Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 164: 164: Phiên Ngoại 1-2






Lục Ngôn bế Đường Tầm An quay trở lại phòng phẫu thuật.
Thấy anh đi rồi lại về, các bác sĩ ở đây đều hết sức kinh ngạc, đặc biệt khi thấy rõ người trong lòng anh.
“Đây là… đội trưởng Đường?!” Tiểu Giáp rất đỗi khiếp sợ: “Sao ngài ấy lại bị thương nghiêm trọng đến vậy?”
Từ khi Lục Ngôn bắt đầu làm việc đúng giờ tại bệnh viện, các viện nghiên cứu đã lén chọn ra một tốp nghiên cứu viên xuất sắc đưa tới làm trợ thủ cho anh.

Tiểu Giáp là người được viện nghiên cứu số 3 đề cử đào tạo dĩ nhiên cũng thuộc số đó.
Nói là phụ giúp phẫu thuật chứ trên thực tế toàn người từ các viện nghiên cứu tới học lỏm.

Cũng may Lục Ngôn không thấy phiền gì.
Vết thương của Đường Tầm An bắt nguồn từ một loại vật ô nhiễm tên “Bụi Gai Thối Rữa”.
“Bụi Gai Thối Rữa” là nguồn ô nhiễm mạnh cực kỳ nổi tiếng trong giai đoạn đầu.

Thực vật ở những nơi ô nhiễm đi qua sẽ mọc gai và truyền bệnh thối rữa cho những người bị gai đâm trúng.
Sau khi cảm nhiễm bệnh thối rữa, phần đông người sẽ biến thành chất dinh dưỡng, còn lại thì trở thành người sở hữu hạt giống bụi gai.

Bên ngoài không biểu hiện gì nhưng thảo quả như đòng lúa mạch đã nhồi đầy trong cơ thể.

Những thảo quả này sẽ nổ tung ở những nơi đông người, lây lan bụi gai thối rữa tới khắp mọi nơi trên thế giới.
Tổng bộ cũng gọi là dốc hết toàn lực để loại bỏ cây mẹ của loại vật ô nhiễm này.
Mấy vị phụ mổ hướng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ tới tới lui lui trên hai người, hơi nghi ngờ không biết liệu có phải Đường Tầm An bị bạo lực gia đình hay không.

Suy cho cùng thì bây giờ cũng chẳng còn ai đủ khả năng khiến Đường Tầm An bị thương nghiêm trọng đến vậy nữa, ngoại trừ Lục Ngôn.
Lục Ngôn dừng hành động một lát, giải thích: “Đây là Đường Tầm An trước kia.”
Tiểu Giáp lập tức bừng tỉnh: “Là Thời Gian sao ạ?”
“Đúng vậy.”
Nét mặt Lục Ngôn dịu xuống đôi phần.
Anh cầm dao gạt quần áo trên người Đường Tầm An ra.
Dao này được tổng bộ mài từ xương sườn tách khỏi người Đường Tầm An lúc trước, chém sắt như chém bùn.
Quả nhiên tình trạng thối rữa của cơ thể Đường Tầm An đã hết sức nghiêm trọng, phần rìa vết thương chuyển sang màu đen.

Thảo quả của bụi gai bám thẳng vào xương trắng, nhìn từ xa hệt như một đống rệp cây hút máu người.
[ Chẹp chẹp.

Bảo sao lại cảm thấy mình sẽ chết.

Với kỹ thuật năm đó, muốn cứu đúng là quá khó khăn.


]
Lục Ngôn cởi găng tay ra.
Làn da anh trắng thiên màu lạnh, đốt ngón tay nhẵn không tỳ vết, tựa một tác phẩm tinh xảo được chế tác tỉ mỉ.
Do sự ảnh hưởng của chứng khiết phích nên bình thường Lục Ngôn sẽ không bao giờ để cơ thể mình tiếp xúc với người bệnh.

