Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 107: Chương 107






Lục Ngôn nhìn Tống Cảnh Thần đang ôm chặt chân mình không buông, hơi đau đầu.
Anh nói: “Buông tay.”
Tống Cảnh Thần thả lỏng tay nhưng không đứng dậy, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh tràn ngập cầu khẩn mong chờ.
Hệ thống buồn bã nói: [ May mà cậu ta không có đuôi, chứ không vảy của rồng gâu gâu chắc biến thành màu xanh lá hết rồi nhỉ? ]
Lục Ngôn cảm thấy mình nên phản bác, nhưng hành vi cãi nhau trong đầu với hệ thống trẻ con quá, không hề cần thiết.
Anh nói với cậu: “Ngươi về trước đi, trường học sắp kiểm tra phòng ngủ rồi.”
Tống Cảnh Thần chợt lắc đầu: “Thưa chúa, con không muốn quay về nơi bẩn thỉu đầy dị giáo đồ kia nữa đâu ạ.

Sắp đến hội tuyển chọn tốt nghiệp rồi.

Con không muốn tới Thần Quốc, chịu nhục hầu hạ đám dị giáo đồ đáng ghê tởm đó!”
Tống Cảnh Thần bị vật ô nhiễm đưa tới trường học từ hồi nhỏ xíu.
Sau đó, cậu nhận được một số ưu ái những học sinh khác không có.
Dựa vào thái độ của những giáo viên, chắc chắn cậu sẽ bị bề trên Thần Quốc lựa chọn.
Tất cả Quyến tộc đều hiểu rõ rằng đến Thần Quốc sẽ rất khó có cơ hội quay về.
[ Trong trường học, tiêu chuẩn đánh giá chất lượng Quyến tộc tốt hay xấu dựa trên việc có thức tỉnh thành Thiên Khải Giả hay không.

]
[ Tống Cảnh Thần thức tỉnh từ khi còn rất nhỏ.

Theo như bình thường thì chắc chắn cậu ta sẽ bị chọn vào mùa tốt nghiệp và bị đưa đến Thần Quốc, tham gia vào cuộc thi săn bắn của bề trên.

]
[ Một là bị ăn luôn, hai là độ bệnh biến vượt qua 100 rồi trở thành “Thần tộc”.

]
Lục Ngôn nói: “Ta nhớ rõ rằng những giám sát viên và giáo viên trong trường cũng là học sinh từng tham gia săn bắn bị lựa chọn? Đã biết bản thân là con mồi của Thần tộc thì sao còn quay về trường học làm đao phủ?”
[ Đúng.

Nhưng trí khôn và nhận thức của con người là kết quả do xã hội tổng hợp lại.

Không ít Quyến tộc đều thật lòng cho rằng được Thần tộc ăn luôn là cách tốt nhất để trở về Miền Cực Lạc.

Thậm chí điều này còn được ghi trong sách giáo khoa bọn học tập từ nhỏ, chỉ đổi sang cách nói khác khéo léo hơn là “Dung hợp” mà thôi.

]
[ Huống hồ đa số người toàn sống một cách ngây dại vô tri.

Nối giáo cho giặc, từ xưa đã có tiền lệ.

]

[ Những người đặc biệt tỉnh táo thì bị thẩm phán như dị giáo đồ do tín ngưỡng dao động.

]
Theo thông tin hệ thống cung cấp, tất cả trẻ con loài người ở Thần Quốc đều bị đánh dấu tinh thần của Thánh Thần từ lúc mới sinh, nơi đóng dấu cụ thể là tại gáy, chẳng khác gì mã vạch hàng hóa.

Những Quyến tộc dao động tín ngưỡng thì mã vạch sẽ biến mất.
Đây cũng là tiêu chí để con dân Thần Quốc phân biệt tín đồ và dị giáo đồ.
Lục Ngôn kéo cổ áo Tống Cảnh Thần ra, phát hiện mã vạch này vẫn chưa biến mất, hơn nữa còn khiến anh cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu.

Anh cân nhắc một lát, chạm ngón tay vào thứ này.
Ngay lập tức, hai dòng chữ nhảy ra trong đầu Lục Ngôn ──
【 Tống Cảnh Thần 】
【 Tín đồ cuồng tín Hải Thần Giáo.

Mã số: 0000001 】
Lục Ngôn: “… Cái nguyên lý gì đây?”
Hệ thống: [ Tín đồ của Thánh Thần biến thành tín đồ của cậu, rất hợp lý luôn.

