Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 47: "Nhóc lừa gạt"




Cuộc thi cuối kỳ vừa bắt đầu là mất cả một tuần, thậm chí trong một tuần đó có vài ngày phải thi mỗi ngày hai môn, thậm chí là ba môn. Lại thêm Lâm Dữ Hạc vẫn còn phải thi vài môn của chuyên ngành hai, một tuần này cậu trải qua cực kỳ gian nan.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, thành tích của Lâm Dữ Hạc vẫn luôn là xuất sắc nhất, nhưng mỗi khi đến gần cuộc thi, cậu vẫn luôn có một loại cảm giác căng thẳng. Bất kể là cuộc thi lớn hay nhỏ, thậm chí những bài kiểm tra không được tính vào điểm thành tích hay là cuộc thi chính trị, Lâm Dữ Hạc đều sẽ coi trọng hơn các bạn học khác rất nhiều.

Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân Lâm Dữ Hạc có thể giữ vững được thành tích xuất sắc như thế, nhưng đối với bản thân cậu mà nói, loại căng thẳng này đồng thời cũng ẩn chứa áp lực, sốt ruột, khiến cho thần kinh vốn đã căng chặt lại càng thêm nhiều gánh nặng không thể chịu được.

Trước khi trở về thì Lục Nan đã chú ý đến chuyện này.

Vốn dĩ Lục Nan đã quyết định thời gian trở về vừa vặn là ngày Lâm Dữ Hạc thi xong, ban đầu lúc anh nói với Lâm Dữ Hạc rằng sẽ về vào ngày đó, Lâm Dữ Hạc còn có chút lo lắng: "Vậy có lẽ em phải đợi thi xong mới có thể ra sân bay, không biết có đến kịp không."

Lục Nan lại nói: "Không cần tới sân bay, tôi sẽ trực tiếp tới trường em."

Vừa vặn có thể đón Lâm Dữ Hạc vừa thi xong về nhà.

Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên. Có điều đối với lời của Lục Nan cậu vẫn luôn không có ý kiến gì, Lâm Dữ Hạc suy nghĩ, nói: "Vậy lại giống như lúc thi giữa kỳ rồi."

Lục Nan: "Hửm?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Ngày kết thúc thi giữa kỳ, em vừa ra phòng thi là liền nhìn thấy ca ca."

Như thể cố ý tới đón cậu vậy.

Lục Nan dịu giọng lại: "Em thi cuối kỳ xong ra ngoài, cũng có thể nhìn thấy tôi."

Lâm Dữ Hạc bật cười: "Vâng."

Cười lại cười, ấm áp trong lồng ngực như thể đang tràn ngập, từng chút từng chút một tràn ra, lan rộng khắp cơ thể.

Đã rất lâu rồi không có ai cùng cậu trải qua cuộc thi, cùng nhau chờ đợi kỳ nghỉ như thế này.

Lần trước đó, đã là rất nhiều rất nhiều năm trước rồi.

Lâm Dữ Hạc dụi dụi mắt, nói: "Em nhớ khi còn bé cũng như vậy, thi xong là rất thoải mái, vừa kết thúc là liền muốn đi chơi tới bến với người đợi em..."

Ngữ khí Lục Nan rất tự nhiên mà hỏi: "Khi còn bé cùng với ai?" Lâm Dữ Hạc lại sửng sốt một chút.

Lời đã tới bên miệng lại đột nhiên như bị mắc kẹt, không nói nên lời một cách kỳ lạ, Lâm Dữ Hạc nhíu nhíu mày, dừng lại rồi mới nói: "Với ông ngoại em... Còn có các bạn học."

Rõ ràng là đáp án đơn giản đến không thể đơn giản hơn, lại như thể có chỗ nào đó sai sai, Lâm Dữ Hạc không tự nghĩ ra được, chỉ có thể hỏi người nhắc tới chuyện này: "Có chuyện gì sao ạ?"

Lục Nan lại cũng chỉ nói: "Không có việc gì, thuận miệng hỏi một câu thôi."

Chút nhạc đệm ấy cũng bị bỏ qua rất nhanh, Lục Nan về Yến Thành sớm hơn một tuần, cũng không còn chỉ là chờ đợi để chia sẻ niềm vui sau khi thi xong, mà là hoàn toàn đồng hành cùng cậu trải qua lần thi này.

