Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 33: "Em có thể sinh con sao?"




Chọn nhẫn xong chưa được bao lâu, lập tức đã đến ngày kết hôn rồi.

Mặc dù Lâm Dữ Hạc đã gửi thiệp mời cười đi trước một tuần, về cơ bản cậu cũng đã thông báo cho các bạn bè thân thiết của mình một lần rồi. Có điều trên thực tế Lâm Dữ Hạc cũng không nghĩ rằng sẽ có quá nhiều người tới tham gia, nghĩ rằng có thể có bảy tám người tới là đã khá lắm rồi, dù sao cái tin kết hôn này quá bất ngờ, mọi người cũng đều bề bộn nhiều việc.

Nhưng khiến cho cậu bất ngờ là, cuối cùng lại có rất nhiều người quyết định tham gia, đến cả bạn cấp ba của cậu cũng tới không ít.

Mười mấy người bạn cấp ba lập thành một nhóm, kéo cậu vào trong, câu nói đầu tiên chính là: "Đây lại là chuyện đại sự trong cuộc đời của anh em mình, vắng mặt nhiều thì thật là không thể nào nói nổi!"

Thành thật mà nói, thật ra Lâm Dữ Hạc rất kinh ngạc.

Vừa kinh ngạc vừa cảm động.

Bạn bè thân thiết ở bên này của Lâm Dữ Hạc không ít, làm sao để tới Hương Giang cũng là cả một vấn đề.

Vốn dĩ bạn bè của Lâm Dữ Hạc nên là Ngô gia phụ trách đưa tới, nhưng bây giờ Ngô gia đang trong tình cảnh nợ nần quấn thân, hình như hôn lễ cũng không có mặt, Lâm Dữ Hạc liền phải xem xét thêm chuyện này.

Cậu còn đã nghĩ tới liên hệ với đại lý du lịch, có điều còn chưa đợi Lâm Dữ Hạc hao tâm, Phương Mộc Sâm đã nói với cậu, tất cả bạn thân của cậu đều được bố trí thống nhất đi chuyên cơ tới đó.

"Bên Lục tổng cũng có không ít khách khứa, vừa vặn cùng đưa tới đó." Phương Mộc Sâm nói: "Những việc này có chúng tôi xử lý, Lâm thiếu chỉ cần vui vẻ sảng khoái kết hôn là được rồi."

Bạn bè thân thiết phải tới Hương Giang một ngày trước hôn lễ, Lâm Dữ Hạc cũng vì vậy mà xuất phát sớm hơn một ngày,  cùng Lục Nan tới một hòn đảo để chụp ảnh cưới.

Đảo thuộc vùng nhiệt đới, không khí ẩm ướt, cho dù đã đến tháng mười hai rồi nhưng nhiệt độ không khí vẫn là hơn hai mươi độ. Lâm Dữ Hạc vừa xuống phi cơ liền cởi áo lông, đổi thành áo mỏng.

Cậu hít một hơi không khí ấm áp thật sâu, tựa như cái lạnh lẽo vào xương cốt tích tụ lại trong cả một mùa đông giờ phút này đã bị đánh tan đi hết.

Phong cảnh trên đảo xinh đẹp tuyệt trần, nước biển xanh thẳm. Chỉ có điều ở đây khá là thân thiện với thiên nhiên, thoạt nhìn như là chưa từng được khai phá vậy, đến cả con đường nối sang đảo cũng đều là mới dựng lên. Liếc mắt nhìn sang, ngoài một biệt thự nhỏ trên hòn đảo ra, còn lại không hề có vết tích của con người động chạm qua.

Nơi này thoạt nhìn tuyệt không giống như là hòn đảo được thương nghiệp hóa được chuyên dùng để nghỉ mát.

Quả nhiên, Lục Nan nói: "Đây là một hòn đảo tư nhân do ba mẹ tôi mua."

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Cậu nhớ rõ, ba mẹ của Lục tiên sinh đều đã qua đời.

