Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 159: Chương 159






Lục Ngôn thử suy ngẫm về những lời Tống Thiên Vũ nói.
“Giáo sư Kiều còn sống sao?”
Tống Thiên Vũ hơi chững lại, khẽ gật đầu.
[ Ở ngay trước mặt cậu kìa.

Phương hướng bệnh biến của Kiều Ngự là Hóa phân tử, hồ nước này chính là hóa thân của ông ấy.

]
Thiên Khải Giả chỉ cần không vượt quá giới hạn, tới gần nguồn ô nhiễm thì tuổi thọ sẽ rất dài.
Trước kia Lục Ngôn nghĩ rằng Kiều Ngự mất sớm ở độ tráng niên là do sử dụng thiên phú quá độ, không ngờ ông ấy vậy mà lại biến thành vật ô nhiễm.
[ Không sai, ông ấy sử dụng thiên phú quá độ, cận kề cái chết.

Nếu không Tống Thiên Vũ cũng sẽ không bí quá hóa liều.

]
Ánh nhìn của Lục Ngôn dừng tại hồ nước phía trước.

Hồ nước này phẳng lặng như gương, màu nước tựa màu trời, mênh mông vô bờ, phản chiếu trời cao bên trên.
Anh nói với Tống Thiên Vũ: “Tôi hiểu ý bác rồi.

Bác dẫn tôi tới gặp Lục Gia Hòa đi.”
Tống Thiên Vũ nói: “Được.

À quên, hình như bạn cậu cũng đang ở gần đảo Phù Không, muốn thả cậu ấy vào không?”
Người ông chỉ là Đế Thích Thiên.
Lục Ngôn suy nghĩ một lát, đáp: “Vẫn là thôi đi.”
Thực ra không phải vì sợ khó giải thích rõ, chủ yếu là do Đế Thích Thiên ăn mà không rửa tay, khiến cho độ thiện cảm với y vốn đã chẳng nhiều nhặn gì của Lục Ngôn lập tức tụt thẳng xuống số âm.
Mấy chục con chim ngói*(Streptopelia) nhỏ nhắn bay từ chân trời tới, tập trung dưới chân Lục Ngôn, nâng anh lên bằng cơ thể mình.
Cánh chim trên lưng Tống Thiên Vũ mở ra, mây bay xung quanh bị dòng khí quét đi một lớp mỏng.
Ông dẫn Lục Ngôn xuyên qua những tầng mây.
“Đảo Phù Không có tổng cộng chín tầng.” Tống Thiên Vũ nói: “Cảnh quan ở các tầng khác nhau.

Tầng đầu tiên chính là đám mây khổng lồ các cậu thấy bên ngoài kia, nó tên Đại La Thiên.

Lục Gia Hòa ở tầng thứ chín.”
Bầu trời tầng thứ chín màu đỏ rực rỡ tựa ráng đỏ.

Nham thạch chất đống thành mặt nền, tụ lại trên đám mây, bề ngoài nhuốm ánh lửa sáng mờ.
Hệ thống chảy nước miếng vô hình: [ Thịt nướng đá núi lửa chắc là ngon lắm! ]
Lục Ngôn tới từ đại dương, bản năng bài xích lửa.
Anh giẫm chân lên một khối nham thạch màu đỏ, ngọn lửa tắt theo bước chân của anh.

Khi bọn họ đến nơi, Lục Gia Hòa đang hướng dẫn đồ tể thỏ con làm bài tập.
Lục Ngôn có thể nghe thấy tiếng rít gào giận không át nổi của Lục Gia Hòa từ rất xa: “Tôi giảng cái đề này cho nhóc mấy lần rồi hả?! 5 trừ 8 không đủ, mượn 1 về trước! Nhóc tính lại lần nữa đi! 15 trừ 8 bằng bao nhiêu?!”
Đồng Đồng: “Hức hức… 8?”
Lục Gia Hòa vỗ một phát nát bàn học: “Không biết đường đếm bằng ngón tay mình à?!”
Đồ tể thỏ con rưng rưng nước mắt giơ bàn tay thú bông tròn trịa của mình lên.
Tống Thiên Vũ: “Lúc dạy trẻ học cậu Lục hơi nóng tính.”
“……”
Lục Ngôn dần hiểu tại sao em gái lại nổi loạn đến thế rồi.
Tống Thiên Vũ bổ sung: “Nhưng mà cũng không trách cậu Lục được.

