Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 166: 166: Phiên Ngoại 2-2






Dù đã trao đổi thông tin liên hệ nhưng do lệch múi giờ, cộng thêm thói quen cá nhân của Lục Ngôn nên hai người rất ít khi nói chuyện chung thời gian.
Đường Tầm An hay trò chuyện với Lục Ngôn về ánh trăng hôm nay, kể đến những vật ô nhiễm gặp trong nhiệm vụ, nói về những chuyện nhỏ nhặt quanh mình và những đóa hoa mới mua.
Chỉ xem lịch sử trò chuyện một cách đơn thuần thì khả năng liên lạc viên của tổng bộ sẽ rơi ít nước mắt xót xa, khó mà chấp nhận nổi việc Đường Tầm An lại giống cậu nhóc cấp ba mới chớm tình đầu, không chê phiền lụy đáp lời người trong lòng mình.
Từ nhỏ đến giờ Lục Ngôn chưa từng sử dụng điện thoại di động.

Thời gian đọc sách vượt xa thời gian nói chuyện.
Vì Đường Tầm An, cậu miễn cưỡng hình thành thêm thói quen lướt mạng.
Lục Thành rất cảnh giác trước điều này.

Thế nhưng ông ta lại sợ Lục Ngôn một cách khó hiểu, đành phải giả vờ lơ đễnh hỏi dò:
“Dạo này sao con lại bắt đầu dùng điện thoại vậy?”
Lục Ngôn khẽ nhếch môi: “Nuôi một con thú cưng điện tử.”

Thêm một lần làm nhiệm vụ nữa.
Đường Tầm An và Michael tới trang viên Croman.
Thông tin tình báo lần này do giáo hoàng Thần Quốc Trăng Non cung cấp, bên đó nói rằng gặp được Uriel ở đây.
Uriel là Thiên Khải Giả gia nhập cùng thời gian với Michael, đã mất tích mười mấy năm.
Do thiên phú của Michael là Thẩm Phán xếp hạng 5 nên trước kia luôn được đào tạo tăng cường.
Trang viên Croman là khu ô nhiễm cấp B trong hồ sơ.

Tổ đội khai hoang một A một S bọn họ dư dả.
Uriel ở nơi này thật.
Chẳng qua bọn họ không ngờ mình lại thấy thi thể Uriel.

Vật ô nhiễm trong trang viên quỷ quái ghê rợn hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Đặc biệt khi cả hai vất vả lắm mới giết chết được người vợ, cho rằng đến đây là kết thúc rồi… thì một thai nhi quái dị bỗng chui ra từ bụng người vợ.
Nó vừa bắt đầu rít lên, màng tai Đường Tầm An đã bị rung chấn đến chảy máu, não đau như sắp nứt ra.
Ngón trỏ của quái vật trẻ con sắc như lưỡi dao.

Nó nhảy lên lưng Michael, cắn khợp vào nửa chiếc cánh của anh, trong đôi mắt màu bạc đầy ngập sự hài hước.
Michael sử dụng thiên phú Ban Ơn, ném Thánh Quang cho Đường Tầm An, bóp cổ quái vật gào thét: “Đi mau! Mang tin tức về!”
Đó không chỉ là tin tức về vật ô nhiễm cấp S tại đây mà còn cả tin Thần Quốc phản bội đồng minh.
Nơi này chứa đầy dấu hiệu của Hội Biển Sâu, hiển nhiên cái chết của Uriel cũng do Thần Quốc Trăng Non động tay động chân.

Quan trọng nhất chính là chờ lâu vậy vẫn chưa thấy cứu viện, chứng tỏ có người đã phong tỏa tin tức.
Đường Tầm An không đi.
Hắn đánh một trận với quái vật mới ra đời này.

Bị thương hơi nặng, điều may mắn duy nhất có lẽ là không thua.
Đường đao đóng đinh quái vật tàn tạ trên mặt đất.

Đường Tầm An quỳ tại đó, mãi lâu sau vẫn chưa đứng lên được.
Máu vàng kim chảy ra từ vết thương, hòa trộn vào nước bẩn.

Hắn bị thương rất nặng, đã vượt qua năng lực tự lành của bản thân.
Cá ký sinh ngửi thấy mùi tanh, dốc hết sức muốn chui vào từ miệng vết thương, song lại bị máu nóng tựa dung nham hòa tan.
Cách đó không xa, Michael úp nửa khuôn mặt xuống nước, không còn bất kỳ dấu hiệu sự sống nào.
Tay Đường Tầm An run lên, hắn vớt Michael ra từ trong nước, đưa ngón tay kiểm tra thử.

Không thở, dĩ nhiên tim cũng ngừng đập.
Hắn và Michael quen biết nhau hơn bốn mươi năm, từng tham gia không ít nhiệm vụ với nhau.