Tuy nhiên sử dụng dao phẫu thuật với tình trạng này thì không tiện lắm.
Hai ngón tay anh không ngừng dài ra, chẳng mấy chốc đã biến thành hình xúc tu đỏ sẫm, vảy trong mờ phủ ngoài xúc tu.
Dẫu đã quen với đủ kiểu dáng nguồn ô nhiễm nhưng các bác sĩ trợ thủ vẫn không hẹn mà cùng nhau quay đi.
Kể cả khi Lục Ngôn đã cố ý kiểm soát, bọn họ nhìn lâu vẫn dễ bị nôn.
Ai dám nhìn thẳng vào bản thể Thần linh đều phải trả giá đôi chút.
Xúc tu đỏ tươi cắt hạt giống bám vào lưu loát như dao róc xương.
Loại thảo quả này nồng vị chua của việt quất.

Do nó không ngon lắm nên Lục Ngôn ném hết vào hòm xử lý như rác thải.
Dưới da thịt có rất nhiều hạt giống náu mình.

Vì vậy, xúc tu cạy tầng cơ bắp đỏ au ra, lần dò vào trong tìm kiếm.
Hệ thống lập tức rất kính nể: [ Cách giao lưu đi sâu vào này của các cậu cũng hơi bị sâu quá ấy nhỉ? ]
Lục Ngôn không trả lời.
Đường Tầm An kịp loại bỏ hẳn vật ô nhiễm bám vào cơ thể trước khi nó nảy mầm, song vẫn có một lượng máu thịt lớn phải chịu số phận thành chất dinh dưỡng cho bụi gai.
Lúc bế hắn lên, Lục Ngôn lập tức phát hiện ra: Đường Tầm An nhẹ đến không tưởng.
Đường Tầm An 103 tuổi nặng 350kg, còn người trước mặt dù sở hữu vóc dáng 1 mét 88 nhưng cũng chưa chắc đã được 50 kg.
Lục Ngôn trầm tư, nhấc tay lên.
Một cụm sương mù trắng mờ ảo bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Ở một nơi khác, Giáo Hoàng đang ngủ thì chợt phát hiện cơ thể mình thiếu mất một bộ phận, mơ hồ đoán rằng Lục Ngôn lại mượn thiên phú 12 – Phục Sinh của mình đi rồi.
Cụm sương mù sáng lên này chìm vào cơ thể Đường Tầm An.

Thân hình tàn tạ đầy rẫy vết thương bắt đầu lành lặn lại bằng tốc độ mắt thường thấy được.

Da thịt mới mọc tràn trề sức sống.
Tuy không phải lần đầu thấy cảnh này nhưng mỗi khi được chứng kiến, Tiểu Giáp đều cảm thấy đây phải gọi là phép thần.
Trong quá trình chữa trị, Lục Ngôn phát hiện một chuyện.
Thiên phú của Đường Tầm An bị hư hại.
Vết thương của hắn nặng đến mức sắp chết, lại tiêu hao Thời Gian quá độ vào khoảnh khắc trước khi chết để tới chỗ Lục Ngôn… Nói cách khác, Đường Tầm An bị mài mòn cạn kiệt nên đã mất đi năng lực xuyên qua thời không.
Hệ thống bắt đầu thổi gió bên gối: [ Muốn chữa không? Cướp đoạt thiên phú của rồng gâu gâu cho bé rồng gâu gâu là khỏi đấy.

]
Theo lý thì hiện giờ bệnh ô nhiễm đã được kiểm soát, Đường Tầm An có thiên phú Thời Gian cũng được mà không có cũng chẳng sao.


Và nếu cho Đường Tầm An quá khứ thì có lẽ hắn sẽ bớt khổ hơn chút.
Song, anh vẫn từ chối: “Đừng tùy tiện động vào tuyến thời gian.

Thế giới bây giờ đã tốt lắm rồi.

Vả lại làm vậy thì quá không công bằng với Đường Tầm An hiện tại.”
Đường Tầm An chịu đựng biết bao gian khổ mới trở thành như hiện giờ.
Đôi khi Lục Ngôn cũng cảm thấy bé rồng gâu gâu năng nổ khí phách trong lần đầu gặp rất đáng yêu.
Thế nhưng anh thích Đường Tầm An bây giờ.

Nhiều hơn chút, thiếu đi chút… đều không phải hắn của bây giờ.
Hệ thống thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
*
Bình thường Lục Ngôn luôn về nhà trước 4 giờ sáng.