Hòn đảo chưa từng bị khai phá mấy, càng làm hiện rõ ra cảnh đẹp tự nhiên làm say lòng người. Ngoài rìa hòn đảo có một bãi cát, xứng danh với "Bãi biển đường cát" thuần túy nhất, chính gốc nhất, hạt cát trắng tinh như tuyết, nhẵn mịn ẩm ướt lại mềm mại, càng tôn lên màu nước biển xanh thẳm, quả nhiên là tiên cảnh nhân gian.

Ngoại trừ đoàn đội của Lục Nan, trên đảo vẫn còn hai người khác, một ông cụ và cháu của ông ấy. Hai ông cháu là dân bản địa, bình thường sống ở ngay một vùng đất đối diện cách hòn đảo không xa, lần này đặc biệt tới đây một chuyến, là vì làm hướng dẫn cho bọn họ.

Ông cụ không cao, màu da là màu rám nắng mà ngư dân địa phương thường có, trong mỗi nếp nhăn sâu đều có dấu vết phơi nắng chịu gió. Tuy rằng ông là dân bản địa, nhưng cũng là Hoa kiều, biết nói tiếng Trung, chỉ có điều khẩu âm hơi nặng chút.

Khi nhìn thấy hai người, câu đầu tiên ông mở miệng nói ra, Lâm Dữ Hạc lại nghe không hiểu lắm.

Lục Nan bên cạnh lại gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, cậu ấy chính là."

Ông cụ thoạt nhìn rất nghiêm túc ấy lại cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, ông đặt bàn tay thô ráp của mình lên ngực, khom lưng, làm ra một tư thế chào hỏi của địa phương với Lâm Dữ Hạc.

"Xin chào."

Lâm Dữ Hạc cũng học theo làm một lễ nghi đáp lại: "Chào ngài."

Ông cụ lại hành lễ với Lục Nan, nói: "Ba mẹ cậu biết, sẽ rất vui vẻ yên tâm."

Lục Nan nói: "Vâng, bọn họ sẽ như thế."

Lâm Dữ Hạc dần dần nghe hiểu được khẩu âm nồng đậm của ông cụ, hồi lâu sau mới rốt cuộc chắp ghép lại được câu đầu tiên mà công cụ nói ra.

Lúc cậu kịp hiểu thì liền sững sờ rồi.

Vậy mà lại là một câu—— Cậu dẫn người cậu yêu tới đây rồi sao?

Lâm Dữ Hạc không rõ lắm có phải là diễn kịch phải hoàn toàn làm tới bước này hay không, nhưng ông cụ đã bắt đầu dẫn bọn họ đi dạo xung quanh đảo, thắc mắc này của cậu cũng cứ thế không thể hỏi ra được.

Đoàn đội chụp ảnh cưới đã lên thăm hòn đảo trước rồi, đã chuẩn bị rất là chu toàn, cho nên lần tham quan du lịch này cũng chỉ là ông cụ dẫn hai người bọn họ đi mà thôi.

Cảnh sắc trên đảo thực sự rất đẹp. Nước biển xanh đến say đắm lòng người, giống như viên ngọc bích quý báu nhất. Con người đứng ở nơi này, liền tựa như tiến vào thiên đường, đây là sự ban tặng thuần khiết nhất của mẹ thiên nhiên, đặt mình ở nơi này, tràn ngập lòng đong đầy mắt đều chỉ có sự vui mừng và rung động.

Ông cụ dẫn hai người đi bên bờ biển, vừa đi vừa giới thiệu. Ngoại trừ cảnh sắc và cảnh vật của bản địa, ông cụ còn nhắc tới không ít chuyện lúc trước.

Ông chỉ vào mặt biển bằng phẳng nói rất nhiều, bởi vì khẩu âm nặng, Lâm Dữ Hạc cứ ngơ ngơ đoán mò, mới nghe hiểu được đại khái.

Ông cụ nói, vốn ba mẹ của Lục tiên sinh cũng rất thích nơi này, mùa đông thường sẽ nghỉ phép tới đây để nghỉ ngơi. Bọn họ cực kỳ thích đi ca nô, các loại môn thể thao trên biển như nhảy dù, mỗi lần lái ca nô đều sẽ lái nhanh như bay vậy, luôn có thể chọc cho người ngồi ở phía sau hai người hét lên thành tiếng.

