Edit: Cáo
Beta: Maria, Amin
–
04
Vừa hay gần đây Trần Bách Hào và nhà họ Lâm có quan hệ làm ăn.
Ngày hôm sau, tôi hẹn Trần Bách Hào đến biệt thự trên núi mà Lâm Dao vừa mới mua để tổ chức tiệc tân gia cho cô ấy.
Món quà tôi tặng cô ấy là bức tranh mà tôi tự vẽ gần đây.
Tôi vẫn luôn thích tranh thủy mặc, nhưng khi còn nhỏ bị Châu Khí Dã cười nhạo là vẽ xấu như quỷ nên niềm yêu thích cũng dần vơi đi.
Sau khi thức tỉnh cốt truyện, trong lúc không có việc gì để làm tôi đã lần nữa khơi dậy sở thích này.
Mang theo quà bước vào cửa, tôi thấy vài vị khách không mời mà đến.
Yến Tử Hành đứng ở ban công, đang dạy Bạch Thất Thất chơi boardgame.
Châu Khí Dã tựa vào chiếc sô pha màu vàng nghệ, tóc mái hơi che mắt, góc nghiêng dịu dàng.
Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, khuôn mặt lạnh lùng sâu thẳm của anh nhìn sang, ánh mắt chúng tôi giao nhau trên không trung, anh lại xoay qua nhìn Trần Bách Hào đứng bên cạnh tôi.
Tôi nhìn đi chỗ khác trước, không nhìn thấy sự ấm ức nặng nề nơi đáy mắt anh.
Lâm Dao mỉm cười đi đến đón, nhận lấy món quà trong tay tôi, sau đó thì thầm vào tai tôi: “Tớ cũng không biết vì sao Bạch Thất Thất lại đến đây, xin lỗi bae nha.”
Tôi xua tay, đi đến trò chuyện với đám chị em một lát rồi đi về phía bể bơi.
Tôi chán nản nằm trên ghế phơi nắng, lướt hotsearch hóng drama.
Hình như có người đi đến ghế bên cạnh, tôi nâng mắt nhìn lên, hóa ra là nữ chính Bạch Thất Thất, trong lòng tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
Tôi đứng dậy muốn rời đi, nhưng Bạch Thất Thất lại bất ngờ túm lấy tay tôi.
Tôi cau mày khó hiểu, trên mặt cô ta có ý cười, nhẹ nhàng nói với tôi: “Thật xin lỗi!”
Giây tiếp theo, người tôi bị một lực kéo tác động, cả hai người chúng tôi đều rơi xuống bể bơi.
Dòng nước lạnh lẽo xộc vào mũi vào miệng, mặt tôi méo mó, đau không chịu nổi, tôi chới với muốn tìm thứ gì đó để bám vào.
Hình như trên bờ có ai đó đang hét lên, khi ý thức của tôi dần mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng người đang bơi về phía mình.
Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Đúng lúc đó Trần Bách Hào cầm bình giữ nhiệt đẩy cửa bước vào.
Khuôn mặt anh ta sáng ngời, gương mặt ôn hòa, khiến người khác có cảm giác rất gần gũi.
“Tỉnh rồi à? Vừa hay tôi mới đi lấy nước ấm xong.”
“Là anh cứu tôi?” Khi mở miệng nói chuyện, tôi thấy cổ họng mình vừa khô khốc vừa đau đớn.
Trần Bách Hào rót cho tôi một ly nước, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên dáng người cao ráo của anh ta, ánh mắt dịu dàng.
“Cô uống nước trước đi.”
Tôi nhận lấy cốc nước, bỗng nhớ tới Bạch Thất Thất kéo tôi ngã xuống bể bơi, vội ngồi thẳng dậy hỏi.
“Bạch Thất Thất đâu?”
“Cô ấy được Yến tổng cứu, hiện đã ổn rồi.”
Tôi từ từ nhấm nháp cốc nước, bắt đầu suy nghĩ về thuyết âm mưu.
