Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 96: Chương 96






Tầng 2 lâu đài hẳn được người chủ sử dụng để tiếp khách và nghỉ ngơi.
Các loại hoa đủ màu trong vườn đã héo khô, hiện giờ chỉ còn lại bụi gai nhuốm màu máu quấn quanh.
Quan sát khắp tầng 2, ngoại trừ một số bức tranh sơn dầu kỳ dị, bức tượng rơi lệ máu một cách khó hiểu, dấu tay bằng máu trên tường, xương cốt trắng ởn vô danh ở góc tường, cùng một số tác phẩm điêu khắc xúc tu bạch tuộc đâu đâu cũng thấy thì vẫn rất chi là an toàn.
Từ “an toàn” này chỉ rằng nếu vượt qua sự sợ hãi, đồng thời có dư dả thức ăn nước uống thì người thường cũng sống được an toàn tại tầng 2 này đến mấy năm.
[ Trong trang viên chỉ có 3 BOSS để cọ kinh nghiệm thôi, tất cả binh tốt đều bị ăn hết rồi.

]
[ Do sương đen ảnh hưởng nên ai cũng đói, chỉ còn cách ăn vật ô nhiễm gượng sống qua ngày.

]
[ Vật ô nhiễm cuối cùng là một con chuột già.

Nó là con chuột béo nhất ba vị BOSS gây nhiễu sóng vào 37 năm trước.

Cả ba vì tranh nhau phần mông cuối cùng mà lao vào đánh nhau.

Bác sĩ là thành phần ngoại lai, bị vợ chồng thương gia liên hợp giáp công, não bắn lên tận tường, làm gã phải moi mãi mới xong.

]
[ Không thể không công nhận rằng di thể của Uriel còn vẹn nguyên đúng là một kỳ tích.

]
[ Ẹc, dĩ nhiên cũng có khả năng là do thi thể Uriel bị Hội Biển Sâu phẫu thuật cải tạo, ngửi thôi đã hết muốn ăn.

]
Đoạn cầu thang dẫn từ tầng 2 lên tầng 3 bị một chiếc cửa sắt khóa chắn giữa.

Ổ khóa trên cánh cửa đã loang lổ rỉ sét.

Michael giữ khung cửa lay mạnh, phá một cách dễ dàng.
Tầng 3 là tầng cao nhất trong lâu đài.

Ánh trăng rọi từ ngoài vào, giúp những người khác thấy rõ được chút ít cảnh tượng bên trong dù không có đèn.
Trông nơi này như một phòng sinh.

Trong sảnh lớn có rất nhiều cũi em bé.
Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên từ tất cả những chiếc cũi gần Lục Ngôn nhất.

Đống cũi này đều bị đắp một lớp vải bố trắng lên trên, phía dưới như có thứ gì đó đang vặn vẹo.

Vết máu đậm nhạt đan xen lan ra vải trắng.

Nhiệt độ tại tầng 3 lạnh lẽo lạ thường, kèm theo đó là hỗn hợp của mùi formalin và mùi xác thối.
[ Bác sĩ không hổ là vật ô nhiễm còn giữ lại đầu óc.

] Hệ thống khen ngợi đề cao hành vi của bác sĩ: [ Khủng bố thế này đạt hiệu quả max rồi chứ nhỉ? ]
Nhạn Bắc hơi sợ, tóc càng quấn chặt vào cánh tay Lục Ngôn hơn.
Lục Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, không hề bất ngờ khi thấy cổ tay mình bị siết chặt thành một vòng hằn đỏ.
Michael khởi động thiên phú của mình – Thánh Quang.
Lấy anh ta làm trung tâm, khu vực 3 mét xung quanh được quầng sáng màu vàng ấm bao phủ.
Cảm giác khiến người ta lạnh cả da đầu này lập tức giảm hẳn.
Phạm vi bao trùm của ánh sáng Thánh phát triển ngược với giá trị ô nhiễm xung quanh.

Chỉ cần vật ô nhiễm tới gần bọn họ thì vùng ánh sáng Thánh này sẽ thu hẹp.

Ở mức độ nhất định còn có tác dụng báo động trước.
Michael nắm chặt kiếm Thánh màu đỏ trong tay, nói hết sức cẩn trọng: “Các cậu theo sát tôi nhé.