Thời gian thi môn chuyên ngành đều rất dài, cơ bản một buổi sáng chỉ thi được một môn, buổi chiều còn phải tiếp tục thi. Tuy rằng Lâm Dữ Hạc ngồi xe quay về Phượng Tê Loan chỉ mất mười phút, nhưng hai mươi phút đi về này cũng có hơi lãng phí thời gian.

Vì vậy sau hai ngày phái người đưa đón bằng xe, Lục Nan liền thay đổi chủ ý, để Lâm Dữ Hạc buổi trưa ở lại trường nghỉ ngơi, để tài xế đóng gói cẩn thận cơm của dì giúp việc làm rồi mang tới.

Tay nghề của dì rất tốt, món ăn cũng nhiều, một mình Lâm Dữ Hạc chắc chắn ăn không hết, cuối cùng, phần đưa cơm này liền biến thành đưa phần cho bốn người, cả cái ký túc xá 404 đều có lộc ăn theo.

Thật ra tất cả mọi người đều đã là sinh viên đại học rồi, ăn gì đó chỉ là thứ nhì, điều cốt yếu là thời gian trong tuần thi của toàn trường đều là giống nhau, đợi đến lúc mau chóng tới được căn tin, thì luôn là đông kín chỗ, gần như người ở mỗi quầy đồ ăn đều xếp thành hàng dài.

Có bữa cơm trưa Lục tổng gửi tới này, vô hình trung khiến bốn người tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Ngày thứ tư của tuần thi, bốn người vừa tiến vào căn tin liền nhìn thấy vị trí ngồi dựa vào cửa sổ ngày hôm qua của bọn họ đang đặt đầy một bàn đồ ăn, cùng với tài xế đang đứng ở cạnh bàn đợi bọn họ tới đó.

Mấy người bọn họ chào hỏi với tài xế, chờ sau khi tài xế đi rồi, Chân Lăng không nhịn được cảm thán: "Trước đây anh mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt đưa cơm ở cấp ba, vả lại đều là phụ huynh đưa tới, không ngờ rằng lên đại học rồi vẫn còn có thể ăn theo chế độ đãi ngộ đặc biệt này."

"Hả? Đại học không có?" Chúc Bác hỏi: "Lúc trước anh theo đuổi đàn em kia, chẳng phải cũng nhận thầu bữa sáng cho cả ký túc xá của người ta hay sao ?"

Chân Lăng đột nhiên bị nghẹn họng: "...Bây cứ phải nói chuyện không nên nói mới chịu được đúng không hả!"

Nhìn bọn họ cãi nhau, Lâm Dữ Hạc bật cười lắc đầu, cậu lấy bốn đôi đũa từ cóng đũa công cộng ra, chia cho bốn người xong rồi nói: "Mọi người ăn ở đây đi, tớ sang bên cạnh một chút."

Chân Lăng đã đuổi theo vật lộn với Chúc Bác lại thành một đoàn nghe thấy thế cũng ngẩng đầu lên: "Sao thế? Không ăn cùng sao?"

Ngược lại là Thẩm Hồi Khê lên tiếng, hỏi: "Lục tổng tới sao?"

Vừa rồi hắn nhìn thấy tài xế nói vài câu gì đó với Lâm Dữ Hạc.

Quả nhiên, Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Ừ, tớ đi ăn trưa với ngài ấy."

Nán lại ở Hương Giang gần một tháng, công việc của Lục Nan ở Yến Thành cũng tồn đọng không ít, mấy ngày này vẫn luôn bận rộn. Có điều sự vụ của Thái Bình đều đang trong tầm kiểm soát của Lục Nan, đã thư thái hơn rất nhiều so với trước khi đi Hương Giang, vậy nên anh mới có thể rút ra thời gian để cùng đi ăn với Lâm Dữ Hạc.

Cuối kỳ cũng có không ít giáo viên ăn cơm ở căn tin, sự xuất hiện của Lục Nan không hề coi là đột ngột, vị trí anh tìm tương đối mà nói cũng khá là khuất, hai người dùng cơm không hề bị làm phiền.

Chỉ là Lâm Dữ Hạc ngồi xuống, vừa mới động đũa, thì đã nghe thấy Lục Nan hỏi: "Không ngủ ngon sao?"

Lâm Dữ Hạc cắn tôm viên ngẩng mắt lên nhìn anh.

Lục Nan nói: "Sắc mặt em rất kém."