Lâm Dữ Hạc nhớ rõ ba của Lục Nan Lục Hồng Tễ là một vị chủ doanh nghiệp tài chính rất nổi tiếng, tính cách ôn hòa, khí chất nho nhã, ảnh chụp còn lưu lại của ông phần lớn cũng đều là mang theo nụ cười lịch thiệp lễ phép.

Lâm Dữ Hạc nói: "Không nghờ tới chú Lục còn có một mặt tùy ý như thế."

Lục Nan nghe thấy thế, lại nói: "Người lái ca nô là mẹ tôi, bình thường đều là ba tôi ngồi ở đằng sau."

Lâm Dữ Hạc: ". . ."

Thì ra chân tướng lại càng thêm bất ngờ ngoài dự liệu.

Cuối bãi biển là một rừng cây xanh tốt, cuối rừng cây lại tiếp nối với bãi biển. Tất cả ở nơi này đều tuyệt đẹp và tràn đầy sức sống như vậy, lúc đi dạo dọc theo hòn đảo một vòng xong, ông cụ còn chỉ chỉ vào mặt biển cách đó không xa, nói: "Ở đó có cá voi, nếu như buổi chiều ra biển, thì có lẽ sẽ nhìn thấy."

Lục Nan gật đầu: "Buổi chiều chúng cháu sẽ đi."

Bọn họ trở lại biệt thự nhỏ, đơn giản ăn qua bữa trưa xong thì liền bắt đầu nhiệm vụ quay chụp.

Bắt đầu chụp ảnh ở trên bờ cát trước. Ánh nắng mặt trời vừa đẹp, trên bờ cát không có gì che chắn, hai người cũng không có thiết bị che nắng sử dụng khi đi dạo thăm hòn đảo. Lâm Dữ Hạc tạo hình xong vừa định ra ngoài thì đã bị Lục Nan gọi lại.

"Trên người đã thoa kem chống nắng chưa?"

Để chụp ảnh, trên mặt đã trang điểm đơn giản, chắc chắn đã thoa kem chống nắng, có điều chưa chắc trên người đã thoa.

Quả nhiên, nghe Lục Nan nói vậy, ánh mắt của Lâm Dữ cũng có hơi dao động.

Lục Nan vươn tay kéo cậu quay lại: "Thoa xong rồi đi ra."

"Em biết rồi!" Lâm Dữ Hạc vội đáp: "Em tự thoa."

Thoa kem chống nắng nguy hiểm hơn thoa son dưỡng môi nhiều lắm, có bóng ma lần trước được người đàn ông giúp thoa son dưỡng môi, Lâm Dữ Hạc không dám không chủ động.

Cậu nhận kem chống nắng từ trong tay của thợ trang điểm rồi tự mình thoa lên, nhưng rốt cuộc cậu vẫn là tính sai rồi—— son dưỡng môi có thể thoa bừa, kem chống nắng thì lại không thể như vậy.

Cuối cùng, Lâm Dữ Hạc vẫn là được người nọ giúp đỡ.

Trong đoàn đội cũng không có ai dám đi thúc giục ông chủ, tất cả đều im lặng chờ đợi. Vì vậy chờ đến lúc Lâm Dữ Hạc lần nữa đi ra, lỗ tai và gáy cậu đều đã hồng thấu, thậm chí còn có chút hối hận là vừa nãy không bôi kem nền, bây giờ trên mặt cũng lộ hết màu hồng ra rồi.

May là chút nhạc đệm ấy không làm lỡ tiến trình chút nào. Đoàn đội quay chụp vẫn như cũ là đoàn đội đã hợp tác lúc đính hôn, đã có kinh nghiệm hợp tác vài lần, lần này tiến triển của buổi quay chụp cũng tương đối thuận lợi.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Lâm Dữ Hạc mặt mày rạng rỡ tham gia quay chụp, biểu cảm khó tránh khỏi có chút không thích hợp, có điều trải qua gợi ý của nhiếp ảnh gia và sự chỉ dẫn của Lục Nan, sau đó cậu đã thực hiện được cũng coi như không tệ.

Đặc biệt là sự chỉ dẫn của Lục tiên sinh, thực sự là cho cậu không ít giúp đỡ. Đã có sự ở chung trước đó, lúc có làm động tác thân mật thế nào đi chăng nữa, Lâm Dữ Hạc cũng đã có ít kinh nghiệm ứng đối.

