Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm

Chương 46: Nhẫn




Văn Từ đọc xong nội dung nhật ký của Văn Thanh, sau khi chụp ảnh từng trang và lưu lại, đặt cuốn nhật ký xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước nóng, lau khô tóc rồi trực tiếp nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Cửa sổ phòng không đóng, không kéo rèm, ánh trăng từ cửa sổ tràn vào chiếu xuống giường, phác họa đường nét của chàng trai đang say ngủ và đôi lông mày thanh tú.

Chẳng mấy chốc, ánh trăng biến mất, ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, màn đêm tối đen đến đáng sợ.

Khi Văn Từ đang ngủ say trong chăn, mơ hồ cảm thấy bên ngoài trời đang mưa.

Rèm cửa bị gió thổi bay, còn mơ hồ nghe thấy âm thanh của sấm sét, khiến cậu hoàn toàn tỉnh giấc.

Cậu thất thần đi xuống giường, đóng cửa sổ, kéo rèm rồi ngủ tiếp.

Văn Từ ngủ chập chờn, nghe tiếng mưa không rõ ngoài hiên rồi dần dần chìm vào trong mộng.

Trong giấc mơ, cậu điên cuồng chạy về phía trước, chung quanh bao phủ sương mù dày đặc xám xịt, giống như có sinh mệnh, không ngừng vây quanh cậu.

Cậu muốn thoát khỏi nó, muốn thoát ra khỏi lớp sương mù này, nhưng dù cậu có chạy đến đâu, thì cũng giống như dậm chân tại chỗ, sương mù xám xịt vẫn luôn ở đó.

Văn Từ chạy mệt rồi dừng lại, dùng tay khua khoắng với đám sương mù xám xịt lơ lửng trên không trung như thể còn sống.

Cậu cảm giác được có người đang nhìn mình, ngước mắt lên nhìn về phía xa thì bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm quen thuộc.

Người đàn ông mặc vest đen lặng lẽ ngồi trên xe lăn nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng và khí chất cao quý.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của người đàn ông bị sương mù bao phủ và biến mất.

"Trì Quan Yếm, đợi em với!" Văn Từ điên cuồng đuổi theo, nhưng không thấy Trì Quan Yếm đâu nữa.

Nhìn thấy sắp chạy ra khỏi lớp sương mù, còn chưa kịp vui mừng, giây sau cậu đã bị từng tầng giấy gói bao phủ.

Tay chân bị quấn lấy, làn sương xám kéo cậu trở lại, sau khi bị sương mù nuốt chửng thì mất đi ý thức.

Văn Từ mở mắt ra, cảm giác tim đập nhanh trong mơ khiến cậu thở gấp.

Căn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng mưa rơi.

Văn Từ tự nhéo mình, cảm thấy đau đớn, xác nhận cảnh tượng vừa rồi chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Cậu nuốt nước bọt định đứng dậy, không ngờ vừa ngồi dậy thì "đùng đoàng" một tiếng, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Đầu Văn Từ mê man trong giây lát, cảm thấy có tiếng ù ù trong tai, mất đi thính giác.

Cậu cứ như vậy một phút đồng hồ mới định thần lại, xuống giường, bật đèn, mở rèm cửa.

Những tia chớp màu tím xoẹt qua bầu trời, kèm theo những tiếng sấm rền kinh hãi.

Văn Từ xem một hồi rồi trở lại giường, tắt đèn nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.

Cảm giác ngột ngạt trong mơ bủa vây lấy cậu, không thể xua tan đi được, khiến cậu vô cùng khó thở.

Cảm xúc không khống chế được như muốn phá hủy cậu, trong lòng Văn Từ càng thêm bất an, cậu không nhịn được nhấc chăn lên, đi ra khỏi phòng gõ cửa phòng Trì Quan Yếm.

Không có ai trả lời.

"Trì Quan Yếm, anh ngủ chưa?" Văn Từ thì thào.

Hành lang yên tĩnh không có một tiếng động, Văn Từ cảm thấy có chút kỳ quái, ghé tai vào cửa kêu to: "Trì Quan Yếm."

Vẫn không có âm thanh gì, Văn Từ tưởng rằng Trì Quan Yếm ngủ say nên không nghe thấy, không muốn quấy rầy anh, liền xoay người đi vào phòng. Trong lòng lại lo lắng không biết Trì Quan Yếm có bị gì không, nên lùi lại mấy bước, không yên tâm ghé tai vào cửa.

Cũng chính vào lúc này, cửa phòng được mở ra, Văn Từ liền nghiêng người nhào vào lồng ngực rắn chắc của Trì Quan Yếm.

"Em đánh thức anh sao?" Văn Từ ngẩng đầu liền phát hiện Trì Quan Yếm không có bật đèn.

Phòng tối đến mức duỗi tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Trì Quan Yếm và nước da tái nhợt qua ánh đèn hành lang, trong lòng khẽ giật mình.

"Anh sao vậy? Không khỏe sao?" Văn Từ giơ tay sờ trán.

Nhiệt độ bình thường, không sốt.

Văn Từ lại hỏi: "Anh ngủ không ngon?"

