Người nhận được tin Tống Thức Chu qua đời không chỉ có mình Bạch Nhược Vi.
Nhà xác đông nghịt người. Người trên giường bệnh đã được phủ một tấm vải trắng.
Lúc đầu, trong phòng không có nhiều người, chỉ có mình Lục Kỳ. Cô bé đứng cạnh giường bệnh, nắm chặt một góc chiếc giường sắt.
Tiếng gọi của bác sĩ vang lên bên tai cô bé:
“Người nhà đâu rồi? Người nhà đã đến chưa? Bệnh nhân đã không còn dấu hiệu sinh tồn, cần người ký giấy xác nhận.”
Bác sĩ đứng trước mặt cô bé.
“Cô gái, cô là người thân của tiểu thư Tống đúng không? Chúng tôi cần người ký tên..."
Dù bác sĩ nói gì, Lục Kỳ vẫn không lên tiếng.
Cô bé chỉ đứng đó, đứng bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn người được phủ khăn trắng, như thể cô bé hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, như thể người chứng kiến tai nạn không phải là cô bé.
Một tiếng bước chân ồn ào vang lên từ hành lang. Tống Phùng Ngọc bước vào, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen. Lúc nào cô ấy cũng rất chỉn chu, nhưng giờ đây, tuyết phủ đầy trên tóc và quần áo của cô ấy. Cặp kính đắt tiền đã bị hỏng do nhiệt độ đột ngột giảm xuống, và cô ấy tiện tay ném nó vào thùng rác.
Cô ấy vung tay mạnh đến mức gọng kính đâm thủng túi rác.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước theo sau cô, đó là Tống Lam Y. Bà khoanh tay, giọng nói đầy khó chịu:
“Phùng Ngọc, con thật sự tin những lời vớ vẩn đó sao?”
Bà Tống khịt mũi đầy chán ghét.
“Con bé đó bị thương? Con bé đó sẽ chết sao?"
“Ngay cả khi mẹ chết trước, nó cũng không chết đâu!”
“Hôm nay, Tống Thức Chu vì cô ta mà cãi nhau to với mẹ ở nhà. Mẹ đã bảo nó cút đến khu số 3, có lẽ bây giờ nó đang yên ổn ngồi trên chuyến bay đến khu số 3, làm gì có vụ tai nạn nào mà phải đến phòng cấp cứu!”
Tống Lam Y cũng đã nhận được cuộc gọi từ đội cấp cứu, nhưng hiện trường vụ tai nạn quá ồn ào, nên bà không nghe rõ đầu dây bên kia nói Tống Thức Chu bị thương hay đã chết.
Đèn của phòng cấp cứu rực sáng, ánh đèn xanh nhạt thông báo rằng ca phẫu thuật đã kết thúc suôn sẻ. Một chiếc giường bệnh được đẩy ra, Tống Phùng Ngọc nắm lấy tay của một bác sĩ.
“Bác sĩ, tôi là chị của Tống Thức Chu, em gái tôi bây giờ sao rồi..."
Người trên giường bệnh rên rỉ trong đau đớn, cô vội buông tay bác sĩ ra, lao tới:
“Thức Chu, Thức Chu, em thế nào rồi..."
“Em làm chị sợ chết khiếp. Bệnh viện gọi điện nói em bị thương rất nặng. Bây giờ em đã phẫu thuật xong rồi...”
Chưa kịp dứt lời, trong đầu Tổng Phùng Ngọc như bị đứng hình.
Bởi vì người nằm trên giường bệnh, không phải là Tống Thức Chu.
Người đó nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, như thể đang tự hỏi, “Cô là ai vậy? Tôi không biết cô."
Bác sĩ vội kéo Tống Phùng Ngọc ra:
“Này, cô gái, nhìn cho rõ rồi hãy gọi người chứ...”
Vị bác sĩ đã gọi điện cho Tống Phùng Ngọc vừa bước tới.
“Cô là Tống Phùng Ngọc đúng không? Tôi có một tin cần thông báo cho cô. tiểu thư Tống hiện không còn trong phòng cấp cứu. Cô ấy ở...”
Tống Lam Y cười khẩy.
“Chuyển đến phòng bệnh thường rồi? Tôi đã biết mà, ai chết thì chết, Tống Thức Chu không bao giờ chết được. Ai bị thương nặng thì bị, Tổng Thức Chu không bao giờ bị thương nặng."
