Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Lâm Dữ Hạc mới từ nhà ăn trở về, liền thấy Phương Mộc Sâm đã đứng đợi dưới ký túc xá.
"Ơ?" Cậu ngẩn người, vội vàng xem thời gian, "Đến giờ rồi sao? Tôi đến muộn rồi sao?"
Phương Mộc Sâm vẫn cảm nhận được loại cảm giác ngoan ngoãn biết điều kìa, ôn hòa động viên cậu: "Không có, là bọn tôi đến sớm. Còn 15 phút, ngài có thể từ từ."
Lâm Dữ Hạc thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút, nói: "Phương tiên sinh, lúc gọi tôi thì không cần dùng kính ngữ đâu."
Phương Mộc Sâm cười cười, thuận thế nói: "Mới sớm như vậy, cậu ra ngoài có việc gì sao?"
"Tôi đi ăn sáng..." Lâm Dữ Hạc nói, đột nhiên ý thức được gì đó, có chút bất an, "Có tục lệ nào trong ngày đính hôn không được ăn sáng không vậy?"
"Không có." Phương Mộc Sâm nói, "Không có tục lệ đó, vốn đang định đón cậu đi nhà hàng ăn sáng."
 "Vậy thì tốt rồi." Lâm Dữ Hạc ngượng ngùng cười cười, "Tôi thấy còn sớm, liền theo thói quen đi nhà ăn một chuyến."
Cậu vẫy tay một cái: "Vậy tôi đi lên thay giày chút rồi xuống liền."
Phương Mộc Sâm gật đầu: "Được, không cần vội."
Thấy Lâm Dữ Hạc rời đi, Phương Mộc Sâm đưa mắt nhìn về hướng nhà ăn.
Trước lễ đính hôn của mình mà lại đi đến nhà ăn của trường học, cầm thẻ ngân hàng tiền tỉ lại dùng ưu đãi của sinh viên để chi trả.
Đều là theo bản năng, theo thói quen mà lựa chọn.
Phương Mộc Sâm bật cười.
Lâm thiếu quả nhiên phân chia rạch ròi giữa thỏa thuận và sinh hoạt của mình.
Rất nhanh sau đó Lâm Dữ Hạc đã đi xuống, ngồi vào ghế sau. Ô tô đi xa khỏi cổng trường học một đoạn, cậu mới phản ứng kịp: "Ơ mà, bảo vệ trường cứ để cho xe biển số lạ ra vào vậy sao?"
Phương Mộc Sâm nói: "Lục tổng đã phân phó, đã sớm báo với bên nhà trường rằng đó là biển số xe của người nhà."
Lục tiên sinh?
Lâm Dữ Hạc nghĩ, không ngờ Lục tiên sinh còn chú ý cả đến những chi tiết nhỏ này.
Ô tô cứ thế vững vàng chạy, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Phương Mộc Sâm lấy ra một túi văn kiện, nói: "Để tôi nói qua quy trình của lễ đính hôn ngày hôm nay."
Trải qua một buổi tối bị Ngô Hân ‘lên lớp’, Lâm Dữ Hạc vừa nhìn thấy loại túi giấy kia đành đau đớn gật đầu một cái: "... Vâng."
Cậu đã chuẩn bị tâm lý để tiếp tục nghe những văn kiện dài dằng dặc trên đường đi, lại không ngờ rằng Phương Mộc Sâm nói cực kỳ ngắn gọn, chưa tới hai phút đã nói xong rồi.
Phương Mộc Sâm nói: "Sau khi đến nơi, tôi hoặc là những người khác sẽ luôn ở cạnh cậu, có bất cứ chuyện gì có thể dặn dò ai trong chúng tôi cũng được, không cần lo lắng."
Anh ta còn nói: "Đường đi còn mất một khoảng thời gian nữa, ghế sau có chuẩn bị sẵn chăn và gối mềm, Lâm thiếu có thể nghỉ ngơi một chút trước.
Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút: "... Vâng."
Cậu nhìn bóng lưng Phương Mộc Sâm một chút, đối phương nhã nhặn lại lễ độ, kiên trì lại còn săn sóc. Chuyện này căn bản cũng rất bình thường, nhưng khi hồi tưởng lại đầu lần gặp gỡ Phương Mộc Sâm lại tỏ ra lạnh nhạt với Ngô Hân, Lâm Dữ Hạc luôn cảm thấy có chút gì đó không thông.
Người của Lục tổng, tại sao lại có thái độ tốt với mình như vậy?
Tuy nghĩ như thế, nhưng cậu cũng không hỏi ra miệng. Ô tô yên tĩnh vận động, hơn nửa canh giờ qua đi, rốt cuộc đã tới nơi.
Nhà hàng nơi đính hôn là nơi mà xưa nay Lâm Dữ Hạc chưa từng nghe nói qua. Sau khi đến mới phát hiện, nói nơi này là nhà hàng, không bằng nói thẳng luôn đây là cái trang viên cỡ lớn cho chuẩn.
Lâm Dữ Hạc chỉ biết là lễ đính hôn của người bình thường bày được cái tiệc rượu là tốt lắm rồi, lại chưa từng tiếp xúc qua nghi thức đính hôn của hào môn, kiến trúc của trang viên này rốt cuộc là cái danh lam thắng cảnh gì vậy chời, đất đai bao la đến nỗi làm cho cậu có chút mất phương hướng.
Phương Mộc Sâm kêu người lại gần Lâm Dữ Hạc để bất cứ lúc nào cậu cũng có thể dặn dò, bất quá anh ta vẫn là tự mình dẫn Lâm Dữ Hạc đi vào.
Di chuyển hồi lâu, bọn họ mới đi đến một cái đại sảnh rộng rãi sáng rực.
Lâm Dữ Hạc vốn cho là nơi này chính là phòng chính cho lễ đính hôn, lại nghe thấy Phương Mộc Sâm nói: "Nơi này là phòng trang điểm, phòng khách, Lâm thiếu đi vào trước đi."
... Ra đây mới chỉ là phòng trang điểm thôi sao?
Lâm Dữ Hạc yên lặng đi vào đại sảnh, đội tạo hình cùng đoàn quay chụp đã chờ sẵn ở bên trong.
Nhóm thợ trang điểm động tác rất gọn gàng, không tới nửa giờ liền xong công đoạn trang điểm. Sau đó, Lâm Dữ Hạc dưới sự chỉ dẫn đi vào phòng thay quần áo. Cậu chân trước vừa rời đi, trong phòng trang điểm liền náo nhiệt.
"A a a sao cậu ấy lại đẹp trai đến như vậy cơ chứ! !"
"Được trang điểm cho anh đẹp zai thực sự là rất sung sướng luôn!"
Đội tạo hình là dân chuyên nghiệp, cơ mà các thành viên đều còn rất trẻ, bình thường không khí trong đội cũng tương đối sôi động. Chỉ vì Boss rất nghiêm khắc nên bọn họ mới có thói quen trong lúc làm việc phải giữ yên lặng.
Đây cũng là lúc, bọn họ - người vẫn luôn nhẫn nhịn đến khi khách hàng rời đi - mới bắt đầu rít gào.
"Sao lại có nam sinh có da dẻ tốt như vậy chứ? ! Ở khoảng cách gần như vậy mà ngay cả một chút lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, tôi cầm hộp kem che khuyết điểm lên mà cũng không có chỗ nào để thể hiện tài nghệ nữa..."
"Còn nói nữa, vừa nãy thiếu chút nữa trang điểm xong cũng chẳng thay đổi được gì, cảm giác gương mặt kia có make up như nào đều chỉ là ‘rắn vẽ thêm chân’ ấy."
