Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 163: 163: Phiên Ngoại 1






Đường Tầm An bất ngờ chết đi sống lại khiến lễ truy điệu không cử hành thành công.
Tuy vậy, những nhân viên chuẩn bị lại rất đỗi vui mừng.
Theo lý thì các mối quan hệ xã hội của Lục Ngôn hết sức đơn giản, khách mời đám tang Đường Tầm An và đám cưới cũng không khác nhau lắm, tổ chức đám cưới luôn hoàn toàn không thành vấn đề.

Chẳng qua nơi cử hành lễ truy điệu lại hơi nghiêm trang, không thể không từ bỏ ý định này.
Đường Tầm An và Lục Ngôn sống chung, trả lại quyền nuôi nấng Dụ Tri Tri cho Kiều Ngự.
Vầng trăng bạc lớn kia trở thành chủ đề bàn tán rôm rả dạo gần đây.
Số đông đều không rõ nguyên nhân.

Suy cho cùng thì bệnh ô nhiễm xuất hiện và biến mất vốn đã vô lý rồi.

Thành ra mọi người cũng chỉ biết cảm thán một câu phép thần.

Ngày trăng bạc xuất hiện – 17 tháng 3 được chọn làm “Ngày Thiên Khải”, cả thế giới nghỉ lễ ba ngày.
Tuy nhiên vẫn có người đoán ra chút chuyện từ cảnh rồng đen đuổi theo trăng kia.
Kỷ Văn vốn đã chuẩn bị sẵn vòng hoa cho Đường Tầm An, giờ lại không có chỗ dùng, đành phải cầm lẵng hoa theo.
Đi được nửa đường bỗng thấy thiêu thiếu, lại quay về dẫn cả Tiểu Bính theo cùng.
Kỷ Văn cố ý dặn dò: “Nhớ rửa sạch cái đuôi nhé.”
Tiểu Bính trả lời nghiêm chỉnh: “Đã rất lâu rồi đồng chí Lục Ngôn không bóp đuôi của em.

Bọn em chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp trong sạch với nhau thôi!”
Kỷ Văn cảm thấy không thể thế được.

Dù Lục ngôn có quan tâm hay không thì bọn họ cũng phải làm tốt mọi chuyện.
Ông gõ cửa nhà Lục Ngôn.
Một lát sau, Đường Tầm An ra mở cửa: “Có chuyện gì sao viện trưởng Kỷ?”
Kỷ Văn hơi nghẹn lời, hỏi: “Ngài Lục đâu?”
Đường Tầm An dừng một lát, nói: “Em ấy vẫn chưa dậy.”
Không hiểu sao, rõ ràng Đường Tầm An không tỏ thái độ gì, Kỷ Văn vẫn nhận thấy sự kiêu ngạo không biết từ đâu đến trên gương mặt hắn.
Lục Ngôn đang ngủ thật.

Chẳng qua giấc ngủ anh không sâu nên khi Đường Tầm An nhích người ra, anh đã tỉnh.
Cơ thể anh vừa mỏi vừa căng.

Không khó chịu, nhưng phía dưới căng mở quá nên cứ cảm giác như Đường Tầm An còn ở đó.
Chờ Lục Ngôn thay quần áo xong và đi tới phòng khách, trà đã được pha.

Tiểu Bính đứng dậy từ sô pha, mừng rỡ: “Chào ngài Đế Thính ạ!”
Lục Ngôn khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện bọn họ.
Kỷ Văn đan tay vào nhau, suy nghĩ về rất nhiều lời mở đầu.

Tuy nhiên, khi thấy vẻ bình thản của Lục Ngôn, ông bỗng thấy tất cả kịch bản đều hơi dư thừa.
“Vầng trăng kia là ngài sao?” Ông hỏi.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, sau đó đáp: “Đúng vậy.”
Anh không thích phô trương, cũng không khiêm tốn.
Kể cả khi trong lòng đã sớm đoán được, nhưng tự mình suy đoán khác hoàn toàn với nghe chính miệng Lục Ngôn khẳng định.
Đôi tay Kỷ Văn run lên, Tiểu Bính trợn tròn đôi mắt.
Kỷ Văn: “Vậy… Ngài có muốn lên bản tin không? Bản tin thời sự cũng được.”
Lục Ngôn: “Không.”
Cuối cùng, Kỷ Văn và nghiên cứu viên Bính mơ màng rời khỏi.
Một thời gian sau, diễn đàn Thiên Khải đăng tải một thông báo.
【Tin mừng】 Nhiệt liệt chúc mừng Đế Thính (S) hoàn thành [Nhiệm vụ cấp S – Kế hoạch Trăng Bạc].