Trì Quan Yếm không nói gì, hơi thở nặng nề, sau một lúc im lặng mới mỉm cười: "Không sao đâu. Lại gặp ác mộng à?"

Văn Từ "ừm" một tiếng, cọ vào người anh, nhưng vẫn không tin những gì Trì Quan Yếm nói: "Sắc mặt của anh rất nhợt nhạt."

"Có lẽ do trời lạnh, vừa rồi vô tình ngủ thiếp đi, tỉnh lại liền phát hiện không đắp chăn." Trì Quan Yếm xoa đầu cậu, ôn nhu nói.

Văn Từ lẩm bẩm nói: "Đúng là khá lạnh, bên ngoài đang mưa."

Cậu ngẩng đầu nhìn Trì Quan Yếm, "Em ngủ chung được không?"

Trì Quan Yếm ôm chặt eo cậu, "Được."

Văn Từ đóng cửa, trong phòng tối đến mức Trì Quan Yếm cũng không thể nhìn rõ.

Cậu có hơi không quen, muốn bật đèn lên, nhưng chưa kịp đưa tay ra đã bị bắt lại.

"Nếu bật đèn anh sẽ không ngủ được, anh sẽ ôm em." Trì Quan Yếm kéo cậu lại gần giường.

Mặc dù Văn Từ cảm thấy không đúng lắm, nhưng Trì Quan Yếm đã nắm lấy tay cậu, khiến cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Rất nóng.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay như một quả cầu lửa lúc ẩn lúc hiện, Văn Từ cảm thấy có chút xấu hổ, không biết làm sao lại dám tới ngủ cùng Trì Quan Yếm.

Thời điểm nằm trên giường, Văn Từ cũng không biết xấu hổ, nhanh chóng lăn vào trong lòng của Trì Quan Yếm, ôm chặt lấy eo anh, trong lòng cuối cùng cũng an tĩnh lại, "Ngủ ngon, Trì Quan Yếm."

"Ngủ ngon." Giọng người đàn ông khàn khàn, nói xong không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Văn Từ vốn đang nhắm mắt mở mắt ra, nhìn cằm của anh lo lắng hỏi: "Anh bị cảm à?"

Trì Quan Yếm lại phát ra một tiếng ho bị kìm nén, vỗ vỗ lưng cậu, cười nói: "Không phải, chỉ là cổ họng có chút khó chịu. Ngủ đi, đừng lo lắng, anh không sao."

Anh hôn lên trán Văn Từ rồi vỗ lưng cậu không ngừng.

Ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể người đàn ông, Văn Từ không khỏi mỉm cười: "Trì Quan Yếm, anh thật thơm."

Trì Quan Yếm: "A Từ cũng rất thơm."

Tiếng sấm bên ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, Văn Từ ngủ say trong vòng tay của Trì Quan Yếm, vô thức nắm chặt quần áo của Trì Quan Yếm, như sợ anh sẽ rời xa mình.

Trì Quan Yếm cuối cùng cũng ngừng ho.

Anh ngước mắt lên nhìn trần nhà, cảm xúc trong mắt nhợt nhạt khác thường, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt.

Vài chiếc khăn giấy dính máu được đặt trong thùng rác cách giường không xa, nó được giấu trong bóng tối, không có ai biết.

*

Khi Văn Từ tỉnh lại, Trì Quan Yếm đã không còn trên giường.

Cậu nhìn thời gian, nhận ra đã 10 giờ sáng, cậu quay về phòng mình để thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhìn thấy bữa sáng đang được giữ ấm trên bàn phòng.

Bên cạnh bữa sáng có một dòng chữ: "Nhớ ăn sáng, anh đi xử lý chút việc, sẽ quay lại sớm. Chờ anh nhé, A Từ. ^ _ ^"

Văn Từ cầm tờ giấy lên đọc, bị hình vẽ mặt cười phía sau chọc cười, chậm rãi ngồi xuống ăn xong sáng.

Sau nửa tiếng, Trì Quan Yếm đã trở lại.

Anh mặc quần áo bình thường, trông có vẻ lười biếng, không khó gần như mọi khi.

Văn Từ đã thu dọn quần áo, kéo vali của mình nói, "Em đã mua vé máy bay rồi. Bây giờ chúng ta quay lại thành phố R nhé?"

Trì Quan Yếm khẽ gật đầu: "Ninh Hạ Chú đã đổi xong tên, trở về thành phố R rồi. Anh sẽ thông báo cho anh ta đến đón chúng ta ở sân bay."

Văn Từ vừa nghe đã nổi lên hứng thú hỏi: "Anh ta đã đổi tên gì?"

Trì Quan Yếm trầm mặc một lát: "Ninh Thượng Tư*."

(*Ninh Thượng Tư (宁上司): Ninh cấp trên)

Văn Từ: "???"

Cậu không kìm lòng được, bật cười một tiếng, trong lòng nghĩ tên mà Ninh Hạ Chú đổi không tệ, sau một đêm đã trở mình lên làm cấp trên rồi.

Sau này, chắc là không ai dám gọi tên anh ta, nếu có thì sẽ bị anh ta chiếm hời mất.