"Đúng vậy, gương mặt 360 độ không góc chết, tôi đoán là có chụp bừa một tấm hình rung tay, cũng vẫn cực cực kì đẹp!"
"Thôi đi, mấy cô còn dám tia hả. Xí, không chịu suy nghĩ chút gì đến Lục tổng sao?"
"? ? ? Không, không được, không thể nghĩ đến nổi, tôi vừa nghe thấy cái tên này đã thấy lạnh cả sống lưng..."
Nhắc tới Lục Nan, tiếng tán gẫu trong phòng hóa trang trong nháy mắt đã chậm lại.
    
Đến khi Lâm Dữ Hạc trở về, xung quanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh, cậu vừa vào đến, liền hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
Áo khoác của âu phục tạm thời vẫn chưa được đưa tới, hiện tại thiếu niên chỉ mặc một chiếc quần tây và áo sơ mi. Màu trắng thuần có vẻ cực kì hợp với cậu, rõ ràng là chỉ đơn giản là màu trắng, lại khiến trong mắt người khác rực lên màu sắc rạng rỡ.
Áo sơ mi che mất chút phong độ của người có học thức, bộ quần áo giản dị càng tôn lên sự duyên dáng của thân ảnh cậu. Căn bản là dáng vẻ của cậu cũng đã rất ưu tú, sống lưng vững vàng, thẳng tắp như thanh trúc, giờ khắc này eo nhỏ được thắt lưng cố định, đường nét nhỏ tuyệt đẹp kia chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để chọc người khác nóng nực.
Tất cả mọi người nhìn đến ngây người, có người bật thốt lên: "Đẹp trai quá..."
Tiếng hô khẽ đó làm cho cả phòng hóa trang trầm mặc trong nháy mắt, người bên cạnh vội kéo người kia một cái, ra hiệu cho cô ta be bé cái mồm thôi.
Khách hàng còn ở ngay trước mặt, sao lại có thể tự ý đánh giá?
Người phụ trách mở miệng cứu nguy: "Dáng người Lâm tiên sinh thật sự rất hợp, nhân viên của tôi không nhịn được phải khen thành tiếng. Tiên sinh tới bên này ngồi đi, chúng tôi sẽ sửa lại nốt kiểu tóc."
Bọn họ sốt sắng quan sát sắc mặt Lâm Dữ Hạc, nhưng Lâm Dữ Hạc chỉ cười cười: "Thật ra là nhờ các vị đây có kỹ thuật chuyên nghiệp thôi."
Cậu cũng không quan tâm bộ dáng mình ra sao, còn khen nhóm thợ trang điểm. Mọi người đồng thời cùng thở một hơi, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Người đẹp vốn sẽ khiến người khác yêu thích, cậu nhẹ nhàng như vậy lại đột nhiên khiến mấy người thợ trang điểm còn trẻ này đều biến thành những đứa em gái nhỏ vậy.
Các cô gái đánh bạo bắt đầu tiếp cận, Lâm Dữ Hạc cũng kiên nhẫn trả lời từng câu một, bầu không khí trong phòng hóa trang dần trở nên sôi động.
Mãi đến tận khi có người đẩy cửa tiến vào.
Lục Nan tiến tới, cả gian phòng giống như đột nhiên bị nhấn nút tắt tiếng. Người đàn ông mặc một thân đen cao kính, khí thế lạnh lùng, sức uy hiếp x1000. Một mét chín, một chiều cao có thể nhìn được tất cả mọi người trong phòng, cho dù tầm mắt lãnh đạm kia chỉ quét qua như cái nháy mắt, cũng đủ để khiến tất cả mọi người sợ đến nỗi ngậm miệng run rẩy.
Anh vẫn chưa mở miệng, bay thẳng đến chỗ người đang ngồi trên ghế xoay - Lâm Dữ Hạc.
Thợ trang điểm đã sớm lui về phía sau một bước, nhường đường. Lục Nan đứng sau Lâm Dữ Hạc, đưa mắt nhìn về trước gương.