"Vậy sao ạ?" Lâm Dữ Hạc sờ sờ mặt mình: "Có lẽ do bị cuộc thi làm ảnh hưởng quá nghiêm trọng rồi."

Cậu không mấy để ý: "Không sao ạ, thi xong là sẽ tốt lại thôi."

Lục Nan nhíu nhíu mày, chú ý đến người đang dùng cơm, cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ hỏi: "Ăn xong quay về ký túc xá nghỉ ngơi sao?"

Lâm Dữ Hạc lại lắc đầu: "Không về túc xá nữa, em với các bạn cùng phòng tới phòng học đọc sách một chút, buổi chiều vẫn còn một môn thi."

Lục Nan hỏi: "Một chút thời gian đọc sách này cần thiết lắm sao?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Không ạ, đã ôn tập khá ổn rồi, là bởi vì không ngủ trưa được nên buổi trưa muốn tới đó sớm chút."

Thấy Lục Nan vẫn là vẻ mặt không đồng ý, vốn dĩ Lâm Dữ Hạc phải nghiêm túc cư xử, nghiêm túc giải thích giờ phút này lại không nhịn được, đột nhiên bật cười lên.

Lục Nan nhìn cậu: "Làm sao vậy?"

Lâm Dữ Hạc ho nhẹ một tiếng, xua tay ý bảo: "Không sao ạ."

Lục Nan lại vẫn không hề dời ánh mắt đi.

Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi, vẫn không thể hoàn toàn che đi được ý cười: "Chỉ là em nhớ tới vừa rồi bạn cùng phòng nói, anh ấy không ngờ được rằng đại học vẫn có phụ huynh tới đưa cơm, sau đó lại nghe thấy lời của ca ca, cảm thấy... thật sự rất giống phụ huynh."

Lời này của cậu chỉ là suy nghĩ cá nhân, tự cậu cảm thấy rất khó giải thích, cho nên vừa rồi mới không lên tiếng, bây giờ nói rồi, cũng không biết có phải là mạo phạm hay không.

Nhưng Lục Nan nghe thấy vậy, lại dứt khoát nói: "Phụ huynh ra lệnh cho em phải ăn nhiều vào."

Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn gật đầu: "Mấy ngày nay em ăn rất nhiều đó."

Người đàn ông lại giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm của cậu.

"Nhóc lừa gạt."

Anh đã nhịn khá lâu rồi, lại vẫn không nhịn được nữa mà vươn tay ra.

"Cằm đều đã gầy đến mức tay cũng cảm nhận được rồi."

Thật vất vả mới nuôi mập lên được một chút.

Còn chưa kịp ăn, mà đã gầy lại rồi.

Cuối kỳ thật sự rất giày vò người ta, tuy rằng Lâm Dữ Hạc vẫn luôn nói không sao, nhưng sắc mặt của cậu vẫn rất tái nhợt, thậm chí càng ngày càng tiều tụy.

Lục Nan cũng không giúp được gì, chỉ có thể hỗ trợ lớn nhất trên phương diện điều kiện vật chất như các loại đồ ăn này.

Buổi tối trở về, Lâm Dữ Hạc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngày mai chỉ còn lại duy nhất một môn, thi xong là liền có thể được phóng thích rồi.

Cậu là học tự học xong mới quay về, lúc về đến nhà đã gần mười một giờ, trạng thái cậu thật sự rất mệt mỏi, Lục Nan không cho cậu đọc sách nữa, trực tiếp giục cậu đi ngủ. Có điều Lâm Dữ Hạc tắm xong đi ra, lại không trực tiếp lên giường, mà là tự mình đi lấy một hộp sữa bò.

Lục Nan rót một cốc nước ấm, muốn đợi cậu uống sữa bò xong thì để cậu súc miệng rồi đi ngủ, nhưng khi anh bưng cốc nước quay lại , lại phát hiện Lâm Dữ Hạc đang nhu nhu thái dương.

Ngay cả hộp sữa bò trong tay cũng bất tri bất giác bị cậu bóp dẹt lại.

"Làm sao vậy?" Lục Nan hỏi: "Khó chịu sao?"

Nghe thấy giọng anh, Lâm Dữ Hạc mới ngẩng đầu lên, sắc mặt của cậu tái nhợt, trên môi không có một chút huyết sắc, tuy rằng vừa rồi đã thoa son dưỡng môi, thoạt nhìn lại không tốt hơn được là bao, vẫn khô quá mức như cũ.