Cẩn thận.”
Tuy rằng chiến đấu xong độ bệnh biến sẽ giảm xuống nhờ tĩnh dưỡng và uống thuốc mỗi ngày, thế nhưng độ bệnh biến đột ngột tăng mạnh vẫn không tốt cho cơ thể lắm.

Rất dễ để lại di chứng.
Michael dùng mũi kiếm gạt vải trắng đắp trên một chiếc cũi em bé ra, dưới đó là một búp bê nhựa phương Tây.
Búp bê màu máu không có mắt, hốc mắt hai bên đen ngòm như mực.

Sau khi lộ ra ngoài, nó thốt ra tiếng cười ha ha.
Tiếng cười vang vọng khắp sảnh lớn vắng hoe, đụng phải bờ tường thì bật ngược lại.

Nghe đến phát sợ.
[ Đây là đồ chơi bà chủ mua cho đứa trẻ sắp ra đời.

Người vợ không đi siêu âm kiểm tra giới tính con, vì vậy đã chuẩn bị hai căn phòng trẻ em.

]
[ Đằng sau sảnh là phòng sinh thương gia chuẩn bị cho vợ mình.

]
Chỉ có duy nhất một hành lang như đường hầm dẫn tới phòng sinh.
Bức tường trắng trong sảnh dính vệt màu máu khô.

Nhạn Bắc cọ thử, đưa lên mũi khẽ ngửi: “Đây vẫn là chất thuốc màu.”
Bác sĩ hệt như bậc thầy chế tạo đạo cụ phim kinh dị dốc lòng làm tròn phận sự, cũng như ông chủ nhà ma cố gắng hết sức khiến cho từng du khách lạc vào cảnh lạ.
Nếu không có hệ thống bô lô ba la bên cạnh suốt thì khả năng Lục Ngôn cũng sẽ bị mánh khóe này ảnh hưởng.
Anh nói khẽ: “Bên trong có vật ô nhiễm, giá trị dự đoán vào khoảng 7000.”

Ngay khi Lục Ngôn vừa nói xong, một bóng đen lập tức xuất hiện trong phòng sinh, giá trị ô nhiễm bộc phát mãnh liệt.
Ánh sáng Thánh tựa ngọn nến lay động trước gió, đong đưa không ngừng.
Michael lập tức nâng cao cảnh giác: “Các cậu chờ ở đây nhé, tôi đi xem.

Gặp chuyện cứ đốt lông vũ.”
Nói xong, không đợi Lục Ngôn đáp lời, anh ta đã bung mở cánh chim trắng sau lưng, bay vụt đi.
Michael vừa vào tới nơi, một cánh cửa sắt nặng nề bỗng rơi ‘uỳnh’ xuống lối cửa.
Anh ta ngạc nhiên quay đầu, tức giận phát hiện ra mình thế mà lại bị vật ô nhiễm chơi một vố, bị bao vây trong hành lang như đường hầm này.
Michael vung kiếm chém về phía cửa sắt trước mặt.

Cánh cửa lập tức hằn lên một vết chém, máu đỏ tươi tóe ra.

Thế nhưng cánh cửa này lại lập tức khôi phục trạng thái nguyên bản, cứ như có sự sống.
Rõ ràng nơi đây là phòng sinh, vậy mà không khí bên trong lại ẩm ướt lạ thường.
Michael chém liên tục mấy đao, cánh cửa trước mặt vẫn không hề hấn gì.

Bản thân anh ta lại vì sử dụng thiên phú quá độ mà mọc một lớp lông vũ nhung trắng tinh ở bụng.
“Lục Ngôn ơi! Nghe được không?!”
Bên ngoài không lời hồi đáp.
Michael cân nhắc một lát, nắm chặt thanh kiếm trong tay, thắp sáng Thánh Quang, chậm rãi tiến vào sâu trong phòng sinh.
……
……
Ngoài cửa, gương mặt Nhạn Bắc dại ra vì biến cố xảy đến bất ngờ, hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Lục Ngôn.
[ Dù sao cũng là đỡ đẻ cho thứ quỷ quái, Hội Biển Sâu chuẩn bị đầy đủ phết, ít nhất thì sẽ ngăn được đứa trẻ chạy đi.

