Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 171: 171: Phiên Ngoại 4 3






PHIÊN NGOẠI 4: CÁC NHÂN VẬT PHỤ
4) Thẩm Khinh Dương
……………………………………………
Có câu: “Đầu trọc nào sợ bị túm tóc”.
Do từ nhỏ tới lớn đều không có gì nên Thẩm Khinh Dương cũng chẳng sợ mất đi.
Cha nuôi y là một con ma men, đã vậy còn nghiện cờ bạc.

Có đợt còn mắc nợ người ta một bàn tay.
Chủ nợ tìm tới tận nhà.

Cha nuôi không ở đó, mẹ nuôi run rẩy cầm cổ tay Thẩm Khinh Dương giơ ra.
“Ông Thẩm ra ngoài rồi.

Không thì chặt cái tay này đi? Chúng tôi thực sự không có tiền đâu.”
Khi đó y còn nhỏ, thường xuyên ăn không đủ no khiến cho cổ tay gầy gò như que củi.
Thái độ của y bình tĩnh đến lạ, hoặc nói là đã đờ ra.

Không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết.

Từ thuở ấu thơ, y đã không cảm nhận được sự buồn khổ nữa rồi.
Khuôn mặt người đòi nợ run lên.

Dường như người ta không ngờ lại có người dám lấy cả con trai ra gán nợ thế này, cũng không dám chặt thật, đành phải ủ rũ rời đi.
Người trong thôn luôn nói nhà họ Thẩm “Trúc xấu đẻ măng tốt”.

Mặt mũi của hai vợ chồng đều chẳng ra gì, đứa con lại trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy thích.
Thẩm Khinh Dương ăn cơm trăm hộ trong thôn lớn lên.
Có lần hàng xóm không đành lòng chứng kiến cảnh y bị đói đến khó chịu nên gọi vào nhà cho ăn một bữa.

Kể từ khi đó, cha mẹ nuôi không còn chuẩn bị bát đũa cho y nữa.
Thẩm Khinh Dương đã sớm biết mình không phải con ruột.
“Cái thân nhỏ xíu của mày nằm trong thùng rác giữa trời tuyết lớn.

Tao làm công nhân vệ sinh, thấy mày nên nhặt về, biết chưa?”
“Nếu bọn tao không mang mày về thì mày chết từ lâu lắc rồi.

Hiểu chứ? Làm người phải học được cách biết ơn!”
Trường tiểu học duy nhất trong thôn cách nhà Thẩm Khinh Dương đến mấy km.

Mỗi sáng y phải rời giường ra ngoài từ 5 rưỡi.
Mùa hè còn đỡ, muỗi đốt vẫn nhịn được.


Nhưng mùa đông đi trên mặt băng một chuyến, cả tay lẫn chân y đều lạnh cứng đến tím tái sưng phồng.
Giáo viên thực tập trợ giảng trong trường không nhìn nổi, tìm cho y hai bộ quần áo cũ.
Quần áo không giặt được, giặt sạch thì sẽ không ấm nữa.

Thẩm Khinh Dương mặc bộ đi mặc lại đồ đó trong rất nhiều năm.
Ban ngày y đi học, ban đêm sờ lần dò đường về nhà, còn phải làm việc.
Theo lý thì đứa bé như vậy sẽ rất dễ chết non.
Y vừa chào đời đã bị mẹ ruột ném vào thùng rác, không chết; bị ngược đãi từ nhỏ đến lớn, cũng không chết; thậm chí chưa từng đổ bệnh quá nặng.
Thực ra bên trên cũng có người tới xóa đói giảm nghèo.

Tiếc rằng đỡ được tiền không đỡ được chí.

Nhân viên công tác vừa đi, hai vợ chồng lại quay về điểm xuất phát.
Nực cười nhất chính là khi thôn chia cho nhà một con heo, mong cha nuôi có thể nuôi đến cuối năm, con heo đó đói đến mức còn gầy hơn cả Thẩm Khinh Dương.

Cha Thẩm lén bán đi, lên trấn trên chơi gái, đúng lúc bị người rà soát tệ nạn bắt được.