Nhưng khi cậu lên tiếng, lại vẫn là nói: "Không sao ạ, em hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Nói vậy, cậu lại uống một ngụm sữa bò, giống như muốn cố gắng uống nhanh rồi đi ngủ sớm chút.

Chỉ là tốc độ nuốt của cậu rất chậm chạp, dường như có chút khó khăn.

Lục Nan nhíu mày, nhìn lướt qua hộp sữa bò, anh nhớ tới mấy hôm trước hỏi Lâm Dữ Hạc ngủ một mình có lạnh hay không, Lâm Dữ Hạc nói có hơi lạnh, nhưng uống sữa bò xong liền ngủ được, lúc đó anh còn không thấy có gì lạ, bây giờ nghĩ lại, dường như chàng trai thực sự dùng sữa bò để giúp ngủ.

Lục Nan hỏi: "Uống sữa bò có thể nhanh ngủ sao?"

Lâm Dữ Hạc còn đang chậm rãi nuốt, cắn ống hút gật gật đầu: "Dạ."

Môi mỏng Lục Nan khẽ mím lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, có vẻ sữa bò này cậu uống cũng không vui vẻ gì.

Anh hỏi: "Em không thích uống sữa bò sao?"

Lâm Dữ Hạc không phủ nhận: "Em không thích vị này lắm."

Lục Nan nhíu mày: "Không muốn uống thì đừng uống nữa."

Lâm Dữ Hạc lại nói: "Không sao ạ, em chuẩn bị uống xong rồi."

Quả nhiên, cậu hai ba ngụm lớn uống xong sữa bò, vứt hộp sữa đi, súc miệng, rồi liền nằm xuống. Trông có vẻ rất làm cho người ta bớt lo.

Nhưng Lục Nan lại vẫn luôn không quên được vẻ mặt của Lâm Dữ Hạc khi uống sữa—— đó nào có phải đang uống sữa, rõ ràng giống như đang uống thuốc.

Còn là loại thuốc nước đắng nhất.

Lục Nan luôn cảm thấy phản ứng của Lâm Dữ Hạc với sữa bò có gì đó không đúng lắm.

Hơn nữa khi vươn tay ra giúp cậu dém chăn, tay anh vô tình chạm vào gò má của cậu, lại bị cậu dán lên mu bàn tay vô thức cọ cọ.

Này tuyệt không hề giống như động tác Lâm Dữ Hạc sẽ làm lúc còn tỉnh táo.

Lục Nan lại nhớ tới đêm mình mới về kia, hôm đó Lâm Dữ Hạc cũng uống sữa bò, lúc đó anh nghe thấy tiếng trong tai nghe của cậu, không nhịn được mà hôn đối phương—— lúc đó động tác của anh không thể nói là nhẹ nhàng, vậy mà chàng trai lại cũng không hề có phản ứng gì.

Suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng Lục Nan vẫn là đi ra phòng ngủ, bấm một số điện thoại.

Rất nhanh sau đó điện thoại liền có người nhận: "Lục tiên sinh, có chuyện gì sao?"

"Bác sĩ Chu" Lục Nan hỏi: "Ông có biết nguyên nhân gây ra triệu chứng đau đầu chóng mặt sau khi uống sữa bò không?"

"Sữa bò?" Bác sĩ Chu suy nghĩ một chút, hỏi: "Còn có những triệu chứng khác không, ví dụ như dị ứng, tiêu chảy các loại?"

"Không có." Lục Nan nói, anh không phát hiện những điều này trên người Lâm Dữ Hạc.

Nếu phải nói là những triệu chứng khác, vậy cũng chỉ có một cái: "Em ấy không thích vị sữa bò."

Em ấy?

Bác sĩ Chu ngẩn người, Lục tổng muộn như này rồi còn đặc biệt gọi điện thoại tới, vậy mà lại là vì người khác?

Có điều ngẫm lại cũng đúng, Lục tổng cũng không giống như người sẽ uống sữa bò.

Nghi ngờ thì nghi ngờ, bác sĩ Chu vẫn là rất nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là hội chứng không dung nạp lactose*"

Lục Nan trầm mặc trong chốc lát, nói: "Nhưng khi còn bé em ấy cũng không có loại tình trạng này."

Mặc dù lúc nhỏ cũng không thích, thường phải dỗ dành rất lâu mới miễn cưỡng chịu uống một chút, nhưng uống xong cũng sẽ không khó chịu.