Đồng Đồng tiến hóa không hoàn chỉnh lắm, trí nhớ rất kém.

Học mấy tháng trời mới nhớ được phép cộng trừ trong vòng mười và bảng cửu chương chín nhân chín.”
Trước mặt Lục Gia Hòa là hai nồi đất màu đen.

Phía dưới không có lửa, lại bốc ra hơi nóng hầm hập.
Một nồi đất bị xích sắt quấn quanh, khóa kín mít không kẽ hở.
Một nồi đất khác thì không đóng nắp, bên trong là một quả trứng cút nhỏ lềnh bềnh.

Xem màu sắc thì ắt hẳn chín rồi, còn tỏa ra mùi cháy của chất đạm nướng kỹ.
Hai nồi đất đều không đựng nước.

Ngọn lửa sục sôi nung đốt xích sắt đến đỏ rực.
[ Nếu cá vua ra đời, nó sẽ biến thành quái vật như con cậu từng gặp ở trang viên Croman, phá xác chui ra từ cơ thể mẹ.

Khi được lấy khỏi cơ thể Tống Thiên Vũ, trứng cá này đã sắp chín.

Vậy nên Lục Gia Hòa không mạo hiểm bỏ nó vào cơ thể mình mà lựa chọn đút máu định kỳ rồi sử dụng Nghiệp Hỏa đè ép.

]
Tống Thiên Vũ ho khan một tiếng: “Lục Gia Hòa.”
Lục Gia Hòa quay đầu lại, trên mặt có ít dấu vết than hóa như khoáng thạch gồ lên.
Trông thấy Lục Ngôn, sự ngạc nhiên rõ rệt xuất hiện trên mặt hắn.
Lục Gia Hòa đứng dậy, tay chân hơi luống cuống.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, nhãi ranh bên cạnh đã nhảy phịch xuống từ trên ghế, khóc bù lu bù loa chạy tới ôm lấy chân Lục Ngôn.
Đồng Đồng cất giọng non nớt hỏi: “Cha ơi! Cha tới đón con tan học sao ạ?”
Tiết học này diễn ra hơi bị lâu.
Lục Ngôn cúi người bế nó lên.
Quả nhiên đồ tể thỏ con đã lớn hơn trước chút.

Lông thỏ giả cũng biến thành lông thỏ thật.


Tròn vo mẫm mầm như cho được vào nồi bất cứ lúc nào.
Lục Ngôn vò nặn cái đuôi nhỏ của nó: “Chờ nhóc học ghép vần xong đã.”
Dường như tiếng khóc của thỏ con càng to hơn.
Lục Gia Hòa hết sức khó hiểu: “Đây là con trai em?”
Lục Ngôn: “Không phải con ruột.”
Lục Gia Hòa lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
[ Hắn không chấp nhận được việc cậu chưa kết hôn đã mang thai.

]
Bàn tay chơi đuôi thỏ của Lục Ngôn thoáng dừng lại, anh nhìn vào đôi mắt Lục Gia Hòa: “Lục Gia Hòa, tôi không phải em gái anh.”
Lục Gia Hòa cúi đầu: “Tôi biết.”
Nhưng mùi của Lục Ngôn quá giống mùi con bé.
Tống Thiên Vũ nói: “Gia Hòa này, lúc trước người nhờ cậu bảo quản đồ giúp chính là Lục Ngôn đấy.

Tôi dẫn cậu ấy tới lấy.”
Lục Gia Hòa không biết câu chuyện đằng sau cá vua, hắn chỉ biết mình đang bảo quản một nguồn ô nhiễm rất mạnh.

