Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 85: Chương 85






Tất cả các thể thực nghiệm quan trọng của viện nghiên cứu đều bị nhốt trong khoang sự sống y hệt khoang kim loại được sử dụng để vận chuyển 07 lúc trước.

Thể thực nghiệm trong khoang sẽ chìm vào hôn mê.

Nếu ép buộc mở ra từ bên ngoài sẽ kích hoạt chương trình tự hủy của khoang sự sống.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao 01 muốn dùng Lục Ngôn đổi lấy thể thực nghiệm.
Mặc dù Lục Ngôn thật lòng cảm thấy lấy mình đổi thể thực nghiệm chẳng bằng tóm mấy nhà nghiên cứu hỏi thử mật mã… nhưng quả thực anh không thể nào thay đổi ý tưởng của 01.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi suy nghĩ đều có vẻ hơi thừa thãi.
Kể cả khi 01 đã có ý có tứ thu bớt khí thế của mình thì khi tới gần nguồn ô nhiễm mạnh, độ bệnh biến trên người Lục Ngôn vẫn tăng lên một cách mất kiểm soát.

Tần Ác Du trong lòng anh dường như còn khó thở hơn, khổ sở ho khan.
Lông tơ dài mảnh mọc ra trên khuôn mặt tái nhợt của 03.
[ Nhiều năm về trước, do nhà nghiên cứu của 03 làm việc sơ suất nên độ bệnh biến của y đã vượt khỏi 100.

Thế nhưng 03 không trở thành vật ô nhiễm, ngược lại độ bệnh biến giảm về còn có 13.

]
[ Tuy nhiên trên thực tế thì 03 đã chết một lần rồi.

Dù không chết thật, y vẫn cảm nhận được sự đau đớn cùng cấp độ với tử vong.

]
Đoán chừng cũng vì nguyên nhân này nên 01 mới không đưa 03 theo, gã thu xếp cho y ở lại một góc phòng, dự định đến đón y sau.
03 chộp lấy cánh tay 01: “Đừng… kéo người không liên quan vào.”
Cảm xúc trong đôi mắt đỏ rực của 01 không hề dao động.

Gã trầm giọng, chậm rãi nói: “Những người có thể xuất hiện tại đây… không kẻ nào là không liên quan.”
Nói xong, 01 đóng cửa lại.
*
Tại tầng ngầm 8.
Đường Tầm An nghe xong chuyện cũ của 07 trong vài phút.
Khi nghe kể tới lúc làm thí nghiệm trên cơ thể người, đồng đội bên cạnh hắn tỏ ra khiếp sợ: “Sao có thể thế được!? Viện nghiên cứu có điều khoản rằng bất kỳ thí nghiệm nào cũng không được vi phạm ý chí của người tình nguyện và đạo đức luân lý nhân loại mà…”
07 chỉ nhìn vào đôi mắt Đường Tầm An, nói: “Tôi chẳng có lý do gì để lừa cậu.

Viện nghiên cứu bây giờ đã không còn là viện nghiên cứu như lúc giáo sư Kiều còn ở rồi.

Lúc gặp nhau ở Vườn Lạc Xuyên mấy tháng trước, tôi không tin cậu không hề phát hiện ra.”
“Dọc đường cậu cũng gặp không ít vật ô nhiễm, những vật ô nhiễm làm đối tượng thực nghiệm này hầu hết đều vượt qua tiêu chuẩn quy định về trị số.


Từ 30 năm trước, khi viện nghiên cứu số 1 khởi động ‘Kế hoạch tạo Thần’ thì nó đã chệch khỏi quỹ đạo ước nguyện kiến tạo ban đầu rồi…” Một ngọn lửa bốc lên trên đầu ngón tay 07: “… Và tôi chính là kết quả của kế hoạch này, đứng trên một danh sách tiến hóa, danh hiệu là… Quái vật của Thần.”
“Cậu cũng vậy.

Từ 01 đến 10.

Mười người tình nguyện lúc đầu khi viện nghiên cứu mới thành lập vừa khớp với 10 hướng tiến hóa theo lời tiên đoán Thiên Khải.

May mắn thay, cậu có một người cha quyền cao chức trọng.

Kể cả khi ông ấy đã qua đời thì vẫn khiến người khác ném chuột sợ vỡ đồ.”
Vẻ mặt Đường Tầm An có vẻ rất nặng nề, hắn siết chặt đao trong tay.
May mà nhà nghiên cứu chưa kịp sơ tán, còn nấp ở khu an toàn sau lưng Thiên Khải Giả khác lập tức kích động hét lớn: “Chúng tôi nghiên cứu chỉ vì tương lai tốt đẹp hơn! Không thể tránh được sự hy sinh! Nếu tôi là thể thực nghiệm thì tôi cũng sẵn sàng hy sinh bản thân mình!”
Sự hung tàn chợt lóe trên gương mặt 07.