Cho nên bây giờ Lục Nan mới không phát hiện vào ngay lần đầu, để cho cậu uống lâu như vậy.

"Chứng không dung nạp lactose không nhất định là có từ nhỏ" Bác sĩ Chu giải thích: "Không ít người đều là sau khi lớn lên mới đột nhiên xuất hiện, này là hiện tượng rất bình thường."

Ông ta còn nói: "Thật ra chứng không dung nạp lactose rất phổ biến, nghe triệu chứng có lẽ cũng không tính là quá nghiêm trọng, nếu như Lục tiên sinh không yên tâm, có thể tới bệnh viện làm kiểm tra."

Phổ biến.

Lục Nan nhíu nhíu mày, hỏi: "Nếu như triệu chứng này xuất hiện trên chính người bác sỹ, họ có thể cảm nhận ra được không?"

"Được chứ" Bác sĩ Chu rất chắc chắn nói: "Đây không phải là bệnh gì lớn, chỉ cần là người có một chút kiến thức về Y học, hoặc là số lần bị bệnh khá nhiều thì đều có thể phát giác ra được."

...Người có số lần bị bệnh khá nhiều.

Ấn đường Lục Nan nhăn lại càng chặt hơn.

Vậy tại sao Lâm Dữ Hạc không phát hiện ra?Cúp điện thoại, Lục Nan về tới phòng ngủ, đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một bóng đèn ngủ ở đầu giường.

Anh chậm rãi đi tới bên giường, mượn ánh đèn, nhìn về phía người đang ngủ say trên giường.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lục Nan rất rõ ràng, lấy kiến thức chuyên ngành của Lâm Dữ Hạc, không mấy có khả năng là cậu không biết về bệnh trạng của mình.

Giống như lúc trước khi môi bị khô nứt ra, Lâm Dữ Hạc cũng biết bản thân có thể sẽ bị viêm môi. Nhưng cậu vẫn không hành động.

Phản ứng của Lâm Dữ Hạc, không giống như không biết chuyện

Ngược lại càng giống như là không quan tâm.

Lục Nan nhắm mắt lại.

Thật ra anh đã phát hiện từ lâu rồi.

Trước đây Lục Nan vẫn luôn đốc thúc giám sát đối phương thoa son dưỡng, mà trên thực tế, lấy khả năng ghi nhớ của Lâm Dữ Hạc thì không có khả năng không nhớ được chuyện này, nhưng mỗi lần chàng trai bôi thuốc, trông có vẻ lại càng là vì để làm cho Lục Nan yên tâm, mà không phải để tốt cho cậu.

Lâm Dữ Hạc là một sinh viên ngành Y, tính cách kiên trì lại cẩn thận tỉ mỉ, rõ ràng cậu có thể quan tâm chăm sóc người khác đến như vậy, lại luôn là hết lần này đến lần khác giày vò bản thân.

Ánh đèn vàng ấm áo dịu dàng bao phủ trên người đang ngủ say, Lục Nan trầm mặc, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu.

Rõ ràng là một đứa nhỏ ngoan như vậy.

Sao lại cứ luôn khiến người khác phải bận tâm lo lắng?

________________________________

*Hội chứng không dung nạp lactose: là một tình trạng bệnh lý thể hiện ở những người thiếu hoặc không có khả năng tiêu hóa lactose, một loại đường tìm thấy trong các chế phẩm từ sữa. Những người mắc chứng bệnh thể hiện triệu chứng và mức độ khác nhau, phụ thuộc vào lượng lactose họ có thể dung nạp. Các triệu chứng bao gồm đau bụng, trương bụng, tiêu chảy, đầy hơi, và buồn nôn.

Editor: mình muốn hỏi mn là những từ như Lâm thiếu, tiểu thư, Lục tổng, Lục gia,... mọi người có muốn mình đổi thành cậu Lâm, cô..., chủ tịch Lục, nhà họ Lục,.... hay không? Mình thì đã khá quen vs những từ nay nhưng k biết mn đọc có thấy nó cổ quá hay không.

Và còn 1 điều nữa là xin lỗi đã làm phiền mn vì thỉnh thoảng mình sẽ quay về mấy chương đầu để chỉnh sửa cho bản dịch ổn hơn nên có thể sẽ xuất hiện thông báo chương, cảm phiền mọi người bỏ qua nha.