Khi các tín đồ không tín ngưỡng giáo hội nữa, dấu tinh thần trên cổ họ mới biến mất.

]
[ Hằng năm trường học sẽ dùng cách này kiểm tra Quyến tộc có trung thành hay không, đồng thời đưa những phản đồ vào xưởng chế biến xử lý.

]
Có lẽ chỉ mình Thánh Thần mới nhận ra được sự khác nhau của các dấu tinh thần.
May mắn thay, nó không rảnh rỗi đến mức kiểm tra từng tín đồ một.
Lục Ngôn xoa đầu Tống Cảnh Thần: “Đừng lo.

Ta sẽ nhanh chóng trở về trước mùa tốt nghiệp.

Mấy ngày nay cẩn thận chút, đừng để bản thân bị lộ.”
Ánh mắt Tống Cảnh Thần vẫn chan chứa sự thành kính nóng bỏng: “Con sẽ chờ ngài trở về ạ.”
*
Bên trong Thần Quốc, dù rằng những dấu tích trong quá khứ vẫn còn, nhưng những thứ liên quan tới nền văn minh loài người, đặc biệt là khoa học kỹ thuật đều đã biến mất gần hết.
Đêm hôm khuya khoắt, thậm chí không thấy sự tồn tại của bất cứ ánh đèn nào ở đây, khi ngẩng đầu sẽ trông ra được màn trời sao lộng lẫy.
Đường nhựa bị rễ cây đâm thủng, thành thị không ai cư ngụ phủ kín một lớp tro bụi.
Lục Ngôn tìm được một chiếc motor việt dã ven đường, cạy bình xăng khác ra, rót đầy cho chiếc motor.
Tiếng xe máy vang ầm ầm giữa trời khuya.
Lục Ngôn không lo tạp âm từ xe sẽ dẫn vật ô nhiễm tới, bởi nơi này cách vùng trung tâm Thần Quốc rất xa.
Giá trị ngưỡng linh lực của anh đã hơn 7000, con nào tới anh giết con đấy, do đó tư thế lái xe cũng ngông nghênh lạ thường.
[ Phần đông vật ô nhiễm bình thường đều không có tình cảm và tư tưởng của loài người.


Vì vậy nhóm Thần tộc vừa không cần giải trí vừa không cần văn minh hiện đại.

Chúng chỉ là những công cụ Thánh Thần kiểm soát để giữ ổn định xã hội hiện giờ mà thôi.

]
[ Vả lại vật ô nhiễm cũng có hành vi ăn đồng loại để thăng cấp.

Não hoa lớn Thành Thần này vứt bỏ cơ thể loài người đã tương đương với việc từ bỏ sức chiến đấu của bản thân.

Nó sống được tới giờ là nhờ lợi dụng Thiên Khải Giả loài người để giải quyết không ít vật ô nhiễm.

]
Đảo Trường Gia nói lớn không lớn, phần lớn diện tích là rừng rậm; nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi quả thực nơi đây đang có mấy triệu dân thường trú.

45 năm trôi qua, những người còn nhớ rõ về xã hội loài người đã bị bao vây tiêu diệt gần hết, chỉ sót lại số ít người trong căn cứ được Thiên Khải Giả che chở mới kéo dài nổi hơi tàn.
[ Gần đây có một căn cứ người sống sót, lái xe mất khoảng 6 tiếng đồng hồ.

]
Hệ thống đánh dấu địa điểm đại khái cho Lục Ngôn trong đầu.
Khi Lục Ngôn tới nơi, trời đã sắp sáng.
Để tránh Thần tộc đuổi giết, những căn cứ này đều được thành lập ở nơi khá hẻo lánh, sau khi bị phát hiện sẽ nhanh chóng di dời do sợ bị diệt sạch.

Căn cứ Lục Ngôn muốn tới chính là một ví dụ, nó nằm tại một thôn làng, đường đến thôn đã bị sạt lở, trông tiêu điều lạ thường.
Xe chạy được nửa đường thì không thể đi thêm nữa, may mà bây giờ không còn cách căn cứ xa.
Lục Ngôn dừng xe giữa đường, tiếp tục đi về phía trước.
Khi tới vốn dĩ anh mang theo rất nhiều thứ trên tàu, tiếc là tàu không thể vào trong, vậy nên trên người bây giờ chỉ có vũ khí, thuốc an thần và thuốc đặc hiệu.
Từ khi thức tỉnh, Lục Ngôn luôn cảm ứng cực kỳ nhanh nhạy với nguy hiểm.
Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua dốc núi đằng xa.
Tay súng bắn tỉa thu súng về, nói khẽ: “Gọi cho tổng đội, có người lạ tới.