Ngọn lửa xung quanh bỗng chốc dâng đầy, song y đã nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Tôi làm người 20 năm, làm Thiên Khải Giả 80 năm.

Tôi hiểu rất rõ hoàn cảnh của Thiên Khải Giả cũng không tốt.

Các người có lực lượng lớn mạnh… nhưng cuối cùng không phải bị đưa đi chết không đau vì độ bệnh biến quá cao thì cũng là hy sinh trong quá trình chiến đấu với vật ô nhiễm.

Ấy vậy mà đối tượng các người bảo vệ thậm chí còn không coi các người là đồng loại.”
“Tôi chưa kiểm tra giá trị ô nhiễm hiện tại của mình, nhưng hẳn sẽ không thấp lắm.

Tôi là vật ô nhiễm, chẳng phải lo về độ bệnh biến, cậu thì lại khác.

Đường Tầm An à, cậu không thể cứu nổi mọi người đâu.

Cậu muốn bảo vệ ai tôi không phản đối.

Tôi chỉ muốn đưa những thể thực nghiệm khác đi.

Người thân của tôi đã qua đời.

03 đến 09 chính là người nhà của tôi.”
“Tôi thừa nhận rằng để cứu bọn họ ra, tôi không thể không áp dụng một số mánh khóe, có lẽ sẽ hại chết rất nhiều người thường.

Tuy nhiên, chỉ cần cho những thể thực nghiệm khác rời khỏi, tôi sẵn sàng dùng cái chết của mình để chuộc tội.”
Đến lúc này, Đường Tầm An mới cất lời: “Tông Viêm.

Dù anh chết thì những người đó cũng không sống lại được.


Mẹ mất con, vợ mất chồng.

Đây là chuyện mà cái chết của anh có thể xóa đi toàn bộ sao?”
“Tôi rất đồng cảm với những gì anh gặp phải.

Vốn dĩ chuyện này còn có phương pháp giải quyết tốt hơn.

Khi tôi trở về từ Vườn Lạc Xuyên, tổng bộ đã bắt tay vào điều tra.

Công Duy Bân bỏ trốn chạy tội.

Đây cũng là nguyên nhân tôi ở thành phố A suốt khoảng thời gian này.

Tôi đang chờ thông báo từ tổng bộ.”
07 ngẩn ngơ.
“Thật đáng tiếc… Hành động của một đám người khiến anh mất đi lòng tin với loài người, đây không phải lỗi do anh.” Đường Tầm An rút đao ra, “… Nhưng khi anh lựa chọn con đường này, chúng ta đã không còn cách nào hòa giải nữa.

Hết mười phút rồi, tránh ra đi.”
Đây là số phận Đường Tầm An lựa chọn cho mình.
07 nói không sai.

Muốn giải quyết y quả thực rất ngốn thời gian.

Tầng ngầm 9 còn có nhiều người và tài liệu quan trọng.

Những khoang sự sống cất chứa thể thực nghiệm đó cũng là một trong số các mục tiêu nhiệm vụ của Đường Tầm An.
Giết 07 tạm thời xếp sau mấy mục tiêu này.
Một tiếng vỗ tay bỗng vang lên từ trong bóng tối.
“Nói dễ nghe thật đấy nhỉ số 10.

Nếu 03 đến 09 là người nhà của cậu thì sao? Cậu cũng sẽ chọn thế ư?” Cố Tranh ôm Lục Ngôn trong lòng, bước ra từ ngã rẽ hành lang: “Trong những năm tháng ở tại viện nghiên cứu, tôi từng nghe người khác đánh giá rằng cậu coi trách nhiệm lớn hơn cả tính mạng của mình.”
Khí thế vật ô nhiễm trên người gã rất dày, Lục Ngôn đã không thể ngăn được bản thân nhiễu sóng.
Cố Tranh niết cằm Lục Ngôn, bẻ mặt anh về phía Đường Tầm An, dò hỏi hết sức thích thú: “Vậy mạng của người khác thì sao?”
Đồng tử vàng kim của Đường Tầm An lập tức co rụt lại, hắn gầm nhẹ một tiếng tựa dã thú đang đe dọa: “Buông ra!”
07 khiếp sợ: “01?! Sao anh lại ở đây?!”
Y còn đang tính cứu xong thể thực nghiệm ở đây sẽ đi tìm Công Duy Bân, cứu 01 ra.
“À, bởi vì…”

Vào khoảnh khắc Cố Tranh nghiêng đầu đi, Hoàng Trần của Đường Tầm An lập tức ra khỏi vỏ.

