Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 146: Chương 146






Xoáy nước khổng lồ này không ngăn lối tàu biển.

Con tàu lập tức chạy xuống biển, bỗng chốc như rơi xuống từ trời cao, cảm giác không trọng lực bủa vây.
Nước biển đen như mực bao phủ con tàu, hành khách trên tàu lại không hề nổi lên theo trọng lực dù tàu đã tiến vào đáy biển mà vẫn không khác gì khi ở trên mặt biển.
Nước biển ở nơi này nóng đến lạ thường, có vài vị khách nguyên hình là tôm biển không chịu nổi nhiệt độ cao, toàn thân đã ửng lên màu đỏ trứng lòng đào.
Đường Tầm An khẽ híp mắt.

Nhờ được Lục Ngôn huấn luyện, sức chịu đựng của hắn ở dưới nước đã cao hơn hẳn.

Thế nhưng khi nước biển ập vào xoang mũi, phổi hắn vẫn căng đau như bị bỏng.
Mặc dù Lục Ngôn đang hôn mê, mang cá trên sườn mặt anh vẫn mở ra, tận tâm làm hết phận sự công việc của mình.
Tất cả các hành khách bao gồm cá thịt tươi sống luôn ở trong khoang tàu đồng loạt chạy lên boong tàu.

Các cá thịt đã nhiễu sóng thêm, cánh tay thoái hóa thành vây cá mảnh dẹp, chỉ có thể trượt lết trên boong tàu nhờ sức bật.
Ở trong biển, cơ thể bạch tuộc phình to gấp đôi như người khổng lồ bị bơm nước.
Nó nhìn thoáng qua Đường Tầm An, sau đó nhặt đại một cá thịt trên sàn lên, bóp chặt.
Mắt và nội tạng của cá thịt bị chèn ra ngoài một cách bạo lực, máu loãng đỏ nhạt tràn vào nước biển.

Môi cá phun ra một chiếc bong bóng.
Thuyền trưởng bạch tuộc ném bong bóng cá tới bên chân Đường Tầm An: “Ăn đi.

Người sống đúng là phiền phức.”
Bong bóng cá của cá thịt có thể giúp sinh vật trên đất liền hô hấp được trong nước khoảng từ 24 đến 28 tiếng đồng hồ.
Đường Tầm An không từ chối.
Dù đang ở trong nước nóng đến vậy, tay chân Lục Ngôn vẫn lạnh như băng.

Sợ các vật ô nhiễm khác chú ý nên hắn bọc Lục Ngôn kín mít trong một tấm áo choàng đen.

Vảy cá đã che khuất hoàn toàn gương mặt anh, tựa một cái kén lấp lánh ánh vàng kim.
Không ai nói được… rốt cuộc thứ phá kén ra sẽ là gì.
Con tàu trôi giữa dòng nước xiết, cuối cùng cũng cập bến.
Kết cấu nơi này hết sức kỳ lạ, trên đầu là nước biển đen kịt, phía dưới là nước biển xanh sẫm.

Nước biển và nước biển vậy mà lại ngăn tách thành một vùng chân không yên ắng.
Thuyền trưởng phun nước biển ra từ mũi: “Thuyền viên đâu? Ra làm việc!”

Mấy chục mực người thật thà nện bước, sử dụng xúc tu ướt mặn cuốn cá thịt trên boong tàu lên.
Thuyền trưởng giẫm chân lên đầu tàu, cười khùng khục: “Về nhà rồi các bạn ơi.

Chúng ta đã về với vòng tay ấp ôm của vực sâu.”
Nó vừa nói xong, các cá sống lập tức nối đuôi nhau nhảy vào vùng nước biển xanh sẫm.

Một đám cá thịt khác thì quỳ bên thuyền như triều bái, miệng lẩm bẩm, ánh mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt.
Nước biển những tưởng trong veo vậy mà lại nổi lên những bong bóng vẩn đục tựa bong bóng trong vũng bùn.
Thuyền trưởng bạch tuộc lặng lẽ dời tầm mắt tới trên người Đường Tầm An bên cạnh, cụ thể là Lục Ngôn trong lòng hắn.
Không hiểu sao trông Tiên Tri có vẻ rất yếu…
Thuyền trưởng bất giác ảo tưởng rằng nếu mình sở hữu “Biết Trước” thì đôi mắt có thể thấy trước tương lai kia sẽ là thứ rất nhiều đối tượng thèm khát.
Nhận thấy cái nhìn không tốt đẹp gì, Đường Tầm An hơi nâng mí mắt.