Kể cả khi gặp chuyện ngoài dự liệu cũng sẽ gọi cho Đường Tầm An.
Vậy mà hôm nay 7 giờ sáng rồi vẫn không thấy người đâu.
Trời sáng dần, quán bán đồ ăn sáng cách đó mấy con phố của Trinh Thám đã mở cửa.

Lục Ngôn vẫn chưa về.
Sau khi bệnh ô nhiễm được kiểm soát, Trinh Thám đã từ bỏ hẳn hành vi nằm vùng bên cạnh Chu Khải Minh.
Anh ta nối nghiệp cha mình, thừa kế quán đồ ăn sáng bán bánh trứng gà của cha.

Do được đồng nghiệp từng ở bộ Hành Động Đặc Biệt ủng hộ nên làm ăn rất phát đạt, sắp mở chuỗi cửa hàng.
Đường Tầm An cân nhắc một lát, quyết định thay quần áo, chuẩn bị đi mua hai phần bánh trứng gà rồi đến bệnh viện đón người.
Ngay khi hắn định ra ngoài, tiếng mở cửa bỗng vang lên.
Cuối cùng Lục Ngôn cũng về nhà.

Không chỉ về mà còn ôm theo một người trong lòng.
Vóc dáng của người trong lòng em ấy hơi quen quen.
Trong phút chốc, Đường Tầm An lập tức cảm nhận thấy sự bài xích mãnh liệt.

Cảm xúc này không phải ghét gì mà là thời không hỗn loạn bị trục trặc, bắt đầu hơi méo mó.
Không cần suy nghĩ quá nhiều, Đường Tầm An hỏi luôn: “Đây là anh?”

Lục Ngôn: “Đúng vậy.

29 tuổi.”
Đường Tầm An yên lặng một lát, sau đó nói: “Năm 29 tuổi, anh đến thành phố B loại bỏ ô nhiễm.

Liên lạc viên từng nói anh bị mất dấu hiệu sự sống trong thời gian ngắn khoảng tầm 3 phút.

Từ lúc đó, anh mất đi một phần thiên phú.”
Khi đến đây hắn chỉ tỉnh táo được vài chục giây, gần như hôn mê ngay lúc vừa trông thấy Lục Ngôn.
“Anh cứ nghĩ đó là giấc mơ.”
Thì ra tới tương lai thật.
Đường Tầm An hiện giờ mạnh như vậy mà cũng cảm thấy bài xích thì với Đường Tầm An trong quá khứ, cảm giác này chỉ hơn chứ không kém.
Lục Ngôn sờ trán bé rồng gâu gâu, đặt hắn lên sô pha: “Anh đưa hắn về đi.”
Đường Tầm An chết đi sống lại trong cơ thể rồng đen, một lần nữa có được Thời Gian hoàn chỉnh.
Lục Ngôn muốn mượn Thời Gian từ chỗ Đường Tầm An cũng tiêu tốn không ít năng lượng.

Huống hồ lúc xong việc kiểu gì Đường Tầm An cũng sẽ hỏi cho ra nguyên nhân.
Vậy nên không cần thiết phải sử dụng Cướp Đoạt với Đường Tầm An.
Đường Tầm An đồng ý rất nhanh: “Được.”
Hắn nắm lấy tay mình.
Cơ thể bé rồng gâu gâu dần trở nên trong suốt.
Hắn nhíu chặt mày, nhìn như đang chịu đau đớn.
Lục Ngôn vươn tay vuốt phẳng đôi mày đang cau lại của hắn.

Vẻ mặt rất đỗi dịu hiền.
Người trong lòng như cảm nhận được gì, chợt mở đôi mắt vàng kim, nơi đáy mắt là một vùng hơi nước ướt át.
“Bác sĩ Lục…?”
Hệ thống hỏi: [ Cứ đưa về như vậy sao? Không dẫn bé rồng gâu gâu đi trông thấy việc đời rồi hãy về ư? ]
Xét trên mức độ nào đó, hệ thống thể hiện cho ý nghĩ của Lục Ngôn.
Lúc nhìn thấy Đường Tầm An bị thương nghiêm trọng, Lục Ngôn luôn có một cảm giác mến yêu đặc biệt.
Lục Ngôn suy nghĩ, đáp: “Không được.”
Trường hợp này tương tự với việc gia đình một con bỗng có thêm đứa thứ hai.
Khi đã cầm chén nước trong tay thì dù thế nào nước trong chén cũng không đều được.