Tựa như là việc luyện tập hôn môi khi trước đã nổi lên tác dụng.

Quay chụp trên bờ cát là chủ yếu, tổng cộng kéo dài hơn ba giờ, thay đổi 5 bộ trang phục. Bộ trang phục cuối cùng là dùng để quay chụp khi ra biển, lúc này cũng đã khá là thoải mái, thả lỏng hơn rồi.

Nhiếp ảnh gia dặn dò, chụp ảnh ở trên thuyền đều là chụp nhanh, ngẫu  hứng, không cần cố ý tạo dáng, cũng không cần nhìn vào máy ảnh, hai người cứ tùy ý với nhau là được rồi.

Trên mặt biển rất bằng phẳng, có điều lúc thật sự lên thuyền, vẫn là sẽ cảm nhận được một loại lung lay nhè nhẹ. Lâm Dữ Hạc thích ứng một chút, mới chậm rãi tốt lên.

Người đàn ông bên cạnh đã truyền tới một cốc nước chanh.

"Uống một chút."

Lục Nan dùng khăn lông đã bọc đá lạnh qua dán lên mặt Lâm Dữ Hạc, nâng cao tinh thần cho cậu: "Còn ổn không?"

Lo lắng đá sẽ làm lạnh đối phương, anh dùng khăn lông.

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Không sao ạ."

Cậu thường sẽ không say xe say thuyền, hơn nữa trước khi lên thuyền cũng đã phải uống thuốc say sóng dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông rồi.

So với chóng mặt, Lâm Dữ Hạc càng có cảm giác mới mẻ lạ kỳ nhiều hơn. Cậu khi còn bé lớn lên ở trong rừng, sau này mấy nơi cậu sống cũng đều là thành phố trong nội địa, chưa từng thấy biển, huống hồ còn là biển xinh đẹp như vậy.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt biển, nổi lên ánh sáng vàng lấp lánh, nước biển rất trong suốt, tựa như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn được đến nơi sâu nhất.

Dường như biển cả có ma lực, có thể cuốn trôi đi tất cả những chuyện không vui trong lòng người, chỉ còn lại chan chứa dạt dào màu xanh của biển.

Mặc dù chỉ là hiệp nghị, nhưng có thể được nhìn thấy biển một lần như vậy, cũng đã là món quà rồi.

Lâm Dữ Hạc nghĩ.

Du thuyền không đi nhanh, có thể chậm rãi thưởng thức phong cảnh. Khoảng chừng sau nửa giờ, đột nhiên Lâm Dữ Hạc lại nhìn thấy trên mặt biển có gì đó hơi khác thường.

Bên cạnh đã có người hô lên.

"Cá voi! Là cá voi!"

Buổi chiều ra biển, quả nhiên bọn họ gặp được cá voi.

Loài khổng lồ, thần bí, lặn sâu dưới đáy đại dương đương, khi chúng liên tiếp nổi lên khỏi mặt nước, liền lập tức khiến cho người ta hoàn toàn có cảm giác tráng lệ nguy nga lại rung động lòng người không nói lên lời.

Cùng một chỗ với cá voi, du thuyền liền trở thành thuyền giấy.

Cá voi không hề sợ loài người, cũng sẽ không rời xa con thuyền, chỉ là bình tĩnh như không bơi ở bên cạnh, thành đoàn kết đội.

Chúng là chủ nhân của nơi này, ở trên biển, loài người mới là khách.

Đoàn cá voi cách con thuyền rất gần, tựa như chỉ cần người đứng ở cạnh thuyền rướn người ra, vươn tay tới là có thể chạm vào chúng.

Trong khoảng cách gần như vậy, chỉ nhìn thấy làn da xanh trơn mượt, hơi có nếp nhăn trồi lên khỏi mặt nước, như một lớp sóng khác trên mặt biển tĩnh lặng vậy. Thỉnh thoảng còn sẽ có những tia nước của cá voi phun lên, thuận theo gió trên biển, bay lả tả vào trên thuyền.