Cánh cửa này được làm từ da cá voi lưng gù* nhiễu sóng.

Lúc trước không ít người đã bỏ mạng vì giết con cá voi này.

]
Hiển nhiên, Michael với giá trị ngưỡng linh lực 8400 chính là đối thủ khó dây dưa nhất trong số 3 người bọn họ.
Còn lại, Nhạn Bắc 6700, Lục Ngôn thì không tới nổi 5100.
Ngay cả vật ô nhiễm cũng biết rõ phải chọn quả hồng mềm để bóp.
Nhạn Bắc lo âu dò hỏi: “Bây giờ phải làm gì đây Lục Ngôn ơi?”
Mấy đóa hoa màu đen mọc ra trên đầu y.
Hệ thống nói: [ Đồng nghiệp của cậu chuẩn bị bắt đầu thời khắc săn giết.

Gã đã đói bụng lâu lắm rồi, nhân viên chuyển phát nhanh của Lò Sát Sinh lại không phụ trách giao hàng tới khu vực này.

Vất vả lắm mới canh được heo thịt tươi ngon mơn mởn vào tròng, xem vẻ một phút nữa bác sĩ sẽ lên chiến trường đấy.


]
Lục Ngôn ra hiệu cho Nhạn Bắc lặng im.

Anh mở cửa phòng đọc sách, dẫn Nhạn Bắc trốn vào.
Ít ra không thể ở lại sảnh lớn làm bia ngắm được.

Cửa sổ đã bị khóa chặt hết rồi, giờ trốn vào phòng đọc sách thì chỉ cần quan sát kỹ cửa vào là được.
Không khí nơi đây toàn bụi là bụi, khiến người ta không tránh khỏi bị sặc.

Phòng đọc sách bị bỏ hoang đã lâu, ngay cả thang máy cũng đã sớm dừng vận hành.
Có thể thấy từ khi còn sống thương gia đã có một số đam mê dị hợm, căn phòng bày biện rất nhiều tiêu bản ngâm trong formalin.
Những tiêu bản này có hình thù kỳ dị, nhìn qua không giống thứ mọc ra trên cơ thể người.

Do lâu rồi không lau rửa nên chất lỏng màu vàng sáp ở dưới đáy biến thành màu hơi hơi xanh lá.

Có vài lọ thủy tinh đã bị đập vỡ, chỉ còn sót lại xương cốt, cột sống mọc gai nhọn.
[ Đống tiêu bản này đều được vớt từ biển lên.

Ví dụ như thứ trước mặt cậu, nó là đầu cá hố vua*.

]
Con cá này chỉ còn duy nhất chiếc đầu, miệng nhe rộng ra, bên trong khoang miệng chi chít răng nanh.
Ngoài ra ở đây có cả mấy thứ chưa nhiễu sóng hẳn như bào thai cá ngựa, cá mút đá, một quả cầu thịt mọc gai không biết là thứ đồ chơi gì… Hệ thống nói đó là vỏ nhím biển.
Lục Ngôn nhanh chóng chọn xong nơi ẩn nấp.
Hướng này sẽ giúp anh quan sát được tình hình ở cửa, song không tới mức không hề che chắn, liếc qua đã phát hiện ngay.
Tiếng bước chân nặng trịch vang lên từ ngoài cửa.

Vật ô nhiễm này có vẻ rất hưởng thụ quá trình đi săn, cố ý đi tới đi lui, kéo lê chiếc rìu trên mặt đất, tạo ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Lục Ngôn hái đóa hoa màu đen trên đầu Nhạn Bắc xuống, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, nó chỉ tới dọa người thôi.”
Anh lấy lông vũ của Michael ra, đặt vào lòng bàn tay Nhạn Bắc.
Mặc dù giá trị ngưỡng linh lực của Nhạn Bắc cao hơn anh tận một nghìn nhưng Lục Ngôn vẫn quen với việc làm người bảo vệ.
Huống hồ Nhạn Bắc cũng không phải Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu.

Giáo Hoàng có giá trị ngưỡng linh lực 8000 còn không đánh thắng sứa hộp 6000 cơ mà.
Nhạn Bắc buông lọn tóc quấn lấy cổ tay Lục Ngôn ra, lẳng lặng ngồi tại chỗ, che miệng lại.

