điện tử,
"Thành tích của tiểu thư Tống rất tốt, chỉ trong một buổi sáng đã đạt được kết quả như vậy, nếu tập luyện thêm thì nhất định sẽ ngày càng tiến bộ."
Thư ký Tôn là người thân cận của Nghị trưởng Trần, ông ta rất giỏi trong việc nói chuyện. Ông không công bố thành tích của Tống Thức Chu, chỉ đơn giản nói rằng thành tích của cô ấy rất tốt. Nhưng khen ngợi suông thì dễ bị cho là giả dối, vì vậy ông ta nói thêm rằng, sau khi luyện tập nhiều hơn, tiểu thư Tống nhất định sẽ làm tốt hơn.
Điều này có nghĩa là, vẫn còn chỗ để cải thiện.
Vừa rồi Tống Thức Chu đã bắn tổng cộng năm phát, số điểm của năm phát này đều không cao, phát cao nhất cũng chỉ đạt tám điểm mà thôi.
Trong nghị viện, nơi tập trung nhiều cao thủ, thành tích như vậy liệu có thực sự đáng được khen ngợi không?
Tống Thức Chu khẽ cười, đưa súng cho Trần Đinh,
Nhưng Trần Đinh lại tỏ ra hài lòng.
"Mẹ, có lẽ con thật sự không có năng khiếu về mặt này."
Trần Đinh ngạc nhiên, rõ ràng bà không nghĩ rằng cô lại nói như vậy.
"Sao có thể? Con vẫn là người mới học, thành tích như thế này đã rất tốt rồi."
Bà nhận lấy súng, vỗ nhẹ lên lưng Tống Thức Chu để trấn an cô, Tống Thức Chu ngừng lại, mở rộng hai tay, ôm lấy bà.
Cái ôm từ cô con gái khiến Trần Đinh hơi sững sờ, giây tiếp theo, bà mỉm cười dịu dàng hơn.
"Con muốn tìm hiểu các phòng ban của nghị viện, điều đó rất tốt, nhưng trước tiên, con cũng nên học một số kỹ năng tự vệ cơ bản."
"Thức Chu, con không muốn mẹ cử người bảo vệ con mọi lúc, nhưng ít nhất cũng phải để mẹ yên tâm về con chứ?"
Lời Trần Đinh nói tất nhiên rất hợp lý, nhưng Tống Thức Chu thực sự không hứng thú với việc bắn súng, sau cả buổi sáng, cô cảm thấy cánh tay mình bị rung đến tê liệt, có phần mệt mỏi.
Trần Đinh kiên nhẫn xoa bóp cổ tay cho cô.
Lòng bàn tay của Nghị trưởng Trần có chút thô ráp, có lẽ là do tuổi tác, không còn mềm mại như tay của người trẻ. Nhưng dù vậy, Tống Thức Chu vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong hành động này.
Vì đây là sự quan tâm mà trước giờ cô chưa từng được trải nghiệm.
Cô mỉm cười nói cảm ơn với Nghị trưởng Trần.
Nhìn nụ cười của Tống Thức Chu, nghĩ đến những lời đồn thổi trước đây về cô, đôi mắt của Nghị trưởng Trần lại ngấn lệ, tình mẫu tử của bà trào dâng.
"Vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta có thể từ từ."
Bà nhìn về phía những người xung quanh, "Tất cả những người này đều là huấn luyện viên bắn súng mà ta mời cho con, về các kiến thức liên quan đến súng, con có thể hỏi họ, học hỏi từ họ."
"Và cả tiểu thư Bạch nữa."
Bà nói lớn,
"Giám sát Bạch, mời cô lại đây."
"Thức Chu mới đến nghị viện, có rất nhiều điều cô ấy còn chưa rõ. Là trưởng ban Giám Sát Nội Thành, ta mong cô có thể giải đáp những thắc mắc cho cô ấy."
"Ta giao cho cô một nhiệm vụ, trước khi tháng này kết thúc, phải giúp cô ấy đạt được thành tích bắn súng lý tưởng."
Thư ký Tôn khẽ giật mình, cảm thấy yêu cầu này có phần khó khăn.
Bạch Nhược Vi cũng biết đây là một nhiệm vụ khó khăn. Chị không nói gì ngay, suy nghĩ một lúc rồi mới đáp lại:
"Vâng, thưa Nghị trưởng Trần."
Trần Đinh hài lòng mỉm cười, bà dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho Tống Thức Chu.
"Khi luyện tập, đừng vội vã, nếu cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi một chút."