Trên biển thường có rất nhiều câu chuyện, rất nhiều truyền thuyết. Nghe đồn người được cá voi phun trúng nước sẽ có may mắn. Văn bản giấy có thể không có sức thuyết phục, nhưng chờ đến khi chân chính tận mắt nhìn thấy đoàn cá voi này, mọi người lại đều sẽ tin tưởng từ tận đáy lòng.

Có thể tiếp xúc gần với nét bút lông thần kỳ mà Thượng Đế tạo ra như vậy, quả nhiên là một loại may mắn.

Lâm Dữ Hạc là lần đầu tiên tới biển, trong lòng chỉ còn lại ngập tràn là thán phục. Cậu vẫn luôn rất thích động vật, khi còn bé lớn lên ở trong rừng, có rất nhiều bạn bè động vật, nhưng cậu rất ít có thể tiếp xúc tới động vật trong biển, trước nay đều chỉ nhìn thấy qua màn hình.

Mà cho dù khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ nào đi chăng nữa, xem hình ảnh chung quy vẫn có khác biệt so với nhìn trực tiếp ở ngoài đời.

Chỉ có đích thân ở tại chỗ, mới có thể cảm nhận được sự rung động không thể nói rõ thành lời như vậy.

Đoàn cá voi rất khổng lồ, chúng vẫn luôn bơi về phía trước, nhưng thủy chung vẫn không nhìn thấy đầu. Những tia nước mà cá voi liên tiếp phụt ra bay lả tả trong không khí, được ánh mặt trời sáng rực chiếu vào, trở thành cầu vồng vươn tay ra là có thể chạm tới.

Xinh đẹp, may mắn và vui vẻ, đều vươn tay ra là có thể chạm tới.

Lâm Dữ Hạc chơi cực kỳ vui vẻ, đến lúc sau, thậm chí còn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của camera.

Rất khó tưởng tượng, trước đây cậu còn ôm chút cảm giác chống cự với camera.

Đợi đến khi đàn cá voi tản đi, khi du thuyền trở về địa điểm xuất phát thì cũng đã là hơn năm giờ chiều rồi.

Quả thực Lâm Dữ Hạc chơi đến mệt lả rồi, thuyền lại rung lắc quá mức có quy luật, cậu liền cứ thế ngủ quên mất trên ghế nằm trên thuyền.

Chẳng biết ngủ đã bao lâu, cậu bị người gọi dậy.

Bên cạnh rất ấm áp, Lâm Dữ Hạc mơ mơ màng màng mở mắt, mới phát hiện trên người mình đang đắp chăn, không biết là ai đắp lên cho cậu.

Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, Lâm Dữ Hạc tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện, dưới thân rõ ràng là hai cái ghế nằm nhưng cậu lại vượt qua cái ghế mình nằm ban đầu, chen chúc sang cái ghế còn lại, rúc vào trong lòng Lục Nan.

Lâm Dữ Hạc sững sờ, có chút mờ mịt, không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận chuyện này, thì đã chợt nghe thấy Lục Nan gọi cậu: "Ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời."

Cậu vừa ngẩng đầu, trong chớp mắt đó, liền bỏ quên hết thảy các chuyện vụn vặt là đằng sau đầu.

Quá đẹp rồi.

Đó là nét đẹp khó có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả, không gì sánh kịp.

Bầu trời hoàng hôn bị nhuộm thành một mảnh màu tía lộng lẫy lạ thường, ráng chiều xán lạn tựa như là một kiệt tác để đời tuyệt diệu nhất được người nghệ sĩ dày công vẽ bằng kỹ thuật tuyệt đỉnh. Bầu trời thiêu đốt biển cả thành chung một mảnh màu tía rực rỡ, thế là cả đất trời đều xán lạn bùng cháy cả lên, trở thành huy hoàng dưới không trung này.

Cảnh sắc ngập tràn trước mắt này, dường như chỉ có thể dùng từ "mộng ảo" để hình dung.

Khi nghĩ đến cái từ "mộng ảo" này, Lâm Dữ Hạc đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Cậu đột nhiên hồi tưởng lại, trước hôn lễ khi bắt đầu cần chuẩn bị các loại sự vụ, Lục tiên sinh đã từng hỏi cậu. Có suy nghĩ gì về hôn lễ.