Mặt kính to lớn sáng sủa soi thân ảnh của hai người, màu đen trầm và trắng bạch làm nổi bật sự đối lập giữa hai người, sự lạnh lùng và ôn hoà càng lộ ra rõ ràng. Hai người tựa như không có bất kỳ một chút liên hệ gì với nhau, lại cứ như trung hoà thành một thứ gì đó kỳ dị, vi diệu lại hài hòa.
Rõ ràng giới hạn rõ ràng như thế, nhưng lại không thể cách ly.
Ngay cả người đứng xem cũng không nhịn được mà nín thở.
Cuối cùng trong không gian yên tĩnh đó vẫn là nhờ Lâm Dữ Hạc phá vỡ, cậu nhìn người đàn ông phía sau qua gương, mỉm cười: "Âu phục này đẹp thật đó ạ."
Lục Nan nhìn cậu cong mắt cười, khí thế trên người rốt cuộc cũng dịu đi một chút.
"Rất hợp với em." giọng Lục Nan trầm thấp, "Quần áo tới rồi, em đi thử một chút đi."
Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn đứng dậy: "Vâng ạ."
Cậu đi theo trợ lý lật lớp màn chống bụi của dàn âu phục ra, quả nhiên đúng như Lục Nan nói, trừ là màu trắng ra thì những bộ âu phục này đều cực kì đồng bộ với âu phục trên người Lục Nan.
Chỉ có điều, quần áo của hai người lại rất là bất đồng phong cách, nhưng lại khiến sự đối lập giữa màu trắng và đen càng trở nên rõ ràng.
Áo khoác được đưa tới, Lâm Dữ Hạc đang định đưa tay nhận lấy, lại bị một người khác đi trước một bước.
Lục Nan cầm lấy âu phục, hơi nhấc hàm dưới ra hiệu cho cậu: "Quay người lại."
Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Em tự..."
Lời còn chưa kịp dứt, cậu liền bị ánh mắt của người đàn ông đoạt mất tiếng.
Lâm Dữ Hạc ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi, ngoan ngoãn xoay qua.
Lúc nghiêng người, cậu vô tình nhìn thấy một chấm đỏ yếu ớt lấp loé, mới giật mình phản ứng kịp.
Ờ ha, đúng rồi, camera vẫn còn đang bật nữa.
Giọng nói của người đàn ông phía sau đã rất gần: "Giơ tay lên."
Lâm Dữ Hạc nghe theo lời, cậu tuy rằng chỉ thiếu 2 centimet nữa mới một mét tám nhưng thân hình nhỏ dài, động tác cánh tay đưa lên thôi cũng rất đẹp. Màu trắng tuyệt đẹp bao lấy toàn thân cậu, vì cậu mà càng thêm tuấn tú và thanh lãnh.
Rơi vào mắt một số người lại như là đang làm nghi lễ trao chiếc áo âu phục.
Âu phục vừa choàng lên, liền có một đôi tay thon dài duỗi vào, từ vai cổ đến vạt áo, làm phẳng mỗi một vết nhăn mà nó đi qua.
Lâm Dữ Hạc cũng không để tâm đến động tác đó, tâm trí của cậu đã đều bị phong thái của người đàn ông gần trong gang tấc này cướp mất, ngay cả hô hấp cũng không hẹn mà lặng lẽ nhanh hơn một chút.
Mùi của cây mộc hương mát lạnh kia lại một lần bá đạo xâm chiếm từng không gian trên cơ thể cậu, từng đợt từng đợt một, giống như muốn dùng mùi thơm để đánh dấu chủ quyền.
Lâm Dữ Hạc cũng ngửi quen mùi của cây mộc hương rồi, nhưng xưa nay chưa từng nghĩ tới có một ngày mùi hương này lại còn có thể hung hăng đến như vậy.