Cô ta kéo tôi xuống bể bơi rõ ràng là đã có chủ ý từ trước, nhưng tại sao cô ta phải làm vậy? Chuyện này có ích gì với cô ta?
05
Lúc tôi nghĩ mãi vẫn chưa ra thì bác sĩ đến kiểm tra.
Bác sĩ nói không có vấn đề gì, tôi cũng không thích mùi nước khử trùng nên xuất viện về nhà.
Sau khi về nhà, Châu Khí Dã phá lệ gọi điện cho tôi mấy lần, nhưng lúc đó tôi đi tắm nên không nghe máy.
Lúc tắm xong ra ngoài nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, tôi lại nghĩ đến kịch bản quen thuộc là nam phụ thâm tình chất vấn tôi tại sao lại ác độc đẩy Bạch Thất Thất của anh như thế.
Tôi cầm điện thoại bĩu môi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi không gọi lại.
Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, ban ngày ở trong phòng vẽ tranh, cuộc sống trôi qua rất nhàn nhã.
Lần tiếp theo tôi gặp Châu Khí Dã đã là nửa tháng sau, trong bữa tiệc đón gió tẩy trần mừng bạn từ nhỏ về nước.
Tôi sợ gặp nhóm nhân vật chính thì lại khi không kiếm chuyện nên vốn dĩ muốn từ chối.
Nhưng bạn từ nhỏ Trương Hằng năn nỉ ỉ ôi các kiểu cộng với việc kết giao chơi từ bé đến lớn, vì thế tôi đành cắn răng sửa soạn chút rồi đi đến phòng bao mà Trương Hằng đã đặt.
Vừa bước vào phòng, Trương Hằng đã đẩy tôi ngồi xuống cạnh Châu Khí Dã.
Cậu ấy biết từ bé tôi đã thích Châu Khí Dã nên nháy mắt ẩn ý với tôi một cái.
Tôi cạn lời, thật sự muốn hét lên một câu: “Thời thế đã thay đổi rồi người anh em à.”
Châu Khí Dã ngồi bên cạnh yên tĩnh uống rượu, không hề liếc nhìn qua đây.
Cũng phải, chắc là anh đang nghĩ nữ phụ ác độc tôi đây vừa mới đẩy “nữ chính” của anh xuống nước, vẫn đang tức giận.
Tôi cũng làm vẻ lạnh lùng, tựa vào sô pha lướt điện thoại.
Tôi một tay lướt điện thoại, tay còn lại vươn về phía đĩa trái cây trên bàn.
Vì không cầm chắc nên một quả cà chua bi lăn dọc xuống theo độ cong của bàn như tàu lượn siêu tốc.
Tôi vội vàng vươn tay đỡ thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn đặt dưới tay tôi.
Tôi phản xạ có điều kiện vội rút tay lại, cảm giác ấm áp thoáng qua liền biến mất.
Tim đập thình thịch, tôi ngước mắt lên nhìn, Châu Khí Dã cũng quay lại nhìn tôi.
Tôi tránh ánh mắt anh, mu bàn tay vừa bị chạm phải như đang bốc cháy, tôi mất tự nhiên ngồi thẳng dậy.
Yến Tử Hành dẫn Bạch Thất Thất lại đây. Có thể nhìn ra hôm nay cô ta cố ý ăn mặc khác hẳn thường ngày, mái tóc đen mượt, váy trắng, khuôn mặt dịu dàng, quả nhiên là nữ chính của truyện ngược.
Trương Hằng là người đơn giản, thấy mọi người đã đến gần đông đủ rồi thì không chơi xúc xắc và nói nhảm nữa mà lấy chai rượu rủ mọi người cùng chơi thật hay thách.
Ván đầu tiên, Trương Hằng là người bắt đầu, cái chai lắc lư dừng lại trước mặt Bạch Thất Thất. Bạch Thất Thất mở to mắt hạnh như một chú thỏ bị sợ hãi, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Nói thật đi.”