Đây là bạn hữu, chiến hữu của hắn, người hắn có thể yên tâm gửi gắm.
Bây giờ Michael chết rồi.

Chết vì một âm mưu hoang đường và nực cười.
Màn hình điện thoại ngâm trong nước của Đường Tầm An hơi sáng lên.
[ Anh đang ở đâu? ]
Người nhắn là Lục Ngôn.
Đường Tầm An không trả lời.

Hắn dựa lên cột đá bên cạnh bắt đầu hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác.

An thần cộng thêm giảm đau, cuối cùng tay hắn cũng bớt run hơn.
Khi trời sắp sáng, điện thoại hắn nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ.

Đường Tầm An bấm nghe, tiếng Lục Ngôn vang lên trong điện thoại: “Anh có khỏe không?”
Đường Tầm An sửng sốt rất lâu.

Mãi sau mới gian nan cất lời: “Michael chết rồi.

Tổng bộ chắc chắn sẽ yêu cầu một lời giải thích từ Thần Quốc.

Tôi cũng sẽ không tha cho Lục Thành và Giang Nguyệt.”
Hắn vừa lên tiếng, khắp miệng lập tức đầy ngập vị rỉ sét, giọng khàn khàn.
“Chúng ta đừng liên lạc tiếp nữa.”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, hắn nghe thấy Lục Ngôn đáp lời.
“Được.”

Lục Ngôn cúp máy, quăng điện thoại trong tay đi như vứt rác.
Chỉ có một con đường duy nhất dẫn tới trang viên Croman.

Cậu chắn ở giữa đường.
“Ngôi Thần…”
Bốn người trước mặt cậu hơi khó xử.
Bọn họ là công nhân quét đường của Thần Quốc, tông đồ của giáo hoàng, bốn kỵ sĩ Thiên Khải ẩn mình trong bóng tối.
Dẫu cho danh hiệu vang dội thì thực tế bốn kỵ sĩ Thiên Khải cũng chỉ là Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu bị nuôi dưỡng từ nhỏ, thay giáo hội làm một số chuyện không sáng sủa.
Những tử sĩ này đều có giá trị ngưỡng linh lực hơn 9000.

Đặt ở đâu cũng là một nhánh lực lượng không thể khinh thường.
“Đây là ý của ngài giáo hoàng ạ.”
Nếu vật ô nhiễm ở trang viên Croman giết được Đường Tầm An thì bọn họ cũng chẳng cần ra tay, cứ quy hết cho việc ngoài ý muốn là được.
“Đường Tầm An chết thì sức mạnh của khu 1 sẽ giảm sâu.

Thần Quốc có thể trở thành khu sinh tồn lớn mạnh nhất.” Kỵ sĩ Thiên Khải cưỡi một con ngựa trắng không đầu, chầm chậm giải thích: “Huống hồ hắn đã phát hiện ra bí mật của Thần Quốc.


Thưa Ngôi Thần, ngài giáo hoàng làm những điều này đều vì ngài đó ạ.”
Giáo hoàng Thần Quốc Trăng Non là Giang Nguyệt, cũng là mẹ của Lục Ngôn.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Ngôn nghe Giang Nguyệt nói rất nhiều lần rằng mình nuôi dưỡng dạy dỗ cậu trưởng thành vất vả thế nào, trả bao nhiêu giá đắt mới khiến những cá vua đó chín thành chất dinh dưỡng cho cậu.
Bên ngoài bà ta đầy uy nghiêm, trước mặt Lục Ngôn lại luôn dịu dàng dễ gần.
Con cái vốn nên yêu mẹ.
Tiếc rằng Lục Ngôn không yêu bà ta.
Không nhìn ra quá nhiều cảm xúc trên gương mặt Lục Ngôn.
Cậu không tránh đi, chỉ bình thản nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng ta không đồng ý.”
Lục Ngôn không có cánh, vậy mà chân cậu lại rời khỏi mặt đất, từ từ lơ lửng giữa không trung.
Ngay sau đó, cậu kéo cung tên ra nhắm thẳng vào ấn đường kỵ sĩ Thiên Khải: “Chết… hoặc quay về.”
Sự chèn ép thuộc về kẻ bề trên bộc phát một cách hết sức nhuần nhuyễn.

Bầu trời tảng sáng lập tức biến thành màu đen kịt.

Vầng trăng đỏ như máu xuất hiện trên màn trời.
Kỵ sĩ dẫn đầu quay người xuống ngựa, quỳ dưới đất.
Cuộc ám sát này chấm dứt trong lặng thinh.
Cùng tháng đó, Đường Tầm An quay về trụ sở, mang theo thi thể Michael và Uriel.
Cùng năm đó, bệnh ô nhiễm tăng thêm một bậc.

Khu chung sống Thiên Khải và Thần Quốc Trăng Non cắt đứt quan hệ.