Điều này khiến cho cán bộ xóa đói giảm nghèo tức giận tới nỗi xây xẩm mặt mày.
Việc học của Thẩm Khinh Dương chấm dứt vào năm cấp hai.
Chỉ có chín năm giáo dục bắt buộc là không yêu cầu học phí.
Mùa hè năm ấy y hái rất nhiều cây thuốc và nấm trong núi.

Ngày nào cũng đi bộ năm cây số lên trấn trên bán cho người thu mua.

Tay chân bị mài mòn đến rách da chảy máu.
Thẩm Khinh Dương tốn một kỳ nghỉ hè gian nan khổ cực tích lũy 1917,5 đồng*(~ 6tr7) tiền đóng học phí và phí sinh hoạt học kỳ một cấp ba.
Chất lượng dạy học của nông thôn không tốt lắm, y đạt vừa đúng ngưỡng điểm chuẩn.

Không có học bổng.

Thi kém nhất ở môn tiếng Anh, chỉ được 62 điểm, phần nghe được đúng có 8 điểm.
Phí ăn ở tại cấp ba là 600 một học kỳ, học phí 900.

Thừa 417 có thể để ăn uống.

Lên cấp 3 rồi cũng xin được trợ cấp cho học sinh nghèo khó.
Sẽ có cách thôi.

Thẩm Khinh Dương gối đầu lên thư báo trúng tuyển, tự nhủ.
Thế nhưng trong đêm cuối cùng ở nhà, y lại thấy mệt nhọc quá.

Thẩm Khinh Dương ngủ say như chết.
Khi y tỉnh dậy, thư báo trúng tuyển dưới gối vẫn còn, tiền thì bỗng biến mất.
Y tìm rất lâu.

Hỏi mẹ, mẹ nói không biết.

Cha không ở nhà.
Thẩm Khinh Dương chờ ngoài cửa, chờ tới tận khi cha mang theo ít món kho về.
“Tiền của con đâu?” Bàn tay nắm chặt thành đấm của y run lên.
Học phí y kiếm suốt kỳ nghỉ hè bị cha nuôi cầm lên trấn trên chơi mạt chược thua sạch.
Thẩm Khinh Dương sẵn sàng tìm những người đó dập dầu xin lại tiền, dù có phải viết giấy nợ sau này trả đi chăng nữa.

Thế nhưng những người đó là ai y cũng không biết.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên y khóc.

Gào thét đến khản giọng muốn liều mạng với ông ta.
Cha nuôi quăng vào mặt y một cái tát: “Mạng của mày là do tao cứu! Lấy chút tiền của mày thì đã sao? Đọc sách có ích lợi gì? Tao thấy mày nên ra ngoài kiếm tiền sớm chút, trả phí ở nhờ bao năm nay cho tao mới đúng!”
Thẩm Khinh Dương rốt cuộc cũng chạy trốn.

Ở xã hội hiện nay, chỉ cần chịu được khổ thì kiểu gì cũng kiếm được tiền.
Cơ hội việc làm ở địa phương nhỏ thiếu thốn, vậy mà chỉ qua hai tháng Thẩm Khinh Dương đã tích góp được một ít tiền.
Tiền vé xe hết 164 đồng.

Cần phải vào huyện để lên thành phố, rồi mới ngồi xe đến được thành phố K.
Vì sao lại là thành phố K? Có lẽ vì cô giáo thực tập năm xưa học Đại học ở thành phố K nên Thẩm Khinh Dương cũng bất giác có thiện cảm với thành phố này.
Thực ra đi đường sắt cao tốc tiện hơn ô tô đường dài.

Đáng tiếc Thẩm Khinh Dương không biết.
Y 15 tuổi.

Không có điện thoại, không có chứng minh thư.

Quần áo mới mua, quần 29, áo 19, giày 45.

Tất cả đều là đồ mùa hè, dù bây giờ đã sắp vào đông.
Thành phố lớn thật tốt đẹp.