Trương Hằng thấy cô ta đến cùng Yến Tử Hành, nhìn Yến Tử Hành che chở cô ta như thế, dù chưa yêu nhau nhưng cũng đang mập mờ nên cậu ấy hắng giọng định giúp đỡ.
“Ở đây có người mà cô thích không?”
Mặt Bạch Thất Thất đột nhiên đỏ lên, nhưng điều làm mọi người bất ngờ là cô ta không nhìn Yến Tử Hành mà nhìn Châu Khí Dã.
Lòng hiếu kỳ của mọi người dâng lên, ánh mắt hóng hớt đảo quanh ba người này.
Cô ta cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng nhẹ nhàng nói: “Có.”
06
Không có tiếng ồn ào như dự đoán, mọi người nhìn nhau rồi quay sang nhìn sang tôi.
Trong bàn trừ Bạch Thất Thất ra thì đều là bạn từ nhỏ của tôi. Mọi người đều biết tôi đã theo đuổi Châu Khí Dã từ khi còn bé, hôm nay nửa đường lại nhảy ra một kẻ chắn đường? Vậy Yến Tử Hành là chuyện gì nữa đây?
Mặt khác, chúng tôi là những người nằm trong tâm bão nghe được câu trả lời này, Châu Khí Dã thậm chí còn không liếc nhìn, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đáp án, chỉ rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Bề ngoài tôi cũng tỏ ra bình tĩnh như không, chỉ có Yến Tử Hành là hơi không yên lòng.
Tới lượt Bạch Thất Thất xoay chai.
Cổ tay cô ta mảnh khảnh, không biết vô tình hay cố ý mà nhẹ nhàng xoay cái chai đến trước mặt Châu Khí Dã.
Anh không có hứng mấy, anh nhấc mí mắt lên, giọng nói khàn khàn: “Nói thật.”
Trên mặt Bạch Thất Thất lại ửng đỏ: “Ở đây có người anh thích không?”
Khói thuốc dày làm tôi không thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy lờ mờ chiếc mũi cao và đôi môi mỏng của anh.
Mọi người nín thở chờ anh trả lời, tiếng nói của anh rất nhẹ nhưng rất rõ ràng: “Có.”
Những tiếng thở dốc nối tiếp nhau vang lên. Đây là Châu Khí Dã, người có tính tình lạnh lùng và khiêm tốn nhất, anh có người mình thích, lại còn là người ở hiện trường.
Lời của anh sét đánh bên tai, mọi người kinh ngạc há hốc mồm, đều cảm thấy bữa tiệc này thật đáng giá khi có thể nghe được tin của Châu Khí Dã.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, chỉ có tôi bình tĩnh, không những không ngạc nhiên mà còn nghĩ mọi chuyện vốn nên là như vậy.
Nam phụ dù có lạnh lùng đến đâu thì cũng có trái tim, mà trái tim ấy lại rất phù hợp với kịch bản của tiểu thuyết ngôn tình, chỉ thâm tình yêu mỗi nữ chính, là chuyện vô cùng bình thường.
Châu Khí Dã phớt lờ ánh mắt tò mò của mọi người, đôi bàn tay thon dài cầm lấy cái chai.
Anh thậm chí còn không xoay mà trực tiếp chỉ thẳng về phía tôi.
Mọi người bị động tác của anh làm thấy khó hiểu, còn có thể chơi như vậy à?
Khuôn mặt của anh vốn rất đẹp, nhưng không cảm xúc ngồi một chỗ cũng toát ra khí tràng cao quý làm người ta không thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ anh lại yên lặng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng dường như có thể câu lấy trái tim của mọi người.
Mọi người nín thở, chờ xem anh sẽ hỏi tôi điều gì.
“Anh gọi cho em rất nhiều cuộc, tại sao em không bắt máy?”
Hết chương 02!