Hình như là Thiên Khải Giả, tôi đã bị phát hiện.”
“Gặp bao giờ chưa?”
Tay súng bắn tỉa đáp: “Hình như… chưa gặp bao giờ…”
“Khắp đảo chỉ có mấy trăm Thiên Khải Giả may mắn sống sót, chưa gặp mà cậu còn không nổ súng?! Đây chắc chắn lại là âm mưu của con ma cà bông Thánh Thần kia rồi ──!”
20 năm trước, Thánh Thần muốn giết chết thủ lĩnh căn cứ hiện tại nên đã Thần Hàng tới một tín đồ, giả vờ là Thiên Khải Giả, lừa gạt sự tín nhiệm của những người khác.
Lần đó căn cứ suýt nữa bị diệt toàn quân.
Tay súng bắn tỉa do dự: “Nhưng… nhưng… người này ra ám hiệu với tôi.”
Trong mấy tháng tham gia huấn luyện tại tổng bộ, Lục Ngôn từng học một số thủ ngữ đặc biệt dùng để giao tiếp với đồng đội khi không tiện lên tiếng.


Đa phần là một số mệnh lệnh đơn giản.
Hiện giờ động tác anh khoa tay với tay súng bắn tỉa kia phiên dịch ra thành “Nguy hiểm được loại bỏ, dừng hành động”.
Vài phút sau, có người dẫn 4-5 Thiên Khải Giả đi tới từ một đường khác.
Dẫn đầu là một người trung niên cường tráng, ánh mắt sắc lẹm, trên mặt có một vết sẹo dao rạch, cầm một chiếc côn sắt trong tay, khua mạnh giữa không trung tạo tiếng động đe dọa.
“Lý Đông Thành.

Căn cứ Trời Xanh.

Cậu đến từ căn cứ nào? Sao tôi chưa từng gặp qua?”
Lục Ngôn: “Tôi tới từ bên ngoài, mới lên bờ hôm nay.”
Lý Đông Thành sửng sốt: “Bên ngoài? Bên ngoài nào?”
“Bộ Hành Động Đặc Biệt thành phố K.” Nói rồi Lục Ngôn rút thẻ chứng nhận công tác của mình từ ngực áo ra: “Lục Ngôn – Thiên Khải Giả cấp B.”
Chiếc gậy trong tay Lý Đông Thành lập tức rơi “loảng xoảng” xuống đất.
Anh ta giật lấy chứng nhận trên tay Lục Ngôn, nghiêm túc quan sát một lúc lâu: “Đúng thật này! Đội trưởng Ninh cũng có nó!”
‘Đội trưởng Ninh’ trong lời Lý Đông Thành tên đầy đủ là Ninh Hoài.

Hắn là một trong số những Thiên Khải Giả góp sức đánh Thánh Thần bị thương nặng trong hành động Thần Quốc 45 năm trước, đồng thời là người phụ trách của căn cứ Trời Xanh hiện tại.
Lý Đông Thành quét dụng cụ kiểm đo qua người Lục Ngôn.

Giá trị ô nhiễm hiển thị bằng 0.
Dụng cụ kiểm đo của bọn họ là sản phẩm từ hơn bốn mươi năm trước, giờ đã bị đào thải vì cồng kềnh và dễ hỏng.

Thế nhưng trong căn cứ thì thứ này chính là vật hiếm lạ.
Lòng cảnh giác của Lý Đông Thành giảm hẳn, nói: “Đêm qua đội trưởng Ninh mới ra ngoài, nói là đi săn thú.

Chắc phải sáng mới về.

Phiền cậu bạn Lục chờ chút.

Tôi có thể dẫn cậu đi dạo căn cứ trước.”
[ Nhờ sự tồn tại của Ninh Hoài nên căn cứ này được xem như nơi phát triển tốt nhất ở Thần Quốc, thu nhận hơn 20.000 dân chạy nạn, thực hiện tự cung tự cấp cơ bản.

]
Căn cứ ẩn mình trong núi sâu này được che chắn kín bằng một tường cao rào điện.
Lục Ngôn dạo bên ngoài căn cứ một lát, suốt hành trình đều có Lý Đông Thành đi cùng.
Bên ngoài có không ít người đang làm ruộng, phát triển chăn nuôi, bọn họ đều là người bình thường không thức tỉnh.

Ngoài ra còn có trường học và trạm y tế.