Mãi đến tận khi âu phục được chỉnh đốn xong xuôi, Lâm Dữ Hạc mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quá gần rồi.
Cậu nghĩ.
Cho dù là Lục tiên sinh không cố ý thể hiện ra phong thái của mình, nhưng cậu cũng có chút không chịu nổi.
Người đàn ông lùi lại một bước, Lâm Dữ Hạc hồi phục lại một chút tâm trí, đang định mở miệng nói "Cảm ơn", đồng tử lại đột nhiên co rụt lại.
—— cậu  nhìn thấy Lục Nan nhận lấy cà vạt trong tay trợ lý.
... Không thể nào? Lẽ nào cái này cũng phải...
Lâm Dữ Hạc không tự chủ nuốt xuống một ngụm, cuống họng lại càng khô khốc. Cậu vội vã từ chối, vai cũng đã bị bàn tay người đàn ông tùy ý vươn tới nhẹ nhàng đè lại.
"Ngẩng đầu."
Giọng người đàn ông chút không gợn sóng, cà vạt trong tay cũng duỗi tới, mu bàn tay đặt trên hàm dưới Lâm Dữ Hạc, nhẹ giương lên.
"Đừng nhúc nhích."
Rõ ràng những đụng chạm trên vai hay hàm dưới đều không có gì là quá mạnh, Lâm Dữ Hạc lại cảm thấy mình như bị đối phương chế trụ lại dễ như ăn cháo.
Cậu vô cớ nhớ lại lúc trước Lục tiên sinh ở trước cổng trường giúp mình quàng khăn. Lần đó người đàn ông này cũng không nói lời nào liền dùng đốt ngón tay chặn ở yết hầu Lâm Dữ Hạc, không cho cậu lộn xộn.
Lưng Lâm Dữ Hạc tê cứng, yết hầu theo bản năng sinh ra chút cảm giác yếu mềm.
Cậu phát hiện ra là, năng lực quản lý của Lục tiên sinh thật sự rất mạnh.
Phản kháng không được, chỉ có thể chấp nhận. Lâm Dữ Hạc cứng đờ nhấc hàm dưới lên, mặc cho người kia làm gì trên cổ mình.
Động tác của người đàn ông trôi chảy, tay cũng rất đẹp. Từ nhỏ Lâm Dữ Hạc đã được khen rằng có đôi tay đẹp, nhưng cậu lại ước ao loại khớp xương rõ ràng của Lục Nan hơn, trên mu bàn tay còn có gân xanh nổi lên, nhìn qua liền thấy cực kì mạnh mẽ.
Lâm Dữ Hạc không dám ngẩng đầu với người đối diện, không thể làm gì khác ngoài rũ mắt nhìn chằm chằm tay Lục Nan.
Chỉ là cậu không sao tiếp thu được cái gì khác, nỗi lòng cũng thấp thỏm theo, cũng không tập trung nhìn kỹ được động tác của đối phương nữa, người đàn ông cũng đã thắt một cái kết đẹp đẽ.
Nút thắt Windsor* tao nhã được buộc một cách thuần thục trên cần cổ trắng ngần.
*Tên đầy đủ là Full Windsor Tie Knot được mệnh danh là một cách thắt cà vạt nam cổ điển và thực sự kinh điển trong làng thời trang thế giới vì độ đẹp và cầu kỳ.


Đây là nút thắt thành thân, cũng là một loại nghi thức.
Lâm Dữ Hạc không ngẩng đầu nên cậu đã bỏ lỡ ánh mắt chăm chú của người đàn ông trước mặt.
Cậu không biết động tác buộc cà vạt này có ý nghĩa như thế nào, người lớn tuổi hơn tự tay giúp mình thắt cà vạt, có ý rằng muốn tự mình khiến trái tim đối phương đập nhanh, tự mình chỉ dẫn, giáo dục, nhìn người đó mang theo ký hiệu của mình mà lột xác lớn mạnh.