Đường Tầm An sẽ khó chịu.
Có lẽ do cảm giác mình sắp chết nên Đường Tầm An hơi kinh ngạc khó tin, thế nhưng lòng can đảm lớn lao lại trào dâng trong hắn ngay tại giây phút này.
Hắn đứng dậy, hôn lên bên má Lục Ngôn.
Giây tiếp theo, tốc độ biến mất của bé rồng gâu gâu lập tức nhanh hơn hẳn, cứ như nhảy vọt từ bước trung gian tới kết cục.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Ngôn và Đường Tầm An.
Lục Ngôn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Đường Tầm An.
Đối phương khẽ mím môi, trông như có rất nhiều điều muốn nói.
Hệ thống: [ Ái chà chà, tự ghen với chính mình luôn.

Mất mặt ghê.


]
Lục Ngôn đứng dậy, còn chưa kịp nói gì đã bị ôm eo.
Đường Tầm An vùi mặt vào hõm vai Lục Ngôn, hít vào: “Sao em không tránh ra?”
Chỉ cần Lục Ngôn muốn thì anh có thể tránh hẳn khỏi cái hôn kia.
Cảm xúc không dao động trong giọng Đường Tầm An nhưng nghe lại thấy rất tủi thân.
Lục Ngôn không nói gì.

Đường Tầm An hỏi tiếp: “Có phải em thương cậu ta hay không?”
Lục Ngôn không phủ nhận: “Đúng là có một chút.”
Đường Tầm An ôm chặt eo Lục Ngôn hơn.
Hắn hôn lên bên má Lục Ngôn như muốn đánh dấu của mình đè lên.
Rất nhiều người cảm thấy tính tình Lục Ngôn lạnh nhạt, không có cảm xúc gì.

Càng đừng nói tới tình cảm.
Chỉ mình Đường Tầm An cảm nhận được sự thiên vị của Lục Ngôn.
Đôi khi nằm mơ lúc ban đêm, Đường Tầm An lại nhớ về ký ức của rồng đen.
Hắn hiểu rõ đó cũng là mình trong quá khứ.
Ở quá khứ ấy, hắn cũng từng gặp Lục Ngôn.
Rồng đen cũng từng trả giá tất cả vì Lục Ngôn, lại không được đáp lại dù chỉ một chút.

Bởi bọn họ thuộc hai phe đối lập.

Lục Ngôn là con đỡ đầu của Hội Biển Sâu.

Giáo hội này không phản đối hôn nhân vì hôn nhân là sự trao đổi về lợi ích, song lại phản đối tình yêu, vì tình cảm là thứ trói buộc Thần.
Bọn họ không thể, cũng không nên có tương lai.
Rồng đen gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Vì vậy Đường Tầm An hiểu rõ – được Lục Ngôn thiên vị chính là một vận may đặc biệt.
Chẳng qua tình yêu Lục Ngôn trao quá súc tích, dẫu chia cho bản thân trong quá khứ một chút thì Đường Tầm An vẫn không ngăn nổi sự ghen ghét.
Lục Ngôn thở dài một hơi, nhắm mắt lại: “Đường Tầm An.”
Đường Tầm An: “Ừ?”
“Em từng nói thích anh bao giờ chưa?”
Đường Tầm An ngẩn người.
Hắn đoán được Lục Ngôn muốn nói gì, kích động đến nỗi tay cũng hơi run lên.
Lục Ngôn nói: “Em yêu anh.”
Anh học được tri thức trong trường học, học cách sống chung với mọi người trong xã hội, lại nhờ vào quan sát bắt chước ra cảm xúc.
Khi nào nên cười, khi nào cần giận, khi nào phải khóc.
Lục Ngôn chỉ không học được cách yêu.
Suốt quãng thời gian dài trưởng thành, anh chưa từng biết cảm xúc yêu này rốt cuộc là gì.
May mắn thay, yêu không phải thứ cần học tập, yêu là bản năng xuất phát tự đáy lòng.
Loại bản năng này… vây giữ Thần ở nhân gian.