Không nhìn ra chút cảm xúc nào trong ánh mắt hắn, song cảm xúc điên cuồng lại sinh sôi nơi đó.
Thuyền trưởng bạch tuộc đi đi lại lại tuyến đường biển này nhiều năm, nắm giữ con đường duy nhất dẫn tới R’lyeh nên dù gặp phải vật ô nhiễm lợi hại hơn mình nhiều, nó cũng chẳng hề sợ hãi.
Tòa thành dưới biển này là tòa thành khởi nguồn, cũng là tòa thành tiến hóa.

Thuyền trưởng hiểu rất rõ vật ô nhiễm không dám giết nó, bằng không nó đã sớm gánh không nổi lửa giận của những vật ô nhiễm cấp cao khác.
Song, tại giây phút này, thuyền trưởng bạch tuộc bỗng có linh cảm rằng nếu nó động vào “Tiên Tri” thì vật tế rất thơm này sẽ liều mạng với nó… thậm chí giết nó.
Thuyền trưởng khịt mũi coi thường, không nhìn nữa.
Nguyên liệu thực phẩm đỉnh cấp dĩ nhiên phải để cho các bề trên đỉnh cấp hưởng thụ, chưa một vật tế nào thành công rời khỏi đây.
……
……
Hiến tế vẫn tiếp tục.
Mấy trăm cá sống trên tàu loáng cái đã biến mất nửa.
Nhìn xuyên qua nước biển trong veo dưới mặt nước phẳng lặng có thể thấy các cá thịt liên tục bị áp lực nước nghiền ép thành mảnh nhỏ, sau đó tập trung tới quả cầu thịt ở vị trí trung tâm.
Quả cầu thịt này càng ngày càng lớn, từng lớp mỡ và vụn thịt lơ lửng trong nước biển ở đáy tàu.
Cuối cùng, nước biển không gánh nổi trọng lượng quả cầu thịt này nữa.

Nó rơi thẳng xuống vực sâu.
Một lúc sau, toàn bộ vùng biển bắt đầu rung động mãnh liệt.
Hành khách và thuyền viên trên tàu ngã trái ngã phải.

Đường Tầm An căng đôi cánh, bế Lục Ngôn bay tới không trung.
Hắn nhìn về phía vực sâu.
Từng cột đá khổng lồ xông lên cao, bên trên điêu khắc đầy phù điêu khiến người ta hoa mắt váng đầu.


Không nói rõ được là mặt đất đang nổi hay nước biển đang chìm.

Trên thảm rêu xanh lục, từng con mắt yêu tà kỳ dị mở ra, phút chốc như bị tiêm thuốc màu, bắt đầu xoay tròn di chuyển.
Cột đá dâng mãi tới tận mặt biển đen nhánh trên đầu mới dừng.

Vô số cây cột như vậy mọc ra từ mặt biển mênh mông vô bờ.
Sau khi ngừng cao lên, bề ngoài cột đá mọc ra lớp lớp sợi xanh lục như mốc.

Các sợi tơ xanh sẫm quấn quýt lấy nhau, nhuộm cả tòa thành trì thành màu đen nặng nề áp lực.
Đầu Đường Tầm An đau đớn, nhịp thở dồn dập như không thở nổi.

Cảm giác lạnh lẽo tản ra từ lồng ngực hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy huân chương vinh quang Lục Ngôn đặt trong túi.
Huân chương này nổi lên, kim cương màu đen nứt ra một khe rãnh thấy được bằng mắt thường, cái khe này không ngừng mở rộng.
Đường Tầm An cảm giác được độ bệnh biến vốn đang chuyển biến tốt đẹp của mình lại tăng vọt.
Một trận gió biển tanh nóng đánh úp tới, đám vật ô nhiễm trên tàu như đắm mình trong suối nước nóng, ngâm nga những tiếng thoải mái.
Một con cua vốn đang nóng chín giờ lại bắt đầu lột xác.

Có lẽ đây cua mẹ, phần mai phồng lên, cua con bò đầy chỗ bụng.

Lớp xác rơi xuống của nó bị cua con cắn nuốt, những cua con đã lớn thêm một giai đoạn lại quay về túi trứng của nó.
Tiến hóa lần hai cực khó xảy ra ở thế giới bên ngoài mà ở đây chỉ diễn ra qua một luồng gió biển.
Thuyền trưởng hít sâu ngửi vào cơn gió nóng, vẻ mặt say mê: “Đã tới điểm đến.