Cậu không biết, nhưng cái cảm giác này không có người nào có thể chống đối lại.
Cậu không hiểu nhiều chuyện lắm.
Động tác buộc cà vạt của người đàn ông rất lưu loát, buộc chặt xong xuôi rồi còn dừng ở vạt áo một hồi lâu, tinh tế chỉnh chỉnh một phen rồi mới thu tay về.
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới dám ngước mắt lên, cậu nghiêm mặt nghe tiếng tim mình đã đập mạnh từ lâu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ạ."
Môi mỏng của Lục Nan khẽ mím, đáp nhẹ lại một tiếng.
Trong lúc hoảng hốt Lâm Dữ Hạc tựa như từ khóe môi của anh thấy được một chút ý cười.
Nhưng hắn lại tiếp tục nhìn lên, đối phương vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng, vẻ mặt cũng không chút gợn sóng.
Lâm Dữ Hạc nghĩ thầm, mình vừa bị dọa đến nỗi sinh ảo giác sao?
Âu phục và cà vạt đều đã bị Lục tổng tự tay giúp sửa sang, còn lại những thứ khác rốt cục trao trả lại cho nhóm thợ trang điểm. Trợ lý mang đến một hộp được bọc bằng một lớp vải lụa màu vàng óng, thợ trang điểm cẩn thận nhận lấy mở ra, bên trong đặt một viên cẩm thạch cài ngực cùng nút tay áo cẩm thạch.


Vài viên cẩm thạch tìn trịu =))


Viên cẩm thạch khá lớn, chất liệu tuyệt hảo, bề ngoài phát ra một lớp ánh sáng nhẵn nhụi trơn bóng, bốn phía còn có sợi vàng tô điểm, hình thức rất khác biệt với những cái cùng loại, thoạt nhìn không giống như mới được làm riêng, lại giống như bảo vật cổ đã nhiều tuổi.
Đồ trang sức bên trong hộp gấm là cùng một bộ với cà vạt và nút tay áo của Lục Nan, cùng dùng loại cẩm thạch lâu năm mà làm thành, riêng nguyên liệu đã có giá trị lớn lắm rồi, chớ đừng nói chi kia là loại đưa cho người ta mài dũa tinh xảo.
Lâm Dữ Hạc cũng không rõ mấy thứ đồ trang sức này đắt giá như nào, chỉ cảm thấy cài lên ngực túng đúng là chịu hết sức nặng của nó luôn, đeo trước ngực nặng trình trịch, rơi xuống nước là có thể chìm luôn được.
Cậu cúi đầu nhìn, lại không hề hay biết tự mình lại đem vùng da thon dài sau gáy bại lộ hoàn toàn dưới tầm mắt của người nào đó. Tại nơi cậu không nhìn thấy, Lục Nan rũ mắt nhìn sang, tầm mắt dán vào vùng da trắng ngần chói mắt, hồi lâu không dời đi.
Thậm chí người đàn ông kia còn giơ tay lại gần, khớp xương bàn tay rõ ràng trực tiếp áp về phía cần cổ nhỏ dài bóng loáng kia.
Trước khi chạm đến, lòng bàn tay còn hơi co lại, động tác đặt xuống hơi khựng lại một chút, như là khó khăn lắm mới dám hạ tay xuống, tém cái phóng túng lại một chút, đành đặt mu bàn tay lên phần da cổ bóng loáng hơi lạnh kia.
"A... ?"
    
Lâm Dữ Hạc đột nhiên bị độ nóng chạm đến, run lên một cái.
Cậu rất sợ nhột, theo bản năng rụt cổ một cái, lại nhớ Lục Nan hình như nhắc đến tận hai lần "Đừng nhúc nhích", mới cố gắng khống chế để không né tránh.