Đôi chân bắt đầu hóa gỗ, mọc ra thứ như rễ cây.

Những chiếc rễ cây này chậm rãi lan tràn, rất nhanh sau đó đã che kín nửa bên tường như dây thường xuân.
[ Nhạn Bắc bắt đầu khiến mình hóa thực vật.

Độ bệnh biến của y đã tăng tới 73.

Dưới trạng thái thực vật, nửa cơ thể còn trong hình dạng người của Nhạn Bắc sẽ cực yếu.

]
Lục Ngôn đi theo rễ cây tới đỉnh giá sách, nằm sấp xuống, rút cung tên sau lưng ra.
Bên ngoài, chiếc rìu của bác sĩ cuối cùng cũng giáng mạnh vào cửa phòng đọc sách.

Cánh cửa lớn không chịu nổi lực mạnh, đổ ‘ầm’ xuống.
Bác sĩ tiến vào, Lục Ngôn cũng thấy rõ toàn diện đối phương.
Nó cởi trần, cơ thể như bị bỏng, không có da thịt bình thường, chỉ có từng tầng thịt đỏ tươi chồng chất.

Lưng bác sĩ mọc đầy mắt.

Nơi vốn là đầu lại có những xúc tu nhỏ màu đỏ chui ra từ thất khiếu.

Trên đỉnh đầu có một cái khe vá bằng chỉ lệch xiên vẹo.
Cánh tay nó đã dị hóa hoàn toàn, ngón tay như mạch máu hẹp dài rũ xuống đất.
[ Cẩn thận tay nó.

] Hệ thống nhắc nhở: [ Bị đâm thủng sẽ kích hoạt thiên phú Cắt.

Mặc dù cậu có Tái Sinh nhưng nếu đau quá thì tôi sẽ đau lòng đấy.

]
[ Nhược điểm của bác sĩ nằm ở não.

Thật ra thứ kiểm soát hành vi của nó là những con mắt sau lưng.

]
Lục Ngôn không hiểu về thiên phú Cắt này, có điều khi nhìn thấy vật ô nhiễm, rễ cây của Nhạn Bắc đã quấn lên như lưới đánh cá.
Lục Ngôn luôn biết nắm bắt thời cơ.

Nhân lúc này, anh bắn một mũi tên ra.

Mũi tên chỉ ghim được vào lớp da ngoài, không mảy may xâm nhập tới bên trong.
Bác sĩ co rút cơ bắp thôi cũng giũ được mũi tên xuống.
Rất rõ ràng, qua một thời gian dài được cá vua cường hóa, sức bền cơ thể nó không hề kém cạnh chút nào.
So với mũi tên nhỏ bé không đáng kể này, thứ khiến nó bực bội hơn chính là rễ cây bó lấy người nó của Nhạn Bắc.
Xúc tu đối đầu xúc tu.

Bác sĩ bị rễ cây vây trói phẫn nộ rú lên một tiếng, ngón tay hẹp dài uốn lượn về phía trước.

Rễ cây lập tức bị đâm thủng một lỗ.
Chiếc rễ cây này của Nhạn Bắc rơi xuống mặt đất như bị dao chặt đứt, chất lỏng trong suốt bắn ra từ mặt cắt.
Đôi mắt Nhạn Bắc ướt át, không nhịn nổi bóp chặt tay mình: “Thoải… Không đúng, đau… đau quá… Hức.”
Giọng điệu hệ thống trở nên nghiêm túc: [ Nếu muốn sống thì để Nhạn Bắc hấp dẫn hỏa lực.

Khi nào tôi nói lên cậu hẵng xông lên.

]
Vào giây phút này, Lục Ngôn bỗng hết sức hâm mộ thiên phú Thuấn Di của 01.
Anh như báo săn chực chờ vồ tới, ngừng thở, siết chặt dao găm trong tay.
Rõ ràng bác sĩ cũng chú ý Lục Ngôn trên giá sách, song nó không cảm thấy năng lực của Lục Ngôn đủ làm tổn thương được mình.
Vì vậy, sau khoảnh khắc cân nhắc ngắn ngủi, bác sĩ cười dữ tợn, đi về phía Nhạn Bắc.