Thế nhưng Cố Tranh lại không làm ra động tác dư thừa nào khác, gã bấu lấy eo Lục Ngôn, đẩy anh ra chắn trước người mình.
Lưỡi đao sắc bén cuốn theo luồng rét lạnh khựng lại trước ngực anh 10cm.
Ánh đao cứa bị thương lồng ngực Lục Ngôn, một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Tròng trắng mắt Đường Tầm An hằn lên tơ máu.

Hắn nghiến chặt khớp hàm mình, cánh tay run rẩy tới nỗi suýt nữa không cầm nổi thanh đao.
Suýt nữa thôi…
… Hắn đã giết Lục Ngôn.
Hệ thống chưa hết sợ hãi: [ Nhóc con giỏi lắm! Nếu tốc độ dừng đao của Đường Tầm An chậm chút xíu nữa thôi thì chúng ta sẽ thành một đôi uyên ương bỏ mạng mất.

]
Lục Ngôn mong hệ thống có thể học tập môn Ngữ Văn cẩn thận, đỡ dùng mấy câu so sánh lung tung.
Cố Tranh như thấy chuyện thú vị gì đó, cười đến suýt không thẳng người dậy nổi.
Tiếng cười của gã quẩn quanh tám tầng lòng đất.
“Cậu sợ, cậu sợ rồi!” Cố Tranh chỉ vào hắn, cười ha ha: “Cậu nói dễ nghe như vậy chẳng qua chỉ là dao nhỏ cứa người khác, mình không biết đau mà thôi.

Vợ con kẻ khác chết liên quan gì tới tôi chứ? Tôi chỉ muốn người tôi quan tâm sống sót.”
Ngón tay gã sờ lên vết cứa trước ngực Lục Ngôn, quẹt một chút máu.
Động tác của Cố Tranh cũng không nhẹ nhàng gì, Lục Ngôn đau đến rùng mình.
“Sinh vật cạnh tranh, chọn lọc tự nhiên, bên nào thích nghi được thì sống sót.

Người do người giết còn nhiều hơn người bị vật ô nhiễm xơi tái, sao không thấy cậu biểu dương chính nghĩa?”
Nói xong, Cố Tranh khẽ ngửi: “Hình như cũng ngọt phết?”
Gã liếm thử theo bản năng.
Máu của Lục Ngôn từng dung hợp với máu của Tường Oán Niệm, có thể đập buff cho Thiên Khải Giả, cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định với vật ô nhiễm.
Mạch suy nghĩ của Cố Tranh thoáng rối loạn trong chớp mắt.
Gã như quay về vài chục năm trước, khi đệ trình đơn xuất ngũ lên cấp trên của mình.
Cấp trên hỏi: “Sắp tăng bậc cho cậu rồi mà tự nhiên xuất ngũ làm gì?”
‘Kế hoạch Mồi Lửa’ là kế hoạch bí mật.

Theo quy định, không thể tiết lộ cho người thường.
01 nhớ rõ khi đó gã cười hì hì trả lời: “Báo cáo sếp, em đi chấp hành nhiệm vụ bí mật! Em mồ côi cha mẹ từ nhỏ, còn chưa kết hôn.

Nếu em hy sinh thì ngài nhớ Thanh Minh hàng năm tới quét mộ cho em nhé!”
Cấp trên không cho là thật, đá gã một phát, mắng: “Thằng nhóc ranh này! Tôi dẫn binh mười mấy năm mới gặp được tay súng bắn tỉa thiện nghệ như cậu, bình thường tốc độ huấn luyện nhanh hơn hẳn người khác.

Tôi thấy cái đồ lười nhà cậu không muốn gia nhập quân ngũ thì đúng hơn đấy!”
……
……
Trạng thái đờ đẫn của gã quá rõ ràng.

Dù chỉ trong thoáng ngắn ngủi thôi nhưng vẫn đủ giúp người khác bắt được cơ hội này.
Thẩm Khinh Dương đã bị thương nặng bỗng nhiên bộc phát, xúc tu đen nhánh phình ra gấp mấy lần, bọc chặt về một phía.