Cảm ơn Đế Thích đã cống hiến cho công tác phòng cống bệnh ô nhiễm của thế giới.
── Tổng bộ trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm · Tuyên cáo.
Quần chúng diễn đàn Thiên Khải: ???
???? Chủ đề: Có ai thảo luận không, thông báo mới nhất ấy!
Chủ topic: … Đây là điều tôi đang nghĩ tới ư? Kế hoạch Trăng Bạc?? Trăng bạc!! Là trăng bạc đó!!
➢ Lầu 1: Muôn vàn từ ngữ không biết diễn đạt từ đâu.

Cảm ơn Đế Hoàng hạ phàm.
➢ Lầu 2: Một chữ ‘Hoàng’ khái quát đủ sao? Cảm ơn Đế Thần hạ phàm.
➢ Lầu 3: Làm kiểu gì vậy? Dạy tôi với, dạy tôi với!!!
➢ Lầu 4 (Có 1 Không): Mới mấy tháng không gặp, chồng Đế Thính đã cao vời tới ngưỡng mình không trèo lên nổi rồi ư… [Tài khoản này đã bị quản trị viên cảnh cáo]
➢ Lầu 5: Đúng chứ? Không có vầng trăng khác màu bạc nữa mà.
➢ Lầu 6: Đế ── Thính ── ơi, anh có đang đọc những lời này không? Em! Yêu! Anh! Đây là thông tin liên hệ của em *****! [Tài khoản này đã bị quản trị viên cấm bình luận]
……
➢ Lầu 234: Cảm ơn Đế Thần hạ phàm.

Mà Đế Thính ngoài đời làm gì vậy?

Gần đây số lượng ca bệnh ô nhiễm trên toàn cầu tuột dốc không phanh dẫn tới việc nhiều Thiên Khải Giả thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt tiến tới bờ thất nghiệp.
May mà phần đông mọi người đã kiếm được tiền lương đủ tiêu mấy đời lúc đi làm, thành ra cũng không sợ lắm.

Chẳng qua mục tiêu phấn đấu cả đời tự nhiên được hoàn thành suôn sẻ, điều này khiến bọn họ thấy mình cứ như đang nằm mơ.
Trung tâm phòng chống mới thành lập thêm bộ phận mới tên là “Trung tâm đào tạo Thiên Khải Giả nghỉ việc đi làm lại”.
Tuy rằng nghe hơi thảm chút, nhưng trên thực tế toàn là Thiên Khải Giả tự lựa chọn nghề nghiệp muốn làm rồi trung tâm phòng chống sẽ hỗ trợ hoàn thành.

Không ít mong muốn còn tốn cmn kém quá độ nên bộ phận này còn được gọi là “Trung tâm giải mộng cho Thiên Khải Giả”.
Ví dụ như Michael.
Sau khi biết toàn bộ fans của mình là giả, suýt nữa anh ta cần phải hồi sức tim phổi.
May thay, liên lạc viên đã kịp thời rút ra một cuốn sổ quy hoạch nghề nghiệp, quy hoạch xong xuôi kiếp sống idol mạng trong hai trăm năm tới của Michael.
Cuối cùng anh ta cũng thành idol mạng như mong muốn, hot rần rần khắp mạng xã hội trong một đêm.

Nghe nói tổng bộ tốn đến 30 triệu*(~105 tỷ tiền Việt) tiền marketing.
Michael livestream cố định vào 8 giờ hằng ngày, kể lại những tháng ngày đấu tranh với vật ô nhiễm của anh ta.

Dạo gần đây còn muốn xuất bản một cuốn tự truyện.
Đường Tầm An làm bạn thân nhiều năm với Michael, dĩ nhiên cũng sẽ ủng hộ sự nghiệp livestream của anh ta.
Tuy nhiên không hiểu sao hắn vừa mở máy tính bảng trong nhà ra, nền tảng phát sóng trực tiếp lại tự động đăng nhập vào tài khoản.
Đường Tầm An mở ra xem, tài khoản này còn CMN là “VIP Chí tôn”, chi tiêu 20 triệu*(~70 tỷ) trong 30 năm.