Lâm Dữ Hạc không hề có suy nghĩ gì về hôn lễ hết, trước giờ cậu chưa từng nghĩ qua chuyện kết hôn. Nếu như không phải vì hiệp nghị này, có lẽ cả đời này Lâm Dữ Hạc đều sẽ không kết hôn.

Đột nhiên bị Lục tiên sinh hỏi như vậy, Lâm Dữ Hạc cũng chỉ có thể dựa vào ấn tượng nói vài câu, dùng từ cũng đều rất bình thường, đều là những từ ngày thường được mọi người dùng nhiều rồi, ví dụ như mộng ảo, lãng mạn, khó quên, cả đời một lần, có thể sẽ tới bờ biển có ánh mặt trời tuyệt đẹp chụp ảnh ở trên bờ cát, có thể phải trong nhà thờ trao đổi nhẫn. Lúc Lâm Dữ Hạc nói cũng không có suy nghĩ nhiều gì, người đàn ông nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, cậu cũng chỉ cho rằng đối phương chỉ là tùy tiện hỏi qua vậy thôi.

Cậu lại thật không ngờ sẽ có được loại trải nghiệm như ngày hôm nay.

Mộng ảo, lãng mạn, khó quên, cả đời một lần.

Thật giống như Lâm Dữ Hạc tùy ý nói ra, coi nó như là một nhiệm vụ, lại bị đối tượng nhiệm vụ coi là thật, còn có thể dụng tâm như vậỵ ----- đi thực hiện nó.

Dưới ánh chiều tà, trong ánh hoàng hôn, Lâm Dữ Hạc quay đầu lại, ngơ ngác loạn nhịp nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ánh vàng rực rỡ từ tứ phía như mạ lên người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị một tầng màu ấm áp, nhuộm lên một vòng ôn nhu.

Lại tựa như, anh vốn dĩ đã thực sự ôn nhu như thế.

——

Ánh hoàng hôn ngắn ngủi thoáng qua, mười mấy phút sau liền trở thành một màu đen xám xịt tĩnh lặng.

Cho nên Lục Nan mới đánh thức cậu khi cậu còn đang ngủ, để xem cảnh tuyệt đẹp như mộng như ảo này.

Theo mặt trời chiều xuống núi, nhiệt độ bên biển cũng chậm rãi hạ xuống. Đoàn người trở lại bên bờ, dọn dẹp một chút, liền lên du thuyền dùng khi đến một lần nữa.

Cảnh đêm trên biển cũng rất đẹp, nhưng bọn họ cũng không qua đêm trên hòn đảo. Lục Nan nói, bởi vì sáng mai còn phải đi máy bay.

Bọn họ liền tới một khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Thái Bình trong thành phố, ở một đêm.

Ngày hôm sau hai người dậy thật sớm, bay tới Hương Giang.

Máy bay là đặt chỗ ở khoang hạng nhất, ngoại trừ ghế ngồi ra, còn đi kèm với một phòng nghỉ đủ để ngủ ở đó, không gian rất rộng rãi.

Tối qua Lâm Dữ Hạc vẫn ngủ được ngon, liền cũng không tới đó ngủ bù nữa. Cậu phát hiện chứng lạ giường của mình ở nơi ấm áp đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, khi trước lúc tới nhà của Lục tiên sinh cũng ngủ rất ngon, tối hôm qua trong khách sạn xa lạ, bởi vì ấm áp, chất lượng giấc ngủ cũng cực kỳ không tồi.

Bởi vì đã mời bạn bè tới Hương Giang tham gia hôn lễ, sau khi các bạn bè đến nơi còn muốn thuận tiện đi dạo chơi ở gần đó, Lâm Dữ Hạc liền kết nối với wifi của khoang máy bay, chuẩn bị giúp bọn họ tìm hiểu trước những nơi ở đó, xem xem gần đó có nơi nào để chơi hay không.

Vừa lên mạng tìm hiểu hướng dẫn địa phương về Hương Giang, Lâm Dữ Hạc liền nhấp vào trang web địa phương, thấy được không ít tin tức của truyền thông Hương Giang.