Vẻ mặt của bác sĩ trở nên kỳ lạ, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị:
“Thưa bà, bà là người nhà của tiểu thư Tống đúng không? Sao bà có thể nói những lời như vậy?”
Bà Tống vốn là một doanh nhân có tiếng ở Nội Thành. Sau bao năm bôn ba trong thương trường, đã rất lâu rồi không có ai dám khiển trách bà như vậy.
Mặt bà chuyển từ đỏ sang trắng, định phản ứng lại, nhưng Tống Phùng Ngọc đã kịp ngăn bà lại.
“Bác sĩ, rốt cuộc em gái tôi...”
Bác sĩ chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng:
“Tiểu thư Tống, xin hãy nén đau thương.”
Sắc mặt Tống Phùng Ngọc đột nhiên thay đổi.
“Nén đau thương?”
“Vụ tai nạn quá nghiêm trọng, khi nhân viên cấp cứu đến nơi... nạn nhân đã mất hết dấu hiệu sinh tồn."
Một chiếc túi xách đắt tiền rơi xuống đất. Hôm nay, Tống Lam Y vốn dĩ định bay đến khu số 3 để bàn bạc về tình hình phát triển của nhà họ Tống, vì vậy túi xách của bà đầy ắp các vật dụng. Chứng minh thư, vé máy bay, ví tiền trong túi rơi tung tóe trên sàn, trông vô cùng bừa bộn.
Tống Lam Y ngừng lại, vài giây sau, bà bật cười đầy khinh bỉ.
Bà nhìn bác sĩ từ trên xuống dưới, rồi giật lấy thẻ nhân viên trên áo bác sĩ.
“Cô đang đùa đúng không?"
“Tống Thức Chu đã trả cho cô bao nhiêu tiền, để cô diễn cùng con bé?"
Có lẽ vì những năm đầu phải một mình nỗ lực mà tính cách của bà Tống trở nên có phần cực đoan. Ngoại trừ những gì bà tận mắt thấy, những gì bà muốn tin, bà không tin bất cứ điều gì người khác nói hay làm.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với sự thật tàn nhẫn như thế, giọng nói của Tống Lam Y dường như có chút mất kiểm soát.
Bà nhìn xung quanh và hét lên: “Tống Thức Chu, con đâu rồi? Ra đây! Đừng trốn nữa!”
“Con nhìn xem chúng tôi đã lo lắng cho con như thế nào, có phải con cảm thấy rất thích thú không?”
Trong bệnh viện, không ai được phép gây ồn ào. Các bác sĩ đều trở nên ngao ngán trước hành động của Tống Lam Y.
“Thưa bà, xin bà đừng nghi ngờ đạo đức và phẩm giá của bác sĩ trong những chuyện sinh tử như thế này. Chúng tôi không bao giờ đùa cợt với tính mạng con người.”
Một báo cáo kiểm tra được đưa ra trước mặt Tống Lam Y. Trên đó có ghi rõ ràng bằng chữ đen trên giấy trắng.
“Bệnh nhân đã mất hết dấu hiệu sinh tồn vào lúc 5 giờ 35 phút chiều.”
Bỗng nhiên, một cơn đau mạnh mẽ đâm vào ngực của Tống Lam Y.
Bà nắm chặt tờ báo cáo, các ngón tay trở nên trắng bệch vì bóp quá chặt.
“Không thể nào. Con gái tôi đã mua vé máy bay đến khu số 3, bây giờ nó phải đang ngồi trên chuyến bay đến khu số 3 rồi!"
Cuối cùng, bà cũng bắt đầu gọi Tống Thức Chu là “con gái".
“Người đâu? Thi thể đâu? Mặt con bé có bị đập nát không? Có phải các người đã nhầm rồi, người chết có phải là người khác không?”
Tống Lam Y túm lấy cổ áo của bác sĩ.
“Các người có cố gắng cấp cứu không?!”
Một viên ngọc trai rơi ra từ túi của bà. Đó là một viên ngọc trai Tahiti loại AAA màu đen, là món quà đắt nhất mà Tống Lam Y từng tặng cho Tống Thức Chu. Bây giờ, nó lăn lông lốc trên sàn, nhảy qua từng bậc thang với tốc độ nhanh chóng, và rồi, khi đến bậc thang cuối cùng, nó đột ngột biến thành một quả táo.