Nghe nói sâu trong cùng còn cả một viện nghiên cứu và trạm phát điện nhỏ.
“Viện nghiên cứu làm đủ thứ, từ nghiên cứu thủy điện, thủy lợi, xây dựng kiến trúc đến biên soạn tài liệu dạy học, v.v Hơn một trăm người đều được gọi là nhà nghiên cứu.”
Còn những Thiên Khải Giả thức tỉnh thì phụ trách thu thập vật tư bên ngoài và giải quyết vật ô nhiễm.
[ Vài chục năm nay, căn cứ di dời nhiều lần, số người may mắn sống sót ngày càng ít đi.

Tổng cộng không tới 70.000.

Giai đoạn đầu rơi vào tay giặc còn có người muốn chống lại Thánh Thần và Thần Quốc.


Càng về sau, mọi người càng cảm nhận được sự chênh lệch, ý chí mai một dần dần.

]
Đang nói thì tiếng chuông tan học vang lên.
Mấy đứa trẻ vui tươi phấn chấn chạy từ trong trường ra, khi đi ngang qua Lý Đông Thành bỗng gọi vang một tiếng: “Chào đội trưởng Lý ạ!”
Lý Đông Thành cười lấy mấy viên kẹo trong túi đưa cho lũ trẻ: “Ăn dè chút.

Bây giờ không ai làm ra được thứ này.

May mắn lắm bác mới tìm thấy đấy.”
Các bé ra đời ngay trên Thần Quốc, trước nay chưa từng thấy thế giới bên ngoài nhưng vẫn vô tư không sầu lo.

Từ đây có thể thấy căn cứ đã chăm sóc chúng rất tốt.
Hệ thống nói: [ Dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, nhân loại vẫn có thể kiên cường sống.

Thật là đáng yêu.

]
Nhân lúc Ninh Hoài chưa về, Lý Đông Thành hỏi Lục Ngôn rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài.
Khi đảo Trường Gia rơi vào tay giặc, anh ta còn nhỏ xíu, chỉ biết rằng thời tiết bỗng thay đổi trong một đêm, rất nhiều người lên tàu muốn chạy trốn, cuối cùng chôn thây nơi đáy biển.
Nghe xong tình hình khái quát bên ngoài, Lý Đông Thành không khỏi tỏ ra hâm mộ: “Muốn ra ngoài xem thật đấy.”
Lục Ngôn suy nghĩ một lát, đáp: “Sẽ nhanh thôi.”
Lý Đông Thành cười ha ha, coi vẻ cũng không cho là thật.
Bọn họ đang trò chuyện, chỗ lối vào căn cứ bỗng xao động.
Ánh mắt Lý Đông Thành sáng ngời: “Thế này chắc là đội trưởng Ninh về rồi đấy!”
Xem ra Ninh Hoài rất được mọi người trong căn cứ kính yêu.
Lúc này, rất nhiều người buông dụng cụ trong tay xuống, chạy ra cửa căn cứ nghênh đón.
Lục Ngôn lẫn trong đám người, nhìn về phía cửa vào căn cứ.
Khác với tưởng tượng, Ninh Hoài rất trẻ trung, tay trái kẹp một điếu thuốc, tay phải kéo một túi lưới đánh cá, trong lưới là chiến lợi phẩm của chuyến đi lần này.
Không giống như người bình thường, trên mặt hắn có 3 đôi mắt xếp hàng từ trán đến vị trí bình thường của mắt.
Nửa người dưới của Ninh Hoài không có hai chân người mà là tám chân như chân nhện, phủ giáp xác sắc nhọn, lóe ánh tím sẫm lạnh lẽo.
[ Ninh Hoài – người thành phố N, thuộc nhóm Thiên Khải Giả đầu tiên vào 80 năm trước.

Giá trị ngưỡng linh lực hiện giờ là 10700.

Độ bệnh biến dao động vào khoảng từ 92 đến 95.

]
Đây là Thiên Khải Giả thứ hai có giá trị ngưỡng linh lực vượt 10.000 trong ấn tượng của Lục Ngôn.
[ Do độ bệnh biến cao quá nên hắn rất khó giữ hình thái bình thường của nhân loại.

]
Bởi vì tám chiếc chân nhện này mà tầm nhìn của Ninh Hoài cao hơn hẳn người xung quanh.

Hắn chỉ liếc qua thôi đã thấy được Lục Ngôn trong đám người.
Ninh Hoài cúi mình xuống, khẽ híp mắt, phả ra một luồng khói, hỏi: “Từ đâu ra đây?”