Tiếc thay, y không có nhà ở đây.
Nếu may mắn trong cuộc đời của một người được tính theo giá trị cụ thể thì cả đời Thẩm Khinh Dương chắc chắn là số âm.

Ít nơi nào tuyển lao động trẻ em.

Thẩm Khinh Dương không có chỗ ở nên đã ngủ ngoài trời vài ngày liền.
Một ngày nọ, khi đang mơ màng trong giấc ngủ, y chợt bị người ta vỗ tỉnh.

Một người đàn ông trung niên hàn huyên đôi câu với y.
Hỏi y tới từ đâu, tại sao lại ở đây.
Y kể hết ra.
Người đàn ông trung niên nói y đáng thương, hứa sẽ giới thiệu việc làm cho y, còn có thể cho y chút tiền.
Thẩm Khinh Dương vui mừng khôn xiết.

Y đi theo người đàn ông này lên một chiếc xe hơi Santana cũ nát.

Kết quả là đối phương không ngồi vào ghế lái mà lại đi tới sau xe, bắt đầu hôn y.
Y rất sợ hãi, đồng thời cảm thấy hơi tởm lợm.

Lúc mở cửa xe tay cũng run lên, chạy một mạch rất xa, không bao giờ quay về nữa.
Thế nhưng đó đều là những chuyện xảy ra từ rất lâu rồi.

Có lẽ cũng không lâu lắm, khoảng bốn hay năm năm gì đấy.
Rời nhà tới thành phố lớn, Thẩm Khinh Dương thay đổi liên tiếp vài công việc.

Cuối cùng ngã gãy chân ở công trường phi pháp, nhờ họa được phúc, gặp Lục Ngôn.
Đôi khi Thẩm Khinh Dương cũng từng thử nghĩ xem không biết bác sĩ Lục thấy y thế nào.

Liệu có nhìn y như người đàn ông trung niên lúc trước không.
Dơ bẩn, kinh tởm, không thấy được ánh sáng.
Dục vọng thấp hèn.
*
Thẩm Khinh Dương thích Lục Ngôn.

Ai lại không thích Lục Ngôn chứ? Ngay cả những chú chó trong tiểu khu thấy Lục Ngôn cũng vẫy đuôi nhiều hơn.
Nhiều khi Thẩm Khinh Dương lại nghĩ: Liệu bản thân có chỗ nào khác biệt trong lòng Lục Ngôn không?
Anh ấy sẽ cảm ơn y, sẽ kiểm tra tiến độ bình phục của y, sẽ đưa những quyển sách không cần trong nhà cho y.
Chẳng qua ý nghĩ này có phần quá ảo tưởng, vậy nên hầu như lúc nào Thẩm Khinh Dương cũng không dám nghĩ tới.
Bác sĩ Lục đối xử tốt với tất cả mọi người.

Y chưa từng thấy Lục Ngôn nổi giận bao giờ, kể cả khi phải đối mặt với người bệnh và người nhà người bệnh khó chơi.
“Bệnh ô nhiễm quả thực đã đem đến vô vàn gian khổ.” Thẩm Khinh Dương từng nói với Tiên Tri như vậy, “… Nhưng tôi rất biết ơn nó.”
Nếu không nhờ bệnh ô nhiễm thì khả năng cả đời này y cũng chỉ sống được đến vậy.
Điểm xuất phát của Thẩm Khinh Dương quá thấp.

Không phải y không nỗ lực, mà y đã chạm tới cực hạn tầm bay của mình.
Bằng cấp hai, què chân, lẻ loi cô độc.
Nhiều lúc Thẩm Khinh Dương còn thầm nghĩ: Bây giờ tình hình thế giới bất ổn, nếu mình cứu Lục Ngôn thì liệu người ta có thích lại mình không nhỉ?
Y không quyến luyến gì với xã hội loài người, chỉ không buông được duy nhất một người – Đó chính là Lục Ngôn.
Bởi lẽ đó, khi nghe xong lời Lục Thành, Thẩm Khinh Dương mới phẫn nộ đến vậy.
Đến đôi tay anh ấy y cũng không dám lén chạm vào dù chỉ một chút, sao Lục Thành lại dám làm thế.