Nghe Tống Thiên Vũ nói vậy, hắn không khỏi kinh ngạc: “Em chắc chắn chứ?”
Một khi tiếp xúc với nguồn ô nhiễm này, đừng nói Thiên Khải Giả, đến cả một số vật ô nhiễm yếu hơn chút cũng chịu ảnh hưởng – bị ký sinh hoặc ô nhiễm lần nữa.
Lục Ngôn vươn tay ra, nói: “Đưa cho tôi đi.”
Khi anh nói, lòng bàn tay nứt ra một khe rãnh, xúc tu dát vảy đỏ tràn ra tựa bơ chảy, các xúc tu dồi dào sức mạnh và tràn trề sức sống.
Lục Gia Hòa hơi hé miệng.
Cảm giác Lục Ngôn cho hắn bây giờ thật kỳ lạ.
Hiển nhiên cậu ấy vẫn là con người.

Máu thơm ngon chảy thành dòng mạnh mẽ dưới làn da trắng nhợt tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng.

Ấy vậy mà xúc tu lan ra từ lòng bàn tay cậu ấy lại là vật ô nhiễm với giá trị ô nhiễm không hề thấp rõ rành rành, khiến ngay cả Lục Gia Hòa cũng cảm thấy bị đe dọa.
Lục Gia Hòa thở dài: “Được thôi.

Em trưởng thành rồi, anh không quản được em.”
Hắn đông đặc ngọn lửa, bưng nồi đất lên, gỡ xích sắt quấn quanh nó.
Lục Gia Hòa đặt nồi lên bàn: “Hơi nóng, em cẩn thận.”
Vừa mở nắp nồi, một luồng hơi nóng lập tức xộc ra.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua, bên trong nồi đất có một cá vua đã chui ra được nửa, trông như kỳ nhông mọc chân, trên thân là bộ lông ướt sũng.

Nhịp thở của nó không yếu ớt chút nào.

Vừa mở nắp, nó đã rít lên một tiếng chói tai rồi bay vút lên trời.
Không biết có phải do từng ở trong cơ thể Tống Thiên Vũ hay không mà cá này thế mà còn mọc cánh.

Xúc tu tức khắc đâm thủng tứ chi cá vua, túm nó vào lòng bàn tay Lục Ngôn.
Máu đen sẫm chảy ra từ vết thương của cá vua.

Nó vẫn đang giãy giụa.
[ Mỗi bộ phận trên cơ thể Thần xưa đều có khả năng trở thành một thể độc lập như ý thức đã xuất hiện trên cậu vậy.

Làm cá nhân đơn lẻ, cá vua sẽ nghe theo bản năng đi thu gom những cơ thể khác.

Cậu biết cá mập sinh con kiểu gì chứ? Cá mập con nở thành cá mập nhỏ hoàn chỉnh ngay trong cơ thể mẹ rồi giết chết những anh em còn lại.

Chỉ con cá mập mạnh nhất mới có thể ra đời.

]
Lục Ngôn cúi đầu nhìn cá trong tay mình, lẩm bẩm: “Giống trứng gà lộn thật.”
Cá vua này mọc cả chiếc mỏ dài, hơi thở đã vô cùng yếu ớt.
Lục Ngôn hỏi: “Ăn cái này có mọc được cánh không?”
Hệ thống: [ Theo lý thuyết thì có, nhưng không đẹp lắm.

Xem từ mắt thẩm mỹ của tôi thì không mọc tốt hơn.

]
Tuy rằng Lục Ngôn chưa ăn trứng gà lộn bao giờ, song anh cũng biết thứ có mùi tanh hăng thế này phải ăn nhân lúc còn nóng.
Cá này có vị không khác canh trứng mấy, rất thơm, đặc biệt là phần nước sốt đầy ắp ở đầu.

Thêm muối nữa thì tốt, vị hơi nhạt.
Do ở đây còn trẻ con nữa nên Lục Ngôn ăn khá nhanh, tư thế cũng rất lịch sự.
Ăn xong, anh nhấc tay che kín dạ dày, cảm giác như vừa nuốt một viên than, dạ dày bỏng rát.
May mà cảm giác nóng rực này không kéo dài dai dẳng.
Hơi nóng bốc lên từ dạ dày, lan tỏa khắp người.