Các hành khách thân yêu ơi, tôi không tiễn các bạn vào nữa.

Hãy nhớ kỹ, chúng ta chỉ có thời gian một tuần.

Đến lúc đó dù các bạn có về được hay không thì tôi vẫn sẽ rời đi.”
Xúc tu đặt ở ống thoát nước tàu của nó khua lên, tiếp tục đẩy chiếc tàu du lịch này về phía trước một chút, phần đầu tàu biển tiến vào chùm sợi xanh sẫm một tấc.
Không phải toàn bộ tiến hóa đều thành công.
Để đảm bảo an toàn cho mình, thuyền trưởng chưa bao giờ vào sâu trong đó.
Các du khách rời thuyền một cách trật tự, tiến hết vào vùng tối đen như mực kia.

Đường Tầm An sờ tay lên trán Lục Ngôn.

Không sốt, ngược lại lạnh đến khiếp người, hệt một khối băng.
Hắn cúi đầu, nỉ non bên tai Lục Ngôn: “Ngôn Ngôn ơi, về đến nhà rồi.”
Lục Ngôn nhíu mày, nức nở những lời vô nghĩa.
Đường Tầm An nghe một lát vẫn không hiểu gì.
Dưới trạng thái không tỉnh táo, Lục Ngôn vô thức sử dụng thiên phú Nói Mê.
Độ bệnh biến của anh đã cao đến giá trị tới hạn vô cùng nguy hiểm.
Khi độ bệnh biến vượt quá 100 chưa chắc đã biến thành vật ô nhiễm, có thể sẽ chết ngay.
Lục Ngôn trong ấn tượng của Đường Tầm An trước giờ luôn bình thản đến gần như lạnh nhạt, kiềm chế đến gần như kiêu ngạo, chưa bao giờ yếu ớt khiến lòng người ta đau đớn giống lúc này.
Hắn không do dự quá lâu.
Đường Tầm An bế Lục Ngôn, tiến thẳng vào vực sâu.
*
Rốt cuộc nơi vực sâu có gì?
Thẩm Khinh Dương đã từng tò mò về vấn đề này, mãi cho tới khi y nuốt chửng Lục Thành, thấy được vực sâu qua con mắt kia.
Thứ vực sâu để lại cho y… là cái chết và sự sợ hãi.
Y không biết mình say ngủ bao lâu, lâu đến mức không thể thích nghi nổi với thể xác khổng lồ này nữa.
Thẩm Khinh Dương nghe thấy tiếng rủ rỉ quen thuộc.

Đôi mắt trên xúc tu chầm chậm mở ra, cuối cùng trông về phía cửa vào.
Y không nhúc nhích.
Cơ thể Thẩm Khinh Dương đã lớn vượt mức bình thường, song nếu nhìn từ phía trên sẽ phát hiện y tựa một chiếc giác hút bị dính trên một vật cầu dạng keo màu da.

Đỉnh vật cầu mềm yếu này mọc ra những tua thịt hệt dây leo, cơ thể phủ kín con mắt như dịch nhầy và miệng như giun sâu.
Quái vật này được những thứ ở R’lyeh gọi một tiếng “Mẹ”.

Khi còn là người, bà ta đã từng làm mẹ của một đứa trẻ.

Có lẽ bà ta cũng yêu thương nó trong thời gian ngắn, dù rằng cả hai không có quan hệ máu mủ gì.
Quái vật hồi tưởng rất lâu, nhớ rằng mình từng tên Giang Nguyệt, con mình tên Lục Ngôn.
Nói Mê ảnh hưởng, khiến cho đám quái vật nhỏ ngủ say trong R’lyeh lục tục tỉnh giấc, rơi vào trạng thái cuồng nhiệt kỳ dị.
Một con mắt đỏ ngầu trên tay Thẩm Khinh Dương la lớn: “Cô nghe được chứ Giang Nguyệt!? Vật chứa tới rồi, nó tới rồi! Tôi không lừa cô mà!!”
Thân là mẹ bọn nhỏ, bà ta nuôi dưỡng hai vật chứa.
Một là vật chứa về mặt tinh thần, một là vật chứa về mặt thể xác.
Người đầu tiên là Lục Ngôn, người còn lại là Thẩm Khinh Dương.
Xúc tu của Thẩm Khinh Dương hấp thụ thân hình khổng lồ của bà ta.