Có điều đối tượng tập kích của chúng lại không phải Đường Tầm An.
“Hửm?” Cố Tranh nhíu mày, tính đe dọa của những xúc tu này với gã không lớn, chẳng qua rất phiền phức, đặc biệt khi gã còn đang bế Lục Ngôn, đôi tay không thể cử động.
Xúc tu đen nghịt bao phủ gần trọn cơ thể gã.
Cố Tranh đứng im tại chỗ, phần đầu vỡ ra một cách hết sức phi khoa học, tách nhánh tới tận cổ, vừa như sao biển duỗi thẳng vừa như hoa ăn thịt người mở to cái miệng như chậu máu.

Răng nhọn hoắt mọc đầy trên vách thịt bên trong.
Miếng thịt phân tách từ đầu 01 hiển nhiên không cách nào căng phình và dài ra giống xúc tu của Thẩm Khinh Dương.
Ấy vậy mà khi chạm vào thật, miếng thịt màu đỏ này lại cắn khợp vào xúc tu như rắn độc, xé xuống một tảng thịt lớn, lưỡi dao xoay tròn tựa máy xay thịt.
Về phần Lục Ngôn, thậm chí anh chỉ mới cảm thấy một trận gió mạnh thổi qua, trận chiến đã kết thúc.
Máu xanh lam bắn đầy người anh.
Hệ thống vô cùng thổn thức: [ Đây chẳng phải bé bạch tuộc đất sao? Mới không gặp mấy ngày, sao đã bị đánh thảm thế này rồi… ]
Do bị thương nặng nên Thẩm Khinh Dương không thể giữ nổi hình thái nhiễu sóng hoàn toàn, rơi xuống từ trên trần nhà.

Nửa thân dưới của y như bị chém ngang eo, biến mất không tung tích, chỗ eo máu thịt lẫn lộn.

Hốc mắt bên trái không còn mắt, thay vào đó là mấy xúc tu nhỏ đen nhánh vặn vẹo.

Đó là vị trí đầu não của y, hợp với trái tim cuối cùng của Thẩm Khinh Dương.
Nói cách khác, chỉ cần giết chết xúc tu này, Thẩm Khinh Dương sẽ chết.
Xúc tu bị chặt đứt khôi phục kích thước bình thường, rơi xuống đất, còn chút tư duy nên ngọ ngoạy liên hồi.
“Đáng thương quá đi, còn mỗi một cái.” Cố Tranh nhìn về phía y, trong đôi mắt đỏ sẫm thấp thoáng sự mỉa mai, ngay sau đó lại biến thành phẫn nộ: “Muốn giết tao ư? Mày cũng xứng sao?!”
【 Thiên phú 271 – Thuấn Di 】
Thiên phú này chỉ bản thân sử dụng được, không cách nào dẫn theo người khác.

Song đối với Cố Tranh thì thế này thôi cũng đủ rồi.
Gã đạp một chân lên mặt Thẩm Khinh Dương.
Từ khi trở thành vật ô nhiễm, đã rất lâu rồi Thẩm Khinh Dương chưa cảm nhận được sự đe dọa đến từ cái chết như vậy.

Thế nhưng khi Cố Tranh giẫm chân lên, phản ứng đầu tiên của y lại không phải bảo vệ đầu não của mình mà là lật tay, túm chặt cổ chân Cố Tranh.
Ngay lúc này, cánh rồng đen tuyền sau lưng Đường Tầm An lập tức mở ra.

Hắn xông lên trước ôm lấy Lục Ngôn, cánh rồng bao bọc sau lưng đối phương, tránh cho đối phương bị 01 tấn công.
Tại khoảnh khắc ấy, quả thực 01 muốn Thuấn Di trở về.
… Nhưng gã bỗng bị một bức tường lửa đột ngột xuất hiện chặn lại.
Nghiệp Hỏa không làm gã bị thương được, song khi băng qua ngọn lửa, tốc độ của gã không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.
Đường Tầm An đã bắt được cơ hội tại khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Cố Tranh nhìn về phía 07, ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu và phẫn nộ: “07?!”
Trong lòng gã tràn ngập sự căm phẫn vì bị phản bội, loại căm phẫn này thậm chí còn khiến gã không kiểm soát được cơ thể nhiễu sóng.

Từng chiếc gai xương màu trắng đâm ra từ dưới làn da 01.

Ngoại trừ phần đầu phân tách và cánh tay kim loại đổ đầy đạn dược, toàn thân gã hệt như một con nhím, mọc đầy gai nhọn.
07 chậm rãi thu tay về, ngọn lửa lại lần nữa nhập hoàn toàn vào cơ thể y.
Tông Viêm rủ mi mắt, khẽ nói: “Xin lỗi anh, bác sĩ đã cứu em.”