Sau Khi Tôi Chết Anh Ấy Mới Yêu Tôi

Chương 6: Chương 6





Tác giả: Tống Anh Thư (Viên Viên)
*Xin đừng mang đi nơi khác, truyện chỉ đăng tại MGT và W.

Ai kì thì Boylove, đam mỹ, nam x nam xin mời out truyện.

Cảm ơn
Kết thúc hồi ức ấy, tôi quay về hiện tại, làm ma rồi tôi nghĩ có lẻ tôi có thể làm được những chuyện mình muốn rồi nhỉ? Tôi quay người, ý định muốn đi xuyên qua cửa.
*Rầm!
Tôi té ngã xuống đất, có đôi chút đau nên đã lấy tay xoa xoa mũi.

Thật lạ, chết rồi tôi cũng không thể đi xuyên tường như trong phim được nhỉ, lại còn có cảm giác đau.

Tôi dừng lại một chút, quay người nhìn về cái xác đã lạnh ngắt của mình.
Nếu thật sự cái xác không còn nằm đó, tôi đã có thể nghĩ mình chưa chết, thế quái nào thành hồn ma rồi mà tôi vẫn đau, vẫn không thể đi xuyên tường thế này?
Tôi đang trong hồi suy nghĩ khó hiểu, lại cảm giác như có lực gì đó hút lấy mình, cả cơ thể tôi trôi vào không trung.

Tôi nghĩ, có lẻ, hắc bạch vô thường hay một thứ gì đấy kéo tôi đi đầu thai rồi, có thể tôi muốn cầu xin.
Kiếp sau đừng để tôi tiếp tục làm người nữa, tôi đã sống một đời không mấy tốt đẹp.


Cho dù cả ngàn năm nữa, tôi cũng không nghĩ mình mong sẽ một lần nữa trở lại làm con người, quá đau khổ...
Tôi cảm thấy cả cơ thể mình ngã xuống, ngơ ngác mà chầm chậm mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt tôi.

Tôi chạm mắt nhìn lên đồng hồ, 3 giờ 27 phút sáng
Tôi biết nơi này, ngôi nhà này tôi đã sống ở đây rất nhiều năm, làm sao quên cho được.

Là ngôi nhà tôi đã sống bao nhiêu năm, đôi mắt chạm lên số giờ trên đồng hồ.

Tôi không hiểu sao mình lại ở đây, giờ này và khoảnh khắc này....
Tôi ngó nhìn xung quanh, căn phòng vắng tanh hệt như lúc tôi rời đi, hình như anh đã lâu không trở lại đây.

Vẫn hệt như lúc tôi còn sống, anh không chịu quay về đây...tôi không rõ, anh đã biết tôi chết hay chưa.
Nếu biết rồi, liệu biểu cảm trên mặt anh sẽ như thế nào, méo xệch ra hay tức giận hay là vui vẻ mở đại tiệc ăn mừng vì đã thoát khỏi một con người như tôi.

Một loại người mà anh cực kì ghét nhưng phải vô tình dính vào.
Tiếng đồng hồ tít tắc trôi qua, cuối cùng tôi qua đi khung giờ tôi chết.

Tôi nghĩ có lẻ, lí do tôi vẫn chạm được đồ vật, lại rơi vào khung giờ tôi chết từ từ.

3 giờ 27 phút đến 4 giờ 29 phút, một cái chết quá đỗi lâu, tôi không rõ lúc đó mình đã do dự gì.

Chỉ là, tôi nghĩ tôi không có cơ hội hối hận về cái chết của mình.
Khi ngay khoảnh khắc trong đầu tôi chỉ có một giọng nói bảo rằng tôi đi chết đi, hãy đi chết đi.

Tôi đã thẫn thờ thay một bộ đồ khác, đi ra ngoài, tôi đã ghé một tiệm bánh kem.

Mua một chiếc bánh kem mắc tiền nhất mà tôi chưa từng dám mua.

Đi vào một cửa hàng tạp hóa, mua một hộp lưỡi lam.
Sau đó, tôi dừng lại bên lộ, nhìn lòng đường mà dường như muốn lao ra.

Tôi đã cố ngăn mình lại, ít nhất, tôi chỉ muốn cái chết của mình sẽ chỉ bị Nam hận đến thấu xương.

Chứ không muốn thêm người nhà của người tông phải tôi mà đi tù hận mình.
Vì thế tôi quay người đi đến tiệm thuốc, tôi bảo tôi mất ngủ.

Tôi muốn mua vài viên thuốc ngủ, họ lúc đó đã ái ngại nhìn tôi.

Ý định dường như là không muốn bán, vì trông tôi khá tồi tệ.

Tôi vuốt vuốt lại mái tóc của mình, cũng chân thành nài nỉ họ.
_Còn_.