"Dừng, hai người muốn phô trương tình cảm thì đi nơi khác, tôi không rảnh ở đây xem hai người diễn tình chàng ý thiếp với nhau.
"
Cuối cùng Hạ Triết cũng không nhịn được hai người kia tình cảm mà lên tiếng, Bạch Ngưng Yên vẫn còn chưa hết sợ hãi, lại phải ăn thêm món cơm chó khó ăn của hai người kia khiến Hạ Triết càng cực kỳ chướng mắt.
Bạch Chính Nam từ khi quen biết Tống Thanh Dao gần như trở thành một người khác, mấy hôm nay vì Tống Thanh Dao giận dỗi nên lúc nào cũng buồn bã, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện vạch trần Lăng Thiên Thiên.
Tuy rằng một mình Hạ Triết có thể làm được chuyện này nhưng một số chứng cớ quan trọng lại nằm trong tay Bạch Chính Nam, tên ấy không chịu đưa ra nên tạm thời Lăng Thiên Thiên mới được yên ổn.
Thật sự Hạ Triết không hiểu được Lăng Thiên Thiên nghĩ gì, chỉ mới là học sinh trung học đã độc ác như vậy, sau này trưởng thành cô ta còn thành loại người đáng sợ gì nữa đây?
"Cho người ta ăn cơm chó của mình thì được, đến lượt người khác thì lên tiếng phản bác, cậu dẹp cái tiêu chuẩn kép của cậu sang một bên đi.
"
Bạch Chính Nam lườm nguýt.
Nếu không phải Hạ Triết gài cho hắn phủ nhận tình cảm trước mặt Tống Thanh Dao thì hắn đâu có khổ sở như bây giờ, món nợ này từ từ hắn sẽ tính.
"Đừng nói nhảm nữa, nói xem, tại sao hai người lại ở đây?"
Hạ Triết lạnh giọng.
"Thật ra tôi đi hái nấm, cậu ta thì cứ đi theo tôi lải nhải, sau đó chúng tôi bắt gặp Lăng Thiên Thiên và một học sinh nữ lớp dưới nói chuyện, kế tiếp nữa thì thấy hai người đang đi sâu vào rừng nên bọn tôi mới đi theo.
"
Tống Thanh Dao tóm tắt gọn các sự kiện đã gặp hôm nay.
Đúng là khi cô ấy và Bạch Chính Nam định quay về nói với Hạ Triết chuyện Lăng Thiên Thiên lại lập bẫy với Bạch Ngưng Yên, thì hai người họ nhìn thấy Hạ Triết và Bạch Ngưng Yên thay vì đi ra khỏi rừng, lại đi sâu vào bên trong, cảm thấy có gì đó không đúng nên cả hai quyết định bám theo.
"Tôi đi theo bảng chỉ dẫn, không hiểu sao càng đi càng không tìm được lối ra, bản đồ khu vực này tôi bỏ lại lều nên mới bị lạc.
" Hạ Triết cũng giải thích lý di hắn và Bạch Ngưng Yên đi sâu vào rừng: "Quả nhiên đã đi vào bẫy Lăng Thiên Thiên sắp đặt sẵn!"
"Thật sự tôi không hiểu lắm, Lăng Thiên Thiên tại sao cứ nhằm vào bạn học Bạch chứ?"
Tống Thanh Dao thắc mắc hỏi.
"Chuyện này phải hỏi bản thân cô ta.
"
"Mọi người đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu, sao chị Thiên Thiên lại liên quan đến chuyện này?"
Bạch Ngưng Yên rời khỏi lòng Hạ Triết, lau nước mắt, bình tĩnh hỏi.
"Những chuyện em gặp lúc trước đều do một tay Lăng Thiên Thiên sắp xếp, cô ta còn có mấy đồng phạm nữa.
"
Hạ Triết ngắn gọn giải thích.
"Em và chị Thiên Thiên chưa từng tiếp xúc với nhau, sao chị ấy lại muốn đe dọa em chứ?"
Bạch Ngưng Yên khó hiểu hỏi.
"Để anh lặp lại câu mà Hạ học trưởng của em vừa nói nhé? Em đi mà hỏi cô ta.
"
Bạch Chính Nam cốc đầu Bạch Ngưng Yên một cái.
Em gái của hắn nãy giờ không nghe bọn họ nói chuyện à? Sao lại hỏi câu hỏi mà người khác vừa hỏi thế?
"Anh, đau đó, anh suốt ngày cốc đầu em nên trí thông minh của em mới ngày càng giảm, nếu sau này em bị thiểu năng, anh phải nuôi em cả đời đó!"
Bạch Ngưng Yên ôm đầu oán trách.
"Trước kia có thể anh sẽ nuôi em, còn bây giờ thì không!"
Bạch Chính Nam tiện tay cốc đầu em gái thêm một cái.
"Đừng có mới nới cũ làm cô ấy bị tổn thương.
Giờ cũng không phải lúc ở đây nói chuyện nhảm nhí đâu.
"
Hạ Triết xoa đầu cho Bạch Ngưng Yên.
Bạch Chính Nam đúng là tên đểu cáng, có Tống Thanh Dao liền xem nhẹ sự tồn tại của Bạch Ngưng Yên.
Thật sự hắn ta rất đáng bị đánh.
"Đau lòng thì cố mà bảo vệ Yên Yên cho tốt.
"
Bạch Chính Nam nhìn Hạ Triết bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Cậu đừng quậy nữa, không nghe Hạ Triết nói đừng nói chuyện nhảm nhí nữa sao?"
Tống Thanh Dao lại nhéo tai của Bạch Chính Nam.
Không rõ quan hệ giữa hắn và Bạch Ngưng Yên là gì nhưng nhìn thái độ của Hạ Triết, giống như đang xem Bạch Chính Nam là tình địch.
"Đau, Dao Dao nhẹ tay thôi, thật sự đau lắm đó!"
"Mặc kệ họ đi, Ngưng Yên, em hãy nhớ khi nào chúng ta trở về, gặp Lăng Thiên Thiên thì cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, có thể nghĩ ra nhiều cách nhắm vào em như vậy, tinh thần cô ta chắc chắn không bình thường, khi mọi chuyện còn chưa đủ chứng cứ, em không được bứt dây động rừng, nói với bất kỳ ai có biết không?"
Hạ Triết dịu dàng căn dặn.
"Em biết rồi, em sẽ giữ bí mật chuyện này.
"
"Ngoan lắm, trước mắt, chúng ta cần rời khỏi đây đã!" Hạ Triết nhìn hai người còn lại vẫn đang diễn tình tứ: "Hai người có định đi không?"
"Không đi thì ở lại đây làm bạn với gấu à?" Bạch Chính Nam nhún vai: "Lúc đi theo hai người tôi có làm dấu đường ra, nên chỉ cần đi theo là được.
"
"Vậy chúng ta mau đi thôi.
".