Vật ô nhiễm trước giờ luôn dễ bị cảm xúc ảnh hưởng.

Chờ tới khi Thẩm Khinh Dương bình tĩnh lại, thầy của y đã chỉ còn đúng một con mắt.
Con mắt này hét ầm ĩ: “Đừng giết tôi! Tôi có Biết Trước, tôi có thể nói cho cậu tương lai cậu muốn biết!”

Tương lai Thẩm Khinh Dương muốn biết là tương lai liên quan tới Lục Ngôn.
Giá trị ô nhiễm của y cao hơn Lục Thành nên thấy được xa hơn.
Thẩm Khinh Dương thấy tương lai Lục Ngôn bị cắn nuốt kia.
Thần mới chiếm đoạt thân xác của Thần xưa, tu hú chiếm tổ, giáng xuống trần gian.
Đó là tương lai Thẩm Khinh Dương không cho phép.
Vì vậy, Thẩm Khinh Dương nói: “Tôi sẽ chứng minh… tôi mới là người phù hợp nhất với anh.

Bác sĩ à.”
Y hiến tế bản thân cho Lục Ngôn, không giữ lại chút gì.
Thẩm Khinh Dương nhìn dây rốn màu trắng đâm thủng chui vào cơ thể mình, trên mặt là nụ cười chứa chan hạnh phúc.
Y muốn Lục Ngôn sống.
Dẫu trong thế giới Lục Ngôn sống không có y đi chăng nữa.
Khi sắp mất đi ý thức, khát vọng sống từ bản năng khiến Thẩm Khinh Dương khẽ giãy ra, tiếc rằng những xúc tu màu trắng đó siết rất chặt.
Trong giây phút mơ màng, y nhìn thấy Lục Ngôn chầm chậm mở mắt ra.
Thẩm Khinh Dương khóc, nhưng đang ở đáy biển nên rất khó thấy được những giọt nước mắt của y.
Y hỏi: “Anh sẽ nhớ được tôi chứ? Bác sĩ.”

Lục Ngôn cân nhắc rất lâu, vẫn quyết định nói với Đường Tầm An một tiếng: “Em định đi tảo mộ Thẩm Khinh Dương.”
Anh biết Đường Tầm An không thích người này.
Chẳng qua Thẩm Khinh Dương không giống những người khác.

Cố Tranh có bạn bè ở viện nghiên cứu; Phùng Thanh có chiến hữu; những Thiên Khải Giả hy sinh khác cũng có đời sau… Chỉ mình Thẩm Khinh Dương là khả năng sẽ không còn ai khác nhớ rõ ngoài Lục Ngôn.
Động tác mài đao của Đường Tầm An thoáng chững lại, hắn nói: “Được, em về sớm nhé.”
Hệ thống tấm tắc khen ngợi: [ Thế nào gọi là chính cung? Đây mới là khí thế của chính cung! Ngài nói có đúng không, Đế Hoàng? ]
Lục Ngôn không trả lời.

Ăn xong bữa sáng, anh ngồi xe ra ngoài.
Tài xế đã chuẩn bị xong xuôi, giẫm chân ga lái xe tới nghĩa trang.
Khu mộ cũng do Lục Ngôn mua.

Thẩm Khinh Dương mất khi còn rất trẻ, mới 21.
Nếu được học tập thuận lợi thì giờ hẳn vẫn là sinh viên chưa tốt nghiệp.
Cậu ấy chịu khó học, cũng thông minh.

Nếu chăm chỉ đọc sách thì thành tích sẽ không tồi chút nào.
Lục Ngôn nhìn ra ngoài cửa xe.

Hiện giờ đang là mùa đông, vậy mà trên cành cây khô hai bên đường đã mọc ra những chồi non xanh mơn mởn.
Anh ôm trong lòng một bó hoa cát cánh màu xanh đậm thiên tím nhờ tài xế mua giúp.
Tình yêu liều lĩnh, cố chấp, vô vọng.
Anh sẽ nhớ kỹ.