Tất cả các đối tượng follow đều là nữ streamer xinh đẹp nhảy vũ điệu sexy.
Hắn hơi nghi ngờ, trượt tay click vào một phòng livestream.
Giọng nói ngọt ngào của người đẹp vang lên từ máy tính bảng: “Hoan nghênh anh Khiếu Thiên vào phòng phát sóng trực tiếp ~~ Anh ơi, cuối cùng anh cũng tới xem em rồi ạ?”
Khiếu Thiên chột dạ ngậm dây dắt chó lên, chuẩn bị ra ngoài tự dắt mình đi dạo.
Nó từng nói với Đường Tầm An rằng muốn tiêu chút tiền trên mạng rồi, có điều nó chưa nói mình tiêu kiểu gì.
Đường Tầm An thì hiển nhiên cũng không có thói quen kiểm toán.
Kiếm được nhiều quá, kiểm tra không hết.
Tài khoản “Khiếu Thiên” này giúp đỡ không ít streamer thất học quay về trường, bà chủ bị bạo lực gia đình về nơi làm việc, nên không chỉ là anh zai lắm tiền nhiều của ngốc nghếch mà còn là người đầu tư thiên sứ nổi tiếng.
Nó không liên lạc riêng với nữ streamer, do vậy rất nhiều người nghi ngờ “Khiếu Thiên” bị liệt dương.

Song cũng có không ít streamer cảm ơn nó đã thay đổi cuộc đời mình trước khi rời khỏi mạng xã hội.
Đường Tầm An lướt một lúc, không định tính sổ gì mấy.
Bên kia.
Lục Ngôn đang ngồi khám ở bệnh viện bỗng nghe thấy tiếng cười mỉa của hệ thống: [ Ơi giời, đúng là đàn ông.

Hôm qua áo mưa dùng một hộp, nay còn có tâm trạng xem gái xinh livestream.


]
[ Cơ mà cũng phải công nhận chị gái này lắc mình đẹp thật.

]
Cuộc sống quay về quỹ đạo, Lục Ngôn về lại bệnh viện quen thuộc.

Lâu lâu đi làm một ngày.
Danh sách công nhân viên mới đã được treo lên sảnh lớn bệnh viện.

Lục Ngôn ở ngay vị trí đầu tiên và lớn nhất.
Hiện giờ anh không chỉ là chủ nhiệm trẻ nhất của bệnh viện mà còn là một chuyên gia 400 tệ*(khám riêng cho các nhu cầu đặc biệt).

Vào tay bọn đầu cơ có thể bị xào đến 3000.
Do thân phận đặc thù của Lục Ngôn, đa phần những người bệnh tới chỗ anh đều đã qua sàng lọc kỹ càng.
Lục Ngôn nhìn báo cáo kiểm đo trong tay, hơi khó hiểu.
Người bệnh đối diện thấy vậy lập tức trở nên hết sức căng thẳng: “Bác sĩ ơi, có phải tôi không cứu được nữa hay không?”
Người bệnh này từng là Thiên Khải Giả.
Tuy độ bệnh biển đã được kiểm soát nhờ trăng bạc giáng trần nhưng nhiễu sóng của bản thân lại không chuyển biến tốt đẹp.
Phần đông Thiên Khải Giả đều nhiễu sóng theo hướng xấu.
Thiên Khải Giả có đôi cánh đẹp phù hợp với mắt thẩm mỹ của đại chúng như Michael chỉ là số ít.

Vậy nên để dễ hòa nhập với xã hội hơn, rất nhiều Thiên Khải Giả không tiếc chi ra số tiền lớn chữa khỏi bệnh ô nhiễm.
Người đàn ông trung niên trước mặt Lục Ngôn chính là một trong số đó.
Phương hướng bệnh biến của anh ta là rùa.

Không chỉ mặt nhiễu sóng đôi chút mà trên lưng còn có một cái mai nặng nề.
Trước kia còn ổn, dù gì anh ta cũng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, loại bỏ ô nhiễm là được.

Nhưng dạo gần đây anh ta nhận lời mời tham gia thiết kế trò chơi.

Vì cái mai này lớn quá nên đã đâm liên tiếp ba đồng nghiệp bị thương.
Người đàn ông trung niên vốn định từ chức, ông chủ lại khăng khăng không cho, nói rằng anh ta có mai, vẫn là Thiên Khải Giả.

Gần đây hoạt động “Yêu mến công nhân viên bộ Hành Động Đặc Biệt nghỉ việc đi làm lại” rất được chú ý.

Lỡ như trò chơi gặp vấn đề thì kế hoạch sẽ phải cõng nồi.
Lục Ngôn hồi hồn: “Được.”
“Vậy thì tốt quá bác sĩ ơi.