Rất lâu rồi anh chưa gặp phản ứng xấu gì khi ăn cá vua.

Thế nhưng vào lúc này, cảm giác đem đến cho anh lại như quay về lần đầu tiên ăn cá vua.
Váng đầu, nóng người, tay chân lạnh cóng.
Vảy cá trong người Lục Ngôn xông ra mất kiểm soát, nổi ngoài làn da.

Anh đỡ lấy trán mình, nhìn Tống Thiên Vũ: “Tôi muốn ngủ một giấc.”
Lục Ngôn linh cảm khả năng mình sẽ rơi vào hôn mê một thời gian.
Tống Thiên Vũ dẫn anh tới phòng thí nghiệm ở tầng tám trên đảo Phù Không.
Nơi này là chỗ ông nhân giống loài chim, phong cách giữ lại ít thói quen hồi còn là người, có cả giường.
Lục Ngôn nằm lên giường nhưng không hôn mê ngay.

Anh túm cổ áo mình, nhắm mắt lại, phạm vi tầm mắt lại không ngừng mở rộng.

Chẳng mấy chốc, tầm nhìn của anh đã khuếch tán từ phòng thí nghiệm ra khắp đảo Phù Không.
Tất cả đều rõ ràng và chân thực đến thế.
Lục Ngôn thấy Lục Gia Hòa ngẩng đầu như cảm nhận được gì, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa khó hiểu.


Lửa của hắn không bỏng người.
Mấy ngón tay bỗng mọc ra từ bàn tay tròn vo của đồ tể thỏ con.

Nó lập tức mừng rỡ không thôi, cảm giác mình cách ngày học được phép cộng trừ hai chữ số không xa nữa.
Tống Thiên Vũ quay về tầng đầu tiên của đảo Phù Không.

Chiếc mỏ mọc ra trên mặt ông.

Ông quỳ bên bờ hồ, cúi xuống, vừa như uống nước hồ, vừa như đặt lên đó một nụ hôn.

Không có gió thổi qua, mặt hồ lại gợn sóng lăn tăn.
Đế Thích Thiên lơ lửng giữa không trung, gọi điện cho người trung tâm phòng chống: “Alo, các anh có thể cử mấy người biết bay tới đây không? Hình như tôi làm mất Đế Thính rồi.”
“Cái gì?! Sao các người lại vấy bẩy sự trong sạch của người ta giữa ban ngày ban mặt thế hả?! Tôi dám động đến sao?! Ai đánh thắng nổi chứ!”
……
……
Những chuyện này cứ thế hiện lên trong đầu Lục Ngôn, chẳng cần anh phải quan sát.
Đây là thiên phú 6 hoàn chỉnh – Biết Tuốt.
Lục Ngôn bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ.

Cảm giác buồn ngủ này khiến cho bộ não anh khó mà suy nghĩ.
Ngón tay anh khẽ run lên, chống trả hôn mê theo bản năng.
Bầu trời tại khắp các nơi trên thế giới đồng loạt mất đi ánh sáng chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Hiện tượng này rất giống trăng máu, tuy nhiên ánh trăng màu đỏ lại không xuất hiện trên không trung nữa.
Lục Ngôn nỗ lực mở mắt ra, muốn giữ sự tỉnh táo: “… Hệ thống.”
[ Tôi đây, tôi luôn ở đây.

Tôi sẽ bên cậu.

]
“Ta là ai?” Anh hỏi.
Hệ thống dịu giọng trả lời: [ Cậu không là ai hết, cậu là chính cậu.

]
[ Cậu vừa ra đời đã đứng trên đỉnh dãy núi, nhìn xuống chúng sinh… mà không cần mượn đôi mắt của tôi.

]
Cuối cùng, Lục Ngôn yên tâm nhắm mắt lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, anh thoáng nghe được một tiếng thở dài của hệ thống.
[ Chúc mừng ngài.

Thần linh toàn trí toàn năng thân yêu của tôi.

]
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sắp kết thúc (nhỏ giọng).
Ngày mai xuống biển vớt rồng gâu gâu.