Giang Nguyệt không ngừng chăm dưỡng, nhồi nhét chính thân hình mình vào cơ thể y.
Thẩm Khinh Dương giống như một con vịt bị nhốt trong lồng nhỏ hẹp và bị nhồi thức ăn từ khoang miệng đến thực quản tới tận dạ dày.

Hành động ấy không màng suy nghĩ của chủ cơ thể, cứ thế tiêm vào đầy thức ăn công nghiệp.
Lục Thành nói: “Chỉ cần hai vật chứa dung hợp, chúng ta có thể nghênh đón Thần trở về và một thế giới mới toanh! Cô cũng có thể ra khỏi nơi này.”

Giọng ông ta chứa đựng sự vồn vã đến chính ông ta cũng không biết.
Từng dòng nước biển phun vào con mắt còn sót lại của Lục Thành.
Giang Nguyệt không nói được, nhưng hẳn là đồng ý.
Bà ta thả lỏng miệng.
Thẩm Khinh Dương ngã xuống đất.
Xúc tu của y khổ sở cuốn lên, nhanh chóng co lại thu về.
Thẩm Khinh Dương sử dụng Ngụy Trang, ép mình khôi phục hình người.

Tuy nhiên hình người này không mấy ổn định, xúc tu đen nhánh dò tới từ tất cả những chỗ có thể chui ra, bám vào làn da, mấp máp.
Lòng bàn tay Thẩm Khinh Dương có một con mắt màu đỏ đang mở.

Y giữ lại thói quen của con người, mặc quần áo xong mới đi ra ngoài.
Con mắt màu đỏ nhỏ giọng giục giã: “Mau đi tìm Lục Ngôn đi! Nhân lúc nó chưa tỉnh lại.

Không thì chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội mất!”
Thẩm Khinh Dương đấm thẳng vào con mắt trên lòng bàn tay.
Lục Thành phẫn nộ tột độ: “Tôi muốn tốt cho cậu — Thế mà cậu còn đánh tôi! Vừa nãy tôi nói thế để lừa cô ta thôi! Cô ta đã thành vật ô nhiễm cấp S không có lý trí, mục tiêu duy nhất chỉ có thai nghén ra Thần.

Tôi không nói vậy thì cô ta sẽ thả cậu ra chắc? Bây giờ chúng ta là một, dĩ nhiên thầy đứng về phía cậu rồi.”
Thẩm Khinh Dương cúi đầu, trên mặt là nụ cười mỉa mai không thể kiềm chế.
Y nhẹ giọng hỏi: “Vậy à… thầy?”
Thẩm Khinh Dương chụm ngón trỏ và ngón giữa ở một bàn tay khác lại, đầu ngón tay khẽ cong lên, duỗi về phía con mắt trong lòng bàn tay.
Giọng Lục Thành trở nên hoảng loạn: “Cậu định làm gì?! Thẩm Khinh Dương! Nếu tôi chết thì Biết Trước cũng sẽ biến mất! Cậu nghĩ cho kỹ đi! Chẳng lẽ cậu không muốn cứu Lục Ngôn sao?!”
Thẩm Khinh Dương không dao động, ngón tay y căng mí mắt ra.

Con mắt màu đỏ thét lên chói tai đầy đau đớn.
“Những gì cần biết tôi đều biết hết rồi, thầy ạ.” Thẩm Khinh Dương mỉm cười trả lời.
Lục Thành biến thành mắt của y, dựa vào đâu lại cảm thấy y không nhìn thấy?
Y giữ Lục Thành chẳng qua vì muốn ông ta thuyết phục Giang Nguyệt mà thôi.
Thẩm Khinh Dương moi con mắt ra, nắm trong lòng bàn tay.

Mặt trái con mắt còn dính một cục thịt thừa trơn nhẵn màu đỏ và chùm mạch máu như rễ cây dạng xòe.
Sau khi rời khỏi môi trường nuôi cấy, con mắt này không ngừng héo rút do mất nước.

Lục Thành cảm nhận được cái chết đang ập tới, không ngừng rít lên những tiếng mắng mỏ có lòng mà không có sức.
Thẩm Khinh Dương nói: “Đã lâu không gặp bác sĩ, muốn tặng anh ấy một món quà gặp mặt.

Thầy sẽ hiểu cho tôi… đúng không?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Thành: Không, tôi không hiểu, nhưng tôi bị sốc nặng rồi.JPG