Phần lớn dưới số liệu giám sát, đến cả cửa sổ trình duyệt cũng đều tự đề cử lên tin tức của Hương Giang, thậm chí còn có tin tức của hôn lễ lần này.

Lâm Dữ Hạc tiện tay nhấn vào liếc qua một cái.

Ngoài những tư liệu Ngô Hân tìm tới ra, trước đó Lâm Dữ Hạc cũng chưa từng thấy tin tức về Hương Giang, cậu cũng không quá quan tâm các tin tức giải trí tiêu khiển của chính mình, cũng không hề thích phong cách tin tức của Hương Giang.

Các bản tin của Yến Thành luôn có phong cách rõ ràng dứt khoát, khi trước lúc ở Yến Thành, các loại tin tức có liên quan đến Lục Nan phần lớn đều là tin tài chính và kinh tế, tuy rằng tin tức tiêu khiển cũng có, nhưng rất ít.

Truyền thông bên Hương Giang lại không giống vậy.

Các tờ báo lá cải của nhiều phương tiện truyền thông luôn rất hứng thú với chuyện của Lục gia, Lục Nan cũng không thể may mắn tránh khỏi, hơn nữa cách dùng từ của tin tức Hương Giang luôn luôn rất khoa trương, miêu tả về Lục Nan cũng rất không tốt đẹp gì.

Một cửa sổ tin tức nhảy ra, Lâm Dữ Hạc thấy rõ tiêu đề, không khỏi nhíu mày.

(Thiên Sát Cô Tinh mệnh* vậy mà lại muốn kết hôn! Một người khắc ba khắc mẹ khắc vợ không có đời sau mơ tưởng thoát khỏi thiên kiếp? )

Từ mà phương tiện truyền thông của Hương Giang dùng nhiều nhất để miêu tả Lục Nan, là "Thiên Sát Cô Tinh"

Tuy rằng Lâm Dữ Hạc không mấy để ý đến những tin tức này, nhưng cậu cảm thấy dùng loại từ này trên người khác thật sự rất không tốt.

Cậu đang muốn đóng cửa sổ gợi ý lại, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng động mở cửa, tay Lâm Dữ Hạc run một cái, vô tình biến nút tắt thành phóng to.

Câu tiêu đề hoang đường xấu xa này cứ thế bị phóng to ra trên màn hình.

Lâm Dữ Hạc đã thoáng nhìn thấy bóng dáng Lục Nan đi vào, cậu vội vội vàng vàng muốn tắt đi, nhưng giờ dù sao cũng là trên máy bay, không gian trong phòng nghỉ cũng không có lớn như vậy, người đàn ông đi tới vẫn là nhìn thấy tiêu đề được in đậm hiển thị trên màn hình.

Lâm Dữ Hạc chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, Lục tiên sinh, em. . ."

Lục Nan lại không có phản ứng gì đặc biệt: "Không sao, không cần để ý."

Anh nói: "Thật ra bọn họ nói cũng không sai."

Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút.

Nói không sai?

"Ba mẹ tôi đúng thật là đã qua đời rồi." Lục Nan nói: "Còn có câu "không có đời sau" kia, quả thực tôi sẽ không sinh con."

Người đàn ông đi tới bên cạnh Lâm Dữ Hạc, một tay đặt trên tay vịn, cúi người xuống rũ mắt nhìn cậu, cứ như vậy vây Lâm Dữ Hạc ở giữa ghế.

"Hoặc là nói, " Lục Nan hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Em có thể sinh con?"

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có sinh được hay không không phải cứ thử là biết rồi sao?

*Thiên sát Cô Tinh mệnh: Thiên Sát: có tính chất đem lại xui xẻo cho người bề trên, bố mẹ hoặc người hơn chức vị mình, Thiên Sát ở mệnh hay vận hạn khó được thượng ty nâng đỡ hoặc bị người thân ghét bỏ. Cô Tinh hay còn gọi là sao Cô Thần, Cô Thần là sao chỉ sự lạnh lùng, đơn độc, không giao du, ít tri âm, tri kỷ, không có sự thấu hiểu, đồng cảm, vò võ một mình, thiếu người trợ lực. Mệnh: là số phận, vận mệnh. Ghép lại chắc mọi người cũng hiểu rồi ha.