Bao giờ chúng ta phẫu thuật được ạ?”
Lục Ngôn: “Nếu anh không bận gì thì giờ phẫu thuật luôn cũng được.”

Hệ thống hét lên giận dữ: [ Đường Tầm An ── đang ngắm nữ streamer!! Hắn không tuân thủ nam đức kìa! ]
Lục Ngôn day huyệt Thái Dương: “Mi bớt châm ngòi thổi gió đi.”
Những điều hệ thống biết anh cũng biết.
Thậm chí anh còn biết Đường Tầm An bấm vào xem 14 giây và cả Khiếu Thiên nhao nhao thề với trời rằng mình chưa bao giờ sử dụng chứng minh nhân dân của Đường Tầm An xác minh danh tính trên mạng.
Bệnh viện đã sắp xếp cho Lục Ngôn một đội nhóm chuyên gia chuyên trợ giúp anh phẫu thuật 24/24.
Cái mai này hơi khó gỡ, Lục Ngôn tốn sáu tiếng trong phòng phẫu thuật mới xong.
Qua cải tạo, Thiên Khải Giả này sẽ mọc ra lớp vỏ mới, tuy nhiên không phải loại mai rùa, tiện hơn trước rất nhiều.
Viện trưởng cầm một chiếc cờ thưởng vui tươi rạng rỡ rảo bước vào: “Chủ nhiệm Lục ơi, người bệnh xuất viện lần trước tặng cờ thưởng! Ngài xem nên treo ở đâu đây ạ?”
Mặc dù từ khi bắt đầu kinh doanh tới giờ, Lục Ngôn phẫu thuật chưa tới mười ca, thế nhưng anh đã nhận được hơn trăm cờ thưởng.
Nhiều lúc một ngày bệnh viện có thể nhận tới mười cờ.

Phòng khám 80 mét vuông đã treo hồng kỳ kín tường.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua, cờ thưởng lần này ghi là “Thần Ái Thế Nhân”, do “Bệnh nhân bệnh ô nhiễm không muốn lộ tên họ tới từ khu 5” đề chữ, khiến người ta nhất thời không biết nên khóc hay cười
Cuộc sống hằng ngày của Lục Ngôn là một cuộc sống vừa được người người tôn kính vừa không bị chú ý quá nhiều.
Anh rất thích cuộc sống thế này.
Ba giờ sáng, Lục Ngôn phẫu thuật xong.

Anh cởi áo blouse trắng ra, chuẩn bị về nhà.
Khi đang thay quần áo, một tiếng vật nặng rơi xuống đất bỗng vang lên ngoài cửa sổ.
Lục Ngôn ngạc nhiên, mở cửa ra nhảy thẳng từ tầng 5 xuống.
Anh tiếp đất nhẹ tênh, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
[ Khá lắm, một bé rồng gâu gâu rơi từ trên trời xuống? ]
Lục Ngôn nhìn sang bụi cây, thấy Đường Tầm An 29 tuổi ngã dưới đất hôn mê bất tỉnh.

Khắp người hắn dày đặc vết thương thê thảm sau chiến đấu, mấy chiếc gai sắc nhọn như sắp đâm thủng trái tim Đường Tầm An.
Lục Ngôn tiến tới bế hắn lên, quay người về lại phòng phẫu thuật.
Đường Tầm An gắng gượng hé mắt, vẻ mờ mịt lấp đầy trong đôi mắt vàng kim.
Hắn há miệng, dòng máu đỏ đen do bị ô nhiễm chảy ra thấm ướt áo Lục Ngôn.
Lục Ngôn nghe thấy hắn thì thào: “Lục… Lục Ngôn…”
“Em đây.”
Hắn nắm lấy tay Lục Ngôn, mơ màng thốt ra từng lời: “Tôi muốn gặp em… mười năm… Lục Ngôn… tôi yêu em…”
Đường Tầm An chấp hành nhiệm vụ bị thương nặng, sử dụng chút sức lực cuối cùng chạy từ quá khứ tới hiện tại.
Hắn cảm thấy mình sắp chết rồi, có lẽ sẽ không đợi được tương lai có Lục Ngôn kia.

Vì vậy hắn muốn nhân lúc này nói hết những lời mình muốn nói.
Cún con vốn chẳng màng lời liếm cẩu, cún con luôn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự nhiên hào phóng đi yêu người.*
Lục Ngôn: “Ồ…”
Hệ thống: [ … Đừng nói nữa, tôi biết, cậu lại cứng rồi.

]