Thời tiết bên ngoài đã quang đãng, đang hửng nắng, nếu không phải nước trên mặt đất còn chưa khô hẳn thì hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của trận mưa lớn ngày hôm qua.

Tự trả phòng rồi bắt taxi đến sân bay.

Văn Từ ăn trưa trên máy bay, nhưng không có cảm giác ngon miệng, sau khi cắn vài miếng thì không ăn nữa.

Cậu ngủ mấy tiếng trên máy bay, khi xuống máy bay còn có chút mơ màng, nắm lấy quần áo của Trì Quan Yếm, đi theo Trì Quan Yếm xuống máy bay.

"Em rất buồn ngủ à?" Sau khi rời sân bay, Trì Quan Yếm sờ đầu Văn Từ.

"Không sao." Văn Từ híp mắt buồn ngủ, mí mắt run lên, bướng bỉnh nói: "Em còn có thể chịu được."

Chiếc xe màu đen đang đậu bên cạnh, Ninh Thượng Tư xuống xe mở cửa, cười nói: "Cậu Văn, Trì Tổng, mời lên xe. Cậu Văn, tôi đã đổi tên rồi!"

Văn Từ chờ Trì Quan Yếm lên xe ngồi bên cạnh mình, bởi vì cực kỳ buồn ngủ nên gật đầu một cái.

"Này, cậu Văn không tò mò tôi đổi tên gì sao?" Ninh Thượng Tư chớp mắt.

Văn Từ dựa vào ghế xe ngủ thiếp đi, có chút không tỉnh táo trả lời Ninh Thượng Tư, "Tôi đã biết tên mới của anh rồi."

Ninh Thượng Tư còn đang muốn nói gì nữa, Trì Quan Yếm đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho Ninh Thượng Tư im lặng.

Ninh Thượng Tư lập tức im lặng.

Trì Quan Yếm im lặng: "Lái xe."

Ninh Thượng Tư gật đầu, ngồi vào ghế lái, lái xe ra khỏi sân bay.

Một tiếng rưỡi sau, chiếc xe thuận lợi dừng lại ở dưới lầu nhà Văn Từ.

Văn Từ tựa vào vai Trì Quan Yếm đã ngủ say.

Trì Quan Yếm không đánh thức cậu mà cẩn thận bế cậu vào thang máy.

Vào trong phòng, Trì Quan Yếm đặt Văn Từ lên giường, cởi áo khoác và giày rồi đắp chăn lên, vốn anh muốn giúp cậu thay đồ ngủ, tay để ở trên cổ áo của Văn Từ, sau lại thu về.

Văn Từ trên giường trở mình, nhưng không có tỉnh lại.

Dưới ánh đèn, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đẹp đẽ lạ thường.

Trì Quan Yếm nhìn một hồi, lấy đồ trong túi ra, chậm rãi đeo vào ngón trỏ của Văn Từ, sau đó xoa xoa tóc của Văn Từ, dịu dàng nói: "A Từ, anh đi đây."

Văn Từ bất động, không trả lời câu nói của anh.

Trì Quan Yếm đứng dậy rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, đèn cũng tắt, trong phòng im ắng, trong bóng tối lờ mờ chỉ có chiếc nhẫn trên tay Văn Từ sáng lấp lánh.

Ba giờ sáng, Văn Từ thức dậy, đứng dậy mò mẫm trong bóng tối đi vệ sinh.

Sau khi lấy nước rửa tay để rửa, cậu luôn cảm thấy ngón tay hơi khó chịu, nhưng vì quá buồn ngủ nên không mở mắt bật đèn lên để nhìn kỹ bàn tay của mình. Khi đang lau tay để chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, một thứ gì đó trượt khỏi ngón tay cậu, phát ra âm thanh thanh thúy.

Văn Từ dừng lại, đứng đó ngơ ngẩn một giây, bật đèn nhìn xung quanh một lúc, nhưng không thấy gì.

Nghĩ mình nghe nhầm, cậu lại quay lại giường, mơ hồ nhận ra Trì Quan Yếm đã đưa mình về nhà, cậu không khỏi nhếch khóe môi.

Ngày hôm sau, khi Văn Từ thức dậy, tóc đã hoàn toàn rối tinh rối mù.

Tóc mái của cậu chọc vào mắt, nên cậu vuốt tóc lên, đứng dậy đi tắm gội.

Sau khi tắm xong, Văn Từ ngáp một cái, vào bếp nấu ăn.

Đến giờ ăn cơm, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại di động lên xem.

Bây giờ đã 10 giờ sáng, cậu hoàn toàn trễ giờ rồi.

Văn Từ nhanh chóng ăn sáng xong, cầm áo khoác đi ra ngoài, ngăn một chiếc taxi rồi báo địa chỉ.

Điện thoại trong túi vang lên, Văn Từ lấy ra nhìn lướt qua, nhưng không có bắt máy.

Sau khi bảo tài xế quay đầu đi một nơi khác, cậu mới nghe điện thoại. Bên kia điện thoại, trước khi ba Văn cất tiếng cậu đã mở miệng nói trước: "Biết rồi, con đang trên đường về nhà."