Bà nói nhỏ bên tai Tống Thức Chu: "Nếu con không thích bắn súng thì cũng không sao, không cần tập nữa, dù gì cũng sẽ có người bảo vệ con."
Nhóm trợ lý mà Trần Đinh sắp xếp cho cô thật xa hoa. Chỉ riêng trợ lý sinh hoạt đã có sáu người, chưa kể những người chạy theo cô để giải thích công việc, số lượng không thể đếm xuể.
Tống Thức Chu thực sự không muốn có nhiều người như vậy.
Cô không phải là kiểu người thích được người khác chăm sóc sát sao, quá nhiều người khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Tống Thức Chu mỉm cười nhìn Trần Đinh, thản nhiên nói:
"Trước đây có một cô gái tên Thanh Loan... con nghĩ cô ấy rất tốt."
Trần Đinh cười nói:
"Được, vậy giữ cô ấy lại."
"Để cô ấy đi thôi."
Sắc mặt của Trần Đinh thay đổi.
Tống Thức Chu cười đáp:
"Con đã hứa với cô ấy rồi."
Tự do là ước mơ chưa thành của Lam Trì, và Thanh Loan sẵn sàng trở thành thanh gươm trong tay Lam Trì vì ước mơ này. Thật đáng tiếc khi cuối cùng Lam Trì đã thất bại.
Ở lại Viện giám sát đồng nghĩa với việc không có tự do, điều đó không liên quan đến việc theo ai. Ở trong một môi trường mà cô không thích, luôn phải cẩn thận để tránh những thứ có thể gây bất lợi cho mình, mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng. Tống Thức Chu rất quen với cảm giác này,
Dù gì thì những ngày tháng ở nhà họ Lục và nhà họ Tống trước đây, cô cũng đã trải qua như thế từng chút một.
Trần Đinh tất nhiên biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt bà tràn ngập sự hối hận, tình mẫu tử và sự áy náy trào dâng. Bà hận không thể ngay lập tức chạy đến nhà họ Tống, cho Tống Lam Y vài cái bạt tai, hỏi bà ta đã chăm sóc con gái của họ kiểu gì mà thành ra như vậy?!
Tống Thức Chu quay mặt đi, không dám đối diện với bà.
"Mẹ, mẹ có thể giúp con tìm một người không?"
Mặc dù đã được tái sinh từ lâu, nhưng cô vẫn còn nhớ chút ít về những người của kiếp trước. Tiểu Triệu từng theo cô ở tập đoàn Tống, không ít lần phải chịu đối xử bất công. Cô ấy chỉ là một người lao động, điều kiện làm việc không tốt thì đổi việc cũng được, nhưng cô ấy lại không đổi.
Theo thời gian, bây giờ chắc cô ấy đang tìm việc ở đâu đó. Nếu nhận được lời mời từ nghị viện, có lẽ cô ấy sẽ rất vui.
Nếu cô ấy không muốn nhận công việc này, Tống Thức Chu cũng muốn giúp cô ấy ở chỗ khác.
Có lẽ quan niệm thiện – ác của cô đơn giản như vậy, Tống Thức Chu cười cười, cảm thấy mình giống như nhân vật nông dân trong câu chuyện kia, nghĩ rằng hoàng để vào triều là cùng các đại thần dùng cuốc vàng cuốc đất. Nhưng cô cứ đơn giản và thẳng thắn như vậy, những người tốt với cô, cô đều sẽ trả ơn.
......
Sau khi Trần Đinh rời đi, Tống Thức Chu nghỉ ngơi trong chốc lát. Mặc dù cô không có hứng thú với việc bắn súng, nhưng cô cảm thấy Trần Đinh nói rất đúng, khả năng tự vệ thật sự rất quan trọng.
Tiểu Trịnh là trợ lý thực tập mà Trần Đinh sắp xếp cho cô, là người duy nhất được giữ lại bên cạnh cô. Cô ấy rất tinh ý, đưa cho cô một cốc nước.
Tống Thức Chu uống hết nửa cốc một hơi. Tiểu Trịnh giúp cô tháo kính bảo hộ ra, Tống Thức Chu xua tay bảo không sao, để cô tự làm cũng được.
Vài giọt mồ hôi lăn xuống từ đuôi tóc, bàn tay thon thả của cô lướt qua khuôn mặt, khiến Bạch Nhược Vi không hiểu sao trong lòng lại có chút xao động.
Chị vẫn nhớ rõ cảm giác của đôi tay ấy.