"Mẹ ơi!"
Tiếng của Tống Phùng Ngọc vang lên, gần như là tiếng hét đầy hoảng loạn.
“Mẹ, thôi đi.”"
Đó là quả báo của Tống Lam Y.
Cũng là quả báo của Tống Phùng Ngọc, của Lục Kỳ, của tất cả những người có mặt tại đây.
Bà Tống là một người phụ nữ kiêu ngạo. Khi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, bà không tin. Bà gọi theo không ít vệ sĩ đến bệnh viện, chỉ để xem Tống Thức Chu đang giở trò gì và tóm lấy cô ngay tại chỗ.
Bà đã định rằng, nếu Tống Thức Chu không chịu đến khu số 3, bà sẽ giữ cô lại bên cạnh mình để giám sát chặt chẽ. Dù sao thì cơ nghiệp mà bà đã dày công gây dựng, sớm muộn gì cũng là để lại cho Tống Thức Chu.
Có phải bà sẽ để lại cho cô không...
Có phải thật sự bà đã thiên vị Tổng Phùng Ngọc?
Có phải bà trong lòng vẫn còn một chút tình cảm với Tống Thức Chu?
Thật vậy sao?
Bà tự hỏi mình.
Những năm tháng đã qua, từng sự kiện, từng chi tiết mà bà đã thiên vị Tống Phùng Ngọc, chèn ép Tống Thức Chu, đối xử lạnh lùng, tàn nhẫn với cô, từng chuyện hiện lên rõ ràng như vừa mới hôm qua.
Ngay cả sáng nay, bà vừa cãi nhau to với Tống Thức Chu.
Trong phòng xác lạnh lẽo, giữa căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường sắt.
Người nằm trên giường được phủ kín trong tấm vải trắng, vì vậy không thể nhìn thấy khuôn mặt cô.
Tống Lam Y đứng bất động.
Tiếng động lớn vang lên là tiếng đầu gối bà va vào nền đất khi bà quỳ xuống, âm thanh vang vọng trong tai mọi người.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này... Sao lại xảy ra chuyện này..."
“Sáng nay mọi chuyện vẫn tốt đẹp mà...?"
"Sáng nay con còn cãi nhau với mẹ đầy sức sống, sao bây giờ lại..."
“Tống Thức Chu!"
“Con không phải luôn cho rằng mẹ thiên vị Phùng Ngọc sao? Được, mẹ sẽ trả lại cho con tất cả những gì vốn thuộc về con, đừng chết..."
Không ai đáp lại bà.
Không ai sẽ đáp lại bà.
Trên tấm vải trắng lấm tấm những vệt máu. Tống Lam Y nắm chặt tay cô.
“Thức Chu, con chắc hẳn đã rất đau đớn... Đừng sợ, mẹ đến rồi..."
Mẹ đến rồi...
Tống Lam Y bỗng như nhìn thấy cảnh tượng ngày Tống Thức Chu trở về nhà.
Đứa trẻ gầy gò, yếu ớt đứng trước mặt bà, nhìn bà đầy sợ hãi. Cũng giống như bây giờ, bà nắm lấy tay cô, cúi người xuống, nhẹ nhàng nói với cô, đừng sợ, vì mẹ đã đến.
Lúc đầu... bà thật sự đã muốn đối xử tốt với Tống Thức Chu.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?
Những gì bà đã làm, những tổn thương mà bà đã gây ra cho Tống Thức Chu, từng chuyện, từng chuyện một, tất cả đều hiện ra rõ ràng. Bà vẫn chưa kịp bù đắp cho cô. Tống Thức Chu chưa kịp cho bà cơ hội để bù đắp...
“Thức Chu... tất cả đều là lỗi của mẹ... tại sao con lại bỏ mẹ mà đi trước...”
Tiếng khóc xé lòng vang vọng trong tai của mọi người. Lục Kỳ vốn dĩ phải theo cảnh sát đi lấy lời khai, nhưng dù cảnh sát có hỏi gì, cô bé cũng không trả lời.
Dường như cô bé đã bị dọa choáng váng, không thể nói năng được gì.