May là nhiệt độ kia dừng lại không tính là quá lâu, người đàn ông rất nhanh liền thu tay lại, bàn tay thuận theo lưng Lâm Dữ Hạc trượt xuống dưới, dọc theo bên eo tìm lên phía trước, cầm lấy đầu ngón tay Lâm Dữ Hạc.
Ngón tay của Lâm Dữ Hạc đúng là rất lạnh, lại càng cảm nhận được sức nóng của người đàn ông kia.
Tuy rằng loại nhiệt độ này rất dễ khiến người ta phải yên lòng phục tùng, nhưng xung quanh còn có nhiều người như vậy, bản thân Lâm Dữ Hạc cũng không quen tiếp xúc gần với người khác, thân thể vẫn còn chút cứng ngắc.
Cậu đang cố gắng trấn tĩnh trong lòng, lại nghe thấy người đàn ông nói: "Tăng nhiệt độ lên một chút."
Lời này là nói với trợ lý.
Điều hòa được tăng cao, nội thất màu nóng lại càng thêm ấm áp. Cơ mà mãi đến tận cái vị tủ lạnh di động nào đó rời đi, trong phòng mới chính thức ấm lên một chút.
"Tôi còn mấy vị khách phải gặp." Lục Nan nói, "Em thu xếp xong thì nghỉ ngơi một chút đi, mười một giờ đến phòng chính là được rồi."
Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Lục Nan liền giơ tay giúp cậu chỉnh lại nút cài ngực rồi mới rời đi.
Người đàn ông vừa đi, không chỉ Lâm Dữ Hạc mà toàn bộ người trong phòng đều không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tất cả mọi người vẫn còn có chút sợ hãi, cơ mà vẫn có thành viên trẻ tuổi nhịn không được cảm thán: "Cậu Lâm, tình cảm của hai cậu thật tốt."
Lâm Dữ Hạc cười cười, không lên tiếng.
Xử lý nốt mấy việc trong mười mấy phút, Lâm Dữ Hạc đã thu xếp đầy đủ xong, cùng người được cử tới Phương Mộc Sâm rời khỏi phòng trang điểm.
Đội trang điểm cũng bắt đầu chuẩn bị thu thập dụng cụ, để sau đó lại tiếp tục chiến đấu ở "chiến trường" phòng chính.
Trong số đó, một người thợ chụp ảnh trẻ tuổi nhìn màn hình máy một lúc lâu, nhịn không được vỗ trợ lý của mình một cái: "Cô nương, lúc nhìn thấy Lâm thiếu... cô cảm thấy gì không?"
"Hả?" Trợ lý quay đầu lại, "Anh hỏi tôi á? Vấn đề này chắc tôi có thể kể được thành phim luôn quá, có câu nói thế nào ấy nhỉ, chỉ cần chàng nhìn ta, ta có thể phá cả cái lồng sắt..."
"Được rồi được rồi, lại đi quá câu chuyện rồi!"
Thợ chụp ảnh ngắt lời cô nàng huyên thuyên: "Cái tôi hỏi không phải cái đó, tôi hỏi là... Àiiiss, chuyện này phải nói sao nhở."
Trợ lý hiếu kỳ: "Sao vậy?"
"Cô xem cái này đi." Thợ chụp ảnh chỉ vào màn hình, "Này là video lúc Boss Lục giúp Lâm thiếu mặc âu phục. Tôi xem kỹ mới phát hiện, ánh mắt Boss nhìn Lâm thiếu, có chút..."
Cậu thợ không tả ra nổi, chỉ có thể đưa cho trợ lý tự xem. Trợ lý xem xong, cũng cứng họng rồi.
"Chuyện này..."
Thợ chụp ảnh buồn rầu: "Cái này có được lưu lại không nhở?"
Đội nhiếp ảnh bọn họ được thuê cũng hơn nửa năm nay rồi, hình ảnh công vụ thường ngày của Lục Nan, tài liệu tuyên truyền đều do bọn họ phụ trách. Trừ việc phụ

1 2 »